Trấn nhỏ cũng không cấm đi lại buổi tối. Trong màn đêm, Trần Bình An rời khỏi ngõ Nê Bình, đi đường vòng một chút, dắt ngựa đi tới tiệm Dương gia.
Sau khi gõ cửa, lại là một thiếu niên cặp mắt lim dim ngái ngủ bước ra mở cửa, chắc là đệ tử mới thu của lão Dương mà trong thư Ngụy Bách có nhắc đến.
Trần Bình An xin lỗi, sau đó hỏi:
- Sư phụ ngươi đã ngủ chưa?
Thiếu niên ngáp một cái, hỏi ngược lại:
- Ngươi nói thử xem?
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.
Đã quen với hồ Thư Giản lừa gạt lẫn nhau và nghiền ngẫm câu chữ, nhất thời còn chưa thích ứng được.
Thiếu niên nhíu mày hỏi:
- Tìm sư phụ ta làm gì? Có bệnh à?
Trần Bình An bật cười, trầm mặc một lúc, gật đầu nói:
- Đúng là tới xem bệnh.
Thiếu niên nhíu mày, hơi đắn đo.
Dưới ánh trăng, nam tử trẻ tuổi trước mắt má hơi lõm xuống, hình thần tiều tụy, nhìn rất giống một kẻ chết sớm. Khẩu âm lại là người ở nơi này, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Có điều sư phụ của mình không thích lộ diện, có lẽ tối nay tuyệt đối sẽ không làm vụ mua bán chủ động đưa đến cửa này. Huống hồ lúc trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện giờ thanh danh và buôn bán của tiệm Dương gia đều không tốt lắm, đã kết thù với một đống hàng xóm láng giềng. Hôm nay bọn họ đều thích đi xem bệnh bốc thuốc ở một tiệm thuốc bên ngõ Nguyệt Bính, khiến cho hắn và sư tỷ mỗi ngày đều rất rảnh rỗi.
Sư phụ lão nhân gia cũng là một quái nhân có thù với bạc, trước giờ không quan tâm tiệm Dương gia cửa nhà vắng vẻ. Người nhà của thiếu niên cũng nghi ngờ, năm ngoái đã muốn hắn đổi sang nơi khác, dứt khoát đến sở giám sát lò gốm làm người hầu, cậu của hắn đã mở đường sẵn. Có điều hắn lại không muốn, cảm thấy giao tiếp với đám quan lão gia kia, mỗi ngày thấy người đều phải cúi đầu khom lưng, rất nhàm chán.
Lão Dương đã không muốn hiện thân, Trần Bình An liền quyết định lần sau lại tới. Hắn đang định cáo từ, bên trong lại có một cô gái thanh mảnh đi ra, nước da hơi ngăm, tương đối gầy gò, nhưng hẳn là một hạt giống mỹ nhân. Trần Bình An cũng biết cô gái này, là một trong số đệ tử của lão Dương, sư tỷ của thiếu niên ngõ Đào Diệp trước mắt, xuất thân từ thợ gốm ngõ Kỵ Long.
Đốt lò có rất nhiều quan niệm, chẳng hạn như lửa lò vừa nổi, nữ nhân đều không thể đến gần những lò gốm hình dáng như rồng nằm kia. Trần Bình An cũng không rõ, năm xưa cô gái này làm cách nào trở thành thợ gốm, có điều đoán chừng là làm một số công việc tay chân nặng nhọc. Dù sao quy củ nhiều đời bày ra ở đó, gần như người người đều tuân thủ, dường như còn hiệu nghiệm hơn giới luật tổ sư đường ràng buộc tu sĩ trên núi.
Giọng nói của cô gái lại như đá mài dao, khàn khàn thô ráp, chậm rãi nói:
- Sư phụ đã nói, không giúp được gì, từ nay về sau, ôn chuyện thì được, mua bán thì không.
Trần Bình An gật đầu, mỉm cười nói:
- Nói với sư phụ cô một tiếng, sau này ta lại tới thăm viếng.
Cô gái do dự một thoáng, liếc nhìn trường kiếm sau lưng Trần Bình An, hỏi:
- Khách nhân là một võ phu thuần túy?
Trần Bình An hỏi lại:
- Cô cũng vậy à?
Cô gái im lặng không trả lời.
Trần Bình An hỏi:
- Trịnh Đại Phong hiện giờ ở đâu?
Lúc này cô gái mới tiếp tục nói chuyện:
- Huynh ấy thích đi quận thành dạo chơi, không thường tới tiệm.
Trần Bình An nhìn cô một cái, còn có thiếu niên ngõ Đào Diệp cặp mắt ngái ngủ mơ màng kia, mỉm cười dắt ngựa rời khỏi.
Hai người sinh trưởng ở địa phương, hôm nay có lẽ còn không rõ sư phụ của mình rốt cuộc là ai, tiệm Dương gia này đã từng tiếp đãi bao nhiêu vị thánh nhân tam giáo, cùng với trở thành đồ đệ của lão Dương có ý nghĩa gì.
Không biết năm xưa, có người nào cũng từng nhìn mình như vậy hay không?
Lúc thiếu niên đóng cửa, lại oán giận nói với sư tỷ vẫn đứng yên chỗ:
- Đệ không thích cái gã bệnh tật này, ánh mắt nhìn người rất lạnh lẽo.
Lúc còn nhỏ thì nghèo khổ đói rét, đến thời thiếu nữ thì phải lao động khổ cực, khiến cho cô gái hôm nay vóc người mới dương liễu đâm chồi, giống như thiếu nữ dân gian bình thường. Cô không giỏi ăn nói, cũng không nói cười tuỳ tiện, cho nên không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng đeo kiếm dắt ngựa đi xa.
Cô là sư tỷ của thiếu niên, tính cách thận trọng, cho nên càng sớm tiếp xúc được một chút lợi hại của sư phụ. Không tới ba năm, hôm nay cô đã là một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tư. Vì muốn phá vỡ vách chắn cảnh giới thứ ba gian khổ nhất, cô thà rằng đau chết cũng không uống thuốc trong chiếc bình sứ kia, vất vả chịu đựng qua quan ải. Khi ấy sư phụ hoàn toàn không để tâm, chỉ ngồi ở đó nuốt mây nhả sương, còn không tính là thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì ông lão vốn không nhìn cô, tâm thần bay xa.
Khi cô cả người đầy máu giãy giụa ngồi dậy, hai tay ôm mặt, vui đến phát khóc. Đại nạn không chết nhất định sẽ có hậu phúc, châm ngôn sẽ không gạt người.
Ông lão liếc nhìn đệ tử sống sót sau kiếp nạn, gõ tẩu thuốc xuống bậc thềm, cuối cùng nói một câu:
- Tâm tính và sức chịu đựng của ngươi, đại khái chỉ bằng phân nửa một người khác, rất đáng vui mừng sao? Người kia không lớn hơn ngươi mấy tuổi, năm xưa cũng xuất thân là học đồ lò gốm, cảnh ngộ còn không bằng ngươi, từ sớm đã không nơi nương tựa, mọi chuyện đều dựa vào chính mình. Ba năm đột phá ba cảnh giới, giỏi lắm sao? Với chút tiền đồ như vậy, cũng muốn đi tranh giành cảnh giới Sơn Điên còn lại không nhiều ở Đông Bảo Bình Châu?
- Ta lại có một đề nghị, lần sau khi hắn một lần nữa đánh tan võ vận ban tặng, ngươi hãy bưng chén quỳ dưới đất, đi hứng thứ mà hắn không cần là được. Ngươi đã không bằng hắn, còn dám hỏi Trịnh Đại Phong xem Tào Từ kia là ai? Tuổi tác không lớn, da mặt lại không mỏng, ta đã thu nhận một đệ tử tốt. Có muốn ta đi đến ngôi mộ người chú ẻo lả của ngươi, kính rượu nói một tiếng cảm ơn không?
Sư phụ không nói chuyện thì thôi, mỗi lần mở miệng đều có thể khiến người ta đau lòng.
Cô là như vậy, sư đệ Thạch Linh Sơn cũng không tốt hơn. Khác biệt duy nhất là sư đệ dám lén lút oán trách, còn cô không dám.
Trần Bình An dắt ngựa đi tới ven rìa trấn nhỏ, nhà của Lý Hòe ở bên đó. Hắn dừng chân một lúc, đi ra cuối con ngõ, lật người lên ngựa. Trước tiên đi tới ngọn núi nhỏ gần nhất là núi Chân Châu, năm xưa chỉ dùng một đồng tiền kim tinh để mua. Hắn thúc ngựa lên đỉnh núi, nhìn về trấn nhỏ phía xa. Lúc đêm khuya cũng chỉ có bốn nơi đèn đóm hơi sáng, đó là đường Phúc Lộc, ngõ Đào Diệp, huyện nha và sở giám sát làm gốm.
Nếu quay đầu nhìn về hướng tây bắc, quận thành mới nằm ở phía bắc dãy núi, nhà nhà đèn đóm tề tụ, khiến cho bầu trời đêm hơi phủ ánh sáng vàng. Có thể thấy được sự náo nhiệt ở đó, chắc hẳn khi bước vào bên trong, nhất định sẽ là cảnh tượng phồn hoa, đèn đóm sáng như ban ngày.
Núi Chân Châu là ngọn núi nhỏ nhất trong dãy núi phía tây, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Ban đầu Trần Bình An mua nó, lý do rất đơn giản, đó là giá rẻ, ngoài ra không có suy nghĩ phức tạp nào khác.
Lúc ấy hắn còn muốn xây một ngôi nhà cỏ ở núi Chân Châu, như vậy đi tới trấn nhỏ cũng thuận tiện hơn một chút, dù sao chỉ là mấy bước đường. Qua lại một chuyến giữa núi Chân Châu và ngõ Nê Bình, cho dù là đi bộ cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt từ đường nét trấn nhỏ trong màn đêm không ngừng thu về, nhìn con đường ra trấn vào núi. Lúc còn nhỏ mình từng đeo một cái sọt lớn, vào núi hái thuốc, loạng choạng bước đi. Vào mùa hè nóng bức, hai vai bị dây thừng ghì đến đau rát, khi đó cảm giác giống như đeo cả nhà tổ ngõ Nê Bình.
Đó là lần đầu tiên trong đời Trần Bình An muốn từ bỏ, dùng một lý do rất chính đáng để khuyên nhủ mình, ngươi còn nhỏ tuổi, sức lực quá yếu, chuyện hái thuốc ngày mai hãy tính. Chẳng qua ngày mai rời giường sớm một chút, vào núi lúc sáng sớm, không nên lên đường dưới mặt trời chói chang nữa, trên đường đi cũng không thấy đàn ông trai tráng nào ra đồng làm việc...
Trần Bình An khẽ thở ra một hơi, quay đầu ngựa, đi xuống núi Chân Châu.
Hôm nay vào núi, đường lớn bằng phẳng rộng rãi, nối liền từng ngọn núi, không còn gập ghềnh khó đi như năm xưa.
Núi lớn kéo dài, núi Lạc Phách nằm ở phía nam dãy núi, cho dù đã có đường xá thông suốt, muốn từ núi Chân Châu cuối phía đông đi tới đó, vẫn hao tốn không ít thời gian. Cộng thêm Trần Bình An dường như muốn nhìn ngắm phong cảnh của mỗi ngọn núi trên đường, cho nên thường xuyên ngừng nghỉ, nếu không thì cũng dắt ngựa bước đi. Chờ hắn chạy tới khu vực núi Lạc Phách, đã là một ngày hai đêm sau, đây còn là dưới tiền đề sức chân của Cừ Hoàng hơn xa ngựa thường.
Lúc Trần Bình An cưỡi ngựa, thỉnh thoảng sẽ kẹp nhẹ vào bụng ngựa. Cừ Hoàng liền hiểu ý chạy nhanh hơn, đạp ra một chuỗi móng ngựa trên đường.
Những năm qua thường xuyên như vậy, luôn tìm một số chuyện nhàm chán để làm, vừa là tìm niềm vui trong gian khổ, cũng là tranh thủ thời gian rảnh.
Tiên sinh sổ sách phần lớn thời gian không nói lời nào, rơi vào trong mắt Tăng Dịch, Mã Đốc Nghi và Cố Xán, thường xuyên sẽ làm những chuyện nhỏ kỳ quái như vậy. Chẳng hạn như ngồi dưới đất dùng đá vẽ bàn cờ, lật tới lật lui nghiên cứu mấy định thức cờ vây, hoặc là tự đánh một ván cờ năm quân với chính mình.
Một người một ngựa, dần dần vào sâu trong núi.
Ngụy Bách có lẽ là người đầu tiên biết rõ hành tung của Trần Bình An, nhưng vẫn không lộ diện.
Nên biết hôm nay không chỉ có quận Long Tuyền, mà lưu vực sông Long Tu và sông Thiết Phù, thậm chí là khu vực sông Tú Hoa và phủ đệ của nữ quỷ áo cưới có treo tấm biển Tú Thủy Cao Phong, đều thuộc về địa bàn Bắc Nhạc. Ngụy Bách cư ngụ ở núi Phi Vân trên cao, nhìn xuống chúng sinh, trông thấy rõ ràng.
Có điều Ngụy Bách không sớm xuất hiện, chuyện này ngoài dự liệu, nhưng lại trong tình lý.
Năm xưa hai người quan hệ không sâu, ban đầu chỉ dựa vào A Lương để duy trì, sau đó dần dần trở thành bằng hữu, có một chút ý tứ “giao tình quân tử”. Ngụy Bách có thể chỉ bằng yêu thích cá nhân, dẫn Trần Bình An đi “tuần tra” khắp địa bàn Bắc Nhạc, giống như dán lên người Trần Bình An một lá bùa hộ mạng của miếu sơn thần Bắc Nhạc.
Nhưng hôm nay hai người liên lụy rất sâu, có xu hướng trở thành quan hệ đồng minh, vậy thì phải tránh hiềm nghi một chút, cho dù chỉ là bề ngoài thì vẫn phải làm. Nếu không có lẽ triều đình Đại Ly tâm lý sẽ không thoải mái. Ngụy Bách ngươi dù sao cũng là thần linh Ngũ Nhạc mà triều đình chúng ta tôn kính, lại hợp nhóm với người khác làm buôn bán, sau đó ép giá họ Tống Đại Ly như vậy?
Cho dù Ngụy Bách hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của họ Tống Đại Ly, ỷ vào thân phận thần Bắc Nhạc đã nằm trong túi, ngạo nghễ bá đạo, vì chính mình và người khác trắng trợn chiếm lấy lợi ích, Trần Bình An cũng không dám đáp ứng. Mua bán một đêm phất nhanh, cùng với hữu nghị tiết kiệm dùng lâu, hiển nhiên cái sau càng ổn thỏa hơn.
Huống hồ Ngụy Bách luôn suy nghĩ sâu xa, lên kế hoạch sau đó mới tiến hành, rất đáng tin cậy. Nếu không những năm qua Trần Bình An cũng sẽ không gởi nhiều thư đến núi Phi Vân như vậy.
Sáng sớm một ngày, Trần Bình An cuối cùng đã đến chân núi Lạc Phách.
Sơn môn đã xây cổng chào, nhưng còn không treo tấm biển. Thực ra theo lý mà nói, trên đỉnh núi Lạc Phách có một ngôi miếu sơn thần, nên treo một tấm biển sơn thần mới đúng. Có điều vị sơn thần Tống Dục Chương xuất thân là quan giám sát làm gốm, thời vận không tốt, phải “ăn nhờ ở đậu” tại núi Lạc Phách mà Trần Bình An xem là căn cơ gia nghiệp, hơn nữa quan hệ với Ngụy Bách còn rất căng thẳng.
Cộng thêm bên phía lầu trúc có ông lão họ Thôi, một đại tông sư võ học cao thâm khó lường, lại có một con rắn lớn màu đen thường xuyên dạo chơi núi Lạc Phách. Năm xưa Lý Hi Thánh dùng cây bút Tiểu Tuyết kia, viết văn tự bùa chú lên vách lầu trúc, càng khiến cả núi Lạc Phách trầm xuống mấy phần, khiến miếu sơn thần bị ảnh hưởng rất lớn.
Cứ như vậy, miếu sơn thần núi Lạc Phách là nơi hương khói tiêu điều nhất trong ba miếu sơn thần ở quận Long Tuyền. Khiến cho vị sơn thần lão gia Tống Dục Chương sau khi chết được nặn kim thân này, có thể nói là không được người ta ưa thích.
Ngụy Bách chậm rãi xuống núi, Thạch Nhu đi theo phía xa.
Trần Bình An lật người xuống ngựa, cười hỏi:
- Mấy người Bùi Tiền đâu?
Ngụy Bách giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- Ta cố ý không nói cho bọn họ biết hành tung của ngươi. Ba đứa nhóc còn tưởng rằng vị sư phụ và tiên sinh ngươi, sẽ từ trấn Hồng Chúc trở về quận Long Tuyền, hôm nay chắc là còn đang giương mắt chờ đợi. Còn về Chu Liễm, mấy ngày gần đây đi dạo ở quận thành, nói là trong lúc vô tình đã nhìn trúng một hạt giống luyện võ tốt, cao hơn không dám nói, nhưng có hi vọng cảnh giới Kim Thân, muốn làm quà cho thiếu gia sau khi trở về quê nhà.
Trần Bình An và Ngụy Bách sánh vai bước đi. Thạch Nhu vẫn đi theo phía xa, chỉ gật đầu với Trần Bình An một cái, xem như chào hỏi.
Trần Bình An áy náy nói:
- Chuyện mua núi kéo dài như vậy, thật sự xin lỗi.
Ngụy Bách mặc áo trắng đi giữa đường núi, giống như thần tiên trên hồ nhẹ nhàng đạp sóng, một bên tai đeo khuyên tai màu vàng, thật là thần linh trong thần linh. Y mỉm cười nói:
- Thực ra cuối năm Vĩnh Gia thứ mười một, vụ mua bán này thiếu chút nữa đã sụp đổ. Triều đình Đại Ly dùng lý do bến thuyền tiên gia núi Ngưu Giác không thích hợp bán cho tu sĩ, nên đưa vào quân phương Đại Ly, rõ ràng đã có dấu hiệu muốn nuốt lời. Nhiều nhất là bán cho ngươi và ta một hai ngọn núi gần đó, loại núi lớn mà vô dụng, xem như bồi thường mặt mũi một chút. Ta cũng không tiện làm căng.
- Nhưng vừa đến cuối năm, Lễ bộ Đại Ly tạm thời gác lại chuyện này. Tháng giêng lại qua, chờ các lão gia Lễ bộ Đại Ly hết bận công việc, ăn tết no nê, một lần nữa trở về quận Long Tuyền, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, nói là có thể chờ thêm. Ta đoán rằng ngươi đã kết thúc êm đẹp ở hồ Thư Giản rồi.
Trần Bình An cười khổ nói:
- Không êm đẹp chút nào.
Ngụy Bách quay đầu nhìn tướng mạo của Trần Bình An hiện giờ, cười ha hả nói:
- Nhìn ra được, rất thê thảm, có điều so với “thân thể gầy gò” mà người phàm tục phải trải qua khi gia nhập thần đạo, vẫn tốt hơn một chút. Mấy người Bùi Tiền nhìn thấy ngươi, quá nửa sẽ không nhận ra.
Trần Bình An gãi đầu, thở dài một tiếng, nói:
- Cho dù đã bàn xong chuyện mua núi, ta vẫn còn một khoản nợ ở hồ Thư Giản.
Ngụy Bách mỉm cười nói:
- Chung quy chỉ là hao tổn tâm trí bởi hai chữ “tiền tài”, tốt hơn nhiều so với lúc trước tâm cảnh nhấp nhô, mọi thứ ta làm đều sai, đúng không?
Trần Bình An giãn mặt cười, gật đầu nói:
- Là cái lý này.
Ngụy Bách đột nhiên nói:
- Ta cũng không có tiền cho ngươi mượn, chỉ có một danh hiệu thần Bắc Nhạc trống rỗng. Nhưng nếu ngươi có thể dùng thứ này lừa gạt được tiền thần tiên, vậy thì cứ cầm đi, kiếm được tiền xem như ngươi có bản lĩnh.
Trần Bình An khẽ xoa tay, cười ha hả nói:
- Nào lại không biết xấu hổ như vậy.
Ngụy Bách sững sốt, nghe giọng điệu có vẻ không giống Trần Bình An năm xưa. Dường như chỉ cần mình không cẩn thận, gã này sẽ thuận nước đẩy thuyền, muốn kéo cờ lớn da hổ của thần Bắc Nhạc đi kiếm tiền.
Y vội vàng vỗ vai Trần Bình An một cái, cười híp mắt nói:
- Xấu hổ thì bỏ đi, ta nào có thể khiến cho ngươi xấu hổ, bằng hữu mà, phải thông cảm cho nhau...
Thạch Nhu đi theo phía xa hai người. Nói thật ban nãy ở cổng sơn môn núi Lạc Phách, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Bình An, cô thật sự giật mình một cái.
Mấy năm không gặp, biến hóa cũng quá lớn rồi.
Chẳng lẽ trước sau không còn Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng, Ngụy Tiện và Chu Liễm ở bên cạnh, chỉ có thể một người một ngựa xông pha hồ Thư Giản, sau đó bị hồ Thư Giản với vô số tu sĩ hoang dã đánh ra nguyên hình, vô cùng thê thảm? Có thể sống sót rời khỏi mảnh đất thị phi danh chấn Đông Bảo Bình Châu kia, cũng đã rất hài lòng?
Thạch Nhu cũng sẽ không vì vậy mà xem thường Trần Bình An. Dù sao hồ Thư Giản coi trời bằng vung, mấy năm nay thông qua Chu Liễm và thần Bắc Nhạc Ngụy Bách tán gẫu, cô ít nhiều cũng biết được một chút nội tình. Cho dù bên cạnh Trần Bình An có thêm Chu Liễm, cũng không cách nào dựa vào nắm tay giết ra một đường máu ở hồ Thư Giản.
Dù sao một Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, cũng đủ cho tất cả người xứ khác phải vất vả rồi. Càng đừng nhắc tới phía sau còn có một Lưu Lão Thành đã trở lại hồ Thư Giản, đó là một vị tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao duy nhất ở Đông Bảo Bình Châu.
Trần Bình An nói:
- Nói với bọn Bùi Tiền một tiếng, đừng để bọn chúng ngây ngô chờ ở trấn Hồng Chúc nữa.
Ngụy Bách hiểu ngầm cười, gật đầu, huýt gió một tiếng, sau đó nói:
- Mau trở về đi, Trần Bình An đã ở núi Lạc Phách rồi.
Giống như có một lá lục bình xoay tròn trong dòng nước chảy xiết, nhoáng lên rồi biến mất. Sau đó gần một ngôi nhà mái cong ở trấn Hồng Chúc, có giọng nói quen thuộc của Ngụy Bách vang lên bên cạnh ba đứa nhóc Bùi Tiền.
Bùi Tiền đang nâng cằm liền mở to mắt, hỏi:
- Thật hay giả vậy?
Thằng bé áo xanh nằm trên nóc nhà phơi nắng, xoa xoa cằm, khinh thường nói:
- Ta cảm thấy Ngụy Bách chỉ đang dọa người, ăn no rửng mỡ, chọc chúng ta cho vui.
Cô bé váy hồng ngồi bên cạnh Bùi Tiền nhẹ giọng nói:
- Ngụy tiên sinh chắc sẽ không gạt người trong chuyện này, đúng không?
Bùi Tiền đột nhiên đứng lên, hai tay nắm lại khẽ đấm vào nhau, lớn tiếng nói:
- Sư phụ ta đúng là xuất quỷ nhập thần, âm thầm đánh cho ba chúng ta trở tay không kịp, các ngươi nói có lợi hại không.
Cô bé váy hồng che miệng cười.
Thằng bé áo xanh không cao hứng nói:
- Lợi hại cái rắm, bắt chúng ta chờ ở đây nhiều ngày như vậy. Khi nào gặp mặt ta phải đòi hắn bao lì xì, thiếu một cái ta cũng sẽ tức giận.
Bùi Tiền quay đầu nhìn thằng bé áo xanh, một bàn tay nhỏ bé đồng thời ấn vào chuôi đao và chuôi kiếm bên hông, nghiêm túc nói:
- Bằng hữu thì bằng hữu, nhưng trời lớn đất lớn, sư phụ lớn nhất. Ngươi không nói quy củ như vậy, từ sáng đến tối luôn muốn chiếm lợi của sư phụ ta, ta sẽ phải lấy đầu chó của ngươi.
Nói chuyện rất ra vẻ cụ non, đây là phong cách nhất quán của Bùi Tiền.
Có lẽ là do tuổi tác không lớn, lại thích nói những lời huênh hoang, cho nên rất khó phân biệt câu nào của Bùi Tiền là lời thật lòng, câu nào có thể xem như lời vô tâm gió thoảng bên tai.
Thằng bé áo xanh liếc xéo nói:
- Chỉ bằng công phu mèo ba chân của ngươi?
Bùi Tiền lắc đầu nói:
- Ta quen với lão đầu bếp, sẽ nhờ lão ra tay đánh chết ngươi, sau đó ta lại lấy đầu chó của ngươi, không hề nói sai.
Cô bé váy hồng hơi khẩn trương, chỉ sợ hai người này một lời không hợp sẽ đánh nhau.
Hai người bọn họ mặc dù thường xuyên cãi nhau, nhưng chưa từng thật sự động thủ. Bình thường cả hai chỉ thích “đấu văn”, động mồm mép, nói một số pháp thuật thần tiên dời núi lấp biển, so tài cao thấp.
Thằng bé áo xanh cân nhắc phân lượng của võ phu cảnh giới Viễn Du một chút, cùng với quan hệ giữa lão đầu bếp và Bùi Tiền. Còn có tên Ngụy Bách nịnh hót kia, hình như cũng rất xem trọng Bùi Tiền.
Trong lòng hắn sầu khổ muôn phần, đành phải giả vờ nịnh nọt nói:
- Bùi nữ hiệp, sao lại không biết đùa như vậy? Trần Bình An là sư phụ ngươi, cũng là lão gia nhà ta, người một nhà hòa thuận có thể phát tài, sao lại nhắc đến đầu chó gì đó. Hơn nữa ta cũng không phải chó, mà là một con giao long lớn, còn vỗ vai tam chưởng giáo Đạo gia mấy lần. Chỉ bằng khí khái anh hùng này của ta, ngươi nên kính trọng ta hơn mấy phần. Sau này đừng nói những lời tức giận tổn thương hòa khí này nữa, đúng là ấu trĩ, không tốt đâu.
Bùi Tiền nghiêm túc nói:
- Ta cũng không đùa với ngươi, nhân sĩ giang hồ chúng ta, lời nói giống như đinh đóng cột vậy.
Thằng bé áo xanh cười đùa cợt nhả nói:
- Biết rồi, biết rồi.
Cô bé váy hồng thở phào một hơi. May mà hai người bọn họ không trở mặt, nếu không cô thật sự không biết nên làm người hòa giải thế nào.
Ba người giống như chuồn chuồn chạm nước trên từng nóc nhà trấn Hồng Chúc, nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, tiến vào trong núi. Một con rắn lớn màu đen nằm ở nơi không người, lúc này trườn ra, phần bụng nghiền ép thành một dấu vết sâu, thanh thế kinh người. Bùi Tiền nhảy lên đầu rắn đen núi Lạc Phách, ngồi xếp bằng, đao trúc kiếm trúc đặt chồng trên đầu gối.
Cô bé váy hồng ngồi ở giữa sống lưng rắn đen.
Thằng bé áo xanh đứng trên đuôi rắn đen, cả người lắc lư. Có điều khi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Bùi Tiền, trong lòng hắn lại có phần u ám. Lúc trước trong nháy mắt, hắn lại cảm nhận được Bùi Tiền giống như có một sự áp bức trời sinh.
Loại cảm giác này khiến người ta không thoải mái lắm, hắn rất không thích ứng.
Lần đầu tiên phát giác được sự khác thường trên người Bùi Tiền, là ở trong dãy núi, bọn họ cùng nhau vây bắt con chó thành tinh kia. Khi đó cả người Bùi Tiền đầy mảnh vụn cây cỏ, trên mặt còn có mấy rãnh máu nhỏ do nhánh cây va quệt. Đối với một chút thương thế không đau không ngứa trên người, cô bé hoàn toàn không phát giác, trong mắt chỉ có con chó đang cướp đường bỏ chạy kia.
Cuối cùng vất vả chặn được con “chó hoang” kia, cô khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào đối phương, cặp mắt rạng rỡ, ngón cái ấn vào chuôi đao, chậm rãi đẩy đao ra khỏi vỏ. Đao trúc ra khỏi vỏ một tấc, ánh mắt của cô lại nóng bỏng hơn một phần.
Từ đó trở đi, thằng bé áo xanh cũng không đối xử với Bùi Tiền như một tiểu nha đầu không rành thế sự nữa.
Hắn thậm chí còn có phần nghi hoặc khó hiểu, Trần Bình An rất chính nhân quân tử, sao lại tìm một tiểu quái thai như vậy làm đệ tử, còn là đại đệ tử khai sơn?
Rắn đen xuất thân từ núi Kỳ Đôn, vô cùng quen thuộc trở về đường núi quê hương.
Bùi Tiền, thằng bé áo xanh, cô bé váy hồng, ba người đều có tâm tư riêng.
Bùi Tiền dùng đáy vỏ đao gõ nhẹ lên đầu rắn đen, nhíu mày nói:
- Đừng có lười biếng, nhanh lên một chút. Nếu không ngày nào đó ta học thành Phong Ma kiếm pháp rồi, sẽ dùng ngươi để luyện tập.
“Tọa hạ” (1) rắn đen đành phải gia tăng tốc độ.
Bên phía núi Lạc Phách.
Trần Bình An trở lại lầu trúc, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Trên đường đi, Ngụy Bách đã nói với hắn những chuyện cần nói, sau đó dùng thần thông bản mệnh rút đất thành tấc của thần linh núi sông một phương, trở về núi Phi Vân trước.
Thạch Nhu nhìn bóng lưng Trần Bình An đi lên tầng hai, do dự một thoáng, xách một cái ghế trúc ngồi dưới mái hiên. Cô rất tò mò, không biết Trần Bình An và ông lão họ Thôi kia rốt cuộc có quan hệ thế nào.
Ông lão không giống như võ phu thuần túy, lại giống như một lão nho sĩ ẩn cư trong rừng núi. Ngụy Bách và Chu Liễm dường như rất hiểu ngầm, cũng không nói nhiều trước mặt cô, xem như ông lão không tồn tại.
Lúc đầu ông lão muốn bồi dưỡng Bùi Tiền, nhưng vừa tiện tay khẽ bóp gân cốt một cái, Bùi Tiền đã lăn lộn dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem, đáng thương nhìn ông ta. Khi đó vẻ mặt của ông lão rất kỳ quặc, giống như tự mình chủ động đạp phân chó vậy.
Thừa dịp ông lão ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bùi Tiền liền rón ra rón rén bỏ chạy. Sau đó mấy ngày cô đều không tới gần lầu trúc, chỉ đi lang thang trong dãy núi. Cuối cùng cô dứt khoát rời khỏi núi lớn phía tây, đi tới tiệm bánh ngọt ở ngõ Kỵ Long làm một bà chủ nhỏ, dù thế nào cũng không muốn gặp lại ông lão kia nữa.
Từ đó ông lão họ Thôi cũng hết hi vọng với Bùi Tiền. Thỉnh thoảng đứng ở tầng hai nhìn ra phong cảnh phía xa, liếc thấy Bùi Tiền giống như một con phượng hoàng nhỏ suốt ngày ở trong ổ gà, còn rất vui vẻ, ông ta lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Trần Bình An gõ cửa tiến vào.
Ông lão họ Thôi ngồi xếp bằng, mở mắt ra, quan sát Trần Bình An.
Trần Bình An ngồi đối diện với ông lão, đeo thanh Kiếm Tiên kia, bên hông là hồ lô nuôi kiếm.
Ông lão cảm thấy thanh kiếm kia hơi chướng mắt, còn hồ lô nuôi kiếm thì tốt hơn một chút, thanh niên giang hồ uống chút rượu cũng không tính là gì. Ông ta hỏi:
- Phải dựa vào những vật ngoài thân này, mới có thể sống sót rời khỏi nơi dơ bẩn kia?
Trần Bình An nói:
- Không thể nói là “phải”, nhưng nếu không có thanh kiếm này, tôi thật sự không sống được. Ở đảo Thanh Hiệp hồ Thư Giản, thiếu chút nữa đã bị một vị tu sĩ hoang dã năm cảnh giới cao đánh chết.
Ông lão cười nhạo nói:
- Nếu người ta thật sự muốn giết ngươi, có thanh kiếm này hay không cũng không quan trọng.
Trần Bình An nói:
- Giữa nên giết và không nên giết, nếu không có thanh kiếm này, khả năng bị giết sẽ rất lớn.
Ông lão nhíu mày không vui.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Trên đường võ học, đương nhiên muốn theo đuổi hai chữ “thuần túy”. Nhưng không nên vì hai chữ “thuần túy” thập toàn thập mỹ, nhiều lần cố ý đặt mình vào hiểm cảnh sinh tử. Một lần mạo hiểm qua được, cho dù có hai lần ba lần, nhưng một ngày nào đó sẽ gặp phải hố sâu không qua nổi, đến lúc đó chết thì cũng chết rồi.
- Tôi cảm thấy muốn luyện quyền thuần túy, trước tiên trong chuyện tu tâm phải thuần túy hơn người tu đạo trên núi, phải làm được tâm cảnh thanh tịnh. Lúc xuất quyền xen lẫn rất nhiều vật ngoài thân, sau đó mới có cơ hội loại trừ, đây là căn bản của võ đạo thuần túy. Bằng không con đường võ học vốn hiểm trở lại xa dài, gập ghềnh khó đi, càng có đường cụt chờ ở phía trước. Nếu vẫn thích tự nói với mình chết thì chết thôi, còn làm sao đi xa được?
Hai tay ông lão chống lên đầu gối, thân thể hơi nghiêng tới trước, cười nhạt nói:
- Thế nào, lang thang ở bên ngoài mấy năm, cảm thấy mình bản lĩnh lớn rồi, đã có tư cách nói mấy lời huênh hoang với ta?
Ông ta chỉ nghiêng người tới trước mấy phần, trong phòng ở tầng hai lầu trúc, trong nháy mắt quyền ý dồi dào như nước lũ, cuộn trào về phía Trần Bình An. Ngay cả Thạch Nhu ở ngoài lầu trúc, cũng phát giác được khí thế kinh người như nước tràn sắp vỡ đê này.
Trần Bình An ngồi tại chỗ, sừng sững bất động, thân hình như vậy, tâm cảnh như vậy, thể xác và tinh thần đều như vậy.
Trong phòng như có gió mạnh thổi qua. Trần Bình An không ngừng trượt về phía sau, nhưng eo vẫn thẳng tắp, cho dù lưng đụng vào tường vẫn không thay đổi tư thế ngồi.
Ông lão thở dài một tiếng, trong mắt như có vẻ thương hại, hỏi:
- Trần Bình An, đi hồ Thư Giản một chuyến, đã sợ chết như vậy rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không tò mò, vì sao mình lại chậm chạp không thể nước chảy thành sông phá vỡ vách chắn cảnh giới thứ năm? Ngươi cho rằng là do mình áp chế, hay là chính ngươi không dám nghiên cứu sâu hơn?
Trần Bình An im lặng không trả lời.
Ông lão nhìn người trẻ tuổi tiều tụy dựa lưng vào tường, nói:
- Sợ chết chính là sợ chết, ngươi không dám thừa nhận mà thôi. Đương nhiên ngươi có tất cả lý do để sợ chết, ta sẽ không vì vậy mà cười nhạo ngươi. Có điều thế sự đáng để nghiền ngẫm chính là ở đây, tập võ hay tu đạo cũng vậy, bất kể suy nghĩ của ngươi có phù hợp tình lý hay không. Cho nên đạo lý của ngươi là đúng, nhưng rất đáng tiếc, ngươi không thể dùng một đạo lý chính xác với mình để thuyết phục bản tâm.
- Hôm nay ngươi muốn luyện kiếm, chấp niệm này càng ngày càng sâu. Ta đoán mấy năm qua ở hồ Thư Giản, người thường xuyên sẽ có suy nghĩ như vậy. Một là võ phu dường như không đủ mạnh, hai là kiếm tiên thật sự quá tiêu sái. Những suy nghĩ này trong lúc vô tình lên lên xuống xuống, lướt qua trong đầu mà ngươi không tự biết. Đây là thường tình của con người, ngươi chưa từng thấy ta ra tay thật sự, nhưng đã đi tới Kiếm Khí trường thành một chuyến, tin rằng đã tận mắt nhìn thấy không chỉ một hai vị kiếm tiên.
Trần Bình An muốn nói lại thôi, dường như muốn phản bác.
Ông lão cười nói:
- Năm xưa ta luyện quyền với ngươi, xuất quyền rất nhiều, mỗi quyền có chừng mực, đã đánh cho con đường võ đạo cảnh giới thứ ba của ngươi rất bằng phẳng. Vì vậy mặc dù ngươi chịu nhiều khổ sở hành hạ, nhưng đường đi rất... thuận lợi. Đây dĩ nhiên là điểm lợi hại của ta, không tổn thương đến thân thể bản nguyên của ngươi, càng không phá hư bản tâm của ngươi.
- Nhưng phong thái kiếm tiên mà ngươi nhìn thấy, sẽ không để ý tới tâm cảnh của một võ phu nhỏ như ngươi. Kiếm ý tung hoành trăm ngàn dặm, khí thế ngút trời phá biển mây, tùy tiện một chưởng sẽ đánh ra một lỗ thủng lớn trong nội tâm của ngươi. Ngươi lại là một kẻ đọc sách gà mờ thích tự kiểm điểm, có chuyện hay không cũng quay đầu lại, xem thử mình có đi lầm hay không. Không ngờ mỗi lần quay đầu, lại theo bản năng nhìn cái lỗ thủng kia, giống như nhìn vực sâu, xem giếng sâu, rơi vào trong đó, không thể thoát khỏi.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Tại thành Lão Long, tôi đã ý thức được điểm này. Kiếm tu Tả Hữu xuất kiếm ở khe Giao Long, có ảnh hưởng rất lớn với tôi, cộng thêm một kiếm của Ngụy Tấn phá vỡ màn trời lúc trước, còn có một kiếm của Phạm Tuấn Mậu thành Lão Long, từ trong biển mây bay tới đảo Quế Hoa...
Nói đến đây, vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc, nói:
- Nhưng sau khi tiến vào hồ Thư Giản, tôi cũng không phải không phát giác như tiền bối nói. Trên thực tế vừa lúc trái ngược, tôi đã cố gắng tiêu trừ loại ảnh hưởng này từng chút một.
Ông lão cười lớn nói:
- Ném đá vào trong giếng nước, mỗi lần còn phải cẩn thận, cố gắng không để bọt nước dưới đáy giếng bắn lên, ngươi lấp đầy được sao?
Trần Bình An bỗng nhiên tỉnh ngộ, đưa tay lau mồ hôi trán, hỏi:
- Dám hỏi tiền bối, vậy tôi nên làm thế nào?
Ông lão chế giễu nói:
- Xem ra đi hồ Thư Giản một chuyến, ngoại trừ khiến cho ngươi hình thần tiều tụy, ngay cả cái đầu vốn tạm được cũng rỉ sét rồi.
Trần Bình An chỉ nhìn chăm chú vào ông lão.
Ông lão trầm mặc một lúc, nói:
- May mà còn một số thứ chưa vứt sạch, nếu không thì thật sự không cứu được rồi.
Ông ta giơ một nắm tay lên, nói:
- Tập võ.
Ông ta lại giơ một tay khác lên, hai ngón tay khép lại, nói:
- Luyện kiếm.
Sau đó ông ta thu hai tay lại, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trần Bình An, nói:
- Cho dù có thể kiêm cả hai, như vậy làm sao phân biệt chủ thứ? Phân ra chủ thứ, trước mắt lại làm sao phân biệt trước sau? Cái gì cũng không nghĩ rõ, một đống lộn xộn, suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác. Đáng đời ngươi chỉ đi loanh quanh bên ngoài quan ải nơi cổng thành mở rộng, còn dương dương tự đắc nói với mình, không phải không thể phá vỡ vách chắn, chỉ là không muốn mà thôi.
- Lại nói, ngươi muốn bước vào cảnh giới thứ sáu, quả thật rất đơn giản. Có điều giống như một người đũng quần đầy phân, từ ngoài nhà vào cửa, lầm tưởng vào nhà rồi sẽ có thể thay một bộ quần áo sạch sẽ. Thực ra phân cũng bị mang vào nhà, không chỉ trên người mà còn ở trong nhà. May mà ngươi đánh bậy đánh bạ, cuối cùng lại không đột phá cảnh giới. Bằng không từ cảnh giới thứ năm bước vào cảnh giới thứ sáu như vậy, cũng không biết xấu hổ mang phân lên tầng hai gặp ta?
Ông lão khẽ giậm chân một cái.
Gió mạnh kịch liệt đập vào mặt Trần Bình An, thổi cho hắn dán sát vào tường. Hắn buộc phải dùng khuỷu tay chống về phía sau, cố gắng không để ót đụng vào vách tường.
Trong cơ thể có một luồng chân khí thuần túy như rồng lửa, dạo chơi giữa khiếu huyệt.
Ông lão híp mắt nhìn, bỗng nhiên giơ một chân lên, đá về phía trán của Trần Bình An. “Bộp” một tiếng, sau đầu Trần Bình An đụng mạnh vào tường, luồng chân khí thuần túy trong cơ thể cũng theo đó đình trệ không tiến. Giống như lưng vác một ngọn núi, ép cho con rồng lửa kia chỉ có thể nằm rạp xuống đất.
Ông lão tấm tắc nói:
- Trần Bình An, ngươi thật sự chưa từng nghĩ đến, vì sao ba năm mình không luyện quyền, vẫn có một luồng chân chí như vậy? Nên biết lúc không luyện quyền, quyền ý vẫn có thể tự mình rèn luyện, nhưng thân thể xương cốt chịu được sao? Ngươi thật cho rằng mình là võ phu cảnh giới Kim Thân rồi, trước giờ chưa từng tự suy ngẫm lại?
Trần Bình An hô hấp khó khăn, gương mặt vặn vẹo.
Hắn sớm biết lần này trở về lầu trúc sẽ phải chịu nhiều đau khổ, chỉ là không ngờ lại dứt khoát như vậy.
Nhưng vấn đề kia của ông lão, khiến cho tâm ý của Trần Bình An đột nhiên dừng lại, giống như “kìm cương bên bờ vực thẳm”. Hắn tạm thời bỏ qua áp chế do quyền kình của ông lão mang đến, tĩnh tâm tụ khí, tập trung tinh thần, suy nghĩ vấn đề mà trước đó từng loáng thoáng nghĩ qua nhưng không nghiên cứu sâu hơn.
Ông lão giơ chân lên, mũi chân đá về phía bụng của Trần Bình An. Một luồng quyền ý kình khí vừa lúc đánh trúng con rồng lửa chân khí cực kỳ nhỏ bé kia.
Trần Bình An thấp thoáng phát giác được đầu đuôi và bốn vuốt của con rồng lửa kia, tại bên ngoài cánh cửa nội tâm của mình, bỗng nhiên phát ra ba chuỗi tiếng vang như pháo nổ, như tiếng sấm mùa xuân.
Ông lão nói:
- Hiển nhiên là có người tu hành dùng thủ pháp độc đáo rất cao minh, lặng lẽ nuôi dưỡng một luồng chân khí thuần túy này của ngươi. Nếu như ta không nhìn sai, nhất định là một cao nhân Đạo gia, đã trồng ba hạt giống ngọn lửa vào đầu của rồng lửa chân khí, làm “thiên cung nội viện” của Đạo gia.
- Sau đó lại dùng phương pháp hỏa luyện, giúp ngươi từng tấc đả thông xương sống mấu chốt của con rồng lửa này. Khiến cho xương cốt thân thể của ngươi có hi vọng vinh hoa rạng rỡ, đi trước một bước, nhảy qua cảnh giới thứ sáu, rèn luyện cơ sở cảnh giới Kim Thân trước thời hạn, hiệu quả giống như hình hài vàng ngọc mà người tu đạo theo đuổi. Thủ đoạn không tính là quá lớn, nhưng lại rất xảo diệu, cũng có chừng mực. Nói đi, là ai?
Vẻ mặt Trần Bình An ngỡ ngàng.
Ông lão đã nhìn ra gốc rễ, cũng không làm khó Trần Bình An nữa, thu hồi khí thế.
Trần Bình An ngồi dựa vào tường, mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng đầu óc của hắn bất chợt sáng lên, cười khổ nói:
- Tôi đã từng gặp sư phụ của một vị bằng hữu, đó là một đạo nhân trên đạo bào có thêu rồng lửa, đạo hiệu là Hỏa Long chân nhân. Bây giờ nhớ lại, khi đó lúc chia tay, ông ta quả thật đã vươn ngón tay ấn hờ vào tôi mấy cái.
Ông lão chân trần nhíu mày, hỏi:
- Vì sao lão thần tiên này lại muốn tặng ngươi một cơ duyên miễn phí?
Trên đường tu hành, phúc họa liền kề, phải xem xét kỹ.
Trần Bình An lau mồ hôi, cười nói:
- Bởi vì tôi đã tặng cho bằng hữu kia một con dấu nhỏ, do đại thiên sư núi Long Hổ tự tay khắc.
Ông lão gật đầu nói:
- Tu sĩ trên đỉnh núi không muốn mắc nợ, sợ dính nhân quả. Ngươi tặng như thế, hắn trả như vậy, có thể hiểu được.
Sau đó ông ta đột nhiên hỏi:
- Chỉ thế thôi?
Không đợi Trần Bình An nói gì, ông lão lại đá một cái. Đầu của Trần Bình An giống như bị trúng chùy nặng, đụng vào vách tường, lập tức ngất xỉu, ngay cả cơ hội oán thầm mắng chửi cũng không có.
Ông lão cười nhạo nói:
- Tuổi tác còn nhỏ, tinh thần uể oải, thật đáng bị đánh.
Lại là một đá, khiến cho thân thể Trần Bình An đụng vào tường, sau khi rơi xuống đất lại bắn lên một chút. Bởi vì đau đớn mà tỉnh táo mấy phần, lại vì đau đớn mà ngất xỉu.
Từ đầu đến cuối, ông lão đều không cố gắng ẩn giấu khí tức và lời nói.
Một nữ quỷ ẩn trong thân xác tiên nhân, tính cái rắm gì.
Dưới mái hiên lầu trúc, nữ quỷ Thạch Nhu ngồi trên ghế trúc nhỏ xanh lá, lo lắng bất an. Cô nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy so với Trần Bình An vừa bước lên lầu đã bị đánh, mấy năm nay mình ở núi Lạc Phách, thật là trải qua cuộc sống thần tiên rồi.
----------
Chú thích:
(1) Tọa hạ: xưng hô kính trọng với người trên, cũng có nghĩa là ngồi xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK