Công việc của tiệm cháo và tiệm thuốc đã giải quyết, Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch vốn tưởng rằng sẽ giống như trước đây, tiếp tục lên đường đến biên cảnh nước Thạch Hào. Bởi vì có hai nam tử âm vật xuất thân biên quân, di nguyện có liên quan đến nơi này, người đã không thể lá rụng về cội, tâm nguyện lại rơi xuống quê nhà.
Nhưng Trần Bình An lại ở thêm một ngày. Cho đến hôm nay trong chiều hôm, hắn dừng bước ở cổng thành, từ xa nhìn theo một thiếu niên đen gầy rời khỏi quận thành. Sau đó lại đi xem tiệm thịt chó trong ngõ hẹp đã đóng cửa, hai bên tường ngoài cửa dán môn thần Viên và Tào của Đại Ly, văn cầm thẻ còn võ cầm giản. Cuối cùng mới trở về nhà trọ.
Trước đó ở cổng thành, Trần Bình An lại gặp được tu sĩ trong quân Đại Ly là Quan Ế Nhiên. Người sau cố ý bỏ lại binh sĩ tùy tùng bên cạnh, chạy đến chỗ Trần Bình An đang đứng một mình ở cổng thành, nhẹ giọng hỏi:
- Là muốn buông dây dài câu cá lớn, tạm thời thả hổ về rừng, nhằm điều tra nơi đắc đạo của tiểu yêu này, tìm kiếm một hai món tiên vật cơ duyên? Hay là cứ mặc cho tiểu yêu này đi xa, xem như kết một thiện duyên?
Yêu quái sông núi có thể biến ảo thành hình người, nhất định sẽ mang theo phúc duyên lớn. Một là đi nhầm vào động phủ tiên gia hoang phế, hai là đã nuốt linh chi thần dược ngưng tụ linh khí trời đất một phương. Trường hợp đầu thì tìm hiểu ngọn nguồn, còn trường hợp sau thì trực tiếp luyện hóa yêu quái kia, bất kể loại nào thì đều là một khoản tiền tài không nhỏ.
Trần Bình An cười nói:
- Là cái sau.
Quan Ế Nhiên tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, nếu như ngươi không lộ diện, ta có hai đồng liêu ngày ngày kêu gào không có gì ăn, đã sớm dán mắt vào tiểu yêu trong tiệm thịt chó này. Có điều ngươi đã nhúng tay, ta liền thuyết phục bọn họ từ bỏ. Vốn chỉ là một món quà tặng kèm, thực ra bình thường còn có việc quân trên người. Đương nhiên nếu ngươi lựa chọn cái trước, sẽ có thể cùng nhau tiến hành.
Trần Bình An hỏi:
- Ta chen ngang một chân như vậy, chẳng phải là đã giảm bớt lợi nhuận của đồng liêu ngươi? Liệu có khiến ngươi khó xử?
Quan Ế Nhiên mỉm cười nói:
- Ta và hai bằng hữu kia tuy là người tu hành, thực ra phần nhiều vẫn là người trong quân ngũ Đại Ly. Cho nên có câu này của ngươi, có tâm ý như vậy là đủ rồi. Đi ra bên ngoài, hiếm hoi gặp được người quê nhà, không cần phải khách sáo như vậy. Một số chuyện khách sáo, có thì tốt, không có cũng không sao. Chẳng qua sau này gặp lại sẽ giả vờ như không quen biết, tất cả đều dựa theo luật pháp và quy củ trong quân của Đại Ly chúng ta.
Trần Bình An hoàn toàn đồng ý:
- Đúng vậy.
Quan Ế Nhiên thoải mái cười lớn nói:
- Rất vui vì ở cái nơi cách xa quê nhà mười vạn tám ngàn dặm này, lại gặp được người trong nhà có tiền đồ như ngươi.
Trần Bình An ôm quyền nói:
- Hôm nay ta không tiện tiết lộ thân phận, nhưng tương lai chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ tìm Quan huynh uống rượu.
Quan Ế Nhiên giơ tay lên nắm lại, gõ nhẹ vào giáp sắt trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Vậy ta sẽ thật sự ghi nhớ. Trước đó nói rõ, trên sa trường huynh đệ được ta cứu, thiếu ta mạng cũng không sao, chỉ có thiếu rượu của Quan Ế Nhiên ta, thiên vương lão tử cũng không được.
Lần này đồng hương bèo nước gặp nhau ở nơi đất khách quê người, gặp mặt và chia tay đều vui vẻ.
Lúc người trẻ tuổi mặc áo bông màu xanh kia rời xa cổng thành, có hai tu sĩ trong quân mặc giáp nhẹ đặc chế từ kho khí giới Đại Ly, chậm rãi đi đến. Đó là một gã đàn ông cường tráng và một cô gái nhỏ nhắn.
Cô gái thấy Quan Ế Nhiên giống như còn chưa thỏa chí, tò mò hỏi:
- Ế Nhiên, năm nay vừa đầu xuân, ngươi đã ném mất nhiều tiền thần tiên như vậy, cũng không phải điềm tốt gì, còn vui vẻ sao?
