Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận Long Tuyền.

Tại một ngôi nhà nhỏ trong ngõ Nê Bình, chủ nhân đi xa chưa trở về.

Ngày ba mươi tết, đã có người cẩn thận dán xong câu đối xuân, chữ phúc và môn thần mới.

Chẳng những có một bàn cơm giao thừa cực kỳ thịnh soạn, đầu bếp còn là một võ phu cảnh giới Viễn Du. Một ông lão tuổi tác lớn hơn cầm đũa dùng bữa, càng là một võ phu cảnh giới thứ mười, thiếu chút nữa đã bước vào cảnh giới Võ Thần. Một nam tử áo trắng phong thái như thần, lại là thần Bắc Nhạc Đại Ly. Còn có một nữ quỷ sống nhờ trong thân xác tiên nhân.

Người mặt dày ngồi ở chủ vị là một nha đầu đen nhẻm, nói là ngồi thay sư phụ mình, không ai được tranh giành. Gia có gia quy, sư phụ không có mặt, đại đệ tử khai sơn là cô phải gánh vác quy củ.

Ngoài ra còn có một thằng bé áo xanh ngồi xổm trên ghế dài, cùng với cô bé váy hồng ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Ăn cơm giao thừa xong, ông lão họ Thôi dẫn đầu rời khỏi nhà, Ngụy Bách và Chu Liễm cùng nhau ra ngoài dạo chơi trấn nhỏ.

Còn lại ba “đứa nhóc” vây quanh lò lửa gác đêm.

Sau khi trời sáng, bên ngoài nhà tổ ngõ Nê Bình vang lên tiếng pháo lốp đốp.

Nha đầu đen nhẻm bên hông đeo đao kiếm chéo, hai tay khoanh trước ngực, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, mùi vị năm mới ở nhà sư phụ cũng không tệ. Bùi Tiền tuân thủ sư mệnh, không đi đốt pháo sớm, nếu không với tính tình của cô, có lẽ đã đánh thức toàn bộ dân chúng trấn nhỏ rồi.

Đốt pháo xong, Bùi Tiền vung tay lên, hô lớn:
- Đi, đi đánh nhau!

Cô bé váy hồng không tham gia náo nhiệt, nói là muốn trông nhà. Thạch Nhu thì lười theo Bùi Tiền quấy rối, sau khi tới quận Long Tuyền, cô cũng chỉ thân cận với cô bé váy hồng một chút.

Thằng bé áo xanh tung tăng đi theo, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lần đầu nhìn thấy lão già lom khom và nha đầu đen nhẻm kia, thằng bé áo xanh cảm thấy mình là tiền bối cao nhân của núi Lạc Phách, nhất định phải có một chút dáng vẻ mới được. Cho nên hắn vẫn luôn kìm nén tính tình hoạt bát, mỗi ngày giả vờ ra vẻ cụ non, vô cùng mệt người. Chuyện này khiến cô bé váy hồng rất không thích ứng.

Sau đó phát hiện cục than đen nhỏ kia vốn không nghe hiểu mình nói gì, chỉ mở to mắt ngây người, hắn liền không còn gò bó, dẫn theo cô bé cùng nhau chơi đùa, cưỡi con rắn đen bụng mọc tơ vàng kia trèo đèo lội suối.

Chung sống với Bùi Tiền lâu rồi, chút phiền muộn và mất mát quanh quẩn trong lòng thằng bé áo xanh, vô hình trung đã nhạt đi mấy phần.

Còn về Chu Liễm, sau khi gặp ông lão họ Thôi thì rất cung kính, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trong mắt Bùi Tiền, hình như lão đầu bếp vừa đến quận Long Tuyền thì đã mất đi thần công nịnh bợ. Lão ta lại trò chuyện rất hợp ý với sơn thần lão gia tướng mạo tuấn tú kia, thường đến núi Phi Vân làm khách.

Bùi Tiền dẫn theo thằng bé áo xanh “đi hết nhà này đến nhà kia” trong đường lớn ngõ nhỏ, kết quả lại rất thất vọng.

Không một đối thủ nào dám ra đánh một trận.

Bùi Tiền giậm chân nói:
- Thật nhàm chán.

