Hàn Tịnh Tín chỉ nói mấy lời, tâm tính lộ ra thật sự khiến người khác chịu phục.
Vị hoàng tử điện hạ còn chưa đi tới đất phong này, có thể sai khiến Hồ Hàm kiêu ngạo, cùng với Hứa tướng quân tự cao tự đại kia, cũng không phải chỉ dựa vào thân phận.
Nhìn người khác vác nặng, mình tốn sức mới là chuyện lạ. Hàn Tịnh Tín mang theo tâm tình xem náo nhiệt. Hứa tướng quân thì dừng ngựa cầm giáo, trong lòng lại không nổi sóng.
Chỉ có Hồ Hàm là người trong cuộc, càng trực quan hơn Tăng tiên sinh ở phía xa xem trận chiến. Từ lúc đầu xoa tay nhảy nhót, đến khi càng lúc càng gần nam nhân trẻ tuổi kia, Hồ Hàm lại sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Cho đến khi hai bên dừng lại, cách nhau chỉ năm bước.
Nụ cười trên mặt Hồ Hàm không thay đổi, liếc nhìn đao trúc và kiếm cổ bên hông đối phương, hỏi:
- Thằng nhóc, chắc ngươi không phải cũng là võ phu thuần túy chứ?
Người trẻ tuổi mặc áo bông màu xanh gật đầu, hỏi ngược lại:
- Ngươi nói xem có vừa khéo hay không?
Hồ Hàm cười híp mắt nói:
- Vừa khéo, sao lại không khéo? Nếu mọi người đều là người trong giang hồ, ta lại không nhịn được muốn nói đạo nghĩa giang hồ. Hai ta thương lượng một chút, ngươi và thiếu niên cứ rời đi, để lại nữ quỷ da cáo kia, thế nào?
Trần Bình An chỉ cười không trả lời.
Ánh mắt Hồ Hàm chếch đi, một lần nữa quan sát dấu chân sâu cạn trên đất tuyết sau người Trần Bình An.
Người bình thường không nhìn ra sự khác biệt, nhưng Hồ Hàm là một võ phu cảnh giới thứ bảy, dĩ nhiên thị lực rất tốt, nhìn thấy kỹ càng tỉ mỉ. Từ khi người trẻ tuổi kia xuống ngựa, lại đi tới đây, bước chân sâu cạn không đều, cao cao thấp thấp.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Đừng nhìn nữa, ngươi không nhìn ra chân tướng đâu. Lần thứ hai ta ra ngoài du lịch, một thân một mình, ngồi thuyền tiên gia, đã sớm biết nên làm thế nào ẩn giấu bước chân sâu cạn và hô hấp nhanh chậm. Không thề có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người. Cho nên sau khi luyện quyền càng ngày càng nhiều, đã trở thành thói quen tự nhiên, có đôi khi ngay cả ta cũng không để ý.
Hồ Hàm hơi sững sốt, tấm tắc nói:
- Tiểu huynh đệ, còn là một cao thủ.
Trần Bình An không thừa nhận cũng không phủ nhận, hỏi:
- Ngươi là võ phu cảnh giới Kim Thân? Có điều cơ sở lại nát bét, giống như giấy dán vậy.
Hồ Hàm cười ha hả nói:
- Lời này của tiểu huynh đệ đã làm người khác tổn thương rồi, cẩn thận ta mà mất hứng, sẽ rút lưỡi của ngươi ra tận gốc.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Phải trách ta, nửa năm gần đây giao tiếp với người chết quá nhiều, đã quen nói dài dòng. Thực ra trước kia khi đối địch với người khác, ta sẽ không như vậy.
Hồ Hàm tỉnh ngộ nói:
- Hèn gì, nhưng cũng không quan trọng, không quan trọng. Làm tiền bối giang hồ, ta vừa lúc trái ngược với tiểu huynh đệ, ta thích nhất là vừa tán gẫu với người khác... vừa giết người.
Đất tuyết dưới chân Hồ Hàm bắn ra hoa tuyết.
Hắn đánh một quyền vào bụng Trần Bình An.
Hai tay áo Trần Bình An đã xắn lên, một tay đặt sau người, lòng bàn tay còn lại nhẹ nhàng ấn vào nắm tay kia. Vừa chạm vào lập tức phân ra, thân hình mượn lực thừa thế lướt về phía sau bốn năm bước.
Hồ Hàm một quyền không trúng, lại như hình với bóng, xuất quyền vang dội. Gió tuyết đầy trời hai bên người, đều bị quyền kình hùng hồn quét nghiêng qua.
Trần Bình An dùng khuỷu tay ngăn cản một quyền của Hồ Hàm, thân hình lại trượt ngược ra mấy bước, chỉ cần lui về sau thêm hai bước nhỏ thì sẽ đụng phải con ngựa kia.
Hồ Hàm cảm thấy đại khái đã thăm dò ra nội tình thật sự của người trẻ tuổi thần bí này, dự định không che giấu nữa, giết người một cách gọn gàng dứt khoát. Kết quả khuỷu tay của người trẻ tuổi kia chẳng những ngăn cản được nắm tay của mình, còn đột ngột phát ra một luồng kình lực mạnh như nước lũ vỡ đê.
Hồ Hàm vội vàng đè xuống một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể, lui lại mấy bước. Thân là tông sư võ đạo cảnh giới Kim Thân, đương nhiên cho dù lui về phía sau, vẫn như nước chảy mây trôi, không hề có dấu hiệu yếu thế.
Sau khi dừng lại, Hồ Hàm giống như được mở rộng tầm mắt, khen ngợi:
- Giỏi thật, giả vờ rất giống, ngay cả ta cũng bị lừa một lần.
Hóa ra quyền kình của người trẻ tuổi kia khí thế dào dạt, giống như muốn liều mạng với hắn, thực ra chỉ như chuồn chuồn chạm nước, chạm đến thì dừng. Chẳng khác nào trẻ con tay cầm chùy sắt, dùng hết sức lực nhấc lên, thuận thế đập xuống đất, sau đó lại dừng cách mặt đất hơn một tấc, chùy sắt cứ bất động lơ lửng như vậy.
Nếu Hồ Hàm không lui bước, mà là nhân cơ hội sáp đến gần hơn, không chừng có thể dùng một quyền đánh xuyên ngực người này.
Nhưng trong lòng Hồ Hàm biết rõ, khả năng lớn hơn là đối phương có hậu chiêu đang chờ mình, chẳng hạn như cánh tay của người trẻ tuổi kia đang giấu sau lưng.
Đối phương đã khống chế quyền kình bản thân một cách thành thạo như vậy, cho dù cảnh giới không cao, nhưng dĩ nhiên là có cao nhân giúp rèn luyện thân thể, hoặc là đã thật sự trải qua nhiều trận chiến sinh tử vô cùng nguy hiểm.
Trần Bình An rung cổ tay, vẻ mặt tự nhiên, nói:
- Cảnh giới của ngươi mặc dù cao, nhưng về trình độ võ học, thực ra còn không bằng một tên Tiếu Kiểm Nhi năm xưa ta gặp phải. Hắn và ngươi chắc là võ phu thuần túy cùng một con đường, quyền ý không đủ, thân pháp bù vào.
Sắc mặt Hồ Hàm lúc sáng lúc tối.
Cũng không phải người đứng đầu võ đạo nước Thạch Hào này, vừa mới giao thủ đã sinh ra sợ hãi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Mà là cánh tay sau lưng người trẻ tuổi kia, cùng với đao kiếm bên hông, đều khiến cho hắn cảm thấy phiền phức.
Đây là một loại trực giác bản năng của tông sư võ học, được rèn luyện ra trên lằn ranh sống chết.
Đây mới là chuyện nguy hiểm nhất.
Còn như mấy câu nhảm nhí “cơ sở nát bét, giống như giấy dán”, “quyền ý không đủ, thân pháp bù vào”, Hồ Hàm cũng không để bụng.
- Chỉ cần trong lòng nghĩ thế nào thì tay làm thế nấy, sẽ có thể thu phát tự nhiên. Luyện quyền cũng coi trọng luyện tâm, dưới quyền ý là quyền thế, sau quyền thế mới là quyền thuật. Cảnh giới Kim Thân như ngươi, nếu bị ném tới một nơi, sẽ không sống được mấy ngày, chỉ sẽ biến thành đá mài dao tốt nhất của võ phu ở đó.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, tán gẫu dừng ở đây, ta đã biết sâu cạn của ngươi rồi.
Hồ Hàm cũng đặt một tay sau người, tay kia giơ lên ngoắc ngoắc ngón tay, cười đùa nói:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau, lần này đổi thành ngươi ra tay trước, tránh cho ngươi cảm thấy ta khi dễ vãn bối, không có phong độ trưởng giả.
Thực ra Hồ Hàm có danh hiệu là “Đả Thiết Tượng” (thợ rèn), chỉ cần là chém giết cận thân, dù thế nào cũng sẽ được lợi.
Chỉ có cái tên do cha mẹ đặt sai, không có danh hiệu mà giang hồ lấy sai.
Sau khi nghe được câu nói của Trần Bình An “trong lòng nghĩ thế nào thì tay làm thế nấy, sẽ có thể thu phát tự nhiên”, Mã Đốc Nghi thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc đầu cô cho rằng đây là lời nói suông khoác lác, do Trần tiên sinh thuận miệng bịa ra. Nhưng sau đó cô đột nhiên nghiêm túc, nhìn bóng lưng của đối phương, nghĩ thầm: “Chắc không phải thật sự là học vấn và quyền ý tương thông, ấn chứng lẫn nhau đấy chứ?”
Nếu đổi thành người khác, Mã Đốc Nghi sẽ không có suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Nhưng khi người này là Trần Bình An, cô lại cảm thấy hắn có thể là cái lỡ may trên thế gian kia.
Chẳng hạn có ai lại giống như hắn, ngồi bất động trong gian nhà ở cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp?
Còn thật sự rời khỏi hồ Thư Giản, du lịch đến đây?
Lúc này Trần Bình An bước ra một bước.
Vẫn hời hợt như trước, không hề có phong thái tông sư.
So với Hồ Hàm mỗi lần ra tay đều là quyền kình chấn động, đánh vỡ hoa tuyết xung quanh, quả thật khác biệt một trời một vực.
Hồ Hàm đã nhai ra một chút dư vị.
Người trẻ tuổi giấu tài trước mắt này, nhất định là trên người bị thương nặng, cho nên mỗi lần ra tay đều giống như một... tiên sinh sổ sách làm mua bán vốn nhỏ, đang tính toán từng chút lợi nhuận nhỏ bé.
Hào khí của võ phu thuần túy, thật là rắm cũng không có.
Hồ Hàm sát khí đầy ngực, hoàn toàn không còn do dự.
Nhưng trong nháy mắt dây lòng của hắn lại căng thẳng. Trực giác nói cho hắn biết, không nên để người nọ đánh một quyền vào mình. Nhưng lẽ thường võ học và kinh nghiệm giang hồ lại nói với hắn, sau khi áp sát, chỉ cần mình không nương tay, đối phương sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết. Tạm thời nhường đối thủ một quyền thì có ngại gì?
Tâm thần bất định trong thoáng chốc.
Một quyền đã tới.
Sau khi chịu một quyền, Hồ Hàm cười ha hả nói:
- Đàn bà gãi ngứa sao...
Sau đó hắn lại không cười được nữa.
Một quyền tới, từng quyền tới.
Thế như thác nước đổ xuống ba ngàn thước.
Hồ Hàm chỉ có thể từng quyền ứng phó, bóng dáng hai người lay động bất định, trên đường gió tuyết quay cuồng.
Cho dù thật sự là cảnh giới Kim Thân giống như giấy dán, đó cũng là cảnh giới ngạo mạn giang hồ một nước.
Sau bảy tám quyền, Hồ Hàm trán đổ mồ hôi.
Sau mười một quyền, hắn chẳng những mồ hôi đầm đìa, khóe miệng đã rỉ ra vết máu.
Mà người trẻ tuổi xuất quyền lần sau nhanh hơn lần trước, vẫn không hề có dấu hiệu khí tức suy kiệt, buộc phải dừng tay.
Hồ Hàm rất uất ức, đường đường là võ phu cảnh giới thứ bảy, lại dứt khoát từ bỏ ý niệm đánh trả, kình khí trải rộng kinh mạch toàn thân, bảo vệ mỗi khiếu huyệt mấu chốt, mặc cho người trẻ tuổi kia tiếp tục xuất quyền. Quyền ý có thể kéo dài, nhưng một hơi chân khí thuần túy của võ phu, cuối cùng sẽ có lúc kiệt quệ, đó sẽ là thời cơ tốt nhất để Hồ Hàm đánh ra một quyền.
Nhưng Hồ Hàm lại nghe được Tăng tiên sinh ở phía xa quát lên một tiếng:
- Hứa Mậu tướng quân, mau giúp Hồ Hàm đánh gãy quyền ý người này!
Hứa Mậu nhíu mày, lại không hề do dự, thúc ngựa xông ra.
Hắn được gọi là người cưỡi ngựa chiến đấu đứng đầu nước Thạch Hào, bởi vì hắn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm giáo dài, chiến lực trác tuyệt, không phải là võ nhân như ý nghĩa bình thường.
Lúc trước sở dĩ Hồ Hàm chịu sánh vai đi cùng người này, còn vừa nói vừa cười, đương nhiên đây mới là lý do chính, tất cả đều dựa vào bản lĩnh thật sự để nói chuyện.
Còn như danh hiệu “hoành sáo phú thi lang” (người cầm giáo viết thơ) truyền khắp triều đình và dân gian nước Thạch Hào, là do lần đầu tiên Hứa Mậu vào cung yết kiến hoàng đế, đã nhận được ý chỉ đặc biệt, cho phép mang theo giáo dài tiến vào hoàng cung.
Khi đó hoàng đế bệ hạ đã sai người dắt tới một con ngựa chứng chưa thuần phục. Ngay trước mặt bá quan văn võ, bảo Hứa Mậu cưỡi ngựa cầm giáo dài, dùng mũi nhọn viết một bài thơ truyền đời của đại nho nước Thạch Hào lên một phiến đá dài. Hơn nữa phải không ngừng thúc ngựa, nếu không sẽ bị lấy đi cây giáo dài tổ truyền kia, còn trục xuất khỏi biên quân. Nhưng nếu làm được sẽ có thưởng lớn, được phong làm quan lại võ huân (võ tướng có công lao) tứ phẩm.
Cuối cùng hắn một buổi thành danh, cả nước đều biết.
Hoàng đế bệ hạ mặt rồng vui vẻ, chính miệng ban thưởng danh hiệu “hoành sáo phú thi lang”.
Khi đó võ tướng trẻ tuổi nhẹ nhàng đặt cây giáo dài kia xuống đất, quỳ gối dập đầu phía dưới bậc thềm, cả người run rẩy, lời nói kích động, khấu tạ long ân của vị hoàng đế bệ hạ kia.
Mọi người đều cảm thấy, người trẻ tuổi võ vận phát đạt này là cảm động đến rơi nước mắt, không kiềm chế được.
Nhưng những năm qua, Hứa Mậu vẫn luôn tức giận bất bình với chuyện này, coi là sỉ nhục lớn trong đời.
Tổ tiên bốn đời, một cây giáo dài đã nhuộm vô số máu tươi của kẻ địch, nhiều lần cha truyền con nối. Sau khi giao đến tay hắn, lại sa sút đến mức chẳng khác nào nữ nhân dùng kim chỉ thêu hoa.
Nhà Hứa Mậu hắn mấy đời trung liệt, tổ tiên khẳng khái đi chết, trên sa trường chưa từng có tiếng reo hò và vỗ tay nào. Hứa Mậu hắn há phải là một tên đào kép mua vui cho thiên hạ.
Lúc này Hứa Mậu một người một ngựa một giáo xông tới, lại có khí thế sa trường núi lở đất tan.
Mặc dù bóng dáng của Trần Bình An và Hồ Hàm đang quấn vào nhau, nhưng mũi giáo của Hứa Mậu vẫn chuẩn xác chỉ vào cổ Trần Bình An vừa mới đánh ra quyền thứ mười hai.
Những chuyện này đều nằm trong dự liệu.
Nếu không phải giáo dài của Hứa Mậu đâm tới, cũng sẽ là trường kiếm của người đàn ông trung niên kia.
Lúc này Hồ Hàm tạm thời không có vết thương chí mạng. Trần Bình An cũng không cố gắng đánh ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức tiếp theo, chỉ dùng một chưởng đánh cho thân hình đối phương lảo đảo, vừa lúc chắn trước mũi nhọn giáo dài của Hứa Mậu, còn mình thì đi ngang mấy bước.
Hứa Mậu khẽ xoay cổ tay, cây giáo dài thiếu chút nữa đã xiên Hồ Hàm thành mứt quả, mũi giáo vừa khéo từ dưới nách Hồ Hàm đâm vào khoảng không.
Một chân Trần Bình An đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt phạm vi bảy tám trượng tuyết đọng tung bay.
Hứa Mậu gần như lập tức nhắm mắt lại.
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra, nâng giáo dài lên đâm tới.
Giáo dài trầm xuống.
Một bóng dáng màu xanh đạp lên cây giáo, sau đó trượt xuống, đầu gối thúc một cái, khiến cho Hứa Mậu từ trên lưng ngựa bay ngược ra ngoài.
Hứa Mậu nắm chặt giáo dài không buông tay, nôn ra một ngụm máu tươi. Hắn đứng lên, lại phát hiện người kia đang đứng trên lưng ngựa của mình, cũng không thừa thắng truy kích.
Lúc này Hứa Mậu mới nhìn về Hồ Hàm đã cách xa chiến trường, giận dữ nói:
- Hồ Hàm! Là ta cứu ngươi thoát khỏi khốn cảnh, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, cố ý hại ta!
Trần Bình An không nhìn Hứa Mậu, mà là nhìn về Hàn Tịnh Tín và vị kiếm khách trung niên ở phía xa, cười nói:
- Khuyên các ngươi đừng nên hi vọng vào hắn nữa. Một cảnh giới Kim Thân giấy dán đã sợ vỡ mật, không đáng tin cậy.
Sắc mặt Hàn Tịnh Tín trở nên nghiêm túc. Hứa Mậu và Hồ Hàm đều bại trận rồi? Hai lần một đấu một, đều thua bởi đối phương. Chuyện này cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ là người trẻ tuổi kia đã khoét trúng chỗ yếu, khiến cho Hứa Mậu và Hồ Hàm xảy ra rạn nứt. Một khi Hồ Hàm thật sự không còn viên võ mật của tông sư, tiếp theo trận này còn đánh thế nào, chẳng lẽ phải dựa vào Tăng tiên sinh bên cạnh? Tăng tiên sinh hoặc là giải quyết dứt khoát, đánh chết người kia, nếu không thì không cần ra tay, chỉ cần bảo vệ mình cho tốt là được.
Nếu Tăng tiên sinh không ra tay, tình hình có tệ đến mấy vẫn còn không gian xoay sở. Một khi Tăng tiên sinh ra tay lại bị thua, đến lúc đó chẳng lẽ bắt mình phải đi xin lỗi người ta?
Vậy thì người ta cũng phải cho hắn cơ hội sửa chữa quan hệ mới được. Nghe nói một số tu sĩ cố chấp trên núi, vì đại đạo gì đó mà sinh lòng tàn nhẫn, đó mới thật sự là không nhận lục thân (bố, mẹ, anh, em, vợ, con).
Tăng tiên sinh nhẹ giọng nói:
- Điện hạ, nếu như ta không ra tay, lòng người rời rạc, sẽ mặc cho người khác xâu xé. Ra tay rồi, mới có thể khiến Hồ Hàm và Hứa Mậu hợp sức với ta vây giết người này. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là ta không thể thua trong một chiêu.
Hàn Tịnh Tín cười gượng nói:
- Tăng tiên sinh nói đùa rồi.
Hứa Mậu lui về trong đội kỵ binh, đổi một con chiến mã khác, vẻ mặt rất căm phẫn.
Hồ Hàm cũng muốn trở về, nhưng khi hắn vừa có động tĩnh, người trẻ tuổi đối diện kia lại quay đầu nhìn hắn.
Hồ Hàm giống như thật sự sợ vỡ mật, hậm hực đứng yên tại chỗ.
Trần Bình An cảm thấy Hồ Hàm hay Hứa Mậu cũng vậy, đều không đơn giản.
Chỉ là tình hình tế nhị, người người đều ẩn giấu, không muốn dốc hết sức lực.
Xem ra đội kỵ binh dưới trướng Hàn Tịnh Tín này, lòng quân đáng để nghiền ngẫm.
Vị kiếm khách trung niên gần như chưa bao giờ xuất kiếm, chậm rãi cưỡi ngựa đi ra.
Hai con ngựa cách nhau hơn ba mươi bước.
Trần Bình An vẫn đứng trên lưng ngựa, hỏi:
- Tiên sinh không phải kiếm tu, là kiếm sư?
Tăng tiên sinh lắc đầu, nói:
- Tuyệt đối không xứng với hai chữ tiên sinh này. Ta họ Tăng, là người xông pha giang hồ, nơi nào có cơm ăn thì sẽ đến đó xin cơm.
Y cười bảo:
- Tiếp theo có thể sẽ không nói đạo nghĩa nữa.
Một tay Trần Bình An đặt sau người, tay kia mở rộng, hờ hững nói:
- Tùy ý.
Tăng tiên sinh nhìn Hồ Hàm, nghiêm mặt nói:
- Xin hãy cùng ta và Hứa tướng quân, ba người tạm thời bỏ qua khúc mắc, chân thành hợp tác, cùng nhau giết địch.
Trần Bình An cười nói:
- Nếu Tăng tiền bối cũng là võ phu thuần túy, vậy chắc đã nhìn ra, vị võ phu cảnh giới Kim Thân này của các ngươi, giống như hạc đứng giữa bầy gà. Võ phu chân chính là sẵn sàng liều mạng, cố gắng nâng cao tâm cảnh của mình. Cho dù đối diện với kẻ địch cao hơn mình một cảnh giới, vẫn không hề sợ hãi, phân sống chết thì phân sống chết.
- Hắn thì khác, không nói đến cơ sở kém, còn thiếu đi tinh thần kia, thích kéo mình xuống thấp một cảnh giới để chém giết với người khác. Giang hồ nước Thạch Hào các ngươi thật thú vị. Nếu hắn không phải là người đứng đầu giang hồ nước Thạch Hào, suy đoán hắn còn trên đời ngày nào, cả giang hồ nước Thạch Hào sẽ bị hắn liên lụy ngày đó.
Khóe miệng Hứa Mậu nhếch lên, dường như đồng ý với lời này. Nhưng cũng không làm chậm trễ hắn cầm giáo dài, một lần nữa xuất trận.
Hồ Hàm như có suy nghĩ.
Không ngờ Trần Bình An lại quay đầu nói:
- Nghĩ thông suốt rồi? Đáng tiếc ngươi không làm được.
Hồ Hàm rướn cổ lên nói:
- Hả? Chuyện này lại chưa chắc.
Khí thế của hắn hoàn toàn biến đổi, dường như đến giờ phút này mới là Hồ Hàm thật sự, người khiến quần hùng giang hồ nước Thạch Hào phải cúi đầu.
Hồ Hàm cao giọng nói:
- Tăng tiên sinh, Hứa tướng quân, tiếp theo ta sẽ ra tay trước, các người chỉ cần tiếp ứng một chút là được.
Nghe được lời này của Hồ Hàm, Trần Bình An chỉ để ngoài tai, lại làm như không thấy Hứa Mậu cầm giáo xuất trận.
Gió tuyết mờ mịt, trong ánh mắt của Trần Bình An chỉ có kiếm khách trung niên lưng đeo trường kiếm kia.
Không thấy kiếm khách kia ra tay, trường kiếm sau lưng đã tự động ra khỏi vỏ, phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất.
Đây là bản lĩnh đặc biệt của một vị kiếm sư, ngự kiếm thuật. Càng là nguyên do lớn nhất mà kiếm tu trên núi coi thường kiếm sư dưới núi.
Tay trái Trần Bình An ấn vào chuôi thanh Đại Phỏng Cừ Hoàng kiếm, cao giọng nói:
- Trùng hợp, ta cũng là một kiếm khách.
Sau đó hắn dùng ngón cái chậm rãi đẩy kiếm ra khỏi vỏ hơn một tấc.
Tư thái giống như núi cao.
Đã không biết là quyền ý hay kiếm ý.
Hứa Mậu không kìm được nheo mắt lại, bởi vì cảm thấy hơi chói mắt.
Nhưng hắn lại là người đầu tiên ra tay, chiến mã chạy như điên, cầm giáo đâm về phía trước.
Hồ Hàm không chịu rơi lại phía sau, cũng lướt về phía Trần Bình An.
Kiếm khách trung niên cười một tiếng.
Thanh kiếm cổ có chuôi kiếm là linh chi bạch ngọc, vẫn không biết tung tích.
Trần Bình An đứng trên lưng ngựa, bước tới trước một bước dài. Sau khi bước vào giữa không trung, thân hình đột nhiên biến mất.
Hồ Hàm vừa lúc lao tới nhảy qua lưng ngựa, đáp xuống trên con đường đối diện.
Sau phút chốc, bóng dáng màu xanh kia xuất hiện bên cạnh Hứa Mậu, dùng vai thúc một cái, khiến cho Hứa Mậu cả người lẫn ngựa ngang bay ra. Hứa Mậu giữa không trung rời khỏi chiến mã, vững vàng đáp xuống đất. Đáng thương cho con ngựa kia ngã xuống trên đất tuyết cách đó mười mấy trượng, chết ngay tại chỗ.
Nhưng chuyện kỳ lạ hơn lại xuất hiện. Giống hệt như bóng dáng của Trần Bình An đột nhiên biến mất, kiếm khách trung niên kia cũng đột ngột rời đi, im hơi lặng tiếng. Chẳng những như vậy, vỏ kiếm sau lưng cũng vứt bỏ không cần, rơi xuống lưng ngựa, vừa lúc cắm nghiêng vào trong đất tuyết.
Trần Bình An đứng trên lưng ngựa, nhíu mày không nói gì.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Đại Phỏng Cừ Hoàng kiếm vào vỏ, cúi đầu nhìn chăm chú vào vỏ kiếm trống rỗng kia.
Sự chú ý của Hồ Hàm và Hứa Mậu có lẽ đều tập trung trên người mình, cho nên không phát hiện được. Vừa rồi khi Trần Bình An thoáng nhìn, trông thấy vỏ kiếm là thật, nhưng bên trong lại không phải trường kiếm, mà càng giống như một thanh đao thẳng.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói:
- Chắc không phải là miệng quạ, thật sự gặp được một người nợ đao đấy chứ?
Vỏ kiếm lưu lại, người đã chạy rồi, thanh đao thẳng kia chắc cũng đã được mang theo.
Mọi chuyện đều có vẻ kỳ quái.
Ban nãy vị “Tăng tiên sinh” kia nói Trần Bình An như vậy, bây giờ xem như là gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Chuyện không nghĩ ra, trước tiên cứ để sang một bên, đi làm những chuyện đã nghĩ rõ.
Chẳng hạn như Trần Bình An dùng ngự kiếm thuật, rút vỏ kiếm kia ra khỏi đất tuyết, tiện thể vung tay áo một cái.
Vỏ kiếm giống như phi kiếm lóe lên bay đi, xuyên qua cổ hoàng tử nước Thạch Hào kia.
Sau khi xác định không có pháp thuật tiên gia như bùa chết thay gì đó, Trần Bình An cũng không nhìn thi thể trượt xuống lưng ngựa kia nữa.
Hắn xoay người, ánh mắt qua lại giữa Hứa Mậu và Hồ Hàm.
Hứa Mậu không hề nhúc nhích, nắm chặt giáo dài.
Hồ Hàm đã ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Trần Bình An lập tức đuổi theo.
Bóng dáng cả hai lần lượt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tất cả kỵ binh tinh nhuệ đều đưa mắt nhìn nhau, chờ đợi mệnh lệnh của Hứa Mậu.
Trời có sập xuống, dù sao vẫn có người cao chống đỡ.
Sau khoảng nửa nén nhang.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng màu xanh trở về, tay xách một thứ.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đã sắp phát điên rồi.
Hóa ra sau khi Trần Bình An rời đi không lâu, Hứa Mậu giống như bị thần kinh, đầu tiên là tụ tập mấy tùy tùng tinh nhuệ đầu lĩnh, sau đó đột ngột hành hung, đại khai sát giới, lần lượt đánh chết toàn bộ hơn bốn mươi kỵ binh. Cuối cùng hắn ngồi xổm xuống, dùng chiến đao cắt đầu của hoàng tử Hàn Tịnh Tín, treo ở bên hông. Hắn chọn ra ba con chiến mã, lật người cưỡi lên một con, hai con khác làm ngựa phụ thay phiên trên đường dài, tránh cho tổn hại sức chân chiến mã.
Hứa Mậu cũng không lập tức rời đi, ngược lại yên lặng ngồi trên lưng ngựa, chờ Trần Bình An trở về.
Trần Bình An đi tới gần Hứa Mậu, ném cái đầu của Hồ Hàm cho hắn, hỏi:
- Làm thế nào?
Hứa Mậu cầm lấy chiếc đầu, treo bên cạnh yên ngựa, cười nói:
- Ngươi đã đoán được rồi đúng không? Chết một hoàng đế tương lai của nước Thạch Hào, tội nhân ta đây không bảo vệ được chủ, chắc chắn phải chết. Còn có thể làm gì, đành phải đến nương nhờ Tô Cao Sơn Đại Ly thôi.
Trần Bình An không cảm thấy bất ngờ.
Hứa Mậu hỏi:
- Không giết ta à?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Ngươi đã giúp ta thu dọn hỗn loạn, giết ngươi làm gì, tự gây phiền toái.
Hứa Mậu nhìn nam nhân trẻ tuổi sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, cười nói:
- Hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Tốt nhất là vậy.
Hứa Mậu quay đầu ngựa, thúc ngựa đi xa trong gió tuyết.
Xung quanh ngoại trừ thi thể đầy đất, còn có những chiến mã lưỡng lự không đi, cúi đầu khẽ đụng vào chủ nhân.
Trần Bình An ngồi xuống, hai tay vốc một nắm tuyết đọng lau má. Sau khi buông tay, tuyết đọng nhiễm máu tươi rải rác dưới đất.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch cưỡi ngựa chạy tới. Trần Bình An xua tay, ra hiệu cho bọn họ trước tiên không nên nói gì. Hắn nhảy lên sống lưng một con chiến mã, nhìn về một hướng phía xa, hơi chếch với hướng mà Hứa Mậu vừa rời đi.
Một lúc sau Trần Bình An mới ngồi xuống lưng ngựa, đưa tay lau máu tươi đồng loạt chảy ra từ tai và mũi.
Sau khi đánh chết Hồ Hàm, uống thuốc bí truyền của tiệm Dương gia, toàn thân trên dưới cũng không đau đớn, nhưng muốn che giấu tình trạng thê thảm lại khá phiền phức.
Bằng không loại kiêu hùng như Hứa Mậu, không chừng sẽ muốn quay lại đâm một giáo.
Trên thực tế Hứa Mậu quả thật có ý định này.
Có điều sau khi bị Trần Bình An phát giác, hắn lại quyết đoán từ bỏ, hoàn toàn đi xa.
Giết một Hứa Mậu không khó, nhưng giết Hứa Mậu rồi, Trần Bình An sẽ phải tự mình thu dọn hỗn loạn. Sau này đi lên phía bắc sẽ sóng gió không ngừng.
Sở dĩ từ đầu đến cuối Trần Bình An không sử dụng hai thanh phi kiếm, càng không lấy ra thanh nửa tiên binh kia, là vì võ phu thuần túy đánh chết thân thuộc hoàng thất, cho dù là đánh chết hoàng đế, cũng sẽ không phá hư quy củ trên núi. Dù sao trước giờ võ phu không phải là người trên núi gì. Còn luyện khí sĩ thì phải, kiếm tu trong luyện khí sĩ dĩ nhiên càng phải.
Hơn nữa Trần Bình An cũng muốn đánh một trận sảng khoái với người khác. Đây là do đêm ngủ miếu linh quan, âm vật Ngụy tướng quân kia đã mang đến linh cảm cho hắn.
Trong lãnh thổ nước Thạch Hào này, mưu tính hại nhau nào có kém hơn hồ Thư Giản?
Trần Bình An khàn giọng nói:
- Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta ít nhất phải rời khỏi hơn trăm dặm, sau đó tìm một nơi cư trú ẩn nấp, có thể tránh gió tuyết là được rồi.
Ba người tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Trần Bình An buộc phải khoác bộ pháp bào Kim Lễ kia bên ngoài áo bông, để che giấu tình trạng ảm đạm của bản thân.
Hứa Mậu đã sớm đi xa, nhưng vị võ tướng nước Thạch Hào dự định đến nương nhờ kỵ binh Đại Ly, lúc này đột nhiên dừng ngựa, trầm giọng nói:
- Tăng tiên sinh?
Vị “kiếm khách” trung niên kia quả thật xuất hiện trong gió tuyết phía xa, đi tới bên cạnh Hứa Mậu, cười nói:
- Hứa tướng quân, ngươi có thể trả lại cây giáo dài tổ tiên truyền xuống cho ta rồi. Tin rằng trong tổ huấn truyền miệng của họ Hứa ngươi, có ẩn giấu một câu mà những năm qua ngươi vẫn không lý giải được. Nhưng nếu được, ta muốn mượn ngươi một con ngựa, còn ngươi thì có thể tiếp tục giữ lại cây giáo dài có khắc hai chữ “Phong Tuyết” này. Tương lai một ngày nào đó, cho dù không phải ta tự mình tới lấy, cũng sẽ có người tìm đến tuần tra sứ Hứa Mậu của Đại Ly, thế nào?
Hứa Mậu gật đầu, ánh mắt nóng bỏng, kiên quyết nói:
- Được!
“Tăng tiên sinh” dắt một con ngựa, càng lúc càng xa.
Nngười đàn ông này, thân phận, trường kiếm, tên gọi, bối cảnh, dường như cái gì cũng là giả. Y dắt ngựa đi, dường như có dự cảm, khẽ mỉm cười nói:
- Lòng đã không cấp bách, thân cũng không ràng buộc. Vì sao người bực bội, sầu não không thư thái?
Y quay đầu nhìn về hướng Trần Bình An, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc danh ngạch có hạn, không làm mua bán với ngươi được, quả thật đáng tiếc. Nếu không chắc sẽ là một vụ mua bán tốt, nhìn thế nào cũng tốt hơn kiếm được một tuần tra sứ Đại Ly.
Tốc độ cưỡi ngựa của ba người lúc nhanh lúc chậm, đều phải xem thương thế của Trần Bình An mà quyết định.
Có điều trong mắt Mã Đốc Nghi, mặc dù vị Trần tiên sinh này bị thương không nhẹ, nhưng tâm cảnh dường như không có thay đổi gì.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Mùa đông tuyết dày, có tiếng ngọc vỡ. Câu này đã từng nghe chưa?
Mã Đốc Nghi gật đầu nói:
- Nghe rồi.
Trần Bình An “ừ” một tiếng:
- Quả nhiên học thức uyên bác, không phụ cái tên hay như vậy.
Mã Đốc Nghi nhịn cười nói:
- Vừa mới nghe xong.
Trần Bình An hơi sững sốt, cười nói:
- Cái chuyện cười này, giống như gió tuyết hôm nay vậy.
Mã Đốc Nghi hơi nghi hoặc, bắt đầu suy nghĩ câu này một cách sâu xa.
Tăng Dịch phiền muộn nói:
- Trần tiên sinh chắc là muốn nói, chuyện cười của Mã cô nương đây giống như gió lạnh thấu xương vậy.
Mã Đốc Nghi hoài nghi nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An cười ha hả nói:
- Lời Tăng Dịch nói, cô cũng tin sao?
Mã Đốc Nghi suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, liền hung dữ trừng mắt nhìn Tăng Dịch một cái.
Tăng Dịch có phần ai oán.
Mã Đốc Nghi do dự cả buổi, vẫn không dám mở miệng nói chuyện.
Trần Bình An hỏi:
- Là muốn hỏi có cần thu gom hồn phách của những kỵ binh kia không?
Mã Đốc Nghi hơi chột dạ, ấp úng nói:
- Ta cho rằng hoàn toàn không cần thiết, nhưng mà...
Trần Bình An cười nói:
- Nhưng mà cảm thấy con người ta đầu óc không mạch lạc, luôn thích làm một số chuyện lạ lòng vòng, đúng không?
Có một số lời nói được ra miệng, nghĩa là không đè ở trong lòng, đây là chuyện tốt.
Tâm tình của Mã Đốc Nghi rất tốt, liền khẽ tươi cười.
Trần Bình An nói:
- Thực ra chỉ cần nắm được đầu sợi và cuối sợi, cho dù hoàn cảnh tạm thời là một đống lộn xộn, cũng không cần sợ, cứ đi từ từ là được.
Mã Đốc Nghi lại nổi tính cố chấp, hỏi:
- Vậy mà Trần tiên sinh còn bảo chúng ta mau phóng ngựa đi xa hơn trăm dặm? Sao không đi từ từ?
Trần Bình An đổ một viên thuốc trong kho tàng Thủy điện ra, uống một hớp rượu, cùng nhau nuốt xuống. Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không phản bác gì.
Mã Đốc Nghi thản nhiên cười lên.
Tăng Dịch lắc đầu, nữ nhân, ài.
Ba người phóng ngựa trong gió tuyết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK