Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bình An lại đến thành Trì Thủy một chuyến.

Dùng tấm lệnh bài thái bình vô sự Đại Ly kia, không gặp được Tô Cao Sơn, nhưng vẫn có thể gặp một vị tu sĩ trong quân đóng giữ thành này.

Kết quả sau khi tiến vào phủ đệ họ Phạm đề phòng nghiêm ngặt, trông thấy vị tu sĩ trẻ tuổi kia, hai người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Quan Ế Nhiên.

Trần Bình An.

Đời người luôn có cơ hội gặp lại.

Quan Ế Nhiên rất khách sáo, nhiệt tình và chân thành.

Nhưng sau khi Trần Bình An nói muốn đưa mẹ của Cố Xán ở đảo Thanh Hiệp tới quận Long Tuyền, Quan Ế Nhiên lại không đáp ứng ngay, mà là làm theo quy tắc. Hắn nói chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, hắn không thể tự tiện quyết định, cần phải báo cáo lên cho đại tướng quân Tô Cao Sơn.

Trần Bình An đương nhiên không có dị nghị, đây mới là quy củ làm việc nên có.

Tình cảm lẫn lộn, công tư không phân, nhìn như bước đầu để đi đường tắt, nhân tình qua lại rất thuận lợi, giao tình tạm thời ngọt như rượu. Thực ra lại là từng mối họa lưu lại trên đường nhân sinh, không chừng một ngày nào đó sẽ bị báo ứng.

Quan Ế Nhiên nói trong vòng mười ngày, chậm nhất nửa tháng, đại tướng quân sẽ cho một câu trả lời. Dù là tốt hay xấu, hắn đều sẽ lập tức thông báo cho Trần Bình An.

Bàn việc công xong, hai người lại uống một bữa rượu, Trần Bình An mời khách.

Giống như lần trước ở cổng quận thành nước Thạch Hào, vị tu sĩ trẻ tuổi Đại Ly đã nói đùa, cái gì cũng có thể quỵt nợ, nhưng Thiên Vương lão tử cũng không thể thiếu rượu của Quan Ế Nhiên hắn.

Mặc dù Quan Ế Nhiên là cháu cố của gia chủ họ Quan, trụ cột Đại Ly đương thời, nhưng giống như Trần Bình An suy đoán lúc trước, con cháu quan lại càng có tham vọng thì càng xem trọng hai chữ “quy củ”. Nếu đổi thành Cố Xán đến đây, Quan Ế Nhiên rất có thể sẽ trực tiếp cho hắn ăn canh tiễn khách.

Mà đám người Hoàng Hạc, gần đây quả thật nói bóng nói gió ở chỗ Quan Ế Nhiên không ít, dụng tâm hiểm ác nhưng không xem là cao minh, bị Quan Ế Nhiên dễ dàng nhìn thấu. Nên biết họ Quan là trụ cột vững chắc của quan trường Đại Ly hai trăm năm qua, thật sự đã thấy quá nhiều thủ đoạn như vậy. Cho dù Hoàng Hạc có thể dùng Cố Xán đổi lấy lợi ích ngắn hạn, nhưng ít nhất đừng nghĩ đến chuyện lôi kéo quen hệ với Quan Ế Nhiên, bởi vì hắn vốn không thể tưởng tượng gia thế của Quan Ế Nhiên sâu dày thế nào.

Có điều giống như Trần Bình An chưa từng tiết lộ với Lý Phù Cừ về nhắc nhở của Lưu Lão Thành, Quan Ế Nhiên cho dù cảm thấy Trần Bình An hợp ý, cũng sẽ không dùng nội tình của đám người Hoàng Hạc, Điền Hồ Quân đảo Tố Lân làm đề tài nhắm rượu.

Mười ngày sau, thành Trì Thủy dùng phi kiếm truyền tin cho đảo Thanh Hiệp. Quan Ế Nhiên nói với Trần Bình An, đại tướng quân Tô Cao Sơn đã chính miệng đáp ứng, mẹ của Cố Xán có thể ngồi thuyền tiên gia trở về quận Long Tuyền, nhưng không được mang theo quá nhiều tiền thần tiên hoặc trân bảo trong nhà kho đảo Thanh Hiệp.

Đồng thời để làm trao đổi, Trần Bình An phải giao ra lệnh bài thái bình vô sự, trả lại cho Đại Ly. Hơn nữa còn phải tiêu hủy hồ sơ ở nha môn Lễ bộ, giống như hoàn toàn mất đi bùa hộ mạng tu sĩ hàng đầu Đại Ly. Sau này muốn lấy được một tấm, phải dựa vào chiến công để đổi.

Trần Bình An không hề do dự đáp ứng.

Tại phủ Xuân Đình, sau khi nghe được tin tức đột ngột này, phu nhân giống như bị sét đánh.

Bà ta ổn định tâm thần một chút, thấy Trần Bình An và Cố Xán đều hiểu ngầm không nói gì. Bà ta dường như cam chịu, bèn hỏi Trần Bình An xem Cố Xán phải làm sao, còn nói nếu Cố Xán không cùng đi, bà ta có chết cũng sẽ không rời khỏi đảo Thanh Hiệp.

Cố Xán nhìn Trần Bình An.

Trần Bình An nói:
- Có thể cùng nhau rời khỏi. Ta sẽ tự mình đi tới dãy núi phía nam hồ Thư Giản.