Thằng bé áo xanh cười hì hì nói:
- Không phải còn có con chó chạy loạn kia sao, tìm nó đi!

Bùi Tiền do dự một thoáng, hỏi:
- Mùng một tháng giêng, không tốt lắm đúng không?

Thằng bé áo xanh xoa cằm, ngẫm nghĩ nói:
- Cũng đúng. Vậy thì ngày mai hãy tính?

Bùi Tiền gật đầu.

Cái gọi là “đánh nhau” của Bùi Tiền, thực ra là muốn nói đến đám ngỗng trắng nuôi thả trong trấn nhỏ, đúng là hung hăng càn quấy, con nào cũng cứng đầu. Một con ngõ lớn như vậy, đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông, vậy cũng không được sao? Muốn mổ ta? Chẳng lẽ không biết khiêu khích cao thủ là phải trả giá bằng máu và nước mắt?

Lúc trước lần đầu tiên gặp nhau trong ngõ hẹp, Bùi Tiền và kình địch kia đấu trí đấu gan, cuối cùng Bùi Tiền dùng một tay nắm lấy cổ con ngỗng trắng kia, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, hét lớn một tiếng “đi đi”.

Hai bên đều chóng mặt.

Không ngờ con ngỗng trắng kia càng bị áp chế thì càng dũng mãnh, lại đập cánh xông tới chém giết. Bùi Tiền cũng tìm được bí quyết chiến đấu, nhiều lần đắc thủ, lông ngỗng trắng như tuyết rơi đầy đất, bị cô nhặt về làm thành một quả cầu lông.

Lâu ngày đám ngỗng trắng chỉ cần gặp phải nha đầu đen nhẻm kia, lại chủ động đi đường vòng. Chuyện này khiến Bùi Tiền cảm thấy hơi tịch mịch, nhưng lại lập tức vui vẻ, cho rằng mình đã nếm được mùi vị tông sư, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh. Cô nghĩ thầm mình tuổi tác còn nhỏ đã có tiền đồ như vậy, không hổ là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, ở địa bàn quê hương không làm sư phụ mất mặt.

Sau đó trong núi lớn phía tây, Bùi Tiền và thằng bé áo xanh lại gặp phải một con chó địa phương rất ngang tàng. Như vậy cũng được sao? Bùi Tiền là người có chí lớn, một trong số đó chính là muốn đánh chó ngang tàng nhất.

Tiếp đó là một trận truy đuổi khắp cả núi đồi. Thằng bé áo xanh giúp chặn đường, vô cùng phần khởi.

Về sau hai người thường đi tìm con chó đã thành tinh kia gây phiền phức.

Đáng thương cho con chó kia gặp phải tai bay vạ gió, hôm nay chỗ dựa lại vừa lúc không ở quận Long Tuyền, chỉ có thể cúp đuôi chạy trốn khắp nơi. Mấu chốt là cho dù nó chạy trốn tới ngọn núi của Long Tuyền kiếm tông, cũng không thể tránh được một kiếp. Hai tên khốn khiếp lòng dạ độc ác kia không chịu bỏ qua, còn xông lên trên núi. Tiên sư đệ tử trên núi nhìn thấy thì không dám quản. Nguyễn Cung nhìn thấy thì càng vui vẻ, không hề ngăn cản, ngược lại còn bảo đệ tử trong môn không nên hạn chế hai kẻ chuyên làm chuyện xấu kia.

Bùi Tiền lại không quên lễ nghĩa, tay cầm gậy leo núi, nhìn thấy Nguyễn Cung liền ôm quyền thi lễ, rất có khí khái giang hồ.

Nguyễn Cung chưa từng tươi cười trước mặt đệ tử, lúc này lại cười xoa đầu cô bé, nói sau này có thể vào tông môn ta học kiếm, dù có danh nghĩa hay không cũng được.

Bùi Tiền lập tức từ chối, một lần nữa nhắc lại mình là đại đệ tử khai sơn của sư phụ.

Nguyễn Cung cười ha hả, nói sau này hãy tính, không cần gấp gáp.

Có điều nếu ông ta biết được suy nghĩ trong lòng tiểu nha đầu này, nhất định sẽ không cười được nữa. Còn sẽ tức giận mắng thằng nhóc họ Trần kia, đúng là tặc tâm không chết, cầm cái cuốc nhỏ đào chân tường, khiến cho người ta khó mà đề phòng.

Bùi Tiền không hề sợ thánh nhân Binh gia tiếng tăm lừng lẫy này, ngược lại còn có phần thân cận, trong đó có cất giấu một bí mật nhỏ. Bởi vì cô đã xem qua bức tẩu mã đồ dòng thời gian kia, cho nên đã nhớ kỹ vị tỷ tỷ áo xanh, cảm thấy cho dù rất khó làm sư nương, nhưng làm nhị sư nương không phải được rồi sao?

Bùi Tiền và thằng bé áo xanh đi tới gần ngõ Nê Bình. Cô đột nhiên chạy tới giếng Thiết Tỏa đã mất đi xích sắt, nằm trên thành giếng, nhìn vào bên trong.

Thằng bé áo xanh ngồi xổm ở một bên, hỏi:
- Làm gì thế?

Bùi Tiền nhẹ giọng nói:
- Các ngươi đều nói quận Long Tuyền cất giấu rất nhiều đồ vật quý giá, ta muốn xem thử bên trong có bảo bối hay không, nếu có chẳng phải là phát tài rồi sao?

Thằng bé áo xanh liếc xéo nói:
- Ta khuyên ngươi đừng mơ nữa. Những chỗ khác còn dễ nói, nhưng nơi này hiện giờ là cấm địa tư gia. Cũng nhờ mặt mũi của ta lớn, ngươi mới có thể không bị ngăn cản, thoải mái tới đây. Ngươi không phát hiện chẳng còn dân chúng trấn nhỏ nào tới múc nước nữa sao?

Bùi Tiền thất vọng, dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, tiếc nuối nói:
- Sao lại như thế được, đến quê nhà sư phụ rồi, lại không tìm được một món đồ tốt nào.

Thằng bé áo xanh gãi đầu bất lực.

Nói cơ duyên đạo lý với Bùi Tiền sao, người ta cũng mặc kệ. Thuận miệng nói gặp vận may sao, người ta lại để tâm. Đúng là đàn gảy tai trâu, ngay cả thằng bé áo xanh vốn cảm thấy mình não úng nước, cũng phải bó tay với cô bé.

Hai người ngồi trên miệng giếng, thằng bé áo xanh thở dài.

Bùi Tiền hỏi:
- Sao vậy?

Thằng bé áo xanh xoa má, nói:
- Không biết vị huynh đệ thủy thần sông Ngự kia của ta, hôm nay thế nào rồi.

Bùi Tiền “à” một tiếng, khinh thường nói:
- Vẫn như vậy thôi, còn thế nào nữa? Rời xa ngươi rồi, chẳng lẽ người ta lại không sống nổi? Không phải ta trách móc ngươi, nhưng ngươi suy nghĩ quá nhiều, có tác dụng cái rắm gì.

Thằng bé áo xanh trợn trắng mắt.

Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, không quan tâm tới thằng bé áo xanh nữa, ưu sầu nói:
- Sư phụ cũng thật là, lâu như vậy còn chưa trở về.

Thằng bé áo xanh gật đầu nói:
- Lão gia không đáng tin cậy này, còn thiếu ta mấy bao lì xì.

Bùi Tiền do dự một thoáng, xoay người, từ trong túi thêu mà Quế phu nhân thành Lão Long tặng cho mình, lấy ra mấy đồng tiền, đưa cho thằng bé áo xanh, nói:
- Coi như là tiền lì xì mà sư phụ ta cho ngươi, có đủ không?

Thằng bé áo xanh sững sờ nhìn mấy đồng tiền mà Bùi Tiền đặt trong lòng bàn tay, lập tức bi thống dâng trào, tràn đầy phẫn uất, nhưng vẫn đưa tay ra muốn cầm lấy. Chân muỗi thì cũng là thịt.

Bùi Tiền lại cười ha hả nắm tay lại, bỏ vào túi thêu, nói:
- Ngươi nằm mơ à, nhiều tiền như vậy, ta cũng không cam lòng.

Sau đó cô ngưng cười, vỗ vai thằng bé áo xanh, nói:
- Lăn lộn đến mức thảm như vậy, ngay cả mấy đồng tiền cũng không tha, ngươi đúng là sống không dễ dàng. Không sao, sư phụ ta từng nói một câu, “chờ đến mây tan thấy trăng sáng”. Ta tặng câu này cho ngươi, rất nghĩa khí đúng không?

Thằng bé áo xanh ôm đầu kêu gào, cuộc sống nghèo khổ này làm sao qua được đây.

Bùi Tiền than vãn một tiếng, đúng là một gã còn chưa trưởng thành. Cô đành phải một lần nữa lấy mấy đồng tiền kia ra, đưa cho thằng bé áo xanh, nói:
- Cầm lấy đi.

Thằng bé áo xanh lập tức tươi cười rạng rỡ.

Bùi Tiền lên mặt cụ non, lắc đầu dạy dỗ:
- Thấy tiền sáng mắt, không có tiền đồ.

---------

Lại một năm xuân.

Một cô gái áo xanh và một thiếu niên áo trắng, không theo đội ngũ trở về phía bắc, mà là xuống thuyền ở trấn Hồng Chúc, sau đó đi bộ trở về quận Long Tuyền.

Hai người này chính là Nguyễn Tú và Thôi Đông Sơn.

Tại một tiệm sách ở trấn Hồng Chúc, Thôi Đông Sơn rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn tìm một cái cớ, cố ý trêu chọc một nhóm khách.

Trong đó có một người bị chọc tức, không quan tâm bên cạnh tên mặt trắng kia còn có một cô nương cực kỳ xinh đẹp động lòng người, nóng nảy hét lên:
- Nhìn thấy người khác sống tốt, còn không cho ta ghen tỵ? Nhìn thấy người khác sống không may, còn không cho ta vui vẻ? Ngươi là ai, quản được sao?

Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Được được được, đây là một thói quen tốt, đừng đổi, đừng đổi. Ta cũng không phải là cha mẹ ngươi, với thói quen tốt này của ngươi, tận tình khuyên ngươi thay đổi làm gì?

Nguyễn Tú không cảm thấy nhàm chán, cũng không cảm thấy thú vị.

Thôi Đông Sơn vừa thấy nàng lại lấy khăn thêu ra muốn ăn bánh ngọt, vội vàng kéo nàng rời đi, thấp giọng oán giận nói:
- Có thể đừng ăn thứ này trước mặt ta được không? Cô vừa cầm bánh ngọt, ta lại hốt hoảng.

Ánh mắt Nguyễn Tú sáng lên, nói:
- Ngươi biết?

Thôi Đông Sơn bất đắc dĩ nói:
- Dù sao ta thiếu chút nữa đã là đại tu sĩ cảnh giới Phi Thăng, hôm nay mặc dù hơi thảm một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn. Ta lại là người hiểu rõ gốc rễ của các ngươi nhất trên đời, có thể không biết được sao?

Nguyễn Tú khẽ cười.

Khi muốn nếm thức ăn ngon thật sự trên đời, lại không thể ăn được, vậy thì phải làm sao? Nàng đã nghĩ ra một biện pháp nhỏ, đó là ăn vài thứ khác, có còn hơn không.

Hai người tiếp tục lên đường, đi qua núi Kỳ Đôn.

Dừng bước ở đỉnh núi, Thôi Đông Sơn ngước mắt nhìn về phía nam xa xôi.

Hoàng đế Đại Ly, thực ra đã quá cố rồi.

Tin tức này sắp giấy không gói được lửa, bên phía trung bộ Đông Bảo Bình Châu, rất nhanh người đi đường đều sẽ biết.

Trong số hoàng tử nối dõi của họ Tống Đại Ly, Tống Hòa đương nhiên có tiếng nói cao nhất. Hoàng tử Tống Mục giống như từ trên trời rơi xuống kia, không có căn cơ trong ngoài triều đình. Phủ Tông Nhân Đại Ly giữ kín chuyện này như bưng, không một ai dám tiết lộ nửa chữ. Khả năng có người tâm tư khẽ động, nhưng sau đó lại bốc hơi khỏi nhân gian. Những năm qua ở phủ Tông Nhân, có mấy lão già không chịu nổi hè nóng đông lạnh, đã “chết vì bệnh” tại nhà rồi.

Chân tướng hoàng đế bệ hạ “tráng niên mất sớm”, chỉ có ba người biết được. Vị nương nương bị cách chức đến cung Trường Xuân tu hành, mẹ ruột của hai vị hoàng tử, phiên vương Tống Trường Kính quản lý quốc sự, cùng với Tú Hổ Thôi Sàm phụ trợ quốc gia.

Một người chiếm cứ đại nghĩa và huyết mạch chính thống, một người quản lý toàn bộ quân ngũ Đại Ly, còn một người là quốc sư Đại Ly, quốc sách trăm năm đều do lão định ra.

Ba người duy trì một sự cân bằng huyền diệu trong ngoài triều đình, trên núi dưới núi.

Trước khi đánh hạ vương triều Chu Huỳnh sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng sau khi đánh hạ sẽ có phiền phức lớn.

Vị nương nương kia đương nhiên sẽ hết lòng hết sức, ủng hộ Tống Hòa từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mình. Trên thực tế Tống Hòa cũng xem như là đệ tử thân cận của lão rùa già.

Tống Mục, hoặc có thể nói là Tống Tập Tân, lại là đệ tử của Tề Tĩnh Xuân.

Nhưng người thật sự quyết định ai có thể lên làm tân đế Đại Ly, chỉ có một, đó là phiên vương Tống Trường Kính.

Cho dù Tống Trường Kính không thõa mãn với việc quản lý quốc sự, tự mình lên làm hoàng đế, lão rùa già cũng sẽ đồng ý. Đây là một trong số kết quả mà năm xưa già trẻ “Tú Hổ” đã tính toán.

Có điều hiện giờ xem ra, Tống Trường Kính quả thật chí không ở đây, nếu không thì đã sớm cởi giáp sắt xuống, mặc long bào rồi.

Gió núi từng cơn, mang theo hương thơm cỏ cây lúc đầu xuân.

Thôi Đông Sơn nheo mắt lại.

Đúng là xui xẻo tám đời, có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Đầu tiên là ở thư viện Sơn Nhai Đại Tùy, chỉ thuận miệng tán gẫu với tiên sinh về chướng ngại mạch lạc, kết quả thiếu chút nữa đã dính vào đại đạo của lão mũi trâu đáng ghét kia.

Thôi Đông Sơn tát mình một cái.

Lại có mưu đồ của lão Diêu ẩn giấu cực sâu, trong đó lão Dương tuyệt đối không thể tránh khỏi liên quan, cho nên càng liên lụy rất rộng.

Thôi Đông Sơn lại cho mình một tát.

Nguyễn Tú đã sớm quen với chuyện này.

Thôi Đông Sơn liếc nhìn vách núi, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định bỏ qua. Nhảy xuống cho dù không chết người, nhưng sẽ mất mặt.

Hắn đột nhiên nhe nanh múa vuốt, mắng như tát nước:
- Lão rùa già, thua thì thua, ta và tiên sinh đều nhận. Nhưng ngươi không nên làm trái lương tâm, nói quân tử tranh đấu cái rắm. Tề Tĩnh Xuân chết rồi, tiên sinh nhà ta thua thảm như vậy, ở hồ Thư Giản không thu hoạch được gì, còn tổn thất nặng nề. Ngươi lại đánh cờ với một người chết. Quân tử tranh đấu, tranh ông nội ngươi chứ tranh. Ngươi lăn ra cho ta, để ta cho ngươi mấy tát, xem thử trong miệng chó của ngươi rốt cuộc có thể nhổ ra ngà voi hay không...

Tiếng mắng chợt im bặt.

Nguyễn Tú híp mắt cười.

Thôi Đông Sơn nuốt một ngụm nước bọt, hai tay đặt sau người, ngẩng đầu nhìn trời, hờ hững nói:
- Hôm nay trăng thật tròn.

Hóa ra bên cạnh hắn đã có một lão già áo nho, chính là quốc sư Thôi Sàm.

Thôi Đông Sơn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt vô tội nói:
- Sao ngươi lại tới? Trùng hợp như vậy?

Thôi Sàm cười nhạt nói:
- Thế nào, không nói một câu “giữa mùa hoa rụng lại gặp người” à?

Thôi Đông Sơn bình đã vỡ còn muốn vỡ thêm, chỉ vào mũi Thôi Sàm, giậm chân mắng:
- Lão rùa già, thế nào, không phục à, ta nói câu nào không đúng? Nếu ngươi có thể chỉ ra, ta sẽ theo họ Thôi của ngươi, ngươi chính là cháu của ta!

Nguyễn Tú lắc đầu. Đã thấy người tìm chết, nhưng dám thay đổi kiểu cách tìm chết như vậy, đúng là không thấy nhiều.

Thôi Sàm lại không hề quan tâm. Nếu là lúc trước ở lầu cao thành Trì Thủy bên hồ Thư Giản, lão ít nhiều vẫn sẽ để ý một chút.

Thôi Sàm nhìn về phía nam, lại dời mắt nhìn về hướng tây, hỏi:
- Có biết bàn cờ thật sự ở đâu không?

Thôi Đông Sơn nhíu mày nói:
- Trung Thổ? Bên phía lão tú tài có đường lối?

Thôi Sàm cười nhạo nói:
- Hôm nay ngươi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.

Thôi Đông Sơn “ôi chao” một tiếng, vội vàng bóp vai cho Thôi Sàm, ân cần hỏi:
- Lão rùa già đã leo lên miệng giếng, nói cho con ếch ngồi đáy giếng ta đây nghe xem?

Thôi Sàm chấn văng bàn tay của Thôi Đông Sơn, chậm rãi nói:
- Bàn cờ của ta và Tề Tĩnh Xuân là thiên hạ, toàn bộ thiên hạ. Một hồ Thư Giản chướng khí mù mịt có tính là gì?

Tại khoảnh khắc này, ngay cả Thôi Đông Sơn dây lòng cũng chấn động.

Nguyễn Tú không suy nghĩ những chuyện này, bởi vì lười.

Thôi Sàm hờ hững nói:
- Chỉ nói như vậy thôi, ngươi cứ chờ là được. Nhưng cho dù là ngươi, cũng phải chờ rất nhiều năm, mới sẽ hiểu được điểm mấu chốt của ván cờ này. Ngay cả người trong cuộc là Trần Bình An, trong một thời gian rất dài, thậm chí đời này cũng sẽ không biết được năm đó hắn rốt cuộc đã làm gì.

Thôi Đông Sơn không còn thần thái đùa giỡn với đời, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Thôi Sàm, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.

Thôi Sàm nhoáng lên rồi biến mất.

Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, cùng Nguyễn Tú tiếp tục lên đường.

Sau lần này hai người đều không nói gì.

Có điều sau khi tiến vào khu vực quận Long Tuyền, lại có một cơn mưa nhỏ lất phất.

Thôi Đông Sơn bỗng nhiên vui mừng, đưa tay hứng nước mưa, lẩm bẩm nói:
- Báo tin tiên sinh trở về, hoa hạnh mưa xuân cố hương.

---------

Trong dãy núi phía nam hồ Thư Giản.

Lại một năm xuân hạ thu đông, nhóm người mới đi hết tất cả lộ trình.

Có điều so với hai lần trước, lần này lại có thêm một Cố Xán, cho nên đi càng chậm chạp, càng gập ghềnh khó khăn.

Còn như xung đột với những tà tu quỷ tu kia, lại là vô thưởng vô phạt.

Trong lãnh thổ Vương triều Chu Huỳnh, khói lửa chiến tranh đã lan tràn.

Chuyến này ngay cả Tăng Dịch cũng phát hiện điểm kỳ quái.

Những sơn tinh quỷ quái và mãnh thú yêu vật dạo chơi trong dãy núi, chỉ cần Trần tiên sinh xuất hiện trước mắt bọn chúng, tâm tư hơi nhấp nhô, bọn chúng gần như đều sẽ sợ hãi, một số kẻ nhát gan còn lập tức chạy trốn.

Cố Xán cũng càng ngày càng trầm mặc ít nói, nhưng ánh mắt lại kiên định.

Trong thời gian này, Cố Xán từng có băn khoăn, đấu tranh, giận dữ, thậm chí còn có mấy lần muốn từ bỏ.

Trần tiên sinh từ áo bông màu xanh đổi thành áo xanh mỏng, lại đổi trở về áo bông, cũng không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh Cố Xán, có đôi khi sẽ nói chuyện, có đôi khi lại trầm mặc.

Đối diện với những quỷ tu và tu sĩ hoang dã giết người cướp của kia, Trần tiên sinh sẽ xuất quyền xuất kiếm.

Rõ ràng là thân thể yếu đuối, thần hồn xao động, nhưng xuất quyền xuất kiếm lại cực nhanh.

Thẳng tiến không lùi.

Ngay cả thanh nửa tiên binh có tên là “Kiếm Tiên” kia, cũng dần dần biến thành ngoan ngoãn. Mỗi lần ra khỏi vỏ, trước khi tự động trở về, nó đều sẽ chậm rãi bay quanh chủ nhân, giống như chim nhỏ theo người.

Cuối năm nay, trên đường quay về, cuối cùng đã nghênh đón một trận tuyết lớn như lông ngỗng.

Năm nay trong gió xuân, trở lại hồ Thư Giản.

Trên một ngọn núi cao, loáng thoáng có thể thấy nước hồ xanh thẫm.

Cố Xán đột nhiên nói:
- Trần Bình An, tiếp theo hãy để ta tự mình đi.

Trần Bình An quay đầu nhìn Cố Xán ánh mắt kiên nghị, nhẹ giọng hỏi:
- Nghĩ kỹ chưa? Có lẽ sẽ chết đấy. Ta có thể đi với ngươi thêm một năm.

Cố Xán lắc đầu nói:
- Đủ rồi.

Trần Bình An xoa đầu hắn.

Cố Xán nói:
- Nhưng nếu như có một ngày, ta là nói nếu như, Trần Bình An ngươi bị người khác đánh chết. Ta nhất định trước tiên sẽ nhẫn nại, sau đó giết cả nhà hắn, đào hết phần mộ tổ tông mười tám đời. Dù sao khi đó ngươi không quản được ta nữa, cũng không cách nào mắng ta.

Trần Bình An bất đắc dĩ cười.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi nghe vậy trong lòng sợ hãi.

Nên biết sau khi Cố Xán quyết tâm tu hành, tốc độ thật sự khiến Mã Đốc Nghi cảm thấy mình giống như một người què trên đường tu hành. Cố Xán người ta không phải đi đường, mà là trực tiếp ngồi thuyền tiên gia.

Bởi vì hôm nay Cố Xán đã là tu sĩ cảnh giới Động Phủ, hơn nữa còn sắp phá vỡ vách chắn.

Trần Bình An và bọn Cố Xán đường ai nấy đi, một mình cưỡi ngựa, nói là muốn đi thẳng về hướng bắc, có thể một ngày nào đó sẽ ngồi thuyền tiên gia, trở về quận Long Tuyền sớm một chút.

Một người một ngựa.

Đi qua biên cảnh hồ Thư Giản, tiến vào lãnh thổ nước Thạch Hào.

Thường xuyên có người đi đường nhìn thấy một du hiệp áo xanh đeo kiếm, người và ngựa đều sắp gầy như cây trúc, nhưng ánh mắt của người trẻ tuổi cưỡi ngựa lại rạng rỡ.

Sau đó Trần Bình An không cưỡi ngựa nữa, chậm rãi đi về phía bắc. Con ngựa gầy nhanh chóng khỏe mạnh, chỉ là chủ nhân vẫn gầy gò như trước.

Hôm nay Trần Bình An dắt ngựa dọc theo một con đường bùn lầy, đi qua một ruộng hoa cải mênh mông.

Hắn dừng bước, con ngựa kia cũng hiểu ý, gần như đồng thời dừng móng.

Trần Bình An ngồi trên bờ ruộng, con ngựa quanh quẩn bên cạnh.

Hắn gãi đầu, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, sau đó nâng hồ lô nuôi kiếm, lẩm bẩm:
- Tề tiên sinh, ngài thật sự đã mất rồi sao, ta còn tưởng rằng có thể gặp lại ngài lần nữa.

Trần Bình An cười lên.

Cũng tốt, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình như vậy, không chừng còn không làm tiểu sư đệ của Tề tiên sinh được nữa.

Đã từng có một năm trong đêm gió tuyết, trên đường núi hiểm trở.

Một vị Bạch lão gia dẫn theo tỳ nữ, chia tay với thiếu niên kia. Sau khi cắt đứt một chiếc đuôi của tỳ nữ, trên đường núi bỗng xuất hiện một vị nho sĩ trung niên tóc mai hơi trắng, mỉm cười chờ đợi.

Khi đó Bạch lão gia cười cười nói:
- Được lắm, có lòng tìm ngươi thì ngươi không lộ diện, không ôm hi vọng thì ngươi lại tự mình tới.

Đại hồ yêu dáng vẻ giống như phu nhân mặc lễ phục, thấp thỏm bất an, chủ động tránh xa hai người một khoảng cách lớn.

Trước khi chia tay, nho sĩ trung niên nhẹ nhàng đưa cho Bạch Trạch một quả cầu nước do tinh hoa thủy vận ngưng tụ thành, mỉm cười nói:
- Vài năm sau, có thể là hai ba năm, có thể là bốn năm năm, hiện giờ ta cũng không dám khẳng định thời gian cụ thể. Cho nên làm phiền Bạch lão gia, dù có chuyện hay không cũng nhìn một cái, sau khi nhìn lại đưa ra quyết định.

Bạch Trạch hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, cầm lấy món đồ nhỏ kia.

Bởi vì nho sĩ này là Tề Tĩnh Xuân.

Cho nên khi đến Trung Thổ Thần Châu, bên bờ sông lớn gần thành Bạch Đế, Bạch Trạch đã nói một câu với vị đại tế tự học cung Lễ Ký kia:
- Ta muốn xem tiếp đã.

Trên hòn đảo trơ trọi ở hải ngoại, sau khi nhìn Triệu Dao rời đi, nho sĩ trung niên đưa cho người đọc sách đắc ý nhất thế gian kia một chén nước, mỉm cười nói:
- Tiên sinh rất thất vọng với nhân gian, vậy ta lại muốn đánh cuộc với tiên sinh một phen.

Người đọc sách kia mỉm cười nói:
- Người khác không được, nhưng đánh cuộc với Tề Tĩnh Xuân ngươi thì được.

Cho nên sau khi Tề Tĩnh Xuân rời đi, người đọc sách kia cũng không gặp vị đại tế tự của văn mạch Á Thánh nữa.

Ông ta cũng muốn chờ xem.

Sau đó ở nước Thải Y, lần cuối cùng gặp gỡ, cũng là lần cuối cùng ly biệt.

Tề Tĩnh Xuân cười nói với một vị thiếu niên, cùng ngươi đánh quyền một lần cuối.

Thiếu niên xuất quyền.

Tề Tĩnh Xuân ở một bên, thong thả xuất quyền, trong lòng chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, vất vả rồi. Đòn gánh lớn như vậy, lại bị ta đặt lên vai đệ rồi, xin lỗi.”

Tại khoảnh khắc đó, thiếu niên chỉ thương tâm đánh quyền.

Hắn cũng không biết, vị Tề tiên sinh mà mình kính trọng nhất đã lệ rơi đầy mặt, đầy vẻ áy náy.

Một năm xuân này, tại Trung Thổ Thần Châu.

Bạch Trạch rời khỏi lầu Hùng Trấn, chủ động tới Văn miếu chính tông Nho gia.

Người đọc sách đắc ý nhất thiên hạ cầm kiếm đi xa, cũng là phong lưu vô song, mặc cho ngươi là kiếm tiên nào trong thiên hạ, không ai có thể địch lại.

Mà ở Đông Bảo Bình Châu, có một người trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, lại ngủ gà ngủ gật.

Hoa lại nở trên bờ ruộng, tiên sinh chậm rãi trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK