Tùy cô...
Cảm giác đùa giỡn mỹ nữ rất tuyệt, mỹ nữ đang ôm gấu trúc, một đám người đều đứng ở đây cười.
Trước khi tới đây đàm phán, bọn họ cũng đã đại khái bàn bạc. Liễu Chính không có khả năng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà trở mặt, chỉ cần không làm quá phận là được, một chút khiêu khích đương nhiên là phải làm rồi.
Người hói đầu nhìn sắc mặt Liễu Chính một cái, hỏi:
“Thế này thì sao? A? Lão Chính, hình như ngươi mới vừa nói, một chút chuyện nhỏ mà thôi, đừng nóng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên đem nó trả lại!”
Ở trước bàn chậm rãi đứng lên. Liễu Chính dường như muốn động thủ trong lúc nhất thời thần kinh mọi người đều trở nên căng thẳng, trong đại sảnh rất an tĩnh, tuy rằng có một thanh âm khác vang lên, nhưng nó chỉ tô điểm cho sự yên tĩnh lúc này mà thôi.
“Ha hả, tới đây, em gái nhỏ, muốn gấu mèo ư? Muốn thì cười cho ca ca xem một cái... á “
Đột nhiên, một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, những người khác và Liễu Chính kinh hãi quay đầu, chỉ thấy hai tay Nguyệt Trì Huân đã ôm lấy gấu mèo, mà nam nhân vốn đang ôm gấu mèo lúc nãy thì bây giờ đùi đã ghim mấy chiếc đũa, máu chảy ròng ròng, lảo đảo lùi lại phía sau.
Chiếc đũa kia ghim quá sâu, có lẽ là chạm tới xương, cho nên tiếng kêu của người này có vẻ vô cùng thảm thiết.
Tí tách, tí tách... Chỉ trong khoảng nửa khắc này, tất cả mọi người đều trừng mắt, bao gồm cả Liễu Chính và Sa Sa bình thường vốn dạy Nguyệt Trì Huân luyện quyền, còn Gia Minh thì châm chọc cười. Bạch y thiếu nữ dùng ống tay áo cẩn thận lau chùi mấy giọt rượu bị hắt lên gấu trúc, lẳng lặng đi sang một bên.
“A... A con xú nữ nhân này...”
Người kia ôm bắp đùi, dựa vào ghế salon, sau đó kêu to hai tiếng, khập khiễng xông về phía Nguyệt Trì Huân, mọi người còn chưa kịp kéo hắn thì Nguyệt Trì Huân đã kéo khăn trải bàn phủ lên đầu hắn, những thứ như bình hoa, bát đĩa lập tức bay lên giữa không trung, chúng chưa rơi xuống thì thiếu nữ kia đã kéo khăn trải bàn một cái nữa, xoay người lại, xuất thủ.
Rầm!
Bị khăn trải bàn bao trùm, bình rượu trên không trung lập tức rơi trúng đầu người này, người này ngã xuống đất, mấy tên đồng bọn của hắn lập tức chạy tới kêu lên:
“Thủy ca. Thủy ca...”
Biến hóa xảy ra trong nháy mắt, người của Sa Trúc bang lúc này đang huýt gió tiếc hận vốn tưởng Gia Minh và Sa Sa mang tới một cô gái xinh đẹp, cho ai nên nấy đều có hảo cảm, muốn động tay động chân, nhưng nào ngờ nữ hài tử này lại nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, Không riêng gì Sa Sa, bạn thân của Sa Sa là Linh Tĩnh, ngay cả một nữ tử đột nhiên tới đây cũng khiến người khác phải giật mình.
Xốc khăn trải bàn lên, không chỉ trên đùi người nọ chảy máu, mà trên đầu hắn cũng chảy máu. Bước đi vài bước, Nguyệt Trì Huân im lặng ngồi trên ghế salon, lau chùi vết bẩn trên gấu trúc.
Tên hói đầu, nói:
“Các ngươi mang hắn đi ra ngoài! Liễu Chính, việc này ngươi tính thế nào?”
“Ha hả, ta đã nói từ trước, đây là khách nhân của ta, nàng làm cái gì ta đương nhiên sẽ không can thiệp, chẳng phải ta đã nói với các ngươi rồi hay sao, làm việc thì nên chú ý một chút, vì sao các ngươi lại không nghe cơ chứ?”
“Hừ, tốt, tốt.”
Người hói đầu gật đầu nói:
“Ngươi không can thiệp đúng không, bây giờ ta động thủ ngươi cũng không can thiệp?”
“Ngươi có thể thử nhìn.”
Ngồi ở trước bàn Liễu Chính bình tĩnh cười nói, người hói đầu mở to hai mắt nhìn, sau một lát, chỉ thấy hắn vung tay về phía sau:
“Bắt con bé này về cho ta!”
Liễu Chính phanh vỗ bàn một cái, đứng lên:
“Các ngươi ai dám xằng bậy thì cứ thử xem!”
“Ta chỉ cấp cho huynh đệ của ta một cái công đạo, lão Chính, nếu như ngươi còn bảo vệ cô bé này, ta lập tức trở mặt!”
Lăn lộn trong chốn giang hồ cần nhất là thể diện, ở trước mặt mình để bị người khác động thủ thì sẽ bị người khinh bỉ, bầu không khí của hai bên đã căng thẳng vô cùng.
Về phương diện khác. Sa Sa thấy Gia Minh tới chỗ mình thì nghi ngờ hỏi:
“Sao trước đây tớ không thấy Huân lợi hại như vậy, cậu ấy có việc gì không?”
“A, yên tâm.”
Gia Minh cười an ủi:
“Thế lực nhà nàng còn lớn hơn hắc bang của toàn bộ thành phố Giang Hải, mấy người này không làm gì được nàng đâu, được rồi, có ăn không? Đã đến thời gian ăn cơm rồi, bụng của tớ thật đói.”
“Sắp đánh nhau rồi, còn cậu chỉ biết ăn!”
Sa Sa tức giận trợn mắt, thừa dịp không có ai nhìn họ, nàng kéo tay Gia Minh nói:
“Bình thường cha và mọi người không ăn ở đây, bếp lò không có lửa, trong tủ lạnh cũng không có thứ gì, hiện giờ chỉ có cách là ăn mì... Ách. Huân thật sự không có việc gì?”
“Yên tâm đi yên tâm đi, cậu đừng thấy Huân có vẻ chậm chạp, thế nhưng nàng rất mạnh, tớ có thể làm chứng.”
“Hừ, nếu như nàng mà chậm, tớ phải tự ti tới chết...”
Sa Sa mân mê miệng, nói:
“Uy, thành thật mà nói. Huân lợi hại như vậy, vì sao còn muốn theo tớ học võ, tớ nghĩ rằng cậu ấy đang âm thầm theo cậu học, ngô... Ngô ngô...”
Đang nói thì đôi môi của nàng đã bị môi của Gia Minh bịt kín, y y ô ô giãy dụa một lát, Sa Sa tách khỏi được Gia Minh, khuôn mặt nàng đỏ bừng, khuôn mặt đã trở nên quyến rũ, thở đốc vài hơi, nàng vô lực nện cho Gia Minh một cái:
“Cậu muốn làm tớ nghẹn chết à, nói mau, nói mau, không nên nói sang chuyện khác!”
Đi qua một hành lang tới một gian phòng khác, Gia Minh một mặt giới thiệu bối cảnh Nguyệt Trì gia cho Sa Sa, một mặt mở tủ lạnh tìm kiếm xem có thứ gì có thể ăn hay không. Ba quả trứng gà, rau cải tím, nửa củ cà rốt, một ít thịt xông khói đông lạnh... Bên kia, Sa Sa nhìn cái bếp lò hơn nửa tháng chưa dùng, sợ hãi than lên một tiếng.
“Ác, hóa ra nàng tới học công phu Trung Quốc, hừ, vậy thì phí mất dụng tâm của tớ khi dạy nàng ấy! Được rồi! Gia Minh, cậu cho nàng ở ngoài là muốn cho cậu ta cơ hội rèn luyện hay sao? Tớ cũng ra có được hay không.”
“Mơ tưởng.”
Gia Minh cười nói:
“Công phu mặc dù cậu có biết, thế nhưng luận đến thực chiến, cậu so với nàng ta kém xa lắc, chỉ cần nghĩ tới năng lực nhịn đau thì biết, bên ngoài chỉ là một cảnh nhỏ, có nàng ở đó là được rồi.”
“Vậy thì cậu cũng dạy tới và Linh Tĩnh đánh nhau đi, dạy vài biện pháp tớ có thể dùng ấy, ha hả... dùng trên người của cậu không đã nghiền.”
“Nữ nhân bạo lực... Dạy cho cậu và Linh Tĩnh chỉ là vì để phòng ngừa vạn nhất, tớ sẽ cố gắng không tiếp xúc với những thứ nguy hiểm, nếu như để cậu phái xuất thủ, thì không bằng tớ giết hết toàn bộ bọn họ cho rồi.”
“Nói phét, cậu có thể thoáng cái giết hết toàn bộ bọn họ hay sao?”
Sa Sa khả ái trợn mắt nhìn Gia Minh.
“Bao gồm cả đám người bên ngoài, không tính bọn họ chạy trốn, không cần súng, trong vòng năm phút là xong tất cả...”
Trong lúc hai người nói chuyện, Gia Minh đã nấu xong canh mì tôm rau cải tím, cho thêm thịt xông khói vào, lúc này ở bên ngoài truyền tới những thanh âm hỗn loạn.
“Đánh nhau, tớ phải đi ra ngoài hỗ trợ!”
Sa Sa vội vã muốn xông ra, Gia Minh kéo tay nàng lại, đem bát mì thơm ngào ngạt đặt vào trong tay của nàng, nói:
“Yên tâm đi, nếu như Huân đã xuất thủ, chuyện sẽ rất nhanh được giải quyết, chúng ta chuyên tâm ăn mì là tốt rồi, tin tưởng tớ, được không?”
Sa Sa đo dự một lúc, rốt cục gật đầu, hai người ngồi ở trong phòng ăn mì nóng hổi. Sa Sa hỏi:
“Gia Minh, nếu như tớ ra ngoài thì có thể đánh được mấy người?”
“Ách... Nếu như từng người một tới, với những thứ mà tớ dạy cho cậu, thì đại khái có thể đánh được 7, 8 người, còn nếu như họ đồng loạt tới, đại khái có thể được 2, 3 người. Nhưng mà cậu và Linh Tĩnh đơn đấu tớ cũng không quá yên tâm...”
Nghe hắn nói như vậy, hai gò má Sa Sa đỏ bừng, cười nói:
“Yên tâm đi, tớ sẽ không tùy tiện gây sự.”
Sau đó hai người chuyên tâm ăn mì, một lát sau, động tĩnh bên ngoài đã ngừng lại, lại qua một lát, Liễu Chính từ cửa đi đến, ngửi thấy mùi hương trong phòng, vội vã bước tới cầm bát mì, nói:
“Ha hả, bên ngoài loạn thành một đống, vậy mà hai người các con lại trốn ở đây ăn mì, đây là Gia Minh nấu phải không, rất tuyệt, rất tuyệt, nể mặt bát mì này ta có thể đem Sa Sa gả cho cậu.”
Gia Minh ngây ngô cười một tiếng, Sa Sa theo thường lệ hờn dỗi:
“Cha... Được rồi, bên ngoài không có chuyện gì chứ? Có bị thương không?”
“Ngô, đương nhiên không có chuyện gì.”
Đem mì trong miệng nuốt xuống, Liễu Chính nhíu mày, nói:
“Người bạn kia của các con... Cô bé kia có lai lịch gì, bên chúng ta còn chưa bắt đầu ra tay, vậy mà nó đã đánh ngã mấy người, sau đó đem cả tên hói đầu đánh cho chảy máu, kéo hắn ra ngoài. Tuy không chết được, nhưng mà phỏng chừng phải nằm viện trên hai tháng, thành thật mà nói, ta chưa từng thấy nữ hài tử nào độc ác như vậy. Sa Sa, con ở trường học phải kết bạn với nhiều bạn bè giỏi, giống như Linh Tĩnh như vậy, bằng không thì cũng phải giống như Gia Minh, lai lịch của cô bé kia con có biết không?”
Sa Sa lúc này mới yên lòng bật cười, nhìn Gia Minh liếc mắt:
“Chúng con là biết nàng đánh nhau rất lợi hại rồi, nhưng mà thành tích cũng rất lợi hại, nàng không thường gây sự, là bạn của con đương nhiên là tốt, để con gọi cậu ấy vào ăn mì.”
“Ta đã gọi cho nhà hàng, bạn con tới nhà chơi, mời người ta ăn mì không được tốt cho lắm, uy, Sa Sa...”
“Hừ, cha đừng mơ tưởng, nói cho cha biết, cha mà dám đụng vào Huân, con sẽ trở mặt.”
Cười vạch trần ý đồ của cha, Sa Sa chạy ra ngoài. Liễu Chính nhìn Gia Minh, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu cười...
Bên ngoài đại sảnh, vết tích đấu đá vẫn còn như mới, bình rượu vỡ vụn, cái bàn bị quăng đi, vết máu khắp nơi, một đám người đang bận rộn thu thập quét tước.
Trong góc phòng có một bộ salon, lúc này đang là đối tượng chú ý, nghị luận than thở của mọi người. Bạch y thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon, nhẹ nhàng lau chùi vết rượu trên gấu trúc, thần tình lạnh nhạt mà chuyên chú.
Thiếu nữ, gấu mèo... hai hình ảnh tạo nên một không gian tĩnh lặng kỳ dị.
Chỉ có một người... một bầu trời cô độc.