Cố Xán hỏi:
- Chuyến này mẹ ta trở về ngõ Nê Bình, có an ổn không?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Tô Cao Sơn hay Quan Ế Nhiên cũng vậy, chỉ cần đáp ứng thì sẽ có thể tin tưởng. Nếu thật sự không yên tâm, ta cũng hi vọng ngươi có thể theo mẹ ngươi trở về. Có một số việc, chỉ cần ngươi thành tâm muốn làm thì sẽ không muộn.

Cố Xán lâm vào trầm tư.

Phu nhân rụt rè hỏi:
- Sau này có thể trở lại không?

Trần Bình An nói:
- Sẽ có cơ hội, nhưng hiện giờ cháu không dám cam đoan.

Sau đó phu nhân lại hỏi thăm rất nhiều chi tiết quay về quê hương, Trần Bình An lần lượt trả lời. Hiển nhiên những chuyện mà bà ta nghĩ đến, Trần Bình An đều đã nghĩ xong, thậm chí là cả những chuyện mà bà ta không nghĩ tới.

Hơn nữa có thể mang đi một phần tích góp của phủ Xuân Đình, chẳng hạn như một đống tiền thần tiên, chọn ra năm đến sáu tỳ nữ trong phủ, tranh chữ đồ cổ cũng có ba rương lớn, còn có thể tùy ý lựa chọn mười món linh khí, một món pháp bảo trong nhà kho đảo Thanh Hiệp. Chuyện này khiến phu nhân lòng đau như cắt thoải mái hơn mấy phần.

Sau đó phu nhân giống như con kiến dọn nhà, đấu chí hiên ngang, tỏa ra một loại hào quang giống như ở ngõ Nê Bình năm xưa, tích tiểu thành đại, bổ sung gia sản.

Trần Bình An không quan tâm những chuyện này, đều là Cố Xán giúp bà ta.

Cuối cùng Cố Xán tới gian nhà ở cổng sơn môn tìm Trần Bình An, nói hắn dự định đi theo mẹ chuyến này, nếu không thì vẫn không yên lòng.

Trần Bình An cười đáp ứng.

Hai người ngồi trên ghế trúc nhỏ do Trần Bình An tự tay làm, sưởi ánh mặt trời ấm áp mùa đông.

Cố Xán hỏi:
- Ngươi không sợ ta một đi không trở lại sao?

Trần Bình An lắc đầu:
- Chuyện ta sợ nhất đã xảy ra rồi, cũng đối diện rồi, sẽ rất khó thất vọng nữa.

Cố Xán xách lồng than mà lúc trước Trần Bình An đưa tới, thấp giọng nói:
- Xin lỗi.

Trần Bình An cười nói:
- Cũng vậy, khi đó ta đã sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất. Lúc trước ta đã nói với ngươi, ta và một vị cô nương có ước hẹn mười năm. Nếu thật sự phải hao tốn nhiều năm như vậy ở hồ Thư Giản, ta cũng sẽ rời khỏi một thời gian, tới núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành gặp cô ấy một lần, nói với cô ấy nguyên do sự việc từ đầu đến cuối, sau đó trở về hồ Thư Giản. Ngươi đã nói thế nào ấy nhỉ? Đi đi, chỉ cần thật sự còn trở lại, mười năm trăm năm sau, chậm một chút cũng không sao.

Trần Bình An quay đầu nói:
- Nhưng lần này trước tiên phải nói rõ, nếu như ngươi đến chậm, còn không bằng dứt khoát đừng đến.

Cố Xán gật đầu nói:
- Sẽ không đâu, tin ta một lần.

Trần Bình An gật đầu.

Cuối năm nay, hồ Thư Giản không rơi trận tuyết nào.

Có một ngày, Điền Hồ Quân đảo Tố Lân tự mình sai người đưa một chiếc thuyền lầu của đảo Thanh Hiệp tới bến thuyền. Phu nhân mang theo sáu nha hoàn tỳ nữ được lòng bà ta nhất, cùng với từng chiếc rương lên thuyền.

Trần Bình An và Cố Xán đứng ở đầu thuyền.

Ngoại trừ lúc đầu chào hỏi, Điền Hồ Quân cũng không lộ diện nữa, không biết là xem xét thời thế, hay là trong lòng áy náy, tóm lại là không xuất hiện.

Cố Xán nhẹ giọng hỏi:
- Vì chuyện này, lại tiêu tốn rồi đúng không?

Trần Bình An xách lồng than sưởi ấm, cười nói:
- Lúc trước buổi khuya giúp gia đình ngươi giành nước, đã bị người ta đánh không ít lần. Thậm chí sau khi làm thợ gốm, vừa có thời gian rảnh lại trở về trấn nhỏ giúp gia đình ngươi làm việc đồng áng, cho nên có rất nhiều lời ra tiếng vào, khó nghe đến mức khiến ta thiếu chút nữa sụp đổ. Sự khó chịu đó, không hề kém hơn hiện giờ bỏ ra một ít vật ngoài thân. Thực ra nó càng khó chịu hơn, khiến ta cảm thấy bó tay bó chân, giúp cũng không được, không giúp cũng không xong, làm sao cũng là sai.

Thực ra Cố Xán vốn không quá quan tâm đến những lời xuyên tạc của đám người nhiều chuyện kia. Hắn dùng vai khẽ thúc vào Trần Bình An, thấp giọng nói:
- Trần Bình An, nói cho ngươi biết một bí mật. Thực ra năm xưa ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi thật sự muốn làm cha ta. Như vậy cũng không tệ, nếu đổi thành đàn ông khác dám vào cửa nhà ta, ta sẽ tiểu vào chén cơm của hắn, rải phân vào lu gạo nhà hắn.

Trong nháy mắt Trần Bình An sầm mặt lại, vỗ mạnh vào đầu Cố Xán một cái.

Cố Xán cười đùa cợt nhả nói:
- Nói đùa thôi, đừng xem là thật.

Hắn lập tức hơi chán nản, nói:
- Nói thật, ta không có chút ấn tượng nào với người cha kia, còn không biết gặp mặt rồi sẽ nói gì.

Trần Bình An thở dài một tiếng, nói:
- Từ từ rồi sẽ đến thôi.

Đến thành Trì Thủy, Quan Ế Nhiên tự mình nghênh đón. Sau khi Trần Bình An xuống thuyền, hai người trò chuyện với nhau rất vui, chuyện này khiến Điền Hồ Quân ở tầng cao nhất trên thuyền hơi kinh ngạc.

Cố Xán tạm biệt Trần Bình An, nói:
- Yên tâm, ta sẽ rất nhanh chạy về. Không chừng ngươi có thể rời khỏi hồ Thư Giản sớm hơn mong đợi, sau đó đi làm chuyện của ngươi.

Trần Bình An xách lồng than gật đầu, nhìn theo nhóm người bọn họ rời đi. Trên quảng trường bạch ngọc của họ Phạm thành Trì Thủy, đã có một chiếc thuyền tiên gia do Tô Cao Sơn tự mình điều động, một vị tu sĩ Kim Đan trấn giữ trong đó, ngoài ra còn có hai vị tu sĩ trong quân.

Hôm nay toàn bộ phía bắc Đông Bảo Bình Châu đều là lãnh thổ Đại Ly, thực ra cho dù không có địa tiên Kim Đan, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Thuyền chậm rãi bay lên không.

Trần Bình An dời mắt đi. Quan Ế Nhiên đứng bên cạnh cười nói:
- Chuyện của ngươi, lúc trước chỉ là nghe nói đến, biết đảo Thanh Hiệp có một tiên sinh sổ sách kỳ lạ, cũng không để bụng. Kết quả sau khi phát hiện hóa ra là ngươi, gần đây ta đã tìm một ít công báo đảo Liễu Nhứ, cùng với điều động một số gián điệp Lục Ba Đình, xâm nhập nghe ngóng một chút. Không thể không nói, đúng là một biện pháp ngốc nghếch nhất.

Trần Bình An cười nói:
- Mài gạch làm gương, góp tuyết làm lương, lỡ may thật sự thành công thì sao?

Quan Ế Nhiên nói:
- Nhưng nếu không như vậy, ta cũng sẽ không có gan viết thêm một bức thư cho đại tướng quân, thúc giục một phen. Đây không phải là tranh công, cũng không phải khoe khoang, mà là hiện giờ ta nghĩ lại còn sợ.

- Ngươi vốn không biết tính tình của đại tướng quân chúng ta. Lão ngũ trưởng của ta năm xưa, hôm nay cũng coi là một tướng quân có thực quyền, cộng thêm người lãnh đạo trực tiếp của ta hiện giờ. Ngày thường bọn họ phùng mang trợn mắt với chúng ta, giống như cha vợ gặp con rể vậy, nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Kết quả đến khi gặp đại tướng quân, bọn họ lại giống như chuột nhìn thấy mèo, thay nhau nịnh bợ không đỏ mặt. Cho nên ta nhất định phải đòi ngươi một hai bình rượu, uống cho đỡ sợ.

Trần Bình An cười ha hả, uống một bữa rượu với Quan Ế Nhiên và mấy vị bằng hữu của hắn. Rượu đều do Trần Bình An lấy ra, mấy gã túng thiếu khác thì đòi họ Phạm mấy đĩa thức ăn nhắm rượu. Bởi vì bình thường có quy củ trong quân, dù có núi vàng núi bạc cũng không ai dám ăn uống thả cửa. Hiện giờ vất vả lắm mới tóm được một Quan Ế Nhiên hào phóng, liền ra sức vặt lông dê, không hề mềm tay.

Trong đó có một gã đàn ông trai tráng tên là Ngu Sơn Phòng, cũng là tu sĩ trong quân. Có điều lúc ở quận thành nước Thạch Hào, cấp bậc của hắn vẫn tương đương với Quan Ế Nhiên, còn lúc này lại là thuộc hạ rồi. Gã ta oán trách không thôi, nói tên mặt trắng Quan Ế Nhiên đáng ghét này chỉ nhờ đầu thai tốt, hắn không phục. Quan Ế Nhiên lắc đầu, cười đùa cợt nhả, nói không phục thì ngươi tới đánh ta đi.

Kết quả Ngu Sơn Phòng do dự cả buổi, chỉ nhẹ nhàng dùng nắm tay “sờ” vai Quan Ế Nhiên một cái, sau đó cười hì hì, biến quyền thành chưởng, xoa nhẹ một phen, nói:
- Quan đại tướng quân bụng dạ hẹp hòi, bản lĩnh giết địch không lớn, nhưng bản lĩnh nhớ thù không nhỏ, ta nào dám.

Nhìn đồng đội bọn họ trêu chọc lẫn nhau, Trần Bình An chỉ cười uống rượu.

Sau đó Quan Ế Nhiên kể một chuyện thú vị ở nước Thạch Hào, thực ra xem như là chuyện xấu hổ của đám người bọn họ.

Khi đó ở quận thành, có một lão thư sinh cổ hủ vừa mới dọn nhà từ kinh thành đến đây, nghe nói gia thế rất tốt, có điều đã sa sút mấy đời, kém xa ngày trước. Ngay cả quan viên bản thổ nước Thạch Hào ở quận thành cũng không quan tâm tới lão. Hộ gia đình này lại nhất quyết không muốn dán thần giữ cửa Đại Ly.

Thế là Ngu Sơn Phòng thở phì phì tự mình dẫn binh đến nhà, kết quả lại thấy một cảnh tượng đến nay khó quên.

Lúc Ngu Sơn Phòng nói đến chuyện này, vẫn thổn thức không thôi, uống một hớp rượu.

Ngày đó ông lão cặp mắt gần mù, mặc một bộ áo xanh cũ kỹ giặt đến mức gần như trắng xám, một mình ngồi ngay ngắn trong phòng lớn.

Khi ấy hơn mười giáp sĩ Đại Ly gồm cả Ngu Sơn Phòng, giáp sắp kêu lên leng keng, còn có tiếng bước chân kia, đều là một loại khí thế sa trường, đủ khiến quận chủ nước Thạch Hào cũng phải kinh hồn bạt vía.

Nhưng không chờ bọn họ mở miệng, lão thư sinh kia đã dùng tiếng phổ thông Đại Ly rõ ràng, cười lạnh nói: “Thôi Sàm dạy các ngươi đánh thiên hạ như vậy sao? Tề Tĩnh Xuân dạy các ngươi đạo lý như vậy sao? Hay cho kỵ binh Đại Ly oai phong lẫm liệt, hay cho Đại Ly đã nghe tiếng đọc sách oang oang của thư viện Sơn Nhai trăm năm.”

Ông lão áo nho đột nhiên vỗ bàn một cái, cố gắng trừng mắt nhìn những giáp sĩ Đại Ly kia, mắng: “Ta lại muốn xem thử, Đại Ly rắm chó như vậy có thể nhảy nhót được mấy năm!”

Ông ta đứng lên, vươn ngón tay ra, tức giận mắng đám tinh nhuệ Đại Ly mặc giáp trụ kia một trận.

Mắng đến mức Ngu Sơn Phòng uất ức không thôi. Nhưng từ đầu đến cuối, không một binh một tốt nào kể cả hắn rút đao ra khỏi vỏ, thậm chí không nói một câu uy hiếp.

Sau đó bọn họ cứ như vậy rời khỏi, hơn nữa không cho bất cứ ai quấy rầy phủ đệ kia.

Sau khi Quan Ế Nhiên biết được, liền tự mình viết thư cho Tô Cao Sơn, hỏi xem có thể phá lệ, cho phép hộ gia đình này không dán thần giữ cửa Viên Tào Đại Ly hay không. Thực ra Quan Ế Nhiên cũng cảm thấy khả năng không lớn, dù sao Đại Ly luật lệ sắt thép, không ai dám vượt qua ranh giới một bước.

Kết quả Tô Cao Sơn gởi về một bức thư, mắng Quan Ế Nhiên xối xả. Y nói hôm nay nước Thạch Hào chính là nước chư hầu của Đại Ly ta, người đọc sách như vậy không kính trọng, chẳng lẽ lại kính trọng đám con cháu loài rùa như Hàn Tịnh Linh, còn có đám phế vật họ Hoàng kia?

Chuyện này cứ đồng ý như vậy, cho phép lão tiên sinh kia không dán môn thần Đại Ly ngoài cửa nhà. Một khi quốc sư truy cứu, Tô Cao Sơn y sẽ một mình gánh chịu. Cho dù cãi đến chỗ vương gia, Tô Cao Sơn y cũng sẽ làm như vậy. Quan Ế Nhiên ngươi nếu có gan, nhớ nói tốt một câu cho ta đây trước mặt ông cố của ngươi. Lại làm phiền ông cố của ngươi đến chỗ quốc sư nói giúp, không chừng có thể khiến quốc sư bớt giận.

Trần Bình An yên tĩnh lắng nghe.

Cuối cùng Quan Ế Nhiên dựa vào ghế, nhìn Trần Bình An nói:
- Ta cảm thấy người đọc sách như vậy, nên nhiều hơn một chút. Trần Bình An, ngươi cảm thấy thế nào?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Càng nhiều càng tốt.

Quan Ế Nhiên cười híp mắt, giơ chén rượu lên, nói:
- Ở nơi này, chỉ có ngươi và ta xem như là nửa người đọc sách. Đám võ phu thô lỗ Ngu Sơn Phòng này, hiểu được cái rắm. Tới tới tới, hai chúng ta dô một cái.

Trần Bình An cười nâng chén rượu lên, cụng một cái với Quan Ế Nhiên, không hề phân chia chén rượu cao thấp gì. Hắn sảng khoái nói:
- Vậy thì dô một cái.

Ngu Sơn Phòng “phì” một tiếng, cũng lôi kéo đồng đội còn lại, cao giọng nói:
- Những hảo hán biên quan chúng ta, tự mình dô một cái, đừng để ý tới đám tú tài hủ lậu này.

Cũng là chén rượu cụng nhau, tiếng vang giòn giã không thôi.

Cuối cùng mọi người đều uống đến có phần say khướt. Quan Ế Nhiên một mình tiễn Trần Bình An đến cửa phủ đệ, gió lạnh đêm đông thổi qua, ánh mắt đã trong sáng hơn mấy phần, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Về phần đại cục hướng đi của hồ Thư Giản, ít nhất sắp tới ngươi không nên dính vào. Thật không dám giấu, ngay cả ta cũng không thể tra xét một số hồ sơ của ngươi. Vì chuyện này, ta còn đặc biệt dùng phi kiếm truyền tin cho gia tộc ở kinh thành, nhưng hồi âm cũng rất hàm hồ, khắp nơi đều là huyền cơ. Cho nên chuyện này có ý nghĩa gì, trong lòng ta biết rõ. Cũng không phải không tin được ngươi, chỉ là...

Trần Bình An gật đầu, trêu đùa:
- Xem ra là rượu không uống đúng lúc, mới nói những lời này. Bằng không ngoại trừ câu nói đầu tiên, những lời phía sau ngươi không cần phải nói với ta.

Quan Ế Nhiên vỗ vai Trần Bình An một cái, cười nói:
- Giỏi lắm, lời này là do ngươi tự nói, lại thiếu ta một bữa rượu.

Trần Bình An cười nói:
- Đợi tới khi đại cục đã định, coi như là vì ngươi thăng quan, đến lúc đó lại mời ngươi uống một bữa rượu mừng công.

Quan Ế Nhiên cười gật đầu. Tất cả đều không cần phải nói.

Nếu sau này Trần Bình An thường xuyên đến nhà, Quan Ế Nhiên cũng sẽ vui vẻ. Nhưng chuyện này lại liên quan đến rất nhiều kiêng kị trong quan trường, đều sẽ có chút di chứng với hai bên.

Nhưng những lời này Quan Ế Nhiên chỉ có thể để ở trong lòng, cảm thấy đã nhận bằng hữu rồi, vậy thì phải bỏ ra cái giá như vậy. Bằng không Quan Ế Nhiên hắn thật sự chỉ là mê rượu, thèm thuồng mấy ngụm rượu tiên gia mà Trần Bình An cất giữ? Hắn là một gia chủ họ Quan tương lai, trụ cột triều đình Đại Ly, sẽ thiếu mấy thứ này nào? Thứ hắn thiếu chỉ là bằng hữu được mình thừa nhận mà thôi.

Nhưng từ trong câu nói đầu tiên, Trần Bình An đã có thể nghĩ thông suốt chuyện này, nói bốn chữ “đại cục đã định”, Quan Ế Nhiên lại càng cao hứng hơn.

Bằng hữu chân chính, nhất định phải sảng khoái uống rượu. Nhưng nhân sinh khó được như ý người, luôn có một số chuyện không thoải mái nằm ở đó. Nếu bằng hữu nhìn thấy, chịu để tâm suy nghĩ cho đối phương, vậy sẽ là tốt nhất. Cho dù trong tay không có chén, cũng sẽ khiến người ta giống như được uống rượu mạnh.

Người trẻ tuổi mặc áo bào xanh bằng vải bông, chậm rãi đi trên đường lớn yên tĩnh vắng vẻ.

Quan Ế Nhiên nhìn theo bóng lưng gầy gò kia, lại nhớ tới hai má gầy gò lõm sâu.

Hắn bỗng dưng có phần hơi đau xót, nhưng lại cảm thấy bằng hữu kia thực ra rất tiêu sái.

Có lẽ một vị kiếm khách chân chính đều sẽ như vậy, trên yến tiệc sẽ tận tình uống rượu, tiệc tàn lại một mình bước đi.

Quan Ế Nhiên từng uống rượu của rất nhiều người, cũng mời rất nhiều người uống rượu.

Từng có một tu sĩ Nguyên Anh Đại Ly danh tiếng bê bối, là một thần tiên ngồi tít trên cao. Năm ấy khi hắn từ biên cảnh trở về quê hương, đối phương đã đến đường Trì Nhi tìm hắn, nói rằng muốn mời hắn uống rượu, tán gẫu một ít chuyện.

Quan Ế Nhiên chỉ cười nói: “Ngươi xứng sao?”

Khi đó mọi người bên cạnh đều cảm thấy Quan Ế Nhiên có phải đã uống nhiều rồi hay không, nhất định sẽ rước lấy phiền phức không nhỏ. Cho dù là họ Quan, không chừng cũng sẽ phải uống một ly rượu phạt.

Sau đó trở lại phủ đệ ngõ Ý Trì, ông cố lại cười lớn không thôi, vỗ vai đứa cháu cố trẻ tuổi này.

Đó là lần thứ hai Quan Ế Nhiên thấy ông cố cao hứng như vậy. Lần đầu tiên là hắn quyết định đầu quân nhập ngũ, tới biên quan làm một tu sĩ trinh sát tầng dưới chót.

Luôn có một số người cho rằng, thân phận địa vị mới có thể quyết định một người có thể ngồi lên bàn rượu hay không. Những người này cho dù gặp may, thật sự ngồi lên bàn rượu, cũng chỉ biết cúi đầu khom lưng, nhiều lần chủ động kính rượu. Lúc đứng dậy cụng ly, lại đưa ly rượu xuống thật thấp, giống như muốn nằm dưới đất uống rượu.