Quan Ế Nhiên cười ha hả nói:
- Ta vui vẻ, ngàn vàng khó mua được niềm vui mà.
Gã đàn ông cường tráng nói:
- Một tu sĩ trẻ tuổi có thể tùy tiện tặng ra một đồng tiền tiểu thử, lại hoàn toàn không có mưu đồ với tiểu yêu kia, ngược lại còn cố ý tiễn đến cổng thành. Cộng thêm lúc trước mở tiệm cháo và tiệm thuốc trong thành, dựa theo tình báo thì cũng không phải một thành một nơi, mà là khắp nơi đều như thế. Nếu đổi thành người khác, ta sẽ không tin có tu sĩ trên núi lòng dạ Bồ Tát như vậy. Nhưng đổi thành người này, nhìn lời nói và việc làm của hắn, lại đều có thể giải thích được.
- Ta cảm thấy Ế Nhiên không làm sai. Vốn là người quê nhà, có thể quen biết một bằng hữu đáng để chúng ta uống rượu, làm sao cũng không chịu thiệt.
Cô gái trẻ tuổi dáng người uyển chuyển lại đeo một thanh kiếm lớn, oán trách nói:
- Nam nhân các người đều là kiểu cách như vậy, gặp được người hợp khẩu vị, lại thích phùng má giả làm người mập, cần phải như vậy sao?
Quan Ế Nhiên nghiêm túc nói:
- Thích cô nương, cô nói nam nhân chúng ta như thế, ta sẽ không vui nữa. Ta có tiền hơn Ngu Sơn Phòng nhiều, nào cần phải phùng má? Năm đó là ai nói loại con nhà giàu xuất thân hào phiệt như ta, đánh rắm cũng mang theo mùi tiền ấy nhỉ?
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
Cô gái thân hình mảnh khảnh mềm mại như dương liễu ngày xuân, đấm vào vai Quan Ế Nhiên một cái, khiến cho Quan Ế Nhiên lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Sau đó cô xoay người trở lại trên đầu thành.
Quan Ế Nhiên nhe răng trợn mắt, xoa xoa vai, là đau thật, chỉ đành cười khổ. Gã đàn ông cường tráng tên là Ngu Sơn Phòng thì giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Cô gái là một tu sĩ Binh gia đến từ miếu Phong Tuyết. So với tu sĩ núi Chân Vũ phần nhiều đảm nhiệm võ quan trung và cao tầng trong kỵ binh Đại Ly, cô cũng có cơ hội gia nhập, nhưng đã lựa chọn một con đường làm quan khác. Có điều biên quân Đại Ly cũng không xa lạ với chuyện này, tu sĩ Binh gia miếu Phong Tuyết hầu hết là như vậy, sau khi xuống núi thích làm du hiệp một thân một mình. Thỉnh thoảng cũng có người giống như cô gái này, đảm nhiệm tùy tùng bên cạnh một số võ tướng quan trọng.
Ngu Sơn Phòng ôm vai Quan Ế Nhiên, thấp giọng nói:
- Ế Nhiên, ta quen biết ngươi cũng phải bảy tám năm rồi, vẫn luôn cho rằng ngươi là một con cháu tướng lĩnh đến từ kinh thành, loại gia đình cao thì không với tới, thấp thì không hài lòng. Nếu không năm xưa cũng không đến mức bị gia tộc ném tới một nơi tồi tàn như vậy, ở lại gần ba năm, vẫn luôn là tu sĩ tầng dưới chót trong biên quân chúng ta.
- Còn Thích Kỳ quen biết ngươi chưa tới hai năm, lần này mới cùng nhau xuôi nam, lại là người duy nhất nhìn thấu gia thế thân phận của ngươi, khăng khăng nói thằng nhóc ngươi là con cháu hào phiệt, vì sao? Đám lão huynh đệ chúng ta từng cùng nhau đi đại tiện, lạnh cóng cả mông trong trời tuyết lớn, nghe vậy đều không tin lắm. Chẳng lẽ hai người các ngươi đã...
Sau khi Quan Ế Nhiên giãy thoát ra, Ngu Sơn Phòng giơ hai ngón cái lên, nháy mắt với đối phương.
Quan Ế Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Có ai không biết vị Thích Kỳ này, từ lâu đã ngưỡng mộ tiểu sư thúc tổ Kiếm Tiên Ngụy Tấn thuộc môt nhánh khác của miếu Phong Tuyết.
Hắn thở dài nói:
- Hơn nữa ta cũng đã sớm có vị hôn thê, không gạt ngươi, còn là con gái của một thế tộc kinh thành, chỉ là ta chưa từng gặp mặt. Nghĩ đến cũng buồn cười, tương lai lấy vợ, ngày vén khăn đỏ lên mới có thể biết vợ mình dung mạo thế nào.
Ngu Sơn Phòng hiếu kỳ nói:
- Rốt cuộc là khuê nữ xui xẻo nhà nào, lại gặp phải một tên biên quân thô lỗ như ngươi?
- Không có ai lại dìm huynh đệ nhà mình như ngươi vậy.
Lòng bàn tay Quan Ế Nhiên đặt lên chuôi chiến đao tiêu chuẩn của biên quân Đại Ly, cùng với Ngu Sơn Phòng sánh vai đi trên đường nơi đất khách quê người. Nhìn xung quanh, hai bên đường gần như đều dán thần giữ cửa vẽ màu Viên và Tào của Đại Ly.
Thượng trụ quốc Đại Ly cũng chỉ có mấy dòng họ như vậy, Viên và Tào đương nhiên là họ lớn trong họ lớn, hoàn toàn xứng đáng. Thực ra còn có hai dòng họ thượng trụ quốc khác có thể sánh ngang. Có điều một họ ở trên núi, gần như không để ý tới việc đời, đó là họ Dư. Còn một họ khác chỉ ở trong triều đình, không chen chân vào biên quân, nguyên quán nằm ở Dực Châu, sau đó chuyển tới kinh thành đã hai trăm năm. Mỗi năm con cháu của gia tộc này về quê tế tổ, ngay cả Lễ bộ Đại Ly cũng phải coi trọng.
Quốc sư Đại Ly từng cười nói với hoàng đế bệ hạ, một trăm năm trước là quãng thời gian bi thảm, hoạn quan chấp chính, họ ngoại chuyên quyền, phiên trấn tạo phản, tu sĩ tùy ý cướp bóc, thay phiên nhau xuất hiện, khiến cho cả Đại Ly rơi vào tình cảnh hỗn loạn vô trật tự. Nếu không có gia tộc này ngăn cơn sóng dữ, cần cù thiết thực làm thợ khâu của vương triều, Đại Ly đã sớm tan vỡ đến mức không thể vỡ hơn rồi.
Mười ngón tay của Ngu Sơn Phòng đan xen, vươn ra phía trước, thư giãn gân cốt, khớp xương trên người kêu lên lốp đốp. Nhờ rất nhiều cơ duyên, cái gã nửa “tu sĩ hoang dã” này đã từ trinh sát biên quân hạng chót từng bước được đề bạt làm võ bí thư lang, thuận miệng nói:
- Thực ra có đôi khi, đám lão huynh đệ chúng ta uống rượu tán gẫu, cũng sẽ cảm thấy ngươi không giống với chúng ta lắm, nhưng rốt cuộc khác nhau ở đâu thì lại không nói ra được. Không có cách nào, chúng ta đều là những kẻ hàng ngày bị gió cát biên thùy rửa mắt, ánh mắt của mọi người đều không tốt, kém xa không so được với đám con cháu tướng lĩnh bị nhét vào trong quân kia.
Quan Ế Nhiên cười nói:
- Ta nhận bằng hữu chỉ có ba loại. Trên sa trường, người dám nói chết là chết. Trên quan trường, người đọc sách thật sự có khí phách. Cuối cùng là... người tốt trên núi.
Hắn có phần thương cảm, nói:
- Chỉ tiếc loại thứ nhất và loại thứ ba, dường như đều sống không lâu. Trên sa trường không cần phải nói, sống sống chết chết nhiều năm như vậy, cho dù huynh đệ thân thiết nhất chết đi, chúng ta cũng không còn khóc lóc thảm thiết giống như đàn bà.
- Loại thứ ba, trước kia ta có quen biết một người trẻ tuổi tên là Dư Ấm, một người bạn cùng lứa mà ta rất bội phục. Phải nói thế nào nhỉ, chính là tốt đến mức khiến cho ngươi cảm thấy... thế đạo dù tệ đến đâu, có hắn ở phía trước nói chuyện làm việc là đủ rồi. Chỉ cần nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ.
- Nhưng mà một người tu đạo tốt như vậy, lại chết một cách không đáng giá. Gia tộc từng gởi gắm hi vọng vào hắn, cùng với triều đình của chúng ta, vì đại cục nên đã lựa chọn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ta cảm thấy như vậy không đúng, nhưng những đại nhân vật kia, sẽ nghe lời một tiểu nhân vật như Quan Ế Nhiên ta sao? Sẽ không. Cho dù... ta họ Quan.
Ngu Sơn Phòng cười phá bĩnh:
- Họ Quan thì sao, giỏi lắm à? Lại không phải họ Quan quận Vân Tại, nằm trong hàng ngũ thượng trụ quốc. Hộ tịch của ngươi trong danh sách quân đội đã viết rõ ràng, thằng nhóc ngươi là đến từ kinh thành.
- Tướng quân của chúng ta đức hạnh thế nào, ngươi còn không rõ sao? Đã sớm lật nội tình của ngươi đến tận đáy, nói rằng ngươi thuộc gia đình hậu duệ tướng lĩnh hạng ba ở kinh thành. Đừng nói là ngõ Ý Trì nơi thượng trụ quốc làm hàng xóm với nhau, thượng thư cách một bức tường cãi nhau, ngay cả đường Trì Nhi có một đống tướng quân, nhà của ngươi cũng không có tư cách mở một viện nhỏ ở đó. Thế nào, thằng nhóc ngươi có dây mơ rễ má với họ Quan quận Vân Tại sao?
- Lưu tướng quân vốn là đồng đội cũ cũng là đối thủ của tướng quân chúng ta, năm xưa đột nhiên phát hiện một tên trinh sát trẻ tuổi dưới trướng của mình, lại là con cháu tướng lĩnh hạng hai ở kinh thành, tổ tiên từng làm đại tướng quân nhị phẩm, còn nhận được một danh hiệu khiến người ta chảy nước miếng. Tướng quân của chúng ta liền cảm thấy bị Lưu tướng quân đè ép một bậc, cho nên ngày ngày nằm mơ, mong ước trong đám nhãi con mà mình dẫn theo, lén lút ẩn giấu một thằng nhóc hậu duệ tướng soái hạng nhất, đúng là cười chết.
Quan Ế Nhiên do dự một thoáng, hỏi:
- Nếu một ngày nào đó ta chết rồi, tướng quân của chúng ta không chừng sẽ vừa khóc vừa cười mắng ta.
Ngu Sơn Phòng ngạc nhiên nói:
- Thế nào, thằng nhóc ngươi thật sự là con cháu họ Quan nguyên quán ở Dực Châu?
Quan Ế Nhiên gật đầu nói:
- Họ Quan quận Vân Tại Dực Châu, ta là cháu cố dòng chính. Không có cách nào, lão tổ tông nhà ta mặc dù không phải người tu hành, nhưng gân cốt rất khoẻ mạnh, đã trăm tuổi vẫn có thể một bữa cơm uống một cân rượu, ăn hai cân thịt. Năm xưa quốc sư đại nhân nhìn thấy cũng bất ngờ.
Ngu Sơn Phòng liếc xéo nói:
- Có quỷ mới tin ngươi. Nếu ngươi có thể gặp Thôi quốc sư, ta còn gặp cả hoàng đế bệ hạ đây.
Quan Ế Nhiên cười “khà khà”, nói:
- Ta đã nói hết rồi, ngươi có tin hay không, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta nữa.
Ngu Sơn Phòng hoài nghi nói:
- Thật vậy?
Quan Ế Nhiên cười gật đầu nói:
- Thật không lừa ngươi. Còn nhớ cuối năm kia, có một lần ta đã xin nghỉ phép về kinh đúng không. Thích Kỳ nói cô ấy từng theo người truyền đạo, vào tháng giêng đi tới kinh thành, có thể là ở ngõ Vũ Hoa kia, hoặc là ở đường Trì Nhi. Khi ấy ta đang đi chúc tết hết nhà này đến nhà kia, cho nên Thích Kỳ trong lúc vô tình đã liếc thấy ta. Có điều hai nơi đó quy củ nghiêm ngặt, Thích Kỳ không dám bám theo ta. Đương nhiên lúc ấy Thích Kỳ và ta còn chưa quen biết, vốn không cần phải tìm tòi thân phận của ta.
Ngu Sơn Phòng lặng lẽ đưa tay, lén lén lút lút, muốn sờ đầu Quan Ế Nhiên một cái.
Quan Ế Nhiên nghiêng đầu qua, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Làm sao? Muốn nữ nhân đến phát điên, xem ta thành Thích Kỳ rồi?
Ngu Sơn Phòng xoa tay nói:
- Đời này còn chưa sờ qua đại nhân vật, muốn sờ cho đã ghiền. Chậc chậc chậc, họ Quan quận Vân Tại. Tối nay ông đây phải chuốc say ngươi, đến lúc đó tha hồ sờ, còn gọi các lão huynh đệ từng người từng người tới.
Quan Ế Nhiên cười đùa nói:
- Loại chuyện thất đức như vậy, nếu ngươi có thể làm được, sau này ta sẽ cưới cô em gái mà ngươi thường gọi là tiên nữ, đến lúc đó sẽ ngày ngày gọi ngươi là anh rể.
Ngu Sơn Phòng đá vào mông Quan Ế Nhiên một cái.
Quan Ế Nhiên chịu một đá này, không tránh né.
Hai người tiếp tục sánh vai bước đi.
Ngu Sơn Phòng đột nhiên thở dài:
- Lúc các huynh đệ rời đi, ngươi nên nói chuyện này một chút, cho dù lén lút nói với bọn họ cũng được.
Quan Ế Nhiên trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói:
- Không nói ra được.
Ngu Sơn Phòng ảm đạm gật đầu:
- Cũng phải.
Quan Ế Nhiên đột nhiên cười nói:
- Một ngày nào đó ta chết trên chiến trường rồi, chân tướng sẽ rõ ràng. Đến lúc đó tướng quân của chúng ta hay ngươi cũng vậy, dù sao đây cũng là một chuyện có thể vỗ ngực khoe với những kỵ binh khác.
Ngu Sơn Phòng lắc đầu:
- Ngươi đừng chết.
Quan Ế Nhiên cũng lắc đầu, chậm rãi nói:
- Bởi vì ta là con cháu họ Quan Dực Châu, xuất thân quyền quý, cho nên ta không thể chết? Đại Ly cũng không có đạo lý như vậy.
Ngu Sơn Phòng cười nói:
- Ngươi nghĩ sai rồi. Ta chỉ cảm thấy, thằng nhóc ngươi năm xưa đối xử với bạn cùng lứa tên là Dư Ấm kia thế nào, hôm nay ta cũng đối xử với ngươi như vậy. Sau này ngươi làm quan lớn trong triều đình Đại Ly chúng ta rồi, đi tới kinh thành, giả vờ nghiêm trang, không mặc giáp nữa, mỗi ngày đều mặc áo quan. Còn ta vẫn ở lại biên quân xông pha, không chừng đời này hai ta sẽ không liên quan với nhau nữa. Nhưng ta vẫn sẽ cảm thấy... yên lòng, ừ, chính là tương đối yên lòng.
Quan Ế Nhiên gật đầu.
Ngu Sơn Phòng tò mò hỏi:
- Ta lại cảm thấy khó hiểu. Đám con cháu tướng lĩnh lớn nhỏ các ngươi, sao dường như đều thích mai danh ẩn tích, sau đó tới làm một trinh sát biên quân thầm lặng?
Quan Ế Nhiên cười nói:
- Tại ngõ Ý Trì và đường Trì Nhi, những con cháu tướng lĩnh còn muốn một chút mặt mũi, đều hi vọng đời này mình có thể làm một trinh sát biên quân hàng thật giá thật. Không dựa vào công lao của tổ tiên, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, cắt lấy từng chiếc đầu của kẻ địch, treo ở bên cạnh yên ngựa.
- Sau này bất kể vì nguyên nhân gì, trở lại ngõ Ý Trì và đường Trì Nhi. Cho dù là người trẻ tuổi có cha chú ít danh tiếng nhất, chỉ cần từng làm trinh sát biên quan, lỡ may trên đường xảy ra xung đột với đám con cháu của thượng thư lão gia ở ngõ Ý Trì, chỉ cần không phải quá vô lý, cứ đánh cho đối phương một trận. Sau đó không cần sợ liên lụy đến tổ tiên và gia tộc, tuyệt đối sẽ không có việc gì. Từ ông nội ta đến thế hệ này của ta đều như thế.
Ngu Sơn Phòng tấm tắc khen ngợi:
- Vậy cũng được sao?
Quan Ế Nhiên giậm giậm chân, mỉm cười nói:
- Cho nên vó ngựa của kỵ binh Đại Ly chúng ta mới có thể đạp tới đây.
Ngu Sơn Phòng nhỏ giọng hỏi:
- Ế Nhiên, ngươi nói xem liệu có khả năng, tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ là con cháu đầu tiên của họ Quan quận Vân Tại các ngươi, nhận được danh hiệu võ tướng?
- Mượn lời chúc lành của ngươi, mượn lời chúc lành của ngươi.
Quan Ế Nhiên vội vàng cúi người cảm tạ, sau đó thẳng lưng trêu đùa:
- Lại không thể dùng chức quan tuần tra sứ nhận được danh hiệu sao?
Ngu Sơn Phòng vỗ vai Quan Ế Nhiên, cười nói:
- Đã là con cháu họ Quan rồi, phải khiêm tốn một chút, giọng điệu nhỏ một chút. Nếu không chỉ là một gã kinh thành khiến người ta chán ghét, sau này làm thế nào? Còn không phải ngày ngày làm nữ nhân cho ta và các huynh đệ sờ sao?
Quan Ế Nhiên dụi dụi cằm:
- Có lý, rất có lý.
---------
Trên đỉnh núi Tuệ.
Thần tiên giáp vàng bất đắc dĩ nói:
- Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, ta xem ngươi sau này còn lăn lộn thế nào. Vị đại tế tự công việc bề bộn kia, đã bị ngươi trì hoãn bao lâu rồi? Trước kia dù hắn có khâm phục đạo lý nghiêng ngả của ngươi, bây giờ cũng đã hao hết thiện cảm rồi.
Lão tú tài ngồi xếp bằng, hai tay xoa lỗ tai, nói:
- Trời muốn hạ mưa, gái muốn lấy chồng, cứ mặc hắn đi.
Thần tiên giáp vàng chậm rãi nói:
- Theo như tin tức, bên phía tổ sư đường núi Long Hổ không ổn lắm. Sau khi người nọ chém ra một kiếm, vị Hỏa Long chân nhân đến từ Bắc Câu Lô Châu kia, giống như được giúp lại càng thêm phiền.
Lão tú tài cười nói:
- Ngươi làm sao biết, chuyện xấu trong mắt người khác, lại không phải là kết quả mà vị đại thiên sư khác họ núi Long Hổ này mong muốn?
Thần tiên giáp vàng vốn chỉ thuận miệng nhắc đến, đừng nói là một đại thiên sư khác họ, cho dù là đại thiên sư trong tộc của phủ Thiên Sư núi Long Hổ muốn làm gì, y cũng sẽ không quan tâm.
Có điều ba vị đại tế tự học cung phân biệt thuộc ba nhánh Nho gia, từng người đều gặp khó khăn ở chỗ Bạch Trạch, người đọc sách đắc ý kia và lão tú tài. Người thì trở về tay trắng, người thì muốn gặp mặt cũng không được. Cho dù là chủ thần của núi Tuệ, y cũng cảm thấy lo âu chồng chất.
Bởi vì chuyện này thật sự quá lớn, liên quan đến đại thế thiên hạ căn bản nhất.
Lão tú tài nói:
- So với mấy văn mạch lớn khác, học trò của ta xem như rất ít. Không có cách nào, ánh mắt lựa chọn của ta, không ai so được...
Thần tiên giáp vàng cười nhạo nói:
- Mấy lời vớ vấn này, nói cho một mình ta nghe, có ý nghĩa sao?
Lão tú tài gật đầu nói:
- So với ta tự nói tự nghe, có ý nghĩa hơn một chút.
Thần tiên giáp vàng im lặng không nói gì.
Lão tú tài thấy đối phương không cãi nhau với mình, liền hơi thất vọng, đành phải tiếp tục nói:
- Lão đại Thôi Sàm có tài hoa nhất, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, đây vốn là thái độ rất tốt để nghiên cứu học vấn. Nhưng Thôi Sàm quá thông minh, cách nhìn của hắn với thế giới này là bi quan, ngay từ đầu đã là như vậy.
- Lại nói tới lão tam, Tề Tĩnh Xuân học vấn tốt nhất, cũng không chỉ đơn giản là cao nhất. Ngay cả người làm tiên sinh ta đây, cũng phải khen ngợi một câu “có đủ mọi thứ, rực rỡ phong phú”. Nếu không gặp phải một tiên sinh như ta, mà là ở trong văn mạch của Lễ Thánh hoặc Á Thánh, không chừng thành tựu sẽ cao hơn. Cách nhìn của Tề Tĩnh Xuân với thế giới này là lạc quan.
- Nói về lão nhị, Tả Hữu tính tình ương ngạnh nhất, thực ra con người rất tốt. Khi còn trải qua cuộc sống nghèo khổ trong ngõ hẹp, ta đều giao cho hắn quản lý tiền bạc, hữu dụng hơn nhiều so với tiên sinh không ôm được túi tiền ta đây. Thôi Sàm nói muốn mua kỳ phổ, Tề Tĩnh Xuân nói muốn mua sách, A Lương nói muốn uống rượu, ta có thể không cho tiền sao? Thân trúc gầy ta đây, chắc chắn sẽ phùng má giả làm người mập. Tả Hữu quản lý tiền bạc thì ta mới yên tâm.
- Tư chất, tài học, thiên phú và tính cách của Tả Hữu, đều không phải là tốt nhất trong số đệ tử, nhưng lại là cân bằng nhất. Hơn nữa trời sinh có định lực, cho nên dù hắn học kiếm rất muộn nhưng lại cực kỳ nhanh. Đúng, chính là thật sự quá nhanh, đến mức khiến cho ta năm xưa cũng cảm thấy hoảng hốt, chỉ lo hắn trở thành kiếm tu cảnh giới thứ mười bốn đầu tiên của thế giới Hạo Nhiên trong mấy ngàn năm qua. Đến lúc đó phải làm sao?
- Đừng thấy tên này xa rời nhân gian, trái lại hắn mới là người sợ tịch mịch nhất. Mặc dù hơn trăm năm qua hắn vẫn luôn dạo chơi trên biển, nhưng tâm tư thật sự vẫn đặt trên người tiên sinh ta đây và sư đệ của hắn... Đệ tử như vậy, có tiên sinh nào lại không thích?
- Còn nhớ năm xưa có một đại nho mắng ta... quả thật hơi thâm độc thất đức, ta cũng không tiện so đo với hắn. Một thánh nhân thư viện nho nhỏ mà thôi, còn không có tư cách phụ tế, nếu ta chạy đi cãi nhau với một vãn bối như vậy thì quá mất mặt rồi. Tả Hữu bèn lén lút đi qua, đánh cho tên kia phải nói là kêu cha gọi mẹ.
- Tả Hữu cũng thực là, lại thật thà thừa nhận, còn chạy về trước mặt ta nhận sai. Nhận sai nhận sai, nhận con mẹ ngươi à. Cũng không biết che mặt đánh người, sau đó dưới chân bôi dầu bỏ chạy, không thừa nhận thì người khác có thể làm gì? Tới đánh ta đi, ngươi có đánh thắng được Tả Hữu ta không? Cho dù đánh thắng được, Tả Hữu ngươi không thừa nhận, phó giáo chủ của văn mạch kia có thể đánh chết ngươi sao? Hắn có thể đánh chết ngươi, ta lại không thể đánh chết hắn à?
- Ài, cho nên mới nói Tả Hữu vẫn thiếu kiến thức, tiên sinh khổ cực ta đây còn có thể làm gì. Dù sao bọn Tiểu Tề cũng đang nhìn, vậy thì phải phạt thôi. Ta bèn dẫn Tả Hữu đi xin lỗi người ta, còn phải làm thế này thế kia, bồi thường tới bồi thường lui, thật là phiền.
Thần tiên giáp vàng nghi hoặc nói:
- Tả Hữu chịu nhận sai với ngươi, nhưng há sẽ chịu xin lỗi người khác?
Lão tú tài liếc xéo nói:
- Ta đương nhiên là lén lút nói rõ đạo lý với Tả Hữu, đánh người nhẹ như vậy, còn làm đệ tử Văn Thánh thế nào? Làm sao trút được oán khí cho sư phụ ngươi? Vừa nói như vậy, Tả Hữu liền yên lặng gật đầu, cảm thấy rất đúng, còn bảo sau này sẽ chú ý.
Thần tiên giáp vàng cười ha hả nói:
- Ta phục rồi.
Lão tú tài thở dài một tiếng:
- Lão tứ thì khá phức tạp, chỉ có thể xem là nửa đệ tử. Không phải ta không nhận, mà là hắn cảm thấy xuất thân không tốt, không muốn gây phiền phức cho ta, cho nên hắn không nhận ta. Chuyện này dù nguyên nhân khác nhau, nhưng kết quả lại giống như đệ tử cuối cùng kia của ta. Ngoài ra đám đệ tử ký danh còn lại đều mỗi người mỗi vẻ.
- Trong việc truyền đạo giảng dạy làm thầy giáo, Mao Tiểu Đông là người giống với ta nhất, đương nhiên học vấn thì không cao bằng tiên sinh ta đây. Làm chuyện gì cũng quy củ, chỉ là vẫn có một khoảng cách với câu nói của lão già “làm theo ý thích, không vượt quy củ”. Đáng tiếc người bên cạnh không thể nói rõ những chuyện này, chỉ có thể tự mình nghĩ thông, tự mình nhìn thấu. Thuyết pháp của Phật gia là “chỉ biết đến mình, không quan tâm đại cục”, rất tốt. Trong chuyện này thì Đạo gia lại không đủ thiện...
Lão tú tài không nói kỹ, cũng không nói lên cao hơn, lại thay đổi đề tài:
- Ta cãi nhau với người khác, trước giờ không cảm thấy mình đều đúng đều tốt, vẫn biết được cái tốt và không tốt của người khác. Nếu không cãi nhau để làm gì? Mình nói sảng khoái rồi, một bụng học vấn rốt cuộc rơi nơi nào? Học vấn sợ nhất là trở thành nước không nguồn, từ trên trời rơi xuống. Ngồi tít trên cao, nhìn có vẻ lợi hại, nhưng ngoại trừ người đọc sách nhà mình tâng bốc mấy câu, ý nghĩa ở đâu?
- Không dính đất, không nuôi dưỡng đất đai, không thật sự ban ơn huệ dân chúng, không cho bọn họ một cái sọt lớn hay cái gùi nhỏ, “nhân sinh khổ nạn ngàn ngàn vạn, ta tự có nơi an tâm mà sắp đặt”. Ngược lại chỉ nhét vào trong đó một chút văn chương trên giấy, nói một ít đạo lý khiến người ta lầm tưởng chỉ có thánh hiền mới xứng nói. Như vậy sẽ mệt chết người, còn hi vọng gì đến công lao giáo hóa?
Lão tú tài đứng lên, thân hình lom khom, nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói:
- Nhân tính bản thiện, có sai không? Đại thiện. Thế nhưng trong này lại có một vấn đề rất khó xử, nếu nhân tính vốn thiện, vì sao thế đạo lại phức tạp như vậy? Công lao giáo hóa của Nho gia, rốt cuộc đã giáo hóa cái gì? Dạy người hướng ác sao? Như vậy phải làm sao? Lão già và Lễ Thánh đều đang chờ, sau đó cuối cùng đã chờ được ta.
- Ta đã nói, nhân tính bản ác. Trong một giáo mài giũa, trao dồi và sửa chữa cho nhau. Mấu chốt là ta vẫn đứng được, đạo lý nói hay, cho nên ta đã trở thành Văn Thánh. Nhưng mà lại có một vấn đề khó xử hơn xuất hiện. Nếu đổi thành một người ngoài cuộc như ngươi xem xét, ngươi cảm thấy học thuyết nhân tính bản ác có thể trở thành một trong số văn mạch Nho gia, nhưng thật sự có thể trở thành chủ mạch của Nho gia chúng ta sao?
Lão tú tài tự hỏi tự đáp:
- Tuyệt đối không thể.
Ông ta giơ ngón cái lên, chỉ vào mình ngực, nói:
- Chính ta cũng cho là như vậy.
Im lặng rất lâu.
Thần tiên giáp vàng hiếm hoi thở dài một tiếng, mang theo một chút thương tiếc.
Lão tú tài không thu ngón cái lại, đột nhiên thổn thức nói:
- Vừa nghĩ như vậy, ta thật sự là kiêm đủ thánh hiền và hào kiệt.
Thần tiên giáp vàng vẫn luôn không nói lời nào.
Lão tú tài quay đầu, bất đắc dĩ nói:
- Sao ngươi không phản bác ta mấy câu, ta mới dễ dùng lý phục người.
Thần tiên giáp vàng hờ hững nói:
- Không cho ngươi cơ hội này.
Lão tú tài “à” một tiếng, vui mừng nói:
- Vậy xem ra ta đã lấy đức phục người rồi.
Thần tiên giáp vàng hít thở sâu một hơi.
Nếu không thì có thể làm gì?
Lão tú tài đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Đừng có gấp gáp đuổi ta đi, ta cũng muốn bắt chước Bạch Trạch và người đọc sách thất ý kia, chờ thêm một chút. Mặc dù ta không biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng ta cũng muốn chờ xem.
Thần tiên giáp vàng hỏi:
- Lỡ may chờ đến cuối cùng, sai rồi thì sao, không hối hận à?
Hai tay lão tú tài đặt sau người, híp mắt cười nhạt:
- Hối hận? Từ tiên sinh ta đây, cho đến những đệ tử thân cận kia, mỗi người lựa chọn một đại đạo riêng, có từng hối hận không? Không có.
---------
Trên cầu vòm màu vàng.
Kiếm bị cắm vào trong lan can cầu, mũi kiếm và một đoạn nhỏ thân kiếm đã chui vào trong đó, đốm lửa tung tóe, vô cùng rực rỡ.
Cô gái ngồi ở một bên, đặt ô Đồng Diệp ngang trên đầu gối. Sau đó nàng đứng lên, cầm chiếc ô giấy dầu có vẻ bình thường, ngẩng đầu nhìn một cái, nhoáng lên rồi biến mất, chỉ có ô Đồng Diệp lơ lửng ở chỗ cũ.
Nàng đi tới trong một mảnh đất lành, đứng ở một giếng nước.
Chiếc ô Đồng Diệp “tiện tay tặng” kia dĩ nhiên có ý nghĩa sâu xa. Có điều chủ nhân mới lại chưa chắc có thể sống đến ngày phát hiện chân tướng.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chủ nhân ban đầu? Đã là tính toán, lại không phải tính toán, đạo có thể nói ra thì không phải là đạo vĩnh hằng.
Gần như trong nháy mắt, có một lão đạo nhân thân hình cao lớn đi tới bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp.
Nàng không để ý, nhìn xung quanh, gật đầu nói:
- Nhìn vào hiện giờ, đã xem như thủ đoạn không tệ.
Lão đạo nhân cười nói:
- Nếu không làm sao đi luận đạo với Đạo Tổ?
Nàng liếc đối phương một cái. Vẻ mặt lão đạo nhân vẫn tự nhiên.
Nàng nhìn chăm chú vào một nơi ở đất lành Ngẫu Hoa này, như có nhận biết, cười nhạo nói:
- Ngươi lại không quên gốc.
Lão đạo nhân cười ha hả, rất thoải mái nói:
- Thuận thế mà làm, nhấc tay một cái, đảo lộn càn khôn, một châu chìm vào.
Nàng nhíu mày.
Lão đạo nhân thở dài nói:
- Hôm nay chung quy không phải là năm xưa nữa.
Nàng lắc đầu nói:
- Chỉ là ta đổi một chủ nhân khác mà thôi.
Lão đạo nhân không nói gì, chuyện này ngay cả lão cũng không tiện bình luận.
Nàng hỏi:
- Chỉ có một mảnh địa bàn nhỏ như vậy?
Lão đạo nhân cười nói:
- Thật sự không thể nhiều hơn được nữa.
Nàng dường như mất đi hứng thú, thất vọng quay về, thân hình biến mất, trở lại vùng trời đất của mình, thu hồi chiếc ô Đồng Diệp kia.
Lão đạo nhân đứng bên cạnh giếng nước, cúi đầu nhìn chăm chú vào nước giếng xa xăm.
Sau đó lão dời mắt đi, ngẩng đầu nhìn màn trời, hỏi:
- Đây chính là quà gặp mặt ta trở lại thế giới Thanh Minh, thế nào?
Trong động tiên nhỏ Liên Hoa nối liền với đất lành Ngẫu Hoa, có một ông lão vẫn đang nhìn một giọt nước, nhìn nó từ trên những chiếc lá sen cao thấp không đều rơi xuống.
Kích thước của giọt nước giống như giọt mưa bình thường, nhưng rất nhiều lá sen lại lớn như núi cao, lá lớn hơn thì càng như đất đai một châu của vương triều thiên hạ. Cho nên đường nhánh của một chiếc lá sen, có thể dài đến mấy chục mấy trăm dặm. Do đó hướng đi của một giọt nước nhỏ bé, cuối cùng sẽ rơi xuống nơi nào, chờ đợi kết quả xuất hiện dĩ nhiên là một quá trình dài đằng đẵng.
Ông lão không hề gấp gáp.
Năm tháng dằng dặc, thời gian trôi đi.
Có điều làm quy củ tồn tại lớn nhất giữa trời đất, cho dù là sông dài thời gian cuồn cuộn kia, khi chảy qua bên cạnh ông lão cũng phải tự động đi vòng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK