Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc thuyền tiên gia mà Trần Bình An ngồi cũng không chạy thẳng tới quận Long Tuyền Đại Ly. Dù sao nhà Bao Phục đã rời khỏi núi Ngưu Giác, bến thuyền gần như hoàn toàn bỏ hoang, trên danh nghĩa tạm thời được quân đội Đại Ly trưng dụng, có điều cũng không phải trọng địa then chốt gì. Thuyền tới lác đác, phần nhiều là quyền quý Đại Ly đến quận Long Tuyền dạo chơi sông núi.

Hôm nay quận Long Tuyền địa bàn rộng lớn có rất nhiều việc cần làm, lại có tin đồn sắp từ quận thăng thành châu. Như vậy nghĩa là trong quan trường Đại Ly, thoáng chốc sẽ có thêm mười mấy ghế ngồi cấp bậc không thấp.

Sau khi kỵ binh Đại Ly thế như chẻ tre, thâu tóm nửa giang sơn Đông Bảo Bình Châu, địa vị của quan viên bản thổ Đại Ly cũng lên theo. Quan viên địa phương có hộ tịch Đại Ly, giống như “quan kinh thành” của nước nhỏ chư hầu, hôm nay một khi ra ngoài nhậm chức ở các nước chư hầu phía nam, quan thăng một cấp là chuyện hiển nhiên.

Chiếc thuyền này sẽ cập bến ở một nước nhỏ tên là Thiên Hác. Nước Thiên Hác có nhiều dãy núi, quốc lực yếu ớt, đất đai cằn cỗi, mười dặm không cùng phong tục, trăm dặm không cùng tiếng nói, là một nơi an bình mà kỵ binh Đại Ly cũng không đặt chân đến.

Bến thuyền do một động phủ trên núi nắm giữ, chủ nhân động Phúc Ấm là quốc sư của nước Thiên Hác, cũng là lãnh tụ của tiên sư một nước. Có điều tiên sư gia phả của nước Thiên Hác chỉ mấy chục người, quốc sư nước Thiên Hác cũng mới có tu vi cảnh giới Long Môn, đệ tử trong môn lác đác vài người, không nên trò trống.

Sở dĩ có thể nắm giữ một bến thuyền tiên gia, là vì động Phúc Ấm từng là một trong số di chỉ của động tiên viễn cổ tan vỡ, bên trong có mấy loại sản vật được bán về phía nam xa xôi. Có điều một năm không được mấy đồng tiền tiểu thử, cũng không có tu sĩ xứ khác dòm ngó nơi này.

Trần Bình An dự định trở về quận Long Tuyền trước, sau đó sẽ đi nước Thải Y và nước Sơ Thủy một chuyến. Quê nhà có rất nhiều công việc cần hắn nhanh chóng trở về quyết định và xử lý. Chẳng hạn như chuyện mua núi, Ngụy Bách có thể giúp đỡ, nhưng không thể thay Trần Bình An ký kết “khế đất” mới với Đại Ly.

Đoạn đường này xảy ra một chút sóng gió. Có một đám tiên sư đến từ thành Thanh Phong, nhìn thấy một con ngựa bình thường chiếm một chỗ ở tầng dưới chót, làm bạn với linh cầm thú hiếm mà bọn họ chuyên tâm chăn nuôi huấn luyện, cảm thấy đây là một loại sỉ nhục. Cho nên có phần bất mãn, muốn giở một chút thủ đoạn, đương nhiên là thủ pháp khá ẩn giấu.

May mắn Trần Bình An rất chiếu cố con ngựa được xưng hô thân mật là “Cừ Hoàng” kia. Nên biết mấy năm nay một đường làm bạn, hắn rất cảm kích con ngựa yêu thích tâm đầu ý hợp này, thường cho phi kiếm Mười Lăm lặng lẽ lướt đi trông coi, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ.

Cho nên khi Cừ Hoàng ở tầng dưới chót bị sợ hãi, Trần Bình An liền tâm sinh cảm ứng. Hắn trước tiên để Mùng Một và Mười Lăm hóa hư, xuyên qua tầng tầng sàn thuyền, đi thẳng tới khoang thuyền dưới chót, ngăn cản một con thú hiếm trên núi đang muốn cắn xé Cừ Hoàng.

Trần Bình An đi tới sau, lại bị tạp dịch trông coi tầng dưới chót ngăn cản. Trong lòng hắn hiểu rõ, liền đưa tay nắm lấy vai người trẻ tuổi kia, nửa lôi nửa kéo đi về phía Cừ Hoàng. Tất cả linh cầm thú hiếm đều run lẩy bẩy, nằm rạp xuống đất.

Nhất là con thú hiếm ở gần Cừ Hoàng, toàn thân đen kịt như mực, chỉ có bốn chân trắng như tuyết, hình dáng giống như chó, thể hình lại lớn như nghé. Sau khi nhìn thấy Trần Bình An, so với những linh cầm thú hiếm khác trong khoang thuyền ngoan ngoãn nằm dưới đất, nó lại càng sợ hãi, cúp đuôi co rúc.

Theo như ghi chép trong quyển sách thần tiên mua ở núi Đảo Huyền, đây chắc là một trong số hậu duệ của hung thú thượng cổ chó Niện Sơn. Nếu là chó Niện Sơn thật sự, sẽ không xuất hiện màu sắc hỗn tạp. Có điều dòng giống chó Niện Sơn tính tình hung ác, tương tự với vượn Bàn Sơn.

Trần Bình An buông vai tạp dịch trên thuyền ra. Người kia xoa vai, nịnh hót cười nói:
- Vị công tử này, có lẽ tuấn mã nhà ngài và con vật bên cạnh kia tính tình không hợp, phát sinh xung đột, đây là chuyện thường xảy ra trên thuyền. Bây giờ tôi sẽ tách chúng ra, đổi chỗ cho ngựa yêu của công tử, bảo đảm sẽ không có chuyện gì nữa.

Trần Bình An liếc nhìn rào chắn giữa Cừ Hoàng và hậu duệ chó Niện Sơn, không có thứ gì.

Giữa rào chắn trong chuồng, vốn nên dán một ít bùa chú cấp thấp. Một khi linh cầm thú hiếm vượt qua ranh giới, sẽ lập tức kích động cấm chế, để cho phía nhà thuyền ra mặt “khuyên can”. Có điều chim thú được tu sĩ mang theo lên thuyền, phần nhiều đều có linh tính, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhân. Bằng không dù có tiêu tiền giải nạn, vẫn có thể phá hư đại đạo của người tu hành. Một khi chọc phải nan đề mà tiền tài không thể giải quyết, sẽ trở thành tai họa.

Có điều trong mắt chủ nhân của con hậu duệ chó Niện Sơn này, loại người quê mùa dắt ngựa lên thuyền, chọc rồi thì đã sao?

Trần Bình An đưa tay ra sờ đầu Cừ Hoàng, nó khẽ giẫm đạp xuống đất, lại không kinh hoảng quá nhiều.

Trong dãy núi phía nam hồ Thư Giản, Cừ Hoàng đi theo Trần Bình An, đã nhìn thấy những cảnh tượng lớn.

Trần Bình An thu tay, cười nói:
- Các ngươi làm vậy là muốn phá hư đại đạo của ta?

Tạp dịch trên thuyền hơi sững sốt, hắn đoán được chủ nhân của con ngựa rất có thể sẽ khởi binh hỏi tội, nhưng không ngờ lại thổi phồng vấn đề như vậy. Chẳng lẽ là muốn moi tiền?

Như vậy càng tốt. Trong lòng tạp dịch vui mừng khôn xiết, chỉ ước hai bên đánh nhau.

Dù sao bất kể người này có lai lịch gì, vì sao có thể khiến những con vật kia câm như hến, chỉ cần chọc phải tu sĩ thành Thanh Phong, sẽ có trái cây ngon để ăn sao?

Đám tiên sư Thành Thanh Phong kia vẫn luôn là khách quý của chiếc thuyền này, rất quen thuộc. Bởi vì một loại linh mộc mà động Phúc Ấm nước Thiên Hác sản xuất, có thể làm mượt da cáo, được núi cáo giống như nước nhỏ lệ thuộc vương triều kia yêu thích. Vì vậy loại linh mộc này gần như được tiên sư thành Thanh Phong bao trọn, sau đó sang tay bán cho họ Hứa, thu được lợi nhuận gấp bội.

Còn như vì sao họ Hứa thành Thanh Phong không tự mình đi mua, bên phía nhà thuyền cũng từng tò mò hỏi thăm. Tu sĩ thành Thanh Phong cười ha hả, nói họ Hứa sẽ để ý chút lợi nhuận nhỏ bé này sao? Con cháu họ Hứa vốn biết cách làm giàu, có thời gian rảnh như vậy, đã sớm kiếm được càng nhiều tiền hơn rồi. Họ Hứa thành Thanh Phong sở hữu một ngọn núi cáo, đã quen làm thần tài ngồi nhà đếm tiền rồi.

Một đám tiên sư mặc áo lông cáo trắng như tuyết, chậm rãi đi vào khoang thuyền dưới chót, có phần nổi bật.

Áo lông cáo của thành Thanh Phong, mùa đông có thể giữ ấm trừ lạnh, mùa hè cũng có thể trừ nóng, chẳng qua là một dày một mỏng. Nhưng lúc vào hạ mặc áo lông cáo, dù có mỏng manh thì nhìn vẫn thấy rất kỳ quặc. Có điều đây vốn là một loại bùa hộ mạng của tu sĩ đi lại dưới núi, tại khu vực phía bắc Đông Bảo Bình Châu, mặt mũi của thành Thanh Phong vẫn không nhỏ.

Nhất là hôm nay gia chủ họ Hứa thành Thanh Phong, nghe nói đã lấy được một cơ duyên lớn. Đạo lữ của hắn đã từ động tiên Ly Châu, giúp hắn lấy được một món trọng bảo giáp cục, nhờ vậy mà tiến thêm một bước. Gia tộc còn sở hữu một tấm lệnh bài thái bình vô sự Đại Ly, sự quật khởi của họ Hứa thành Thanh Phong đã không thể ngăn cản được.

Trần Bình An không nói gì khác, vẫn là thế quyền lỏng lẻo, giống như một con ma bệnh, nhưng chỉ mấy bước đã đi tới trước người đám tu sĩ kia, mỗi quyền đánh ngã một người. Trong đó có một thiếu nữ gương mặt tròn trịa, đứng tại chỗ trợn trắng mắt, ngã xuống đất ngất xỉu. Cuối cùng chỉ còn lại một công tử anh tuấn đứng ở giữa, trán rỉ mồ hôi, môi khẽ mấp máy, không biết là đang nói những lời cứng rắn hay là nhận lỗi.

Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, đứng trước mặt hắn, hỏi một chút nội tình của thành Thanh Phong.

Dù sao họ Hứa thành Thanh Phong hay con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương cũng vậy, mỗi bên đều có một món nợ cũ đặt trong lòng Trần Bình An. Cho dù hắn có đi hồ Thư Giản thêm lần nữa, cũng sẽ không bỏ qua cho hai thế lực này.

Tu sĩ trẻ tuổi sống trong nhung lụa kia, vừa thấy người thân cận và tùy tùng bên cạnh đều ngã xuống, cũng không quan tâm tới mặt mũi và khí phách nữa, biết thì đều nói hết toàn bộ.

Trần Bình An hỏi kỹ càng tỉ mỉ, tu sĩ trẻ tuổi trả lời nghiêm túc, giống như thầy giáo dạy học đang hỏi bài vở của trẻ con ở trường.

Tạp dịch trông chừng khoang thuyền dưới chót, sau khi nhìn thấy cảnh này, tâm thần trở nên hoảng hốt. Đây là chuyện gì? Chẳng phải đều nói tiên sư tu sĩ từ thành Thanh Phong đi ra ngoài, người người đều thần thông quảng đại sao?

Trần Bình An quay đầu nhìn tên tạp dịch trong lòng không ngừng tính toán kia, tiện tay vỗ một chưởng vào trán tu sĩ trẻ tuổi, khiến đối phương ngã xuống phía sau.

Đây gọi là có nạn cùng chia.

Trần Bình An nhìn tên tạp dịch vẻ mặt sợ hãi kia, hỏi:
- Giúp đỡ làm chuyện này, có lấy được tiền thần tiên không?

Tạp dịch lắc đầu, run giọng nói:
- Không có, không có, một đồng tiền hoa tuyết cũng không cầm. Chỉ là muốn lấy lòng, quen mặt với những tiên sư này. Về sau chỉ cần bọn họ thuận miệng nhắc đến mấy câu, tôi sẽ có cách kiếm tiền.

Trần Bình An lại hỏi:
- Biện pháp là do ai nghĩ ra?

Tạp dịch không hề do dự nói:
- Là chủ ý của đám tiên sư thành Thanh Phong, tôi chỉ giúp một tay thôi, xin thần tiên lão gia thứ tội...

Trần Bình An khẽ giậm chân một cái, thân thể tu sĩ trẻ tuổi kia bắn lên một chút, mơ hồ tỉnh lại. Hắn mỉm cười nói:
- Vị huynh đệ trên thuyền này nói, chủ ý mưu hại ngựa của ta là do ngươi nghĩ ra, thế nào?

Tu sĩ trẻ tuổi kia giận tím mặt, ngồi dưới đất chửi như tát nước.

Trần Bình An rời khỏi khoang thuyền dưới chót, quay đầu cười nói với tu sĩ trẻ tuổi kia:
- Đừng giết người.

Tu sĩ trẻ tuổi giãy giụa đứng lên, cười gằn đi về phía tên tạp dịch trên thuyền kia:
- Giỏi thật, dám hãm hại ông đây, không lột một lớp da của ngươi...

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn, thấy nam tử áo xanh kia đang dừng bước ở cửa khoang, quay đầu nhìn lại. Hắn vội vàng cười nói:
- Yên tâm, không giết người, không dám giết người, chỉ là khiến tên xấu xa này nhớ lâu một chút.

Trần Bình An rời khỏi khoang thuyền.

Kẻ ác tự có kẻ ác hơn trừng trị. Tu sĩ thành Thanh Phong và tên tạp dịch kia, cũng không biết là ai ác hơn.

Có điều sâu trong lòng Trần Bình An, thực ra càng chán ghét tên tạp dịch trên thuyền tay chân yếu đuối kia. Nhưng trong nhân sinh tương lai, vẫn không có cách nào quá tốt để đối phó với những “kẻ yếu” này. Ngược lại đối diện với những tu sĩ trên núi ngạo nghễ bá đạo kia, cơ hội để hắn xuất thủ sẽ nhiều hơn một chút. Giống như hoàng tử Hàn Tịnh Tín của nước Thạch Hào trong đêm gió tuyết năm đó, ngõ hẹp gặp nhau, nói giết là giết. Không chừng sau này thật sự đến Bắc Câu Lô Châu coi trời bằng vung kia, còn có thể giết cả hoàng đế.

Trần Bình An đi tới đầu thuyền, vịn vào lan can, chậm rãi tản bộ.

Núi Chính Dương và thành Thanh Phong, hôm nay đều rất thịnh vượng.

Nhất là sau khi người đứng đầu địa tiên ở Đông Bảo Bình Châu là Lý Đoàn Cảnh binh giải, núi Chính Dương ngày càng cường thế. Vườn Phong Lôi trăm năm sắp tới, đã định sẵn sẽ là một thời kỳ thu mình chịu nhục dài đằng đẵng. Nếu vườn chủ tân nhiệm kiếm tu Hoàng Hà, còn có Lưu Bá Kiều, không thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sau này mấy trăm năm, e rằng sẽ bị núi Chính Dương đè ép đến mức không thể thở dốc.

Còn họ Hứa thành Thanh Phong, lúc trước sang tay bán tống bán tháo ngọn núi ở quận Long Tuyền, rõ ràng là coi trọng vương triều Chu Huỳnh và thư viện Quan Hồ hơn. Hôm nay tình hình sáng tỏ, lại vội vàng mất bò mới lo làm chuồng.

Theo như tu sĩ trẻ tuổi kia nói, vào cuối năm ngoái, họ Hứa thành Thanh Phong đã gây dựng quan hệ với thượng trụ quốc họ Viên, có quan hệ thông gia với một dòng bên. Con gái họ Hứa gả cho một đứa con vợ lẽ của họ Viên ở kinh thành Đại Ly xa xôi, lại hết lòng giúp đỡ một đội kỵ binh do con cháu họ Viên nắm giữ.

Nhìn xem.

Dù là địch ta, mọi người đều bận rộn.

Trên đại đạo, người người tranh lên trước.

Vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, Trần Bình An lại có phần tự giễu.

Một hơi phá vỡ vách chắn cảnh giới thứ năm của võ phu thuần túy, bước vào cảnh giới thứ sáu, đây là chuyện mà hắn có thể dễ dàng làm được trước khi tiến vào hồ Thư Giản. Lúc ấy đến gần quê nhà, hắn chỉ muốn nói với ông lão họ Thôi ở núi Lạc Phách, võ phu cảnh giới thứ ba mạnh nhất năm xưa được ông rèn luyện ra, dựa vào chính mình đánh hơn một triệu quyền, cuối cùng lại có một võ phu cảnh giới thứ năm mạnh nhất thế gian. Sau này lúc luyện quyền, ông hãy nhẹ tay một chút, để tôi bớt chịu khổ.

Trần Bình An không quá để tâm tới chuyện võ vận ban tặng, cho dù lại có cơ duyên như giao long trong biển mây thành Lão Long, hẳn vẫn sẽ dùng một quyền đánh lui.

Không ngờ kéo dài như vậy, đã gần ba năm rồi.

Còn về chuyện bổ sung đủ vật bản mệnh ngũ hành và xây dựng lại cầu trường sinh, quên đi cũng được. Theo như cách nói của A Lương, đó là “ta có một môn kiếm pháp vỏ dưa hấu, trượt tới đâu thì kiếm ở đó, tùy duyên tùy duyên”.

Trần Bình An hiểu ngầm cười.

Hắn quay đầu, nhìn thấy đám tu sĩ thành Thanh Phong kia đến xin lỗi, cũng không để ý tới bọn họ. Sau khi xác định Trần Bình An không có ý tiếp tục dây dưa, đối phương liền ủ rũ rời đi.

Sau đó chủ nhân của thuyền cũng tới cáo lỗi, thề thốt nói rằng nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc tên tạp dịch gây chuyện kia.

Trần Bình An cũng không để tâm, chỉ nói giáo huấn rồi là được.

Thuyền cập bến ở phủ đệ động Phúc Ấm nước Thiên Hác. Nếu là trước đây thì Trần Bình An sẽ vùi đầu lên đường, nhưng lần này hắn lại đi thăm viếng chủ nhân động Phúc Ấm. Có lẽ đã biết được sóng gió trên thuyền, vị lão tu sĩ cảnh giới Long Môn kia đường đường là quốc sư nước Thiên Hác, lại rất nhiệt tình. Trần Bình An liền mặt dày hỏi một chút về nội tình của động tiên đất lành sau khi tan vỡ.

Lão tu sĩ cũng không xa lạ với chuyện này, dù sao động Phúc Ấm vẫn có một chút danh tiếng. Nơi này chỉ có phạm vi hơn mười dặm, kho tàng trân bảo và di vật tiên gia đã sớm bị các tiền bối đào sạch, linh khí động phủ không coi là quá dồi dào. Sau đó dưới cơ duyên trùng hợp, lão tu sĩ mới trở thành chủ nhân ở đây. Nhưng làm nơi tu đạo, vươn cành tỏa lá, đối diện với khách viếng thăm, lão vẫn có một số lời lẽ khách sáo đã thuộc nằm lòng. Những gì có thể nói thì nói kỹ, những gì không nên nói thì tuyệt đối không nói.

Sau khi nghe nói Trần Bình An là người Đại Ly, lão tu sĩ càng nhiệt tình hơn, muốn giữ hắn lại mấy ngày, nhưng lại bị Trần Bình An từ chối. Ông ta liền tặng một hộp báu cửu cung làm lễ vật chia tay, do mấy món đặc sản tập hợp linh khí của động Phúc Ấm, điêu khắc thành chín ô vuông. Thực ra giá cả không cao, theo giá thị trường ở nước Thiên Hác chỉ khoảng hai mươi đồng tiền hoa tuyết. Đối với vương triều thế tục đương nhiên là cao, nhưng trong mắt tu sĩ trên núi thì không tính là lễ vật quý hiếm gì.

Sau khi nhận lấy hộp báu cửu cung, Trần Bình An tặng lại cho động Phúc Ấm một bình rượu tiên nhân giếng nước. Lão tu sĩ cảnh giới Long Môn vừa nghe nói là rượu của bến thuyền Phong Vĩ, liền vui vẻ không thôi, mời Trần Bình An lần sau có đi qua nước Thiên Hác, dù thế nào cũng phải tới động Phúc Ấm ngồi một chút.

Mặc dù không có rượu mạnh như rượu tiên nhân giếng nước, nhưng nước Thiên Hác lại có một số phong cảnh độc đáo mà nơi khác không có. Không dám nói là khiến người ta lưu luyến quên về, nhưng nếu xem qua một lần, tuyệt đối không uổng chuyến này, ông ta sẵn lòng cùng Trần Bình An du lịch một phen.

Lão tu sĩ tự mình tiễn Trần Bình An đến biên cảnh nước Thiên Hác, sau đó mới quay về đường cũ.

Bên cạnh có một đệ tử đích truyền tuổi còn trẻ, cảm thấy khó hiểu, nghi hoặc vì sao sư tôn lại tốn nhiều công sức như vậy. Lão tu sĩ cảnh giới Long Môn cảm khái nói:
- Trên đường tu hành, chỉ cần có thể kết thiện duyên, dù lớn hay nhỏ cũng đừng bỏ lỡ.

Đệ tử trẻ tuổi như có lĩnh ngộ. Lão tu sĩ sợ đệ tử đi sai đường, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
- Tuổi tác như con, vẫn nên cần cù tu hành, dốc lòng ngộ đạo, không thể phân tâm quá nhiều vào nhân tình thế sự. Biết lợi hại nặng nhẹ là được rồi, chờ một ngày nào đó mục nát như sư phụ, đi đường núi không được nữa, mới làm những chuyện này. Còn cái gọi là sư phụ, ngoại trừ truyền đạo pháp cho con, cũng phải làm những chuyện bất đắc dĩ chưa chắc phù hợp tâm ý. Giúp cho đệ tử tông môn trên đường tu hành sau này, càng đi càng rộng.

Ông ta xoa đầu đệ tử, thở dài nói:
- Lần trước con một mình xuống núi rèn luyện, những hành vi hoang đường với đám con cháu quyền quý nước Thiên Hác, thực ra sư phụ vẫn luôn nhìn ở trong mắt. May mà con chỉ góp vui lấy lệ, cảm thấy làm như vậy mới dễ lôi kéo quan hệ, thực ra bản tâm không thích, nếu không sư phụ sẽ thất vọng với con. Người tu đạo nên biết cơ sở đặt chân thật sự là gì, nào cần tính toán những nhân tình hồng trần kia, ý nghĩa ở đâu? Nhớ lấy, ngoài tu hành thì đều là viễn vông.

Đệ tử trẻ tuổi trong lòng hoảng hốt.

Lão tu sĩ cười nói:
- Vừa lúc mượn cơ hội này, vạch trần mê chướng trong lòng con, cũng không uổng phí hai mươi đồng tiền hoa tuyết sư phụ tặng ra.

Đệ tử trẻ tuổi chắp tay thi lễ n:
- Sư ân sâu nặng, Vạn Quân nhất định ghi nhớ trong lòng.

Vị sơn chủ động Phúc Ấm kia vuốt râu cười, dẫn theo đệ tử đắc ý được gởi gắm hi vọng, cùng nhau đi trên đường nhỏ triền núi tầm mắt rộng rãi.

Trần Bình An đeo kiếm cưỡi ngựa, từ biên cảnh phía bắc nước Thiên Hác tiếp tục đi về hướng bắc.

Hắn đương nhiên không đoán được, trước đó mình thăm viếng phủ đệ động Phúc Ấm, đã khiến một lão tu sĩ cảnh giới Long Môn mượn cơ hội nhắc nhở đệ tử chân truyền.

Trong thời tiết Đại Thử gió nghiêng mưa nhỏ, Trần Bình An một người một ngựa, trình giấy thông hành, thuận lợi đi qua quan ải biên cảnh Đại Ly.

Lần này trở về quận Long Tuyền, hắn lựa chọn một con đường mới, không đi theo tuyến đường trấn Hồng Chúc và núi Kỳ Đôn.

Đoạn đường này bắt đầu mưa lớn, không khí vừa nóng vừa ẩm ướt, vô cùng oi bức, khiến Trần Bình An thiếu chút nữa lầm tưởng đang đi ở hồ Thư Giản vào mùa hè, giống như lồng hấp.

Có điều Đại Thử nóng, sau thu lại mát mẻ. Ban đêm không ngừng có tiếng dế kêu.

Trong đó dưới một cây tùng cổ trên đỉnh núi, trời chiều ngả về phía tây, hắn nhìn thấy một văn sĩ phóng khoáng phanh ngực lộ bụng, tay cầm quạt lông. Bên cạnh là tỳ nữ xinh đẹp vây quanh, nói cười líu ríu. Nơi xa hơn có hai lão già hô hấp lâu dài, hiển nhiên đều là người tu hành.

Trần Bình An dắt ngựa đi qua, mắt không nhìn nghiêng.

Sau khi rời xa đỉnh núi, hắn lại có phần thương cảm. Thư sinh Đại Ly năm xưa, cho dù là sĩ tử nhân tài có thể vào thư viện Sơn Nhai học tập, từng người vẫn luồn cúi đi đến thư viện Quan Hồ, hoặc là Đại Tùy, vương triều họ Lư, tóm lại là Đại Ly không giữ được người.

Theo như Thôi Đông Sơn nói, văn đàn Đại Ly khi đó, người đọc sách trước khi cãi nhau, hoặc là trước khi cầm bút, đều phải nói tên của mấy đại nho nước khác, lật mấy tác phẩm của văn hào nước khác, tìm mấy thân thích trong văn đàn nước khác, nếu không thì không có mặt mũi mở miệng, không có sức hạ bút.

Không biết giới học thuật Đại Ly hôm nay, cảnh tượng như thế nào.

Trên thực tế Trần Bình An cũng không hứng thú.

Gần hoàng hôn, Trần Bình An cuối cùng đã băng qua mấy trạm dịch phía đông quận Long Tuyền, tiến vào trấn nhỏ. Cổng lớn và hàng rào gỗ đã không còn, trấn nhỏ đã xây một bức tường thành bằng đá, lại không có người gác cổng và binh sĩ, mặc cho người ta ra vào.

Trần Bình An đi qua cổng, phát hiện nhà cỏ của Trịnh Đại Phong vẫn trơ trọi sừng sững bên đường, có phần nổi bật so với những cửa tiệm san sát gần đó, được quy hoạch chỉnh tề. Có lẽ là do giá tiền không nhất trí, Trịnh Đại Phong không chịu dọn nhà. Những gia đình bình thường ở trấn nhỏ, dĩ nhiên không dám đấu đá với quận phủ Long Tuyền phía bắc và huyện nha trong trấn, nhưng Trịnh Đại Phong thì có gì không dám, nhất định thiếu một đồng tiền cũng không được.

Trần Bình An vốn định mười ngày sau mới đến trấn nhỏ, chỉ là sau đó lên đường hơi nhanh, đã đến sớm không ít.

Lúc vào quan ải, hắn đã thông qua trạm dịch ở biên cảnh, gởi một phong thư cho núi Lạc Phách, nói với bọn họ ngày đại khái mình sẽ trở về quê nhà.

Trần Bình An không đi nhà tổ ngõ Nê Bình trước, mà là dắt ngựa qua cầu đá, đến mộ của cha mẹ một chuyến. Vẫn như trước lấy ra từng túi vải chứa đất đai các nơi, thêm đất cho ngôi mộ. Tiết Thanh Minh vừa qua không lâu, ngôi mộ vẫn còn một ít giấy cúng màu đỏ hơi phai màu, bị đá dẹp đè lên, xem ra nha đầu Bùi Tiền kia không quên lời dặn của hắn.

Đoạn đường này đi tới, phần nhiều là gương mặt xa lạ. Cũng không kỳ quái, dân chúng địa phương trấn nhỏ, phần lớn đã dời đến quận thành Long Tuyền mới ở phía bắc núi lớn, gần như người người đều vào ở nhà cao cửa rộng mới tinh sáng sủa. Trước cửa mỗi nhà đều có một đôi sư tử đá sừng sững hộ vệ, kém nhất cũng có đá ôm trống (1) chi phí không rẻ, không hề kém hơn đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp năm xưa.

Những người còn ở lại trấn nhỏ, phần nhiều là người già đã có tuổi không muốn di chuyển, trông coi những con ngõ lớn nhỏ ngày càng vắng vẻ. Sau đó có thêm rất nhiều hàng xóm mới mua nhà, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt. Cho dù gặp mặt cũng là ông nói gà bà nói vịt, nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương.

Trần Bình An trở lại trấn nhỏ, đi tới con ngõ Nê Bình gần như không thay đổi, chỉ là hôm nay đã không có người cư trú nữa. Mấy hộ gia đình còn sót lại đều đã dời đến quận thành mới, bán nhà tổ cho người xứ khác rồi. Có được một số tiền lớn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, cho dù mua nhà lớn ở quận thành, vẫn đủ mấy đời không lo cơm áo. Nhà tổ của Cố Xán không bán đi, nhưng mẹ hắn cũng dừng chân trong quận thành, đã mua một phủ đệ diện tích số một số hai ở đó, đình viện rất sâu, cầu nhỏ nước chảy, giàu sang khí phái.

Trần Bình An từ trong vật một tấc lấy ra một xâu chìa khóa, mở cửa viện, thả lỏng dây cương cho Cừ Hoàng, để nó chờ đợi trong khoảng sân không lớn.

Hắn mở cửa nhà, thấy bên trong vẫn như cũ, không bổ sung đồ vật lớn gì. Hắn xách một cái ghế dài cũ kỹ, ngồi bên cạnh bàn một lát, sau đó đứng lên đi ra khỏi viện, nhìn thần giữ cửa và câu đối xuân lần nữa, lại bước vào viện nhìn chữ xuân kia.

Chiều hôm thâm trầm.

Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, thắp một ngọn đèn.

Hắn vốn định ngồi thêm một lát rồi đi núi Lạc Phách, cho bọn họ một sự ngạc nhiên.

Có điều ngồi một lát rồi một lát, Trần Bình An vẫn không đứng dậy, lại muốn ngồi thêm lát nữa.

Tất cả vui buồn ly hợp đều bắt đầu từ nơi này. Dù có đi xa ngàn vạn dặm, du lịch ở bên ngoài bao nhiêu năm, chỉ nơi này mới có thể khiến hắn thật sự an lòng.

Sau khi cha mẹ ra đi, Lưu Tiện Dương thường nằm trên ván giường chỗ này, nói những mơ ước viễn vông. Thằng nhóc mũi thò lò cũng thường ở đây, oán giận những người lớn kia không nói lý.

Cha mẹ còn thì không nên đi xa, nếu đi thì phải cho biết nơi chốn. Cha mẹ đã không còn, đi xa càng phải có nơi chốn nhất định.

Bên phía trấn Hồng Chúc cách quận Long Tuyền không tính là gần, Bùi Tiền dẫn theo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng, ngồi trên một nóc nhà cao, giương mắt nhìn về phương xa. Ba người đánh cuộc xem ai sẽ nhìn thấy bóng dáng kia sớm nhất.

Trên núi Lạc Phách, ông lão chân trần họ Thôi đang ở tầng hai nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Liễm lại bắt đầu ngắm nhìn những bùa chú văn tự trên lầu trúc kia, lặp đi lặp lại.

Nữ quỷ Thạch Nhu rất buồn chán, ngồi trên một chiếc ghế trúc dưới mái hiên. Sau khi đến núi Lạc Phách, khắp nơi đều bó tay bó chân, cả người không được tự nhiên.

Trên đỉnh núi Phi Vân.

Thần Bắc Nhạc Đại Ly Ngụy Bách và con giao long già nước Hoàng Đình đứng kề vai, một người tươi cười nhàn hạ, một người vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn xuống trấn nhỏ phía xa.

Trong một con ngõ nhỏ, một ngọn đèn lờ mờ.

Đột nhiên bừng sáng.

---------

Chú thích:

(1) Đá ôm trống: một loại đá điêu khắc thường được đặt trước cửa nhà, có hình dáng như trống tròn.

https://p8.itc.cn/q_70/images03/20230422/8a26eb72f8d64503912e368ee4ba9af2.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK