“Nói như vậy thì... Cô ta tự nhiên ngã xuống hay sao?”
Trong gian phòng, James phất phất tay hai cái, ánh mắt như băng nhìn về hai người trước mặt mình. Hai người đó liếc nhìn nhau, rồi một trong số bọn họ ngượng ngùng mở miệng.
“A, bởi vì... Ngài James đã nói phải bắt cóc cô ta trở về, mà không được để cô ta bị thương. Chúng tôi chỉ e rằng cô ấy thực sự có bệnh gì đó, làm chậm trễ việc điều trị.. .Ngài cứ yên tâm, chắc cô ấy không thể phát giác được ý đồ của chúng ta đâu...”
“Nhưng ta không có nói là sẽ động thủ ngay lúc này!”
“A... Chúng tôi cho rằng... Chuyện này... Chúng tôi cho rằng cứ quan sát mãi cũng chẳng có kết quả gì.”
Lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, James vừa đẩy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, sau hồi láu mới nụ một nụ cười nhẹ:
“Ừ, thì thôi vậy. Cảm ơn, không có chuyện các ngươi nữa, lui đi!”
Lúc rời khỏi gian phòng, thì màn đêm đã buông phủ xuống khắp Giang Hải, dưới ánh đèn hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái, thấy trán đối phương đầm đìa mồ hôi.
“Chúa ơi, ánh mắt hắn bảo rằng không có chuyện của các ngươi nữa, tôi cứ nghĩ là hắn sắp động thủ giết tôi rồi chứ...
“Tôi cũng vậy thôi.”
Vừa lắc lắc đầu mà trong lòng nghĩ tới vẫn còn run sợ, tên ngoại quốc này nhìn bề ngoài thì hào hoa phong nhã, nhã nhặn ôn hòa khiến người ta thấy rất dễ gần, nhưng không ai có thể quên được, ngay đầu tuần trước, một tên Đường chủ chuyên thích gây sự lại châm chọc cái tên “khách quý” của bang này vài câu, sau đó lại còn động võ. Kết quả là chỉ với một mình James đã đánh khiến cho mười mấy tên cao thủ bậc nhất của bang hội đó phải té bò càng nằm la liệt khắp sân, xương ngón tay, ngón chân đều gãy hết. Ngày hôm đó, phòng khám bệnh của bang hội bận đến không kịp, cũng trong ngày hôm đó, tất cả mọi người mới hiểu rõ tên ngoại quốc này khi động thủ cũng tuyệt đối không phải tay mơ.
Đợi cho tinh thần trấn tĩnh lại, hai người bọn họ mới quay đầu đi vào một gian phòng, đó chính là gian phòng của bang chủ Lê Vĩnh Thịnh.
Muỗn bắt giữ Liễu Hoài Sa mà không gây tổn thương nào cho nàng, kỳ thực không phải là do James ra lệnh, người thực sự phát lệnh này, trước sau vẫn là bang chủ Lê Vĩnh Thịnh.
Bàn về chuyện tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau này, nguyên do thực sự phải cần hồi tưởng về nửa tháng trước đây.
Lúc trước khi mới tới Vĩnh Thịnh bang, James Cook tự xưng chỉ là một nghiên cứu viên bình thường của một viện nghiên cứu di truyền sinh học của Mỹ, là bạn của Lê Minh con của Lê Vĩnh Thịnh.
Hắn ta nói bởi vì đối với bộ phim giết người “Đêm mưa” cảm thấy có hứng thú nên mới ở lại giúp Vĩnh Thịnh bang bày mưu đặt kế, nhưng theo thời gian, Lê Vĩnh Thịnh mới phát hiện ra chân tướng sự thật e rằng căn bản không giản đơn như vậy.
“.. Theo như kết quả điều tra kỹ lưỡng đối với cư dân của phố Hưng Hoa, chúng tôi phát hiện một cái tên có thể nói là có vấn đề. Người này là Liễu Hoài Sa cùng thuê nhà ở đó với người khác, đều là học sinh lớp mười Học viện Thánh Tâm. Cha của cô ta là Liễu Chính, lại là thủ lĩnh của Sa Trúc bang ở Giang Hải này. Căn cứ theo đầu mối này phân tích, ông Lê à, cái chuyện đang xảy ra ở phố Hưng Hoa này, rất có khả năng kẻ thù giấu mặt của ông là Sa Trúc bang đang âm thầm tiến hành việc ngăn cản. Ví như trong Sa Trúc bang có những tay cao thủ thế này, ông Lê, tôi thấy ông đang phải đối diện với một tình huống hết sức khó khăn và nan giải đó...”
Thông qua hai ngày điều tra, đầu tiên James Cook báo cáo lên cho Lê Vĩnh Thịnh, còn về tin tức Sa Trúc bang nhúng tay vào, cứ theo tác phong xưa nay của Vĩnh Thịnh bang, e rằng sẽ lập tức bắt ngay Liễu Hoài Sa làm con tin.
Tuy rằng trước mắt không thể cùng Sa Trúc bang phân rõ thắng bại, nhưng cũng nên tuân thủ quy tắc hành xử giang hồ: Không đụng tới vợ và con người ta, thế nhưng nếu cho Liễu Chính một lời cảnh cáo thì cũng tốt.
Hơn nữa theo lời của James, đối phương bên đó lại có một tay cao thủ hành tung bí ẩn, hành động chúng ta không thể vội vàng manh động. Để điều tra hư thật bên phía đối phương, Lê Vĩnh Thịnh đã cho hắn được điều người điều tra và theo dõi quan sát nhưng sau đó, những diễn biến tiếp theo mới khiến ông ta cảm thấy bất an.
Thủ đoạn của James quá là thuần thục, hơn nữa cách bố trí người của hắn cũng quá là chuyên nghiệp. Ngoài ra, hắn lộ rõ sự quan tâm đặc biệt đến sự việc này, hình như hơn cả sự thích thú thông thường.
Hắn ta phụ trách dạy bảo những kỹ thuật theo dõi cho đám người đó, còn bản thân Lê Vĩnh Thịnh phải xuất tiền mua về những thiết bị quan sát tiên tiến.
Đồng thời hắn ta còn tùy tiện phát tiền tiêu vặt cho những người trong bang giúp đỡ hắn, đều là những con số dài dằng dặc tính bằng ngàn, vạn. Mọi người lăn lộn là vì cái gì? Không phải là vì kiếm tiền sao? Cái cách hắn tiêu tiền như nước này chẳng mấy chốc đã khiễn hắn trở thành nhân vật trung tâm của Vĩnh Thịnh bang.
Hơn nửa đời người ở trong giới hắc đạo tại Giang Hải này, có thể đạt tới vị trí như hiện tại, Lê Vĩnh Thịnh đương nhiên không phải tay mơ, hành vi của James rất nhanh đã khiến ông ta cảm nhận được đằng sau người này nhất định có một thế lực vô cùng to lớn che chở.
Ngay từ ban đầu, hắn đã cố ý tiếp cận mình và sau đó lợi dụng Vĩnh Thịnh bang để hắn đạt được mục tiêu gì đó của hắn.
Bởi vì tình huống như vậy, ông ta cũng không lo lắng đối phương có mưu đồ gì với Vĩnh Thịnh bang, trong lúc James lợi dụng ông ta, mà con gái của Liễu Chính lại có liên quan rất lớn. Ông ta cũng tìm cách lợi dụng lực lượng hùng hậu của đối phương để tiêu diệt cái gai trong mắt: Sa Trúc bang.
Tuy nhiên, điều Khiến Lê Vĩnh Thịnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ là, trước đó đã nói qua nếu cần thiết phải bắt trói luôn Liễu Hoài Sa, James cũng không có bố trí chính thức nào, lại còn năm lần bảy lượt cường điệu về “kẻ thù trong bóng tối”.
Thời gian càng dài, Lê Vĩnh Thịnh càng cảm thấy bất an, nếu như đằng sau Liễu Hoài Sa không có người mà James đang tìm kiếm, bản thân không phải đã làm một việc công cốc hay sao? Cũng vì điều đó, ông ta mới âm thầm ra lệnh cho hai tên thủ hạ bắt trói Liễu Hoài Sa, muốn cho mâu thuẫn càng sớm trở nên căng thẳng hơn.
Chỉ là ngay lúc đó, bất kể thế nào ông ta cũng không thể ngờ được cái sự suy tính cẩn trọng này của mình này sẽ tạo ra một kết cuộc thế nào...
********************************************
Cái gì? Cái cô gái tên Liễu Hoài Sa ấy đã bị đánh? Còn nhập viện nữa ư?”
“Đúng thế, có hai tên thành viên của Vĩnh Thịnh bang đánh cô ta hình như là muốn bắt trói luôn. Chúng tôi vốn muốn ra tay ngăn chặn nhưng không kịp, cô ta đã ôm lấy bụng té ngã. Hai tên kia thấy thế cũng bỏ ý định trói cô ta, hình như đã nhận được lệnh không được làm hại đến cô ta vậy”
Từ sinh mạng của thiếu nữ xem ra, có thể chỉ là một chuyện ngoài ý muốn cỏn con, nhưng sau khi sự việc phát sinh, lại đồng thời làm chấn động mấy nhân vật lớn, rồi sau biến hóa trở thành khúc dạo đầu của một sự kiện kinh thiên động địa. Nếu như Sa Sa mà biết điều này, cũng không rõ liệu cô ta …
Trong lúc hoàng hôn đang dần buông xuống, ở tại biệt thự của Đông Phương gia, Lôi Khiếu Viễn và Đông Phương Lăng Hải cùng nhận được báo cáo của cấp dưới, cũng ngẩn người ra mấy giây, nghĩ đến những ảnh hưởng kéo theo của nó.
“Vậy... Cô gái đó hiện giờ ra sao rồi?”
“Nghe nói đau bụng rất dữ dội, vừa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng mổ ngay, bây giờ đang còn phẫu thuật. Bởi vì bệnh viện đó không cài người của ta cho nên từ giờ đến trước khi bác sĩ rời phòng mổ chắc sẽ chẳng có tin tức gì mới... Nhưng có điều, hình như không có liên quan tới cú đánh do người của Vĩnh Thịnh bang đánh, hình như là do cô ta có bệnh trước rồi...”
“Được rồi, các người tiếp tục lưu lại bệnh viện theo dõi, tôi muốn mình là người đầu tiên biết rõ về tình hình của cô gái đó.”
Đặt ống nghe xuống, Lôi Khiếu Viễn và Đông Phương Lăng Hải đối điện với nhau, rồi sau giây lát cả hai cười gượng. Đông Phương Lăng Hải lắc lắc đầu nói:
“Chuyện này rồi sẽ phiền phức lớn đây, tôi thà để cho cô bé đó bị bắt cóc luôn đi, sau đó người của bọn ta trực tiếp cứu cô bé ra, vấn đề sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Lôi Khiếu Viễn cũng gật gù nói:
“Ừ, Tulip quá nhạy cảm, chúng ta còn chưa kịp dò xét thì cô ta đã đặt bom hẹn giờ để cảnh cáo... Ai có thể nói cho tôi biết tại sao cô gái đó lại đột nhiên đau bụng dữ dội đến thế, chắc không phải là đau bụng đến tháng chứ? Bà xã tôi cũng thường như thế...”
“A Mai cũng từng một lần có thai ngoài tử cung trước khi có thai Tiểu Lộ..”
Đông Phương Lăng Hải nhún vai nhìn vào mắt Lôi Khiếu Viễn hai giây.
“Lúc đó cô ấy mười bảy, tôi mười tám, đều là lúc chưa biết gì, cô ấy suýt chết... Thế nào, có cảm thấy giống với tên Cố Gia Minh bây giờ không? Nhưng bây giờ hắn lợi hại hơn tôi, một trai hai gái mà có thể sống hòa thuận đến mức độ này, tôi chưa thấy được mấy người.”
“Có thai ngoài tử cung... Con mẹ nó, ông còn lấy chuyện nguy hiểm như thế để nói đùa.”
Lôi Khiếu Viễn lắc lắc đầu phá lên cười:
“Nếu như đêm nay con bé đó xảy ra chuyện gì, có lẽ thành phố Giang Hải này sẽ máu chảy thành sông, còn như hôm nay không có chuyện gì, ngày mai nói với người ta là cô bé bị đánh một gậy, chắc hậu quả cũng tương tự nhau thôi. Ảnh hưởng của chuyện này thật sự rất to lớn rồi..”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
“Nhưng mà đã đến đây rồi, cũng đã có chuẩn bị trước. Vậy thì hôm nay hành động đi, tôi sẽ gọi cho Phương Chi Thiên.”
Đông Phương Lăng Hải gật đầu.
“OK, tôi đi triệu tập thành viên tổ chức, liên hệ với cảnh sát đặc nhiệm, vốn còn định canh chừng thêm mấy ngày mới lật bài, cái bọn Vĩnh Thịnh bang... Thật sự là tự chuốc lấy...”
Nửa giờ sau, trong sân của Tổng bộ của cục cảnh sát đặc nhiệm thành phố Giang Hải, theo tiếng chuông tập hợp, mấy trăm cảnh sát đặc nhiệm với trang bị vũ trang đầy mình tập hợp ở trong sân vận động phía trước, hơn mười chiếc xe cũng đang chờ xuất phát, một không khí nghiêm trang bao trùm. Những người đang đi dọc trên đường cũng rất tò mò quay lại nhìn.
“Sao vậy nhỉ? Có nơi nào phát sinh bạo động hay sao?”
“Có phải diễn tập không?”
“Lần càn quét tội phạm hai năm về trước cũng có trận hình thế này.”
“Lần này có nghe tin tức gì đâu, càn quét tội phạm... Còn không phải là làm qua loa cho những người ở bên trên thấy sau khi mọi chuyện đã xảy ra sao. Đoán chừng là diễn tập...”
Cũng chính lúc này, ở Cục Công An ở cách tổng bộ của đội Cảnh sát đặc nhiệm hai con phố, nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, nữ cảnh sát Mục Thanh Thanh vội chạy tới. Những đồng nghiệp khác không hiểu đầu cua tai nheo thế nào nhưng cũng vội vàng tập trung ở phòng họp lớn, ở phía trái bục của phòng họp, Cục trưởng đang phủi phủi cái mũ đội đầu của mình, nhăn mặt nhíu mày.
“Nếu như mọi người đã tụ họp đầy đủ rồi, không cần nhiều lời vô ích. Bắt đầu từ bây giờ tất cả các phương tiện liên lạc các đồng chí phải giao nộp hết, hơn nữa còn phải giám sát lẫn nhau không được để xảy ra tình huống tiết lộ bí mật. Đây không phải là diễn tập, hôm nay chúng ta sẽ kết hợp với phía Cảnh sát đặc nhiệm để bắt giữ tập đoàn xã hội đen Vĩnh Thịnh bang. Chỉ cần xác định có thể bắt được thì phải bắt giữ hết, từ những kẻ cầm đầu nhỏ trở lên, sau này đều phải chịu mức án cao nhất. Nói chung là sau lần bắt giữ này, cái tên Vĩnh Thịnh bang này sẽ không còn tồn tại ở thành phố Giang Hải nữa... Tôi nói là lần này không phải là diễn tập gì hết, càng không phải là đùa giỡn gì ở đây, không cần nói chuyện giữ cân bằng với tôi, cấp trên đã có mệnh lệnh xuống và chuẩn bị rồi. Nghe nói mệnh lệnh này la do cục Quốc An thông qua cấp cao nhất để hạ đạt, nếu như chúng ta không làm, bọn họ có thể có quyền điều động cả quân đội. Được rồi, không nói lời vô ích, bắt đầu hành động..”
Cả một bài diễn văn dài dòng khiến tất cả mọi người nghe mà cũng không hiểu lắm, quanh năm thanh trừng xã hội đen, người trong ngành đều hiểu rõ không thể hoàn toàn thanh trừng hết.
Vốn là một trong ba bang phái lớn nhất của Thành phố Giang Hải, Vĩnh Thịnh bang đột nhiên biến mất thì cũng không phải là tin tốt lành gì.
Ai cũng biết năm ngoái khi gây ra động tĩnh lớn như thế này nhưng cũng chỉ là càn quét mấy thế lực nhỏ bên ngoài, lần này thậm chí lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh mạnh mẽ, cứng rắn thế này.
Huống chi Vĩnh Thịnh bang đã tồn tại rất lâu, có quan hệ dây dưa rất nhiều với cảnh sát, một khi chuyện lần này bị đào sâu thì không biết sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu người.
Tựa như một đêm trước cơn bão, hành động sấm chóp đột nhiên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh khiến nửa thành phố Giang Hải lâm vào không khí trầm trọng. Cùng lúc đó, Linh Tĩnh mới nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến bệnh viện, thậm chí vẫn còn đang đeo cặp sách, Gia Minh đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật chậm rãi chà xát đôi tay, vẻ mặt bình tĩnh.
Mặt khác, phòng giáo vụ tối đen của học viện Thánh Tâm, Nhã Hàm lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế dựa ở trước cửa, đang đợi tên học sinh bị phạt kia đến quét dọn vệ sinh...