Đúng là vừa thú vị vừa buồn cười.

Hai tay Quan Ế Nhiên ôm sau đầu, cười híp mắt nói:
- Mỗi nhà đều có cái khó của mình, cũng phải thông cảm cho những người này. Dù sao có một số người là do cuộc sống bức bách, không có cách nào khác. Có điều phần lớn vẫn là luồn cúi, dùng những thứ giả tạo như giáo dưỡng, nếp nhà và khí phách, đổi lấy tiền bạc thật sự. Trong số bọn hắn, có người còn thật sự bò được lên cao. Nhưng ít nhất trên bàn của Quan Ế Nhiên ta, bọn hắn cũng đừng mơ ngồi lên uống rượu.

- Vì tương lai có thể ít tiếp xúc với những kẻ này, ta cũng nên nỗ lực nhiều hơn. Nếu không một ngày nào đó đến phiên ta phải kính rượu cho bọn hắn, chẳng phải là xong đời rồi? Đến lúc đó người chịu sỉ nhục, ngoại trừ chính mình và cả gia tộc họ Quan, còn có nhiều bằng hữu từng uống rượu.

Trần Bình An đã rời khỏi thành Trì Thủy, đương nhiên không đoán được Quan Ế Nhiên lại nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy.

Sau khi trở về bến thuyền, hắn phát hiện thuyền của đảo Thanh Hiệp vẫn đang chờ.

Đây là chuyện trong tình lý. Một Quan Ế Nhiên thân phận bí ẩn, đủ khiến đám Điền Hồ Quân phải xem xét lại tình hình lần nữa.

Không chừng sau khi Hoàng Hạc nghe được chuyện này, sẽ từ bỏ ý định mời Trần Bình An uống rượu, bởi vì không có cách nào khoe khoang với Trần Bình An được nữa.

Sau khi lên thuyền, vẻ mặt Điền Hồ Quân áy náy nói:
- Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu sư đệ và thím rời khỏi phủ Xuân Đình, ta rất xin lỗi.

Trần Bình An cười nói:
- Sức người có hạn, tận tâm là được rồi.

Điền Hồ Quân nhìn gương mặt của tiên sinh sổ sách kia, nhất là ánh mắt của hắn, không phát hiện vẻ châm chọc, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Dù sao sau khi sư phụ Lưu Chí Mậu gần như hoàn toàn không có khả năng vực dậy, hành vi và việc làm của cô, cố gắng mưu đồ cho mình và đảo Tố Lân là thật, còn tận tâm cho sư phụ và tiểu sư đệ... không hề có.

Trần Bình An đã thay đổi đề tài, hỏi:
- Phủ Xuân Đình xử lý thế nào?

Điền Hồ Quân cười nói:
- Chỉ cần Trần tiên sinh muốn, tùy thời có thể dọn đến ở.

Trần Bình An xua tay nói:
- Bỏ đi, gian nhà trước đây đã ở quen rồi.

Điền Hồ Quân cũng không nói gì thêm.

Phủ Xuân Đình là nơi linh khí dồi dào của đảo Thanh Hiệp, chỉ đứng sau phủ Hoành Ba. Phu nhân vừa dọn đi, gần như toàn bộ cung phụng hàng đầu kể cả Du Cối đều bắt đầu dòm ngó. Còn như phủ Hoành Ba kia, ai cũng muốn bỏ vào trong túi, chỉ là không có bản lĩnh đó mà thôi. Cho dù là Điền Hồ Quân chủ trì đảo Thanh Hiệp hiện giờ, cũng không cảm thấy mình có thể xây dựng lại phủ Hoành Ba, vào trong đó làm chủ.

Muốn chết sao?

Còn như phủ Xuân Đình, Điền Hồ Quân nhất định muốn thu hồi. Cô nói để Trần Bình An dọn tới, chỉ là lời khách sáo mà thôi, cũng biết rõ Trần Bình An sẽ không đồng ý.

Giao tiếp với người thông minh, nhất là người thông minh nói quy củ, vẫn tương đối thoải mái.

Nếu không phải Trần Bình An bỗng xuất hiện một bằng hữu tên là Quan Ế Nhiên, Điền Hồ Quân có lẽ vẫn dừng thuyền ở bến, nhưng tuyệt đối sẽ không tự mình nghênh đón, ở đây lãng phí nước bọt với một tiên sinh sổ sách đã mất đại thế.

Điền Hồ Quân trầm mặc đi theo một lúc, sau đó cáo từ rời đi.

Trần Bình An xách lồng than, mỉm cười gật đầu.

Điền Hồ Quân nhìn nụ cười của nam nhân tiều tụy kia, trong lòng hơi gợn sóng, chỉ là không suy nghĩ sâu xa.

Trần Bình An quay lưng về phía Điền Hồ Quân, nhìn cảnh hồ, tâm thần bay xa.

Ngọc Khuê tông.

Giống như khoảng tối dưới đèn, đúng là làm sao cũng không nghĩ tới.

Nếu là Ngọc Khuê tông, vậy thì trận tranh giành đại đạo lúc trước nghĩ nát óc cũng không ra, quả thật vừa đúng chừng mực. Nhưng sự phức tạp trong đó còn giấu ở sau màn. Cho nên nghe được lời nhắc nhở của một người bàng quan như Quan Ế Nhiên, Trần Bình An rất đồng ý.

Có điều như vậy thì rất nhiều mưu đồ trước kia, chỉ có thể bình tĩnh theo dõi biến hóa. Không chừng chờ như vậy, chỉ có thể chờ đến khi không bệnh mà chết. Chẳng hạn như lập ra một số quy củ mới cho hồ Thư Giản, hay là chiếm cứ một hòn đảo ở hồ Thư Giản, tạo ra một ngọn núi môn phái cho quỷ vật âm linh, không tranh với đời nhưng có sức tự bảo vệ.

Thực ra Trần Bình An đã nghĩ rất nhiều, nhưng thế sự khó đoán, cũng chỉ có thể thay đổi theo tình hình.

Tốt xấu lên xuống, lựa được chọn mất trong đó, không cần nói với người ngoài.

Rất nhiều chuyện chỉ có thể im lặng.

Trần Bình An trở lại đảo Thanh Hiệp, quay về nhà, đốt lò sưởi thêm một chút ấm áp cho gian nhà, thấy than củi trong bao đã không còn nhiều. Hắn cười tự giễu, nếu không có sự xuất hiện của Quan Ế Nhiên, đoán rằng muốn than củi cũng phải mở miệng xin đảo Thanh Hiệp. Có điều với tình thế hiện giờ, ngày mai chắc sẽ có người chủ động chạy tới hỏi thăm, Trần tiên sinh có muốn bổ sung thêm than củi trong nhà không? Hoặc là từ ngày mai trở đi, sẽ có một số gương mặt quen thuộc đến thăm viếng mình.

Hắn ngồi vào bàn sách kia, tiếp tục tính sổ sách.

Một đêm không ngủ.

Sau khi trời sáng, Trần Bình An đẩy cửa, tản bộ đến phủ Chu Huyền. Hôm nay cô gái canh cổng Hồng Tô vẫn giữ chức quản sự nhỏ ở phủ Xuân Đình. Không biết năm nay sau khi mình thất thế, quản sự tỳ nữ trong phủ có tiếp tục nói bóng nói gió hay không, hoặc là còn nghiêm trọng hơn lúc trước? Nhưng không sao, bây giờ không giống như trước nữa. Sau nhiều lần như vậy, bên phía phủ Xuân Đình chắc sẽ nhớ lâu một chút, cuộc sống của Hồng Tô cũng không đến mức quá khó khăn.

Sau khi nhìn thấy Trần Bình An diện mạo càng ngày càng không giống người cũng không giống quỷ, quỷ tu Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền rất vui vẻ. Không có cách nào, trong chuyện này hắn thật sự không phúc hậu được. Liên quan đến hôn nhân đại sự của hắn và trưởng công chúa điện hạ Lưu Trọng Nhuận, nhất định phải đề phòng loại nam tử trẻ tuổi như Trần Bình An. Tránh khỏi một ngày nào đó Trần Bình An không uống rượu mừng của mình, ngược lại là hắn nhận được thiệp mừng của Trần Bình An và Lưu Trọng Nhuận gì đó.

Trần Bình An tán gẫu với Mã Viễn Trí mấy câu, sau đó rời khỏi phủ Chu Huyền.

Mã Viễn Trí vẫn luôn cười đến không khép miệng được, thật sự là càng nhìn Trần Bình An càng thấy thuận mắt, mở miệng ra là Trần tiên sinh, chưa bao giờ chân thành như vậy.

Trần Bình An dở khóc dở cười, cũng lười tiếp tục nói chuyện với hắn.

Người canh cổng mới của phủ Chu Huyền là một tỳ nữ của phủ Xuân Đình, nhìn thấy Trần Bình An liền rất nhiệt tình. Nên biết đây là “nơi phát tài” của Hồng Tô kia, nhờ dựa thế Trần tiên sinh, mới có thể lên làm một quản sự nhỏ ở phủ Xuân Đình, cuộc sống nhàn rỗi. Trần Bình An cũng khách sáo với cô gái kia, nhưng chỉ như vậy mà thôi, có muốn nói nhiều cũng chẳng biết nói chuyện gì. Một đảo Thanh Hiệp lớn như vậy có mấy Hồng Tô? Chỉ một mà thôi.

Quả nhiên giống như Trần Bình An suy đoán, hôm nay lại có mấy người quen tới đảo Thanh Hiệp, ôn lại chuyện cũ với hắn.

Hiện giờ Trần Bình An ứng phó với những chuyện này, có thể nói là quen tay hay việc, không còn tâm lý gượng gạo, lời nói không tự nhiên giống như trước đây.

Đều là từng chút rèn luyện ra.

Trần Bình An không ăn tết ở đảo Thanh Hiệp, mà là chèo thuyền rời khỏi hồ Thư Giản. Trong đó có dừng thuyền ở phia xa bên ngoài đảo Cung Liễu một lúc, sau đó tiếp tục lên đường.

Hắn đi tới thành Lục Đồng dắt ngựa, chỉ tiếc tiệm bánh bao kia đã đóng cửa, không biết là do khó tiếp tục, hay là tết ngừng buôn bán, đợi đến qua tết nguyên tiêu lại khai trương?

Trần Bình An ăn tết trên đường, ngay trên lưng ngựa, thong thả tự đắc, không cho là khổ. Vào mùng một tháng giêng, vừa lúc tìm được Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi chờ đợi đã lâu.

Trần Bình An nghỉ ngơi một ngày, sau đó lên đường vào mùng hai. Ba người cưỡi ngựa vòng qua khu vực biên cảnh hồ Thư Giản, một đường xuôi nam.

Cuối cùng tại một bến thuyền tiên gia tạm ngừng hoạt động đã lâu, Trần Bình An nói muốn ở đây chờ một người, nếu trong mười ngày không chờ được, bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.

Ngoài những lúc tu hành, Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi lại cùng nhau dạo chơi bến thuyền tiên gia. Nơi này cửa tiệm san sát, hàng hóa rực rỡ muôn màu.

Sau khi đi dạo, Mã Đốc Nghi lại nói không thể xem nữa, nếu không càng xem càng băn khoăn, sẽ cảm thấy mình quá nghèo.

Trần Bình An liền cho Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi mỗi người một đồng tiền tiểu thử, nói:
- Đây là tiền lì xì năm mới.

Tăng Dịch không dám mặt dày nhận lấy, làm sao cũng không đồng ý. Mã Đốc Nghi lại không hề khách sáo với Trần tiên sinh, còn hỏi xem có thể đưa cả tiền của Tăng Dịch cho cô hay không.

Trần Bình An cười nói:
- Không chê tiền nặng tay, đúng không?

Mã Đốc Nghi gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Trần Bình An đương nhiên không đáp ứng, cất đồng tiền tiểu thử kia, cười nói:
- Ngại quá, ta cũng không chê tiền nặng tay.

Tăng Dịch cười trên nỗi đau của người khác, bị Mã Đốc Nghi dùng khuỷu tay thúc một cái, đau đến mức khiến hắn nhe răng.

Đã chờ gần mười ngày ở bến thuyền tiên gia.

Hoàng hôn hôm nay, lại có một chiếc thuyền cả gan dừng lại ở bến. Có điều sau khi nhìn thấy lá cờ trên thuyền, các lộ tu sĩ liền tỉnh ngộ.

Chết tiệt, là chiến kỳ của mọi rợ Đại Ly kia.

Trần Bình An dẫn người kia trở về nhà trọ, Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đều lúng túng.

Bởi vì đó là Cố Xán.

Tăng Dịch là thuần túy sợ Cố Xán. Còn Mã Đốc Nghi lại là trong lòng lo lắng, bởi vì Cố Xán xuất hiện vào lúc này, thật sự không phải chuyện tốt gì.

Rất nhiều di nguyện của âm vật ma quỷ, vốn tiến hành thuận lợi ở chỗ Trần tiên sinh. Nhưng rất có thể vừa nhìn thấy Cố Xán, bọn họ sẽ lập tức nuốt lời, căm hận trong lòng lớn hơn. Thậm chí có thể trực tiếp biến thành ác quỷ hoàn toàn mất đi linh trí, đến lúc đó lại phải hao tốn bùa chú của Trần tiên sinh.

Tối hôm đó Trần Bình An bảo Tăng Dịch lấy Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” trong hòm sách ra, đặt ở trên bàn trong phòng mình.

Trong phòng chỉ có Cố Xán.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đều trở về phòng của từng người, sau đó Mã Đốc Nghi lần đầu tiên tới phòng Tăng Dịch, cả hai ngồi xuống, cùng nhau ngẩn người.

Nửa đêm về sáng, Trần Bình An nhẹ nhàng gõ cửa.

Mã Đốc Nghi chạy nhanh tới mở cửa. Trần Bình An ra hiệu bọn họ đều ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- Không cần lo lắng cho ta. Các ngươi nghĩ xem, có khó đến mấy, liệu sẽ khó như lúc ban đầu sao?

Tăng Dịch “ừ” một tiếng. Mã Đốc Nghi cũng khẽ gật đầu.

Trần Bình An cười hỏi:
- Đi theo một người như ta, có phải rất mệt không?

Tăng Dịch lắc đầu.

Mã Đốc Nghi liếc xéo nói:
- Tâm mệt chết rồi.

Tăng Dịch rụt rè nói:
- Mã cô nương, cô còn chết thế nào được.

Trần Bình An nhịn cười.

Mã Đốc Nghi hiếm hoi nhận thua Tăng Dịch một lần, lén đá hắn một cái dưới đáy bàn.

Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ chợp mắt một lát, các ngươi không cần quan tâm đến ta.

Trước khi ngủ hắn suy nghĩ, không biết ở quê nhà, những người mà mình quan tâm có tốt không? Ngoại trừ quê nhà quận Long Tuyền, thế giới này, còn có thế giới khác và đất lành kia, một mùa xuân mới có tốt không? Có phải khắp nơi đều là dương liễu buông mành, xuân về hoa nở?

Trần Bình An chậm rãi ngủ đi, có tiếng ngáy khe khẽ, xem ra là thật sự mệt rồi.

Tăng Dịch vốn cho rằng Mã Đốc Nghi thích đấu khẩu với Trần tiên sinh nhất, sẽ chế giễu mấy câu.

Nhưng khi thiếu niên cao lớn quay đầu nhìn, lại phát hiện vị Mã cô nương kia sụt sịt mũi, nước mắt doanh tròng.

Thiếu niên không hiểu. Trần tiên sinh không phải ngủ có một chút tiếng ngáy sao, Mã cô nương còn thương tâm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK