Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến này Trần Bình An trở về đảo Thanh Hiệp, đến vội vã đi cũng vội vã.

Thật ra Cố Xán đi hay ở đều không ảnh hưởng tới xu thế đại cục, trên thực tế hôm nay Trần Bình An cũng không thay đổi được quá nhiều. Có một số chuyện sau màn, dù là hành động của Tô Cao Sơn Đại Ly, hồ Thư Giản trở trời, hay là mưu đồ của đám tu sĩ đảo Cung Liễu, chỉ cần Trần Bình An còn không muốn rời khỏi trung bộ Đông Bảo Bình Châu, Cố Xán ở nơi nào cũng như nhau.

Nhưng chính Cố Xán muốn ở lại đảo Thanh Hiệp, trông chừng phủ Xuân Đình, đó là tốt nhất.

Trần Bình An chèo thuyền rời đi.

Lên bờ ở thành Lục Đồng, trước đó thuyền đi qua núi Phù Dung nơi tổ sư đường đã bị phá nát. Ban đầu rồng lửa hiện thế, kiêu ngạo ngút trời, không hề kém hơn con cá chạch lật sông trút nước. Người có tâm cảnh giới đủ cao ở hồ Thư Giản, đều tưởng lầm kẻ địch đại đạo của Cố Xán đã xuất hiện, sẽ bộc phát một trận nước lửa tranh đấu. Không ngờ đám người xứ khác nghe đồn là niêm can lang Đại Ly, lại lựa chọn dừng tay rời đi.

Có điều sau đó cũng không thiếu náo nhiệt để người ta xem. Cô gái áo xanh thân phận bí ẩn khiến người ta nghi ngờ, cùng với một thiếu niên kỳ quái ấn đường có nốt ruồi, đã hợp sức đánh chết kiếm tu cảnh giới thứ chín của vương triều Chu Huỳnh. Nghe nói kiếm tu kia chẳng những thân thể biến thành thức ăn, ngay cả nguyên anh cũng bị giam giữ. Vậy nghĩa là hai “lão tu sĩ” dung mạo giống như thiếu niên thiếu nữ kia, trong quá trình đuổi giết vẫn còn giữ sức, chuyện này càng khiến người ta kiêng dè.

Đánh bại một vị địa tiên và giết chết một vị địa tiên, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Sau khi lên bờ, Trần Bình An lấy lại con ngựa ở nhà trọ, đến cửa tiệm trong ngõ hẹp mua mấy cái bánh bao thịt vỏ mỏng nhân nhiều, ăn no một bữa. Tiếp đó mới lên đường đi tới biên cảnh đông nam nước Thạch Hào tiếp giáp với nước Mai Dụ.

Quan ải kia tên là Lưu Hạ, có chút danh tiếng trong lịch sử, nhiều lời đồn đại. Có người nói là hoàng đế khai quốc của vương triều Chu Huỳnh đã từng ở đây, thành công giữ chân vị mưu sĩ gia tộc bần hàn được khen là “công lao nửa giang sơn”. Cũng có người nói là kiếm tu Nguyên Anh mạnh nhất trong lịch sử vương triều Chu Huỳnh, nản chí ngã lòng, ở nơi này ngộ đạo không được, cuối cùng không thể bước vào kiếm tiên năm cảnh giới cao. Y đã dùng kiếm khí sắc bén khắc hai chữ “Lưu Hạ” lên vách đá, tiếc nuối binh giải.

Vì vậy kiếm tu tại trung bộ Bảo Bình châu, cùng với đông đảo kiếm khách giang hồ, đều xem quan ải nhỏ ở nước chư hầu này là thánh địa trong lòng. Bọn họ đều cố gắng đi lên một lần, chiêm ngưỡng phong thái của hai chữ “Lưu Hạ” trên sườn núi.

Trước khi vào thu, Trần Bình An đường xa mệt mỏi chạy tới Lưu Hạ quan, gặp mặt Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi chờ đợi đã lâu.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc một người một ngựa của Trần tiên sinh, Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch rõ ràng đều thở phào một hơi.

Lúc đầu không có Trần Bình An bên cạnh, hai người còn cảm thấy rất thoải mái. Trong hòm trúc của Tăng Dịch lại có Diêm Vương Điện “Hạ Ngục”, vào thời khắc nguy cấp, có thể miễn cưỡng mời ra mấy quỷ vật cảnh giới Động Phủ được Trần Bình An “đích thân lựa chọn”. Hành tẩu giang hồ nước Thạch Hào, chỉ cần đừng rêu rao khắp nơi, như vậy cũng đủ rồi.

Cho nên lúc đầu lời nói và việc làm của Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi không hề kiêng dè, tự do tự tại. Có điều càng đi thì càng sợ bóng sợ gió, cho dù chỉ nhìn thấy trinh sát Đại Ly tuần tra xung quanh, bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi. Khi ấy bọn họ mới biết, có Trần tiên sinh ở bên cạnh hay không sẽ rất khác biệt.

Có Trần tiên sinh ở đây, đúng là có thêm quy củ, nhưng một người một quỷ dù sao cũng an tâm hơn.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi từng lén lút tán gẫu về chuyện này, nhưng lại không nói được nguyên nhân, chỉ cảm thấy dường như không chỉ do tu vi của Trần tiên sinh cao.

Hai người cũng nhạy bén phát hiện, Trần tiên sinh một mình đến hồ Thư Giản, khi trở về càng tâm sự trùng trùng.

Trần Bình An cũng phát giác được điểm này, sau khi suy nghĩ, thẳng thắn nói với bọn họ:
- Trước khi tới đây, ta đã cầm hai miếng ngọc bài, muốn gặp Tô Cao Sơn của Đại Ly một lần, nhưng không thể gặp được.

Tăng Dịch không suy nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy hơi mất mát cho Trần tiên sinh.

Nhưng Mã Đốc Nghi lại biết rõ gió mây khó lường trong đó, tất nhiên là ẩn giấu nguy hiểm.

Trần Bình An cố gắng dùng giọng điệu thản nhiên, cười nói:
- Có rất nhiều chuyện, nếu đặt ở một bên không động tới, vĩnh viễn sẽ không biết đáp án. Chỉ cần đưa ra lựa chọn, sẽ có tốt có xấu, hiện giờ chính là kết quả xấu. Không thể gặp được Tô Cao Sơn, có lẽ không đáng nói là rút dây động rừng, nhưng nhất định sẽ bị vị chủ tướng Đại Ly này ghi nhớ. Cho nên kế tiếp chúng ta càng phải cẩn thận, trên đoạn đường ở nước Mai Dụ này, nếu các ngươi vô tình phát hiện tu sĩ trong quân Đại Ly, cứ giả vờ như không thấy là được rồi. Yên tâm, chúng ta không đến mức lo lắng tính mạng.

Tăng Dịch mặc dù gật đầu, nhưng khó tránh khỏi tâm sự trùng trùng.

Mã Đốc Nghi lại là một người rộng rãi như trời đất, cười đùa nói:
- Chỉ cần không bị kỵ binh Đại Ly truy đuổi, ta cũng không quan tâm. Thích nhìn thì cứ nhìn đi, trên người chúng ta cũng không mất đồng nào.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Tính tình của hai người các ngươi, nếu bù đắp cho nhau một chút thì tốt rồi.

Mã Đốc Nghi trừng mắt:
- Trần tiên sinh đừng gán ghép nam nữ lung tung, ta vốn không vừa ý với Tăng Dịch.

Tăng Dịch cười chất phác, hắn không dám nói mình cũng không vừa ý với Mã Đốc Nghi.

Tại thắng cảnh di tích cổ Lưu Hạ quan, bọn họ cùng nhau ngẩng đầu nhìn chữ lớn được khắc trên trên một vách núi giống như dao gọt.

Dưới vách núi thưa thớt người, phần nhiều là những người buôn bán ở nước Thạch Hào và nước Mai Dụ cần đi qua quan ải, hơn nữa tuổi tác không lớn. Bọn họ hi vọng sau khi trở lại quê nhà, sẽ dùng chuyện này làm tiền vốn để khoe khoang. Còn những thương nhân và người từng trải lớn tuổi, đã sớm xem qua hai chữ “Lưu Hạ” trên sườn núi vô số lần, thật sự không giữ chân được bọn họ nữa.

Ba người Trần Bình An vừa mới quay đầu ngựa, vừa lúc có một nhóm kiếm khách giang hồ thúc ngựa chạy tới. Bọn họ lần lượt xuống ngựa, lấy bội kiếm xuống, lễ độ cung kính, cúi người thi lễ với hai chữ trên vách núi.

Trong đó có một ông lão, lớn tiếng kể lại lịch sử ngọn nguồn của di tích cổ này cho những con cháu trẻ tuổi khác trong đoàn ngựa, dõng dạc hùng hồn, đương nhiên không quên khen ngợi người dùng kiếm bọn họ mấy câu. Đám nam nữ trẻ tuổi lắng nghe, thần thái rạng rỡ, tâm tình xúc động.

Có lẽ là một môn phái giang hồ, đã rời khỏi sư môn xông pha rèn luyện.

Trần Bình An đương nhiên nhìn ra được sâu cạn của ông lão kia, là một võ phu cảnh giới thứ năm, nội tình coi như không tệ. Ở nước chư hầu Mai Dụ lãnh thổ không lớn, chắc đã xem là một người có danh vọng trong giang hồ.

Có điều lão kiếm khách trừ khi gặp được kỳ ngộ cơ duyên lớn, nếu không đời này cũng không có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ sáu. Bởi vì khí huyết suy kiệt, dường như còn từng gieo xuống mầm bệnh, hồn phách lung lay, khiến cho vách chắn cảnh giới thứ năm càng kiên cố không thể phá vỡ. Chỉ cần gặp phải võ phu cùng cảnh giới tuổi tác trẻ hơn, dĩ nhiên sẽ ứng với câu châm ngôn “quyền sợ sức trẻ”.

Ngẫu nhiên gặp gỡ trên giang hồ, phần nhiều là đi sát qua nhau, ba người cưỡi ngựa đi xa.

Ông lão quay đầu nhìn theo bóng lưng ba người kia. Một thiếu nữ yểu điệu dung mạo vừa mới trưởng thành, lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, người kia mặc áo xanh, còn đeo đao đeo kiếm, vừa nhìn đã biết là người trong giang hồ chúng ta, là một cao thủ giấu tài sao?

Ông lão cười nói:
- Áo xanh cầm kiếm, chưa chắc đã là kiếm tiên.

Ông ta dẫn con cháu trẻ tuổi lần lượt lên ngựa, tiếp tục lên đường đi qua quan ải.

Nước Mai Dụ còn xem như an ổn, nhưng nước Thạch Hào lân cận đã loạn như một nồi cháo. Lúc trước một vị thanh quan chính trực nước Thạch Hào, có quan hệ nhiều đời với môn phái nhà mình, đã gởi một bức mật thư cho ông ta, nói là có một tên hoạn quan chuyên quyền nước Thạch Hào, muốn nhổ cỏ tận gốc với mình, liên lụy đến người vô tội.

Trong triều đình nước Thạch Hào, vị trung thần thanh bạch kia cùng tề danh với “Văn đảm ngự sử”. Trong thư đã thẳng thắn nói, y sẵn sàng ở lại kinh thành, chôn theo quốc gia, khiến mọi rợ Đại Ly hiểu được nước Thạch Hào vẫn có mấy người đọc sách không sợ chết. Nhưng hi vọng những bằng hữu giang hồ bọn họ, có thể hộ tống con cháu gia tộc trong địa phương tới nước Mai Dụ lánh nạn, như vậy y sẽ có thể an tâm lên đường.

Băng qua Lưu Hạ quan, nơi móng ngựa giẫm lên chính là lãnh thổ nước Thạch Hào.

Trong thư của vị quan viên kia có một câu bút tích rất nặng: “Họ Hàn thuần hậu, các đời thiên tử coi trọng văn hào, nuôi sĩ tử hai trăm năm, chưa từng bạc đãi người đọc sách. Thư sinh chúng ta cũng không thể thẹn với họ Hàn.”

Câu này khiến vị lão võ phu giang hồ và các sư huynh đệ truyền tay nhau đọc, đều cảm khái không thôi. Cho nên lần này ông ta dẫn theo các đệ tử dùng thân mạo hiểm, phóng ngựa giang hồ, làm việc nghĩa không chùn bước.

Lúc này ông lão ngồi trên lưng ngựa, trong lòng thổn thức. Hôm nay kỵ binh Đại Ly cũng đã áp sát đại quân nước Mai Dụ, trời lớn đất lớn, tìm một nơi an thân cho dân chúng, tìm một nơi an lòng cho người đọc sách, khó như vậy sao?

Ông lão từng trải đã thấy quen gió tanh mưa máu, lên xuống nhấp nhô, sâu trong lòng có một suy nghĩ không thể nói với người khác. Mọi rợ Đại Ly đánh hạ vương triều Chu Huỳnh sớm một chút thì tốt rồi, sau đại loạn không chừng sẽ có thời cơ đại trị (lập lại an ninh trật tự). Dù sao cũng tốt hơn mấy đội kỵ binh Đại Ly như mấy con dao, cắt vào những nước chư hầu của Chu Huỳnh, vẫn luôn dùng dao cùn cắt thịt, cắt tới cắt lui, người gặp họa chịu tội không phải là dân chúng sao?

Không nói những cái khác, tại các nước mà vó ngựa Đại Ly đi qua, trên sa trường không hề lưu tình, giết đến có thể gọi là sảng khoái. Nhưng nếu thật sự đưa ánh mắt tới phía bắc, mấy năm nay toàn bộ phương bắc Đông Bảo Bình Châu khói lửa dần tan, vô số dân chúng chạy nạn đã lục tục trở về quê nhà. Quan văn Đại Ly đóng giữ các nơi, đã làm không ít chuyện xem như có tình người.

Nhưng mấy lời chết tiệt này, đã định sẵn nói ra khỏi miệng sẽ là sai, ông lão cũng chỉ có thể dùng rượu lâu năm để tưới lên.

Phía bên kia, ba người cưỡi ngựa phi nhanh.

Vẫn là giúp đỡ âm vật ma quỷ hoàn thành đủ loại tâm nguyện, vẫn là Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi phụ trách tiệm cháo và tiệm thuốc. Có điều nước Mai Dụ còn xem như an ổn, cho nên làm cũng không nhiều.

Thiên hạ đại loạn, thế đạo không tốt, dân chúng mơ hồ, hoảng hốt sợ hãi, lại không biết làm sao.

Bên cạnh một khe suối giữa núi non hoang vu, bọn Trần Bình An đã gặp phải một chuyện kỳ quặc. Có một nhóm cường đạo vào rừng làm cướp, lại rầu rĩ vì một đạo nhân trung niên nằm trên một tảng đá lớn giữa suối.

Đạo nhân trung niên giống như da bọc xương, xuất thân từ nhánh nhỏ Đạo gia của vương triều Chu Huỳnh, hôm nay có tu vi cảnh giới Động Phủ. Vốn cảm thấy thế đạo hỗn loạn, làm đạo sĩ nên xuống núi cứu tế muôn dân. Không ngờ lại gặp phải một thuật sĩ áo vải tinh thông tướng số, đích xác là một cao nhân, đã xem tướng cho ông ta, nói rằng ông ta là một kẻ đáng thương số mệnh chết sớm, cả đời cơ hàn. Đạo sĩ trung niên bi thương không thôi, liền bắt đầu chờ chết.

Đám mã tặc từ nước Thạch Hào chạy trốn vào biên cảnh, vừa mới hoàn thành một vụ mua bán, kiếm được không ít bạc. Bọn chúng dừng ngựa bên khe suối, nhìn thấy một quái nhân muốn chết mà chưa chết như vậy, thiếu chút nữa đã một đao giải quyết đối phương. Không ngờ đạo nhân lại rất vui vẻ, xin những người kia xuất đao nhanh một chút. Mã tặc trẻ tuổi ngược lại trong lòng nghi ngờ, không dám xuống dao.

Đạo nhân một lòng muốn chết, đã giáo huấn đám cường đạo quen cướp bóc kia một trận, kể lại một số chuyện phúc họa báo ứng. Dù sao ông ta cũng là thần tiên năm cảnh giới trung trong mắt dân chúng dưới núi, lại là tiên sư gia phả, học vấn và tài ăn nói vẫn có, lại không khiến người ta tức giận. Cuối cùng dọa cho đám mã tặc từ thủ lĩnh tới lâu la đều đưa mắt nhìn nhau, lại khuyên nhủ đạo nhân trung niên đừng coi thường mạng sống của mình.

Thế là Trần Bình An đã bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Lúc này đám mã tặc đã không có tâm tư giết người cướp của, huống hồ cũng không cảm thấy ba người cưỡi ngựa kia dễ ức hiếp, cho nên cố ý làm như không thấy. Trần Bình An lại không quan tâm, dừng ngựa tẩy rửa, nổi lửa nấu cơm, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Đạo nhân trung niên thấy mã tặc không giết mình, thân thể cảnh giới Động Phủ của mình nhất thời lại không chết được, đành nằm trên tảng đá chờ chết. Nếu đám mã tặc thấy tiền nổi lòng tham với ba người kia, ông ta đương nhiên sẽ ngăn cản, coi như tích góp một chút âm đức nho nhỏ trước khi chết, đời sau đầu thai cho tốt, ít nhất cũng trường thọ một chút, tiếp tục tu đạo.

Trần Bình An cầm chén cơm ngồi ở bờ sông. Phía bên kia đám mã tặc cũng bắt đầu dùng bữa.

Một mã tặc trẻ tuổi tính tình nóng nảy, liếc thấy ánh mắt của Trần Bình An, liền trừng mắt nói với đối phương:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy anh hùng hảo hán ăn cơm à?

Một thủ lĩnh mã tặc có lòng tốt đi đến tảng đá kia, đưa cho đạo nhân trung niên một chén cơm. Hắn nói rằng ông ta cứ tiếp tục chờ chết như vậy cũng không được, chi bằng ăn no rồi, một ngày nào đó có sét đánh, đi lên đỉnh núi hoặc đứng dưới cây chờ đợi, xem có thể bị sét đánh trúng hay không, đó mới là đầu xuôi đuôi lọt, gọn gàng sạch sẽ.

Đạo nhân trung niên vừa nghe, cảm thấy có lý, bèn suy nghĩ có nên tới chợ búa dân gian mua một sợi xích lớn hay không. Có điều ông ta vẫn không cầm lấy chén cơm kia, nói rằng không đói bụng. Ông ta lại bắt đầu lải nhải khuyên nhủ mã tặc, có thiện tâm như vậy, vì sao không dứt khoát làm một người tốt, đừng làm mã tặc nữa. Hôm nay dưới núi rất loạn, đi làm tiêu sư (người áp tải) không phải tốt hơn sao.

Thủ lĩnh mã tặc hơi động tâm, bưng chén cơm rời khỏi tảng đá lớn trong sông, trở về bàn bạc với các huynh đệ.

Trần Bình An cảm thấy thú vị, ăn cơm trong chén xong, mũi chân nhún một cái, lướt về phía tảng đá lớn. Một bộ áo xanh, tay áo tung bay, cứ như vậy tiêu sái đáp xuống bên cạnh đạo nhân trung niên.

Mã tặc trẻ tuổi thiếu chút nữa phun ra cả ngụm cơm, bị thủ lĩnh mã tặc vỗ đầu một cái, mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy anh hùng hào kiệt trên giang hồ à?

Trần Bình An khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn, mỉm cười nói:
- Vị đạo trưởng này, vì sao tìm chết?

Đạo nhân trung niên thật ra là một người ôn hòa, nhắm mắt nhẹ giọng nói:
- Số mệnh nên chết, không có hi vọng đại đạo, không chết thì làm gì đây?

Trần Bình An cười nói:
- Đạo trưởng có biết, ba giáo Nho Phật Đạo đều rất tôn sùng một quyển “chính kinh”, ừm, chính là quyển sách cổ được người ta gọi là đứng đầu kinh điển, có một câu là “đại đạo năm mươi, trời diễn bốn chín, người giấu một phần”?

Đạo nhân trung niên gật đầu nói:
- Quy luật trời đất có năm mươi, số trời diễn hóa bốn mươi chín, chúng ta mới nói đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, diễn sinh vạn vật.

Trần Bình An nói:
- Ma chướng vừa tới, người tu đạo cực kỳ gian khổ, cho dù tay nắm trăm vạn hùng binh, vẫn khó đánh lui kẻ địch trong lòng.

Đạo nhân trung niên ngồi dậy, than vãn một tiếng:
- Đạo lý ta đều hiểu, nhưng ta chỉ là cảnh giới Động Phủ tư chất bình thường, nào dám hi vọng đại đạo trên người. Quả thực là thấp thỏm bất an, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn luôn không thể phá vỡ quan ải trong lòng, chỉ có thể gởi gắm hi vọng vào kiếp sau.

Trần Bình An liếc nhìn đám mã tặc bên kia, gật đầu nói:
- Đúng vậy, phá giặc trong núi dễ, phá giặc trong lòng khó. Đều như nhau.

Đạo nhân trung niên miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Ý tốt của ngươi, ta xin tâm lĩnh.

Một đạo nhân trung niên gầy trơ xương, cùng với một người trẻ tuổi hình dáng tiều tụy, bèo nước gặp nhau giữa núi sông.

Hai bên chạm đến thì dừng, từ đấy chia tay, cũng không trao đổi giao lưu nhiều hơn.

Đám mã tặc như trút được gánh nặng, nhất là mã tặc trẻ tuổi kia, cảm thấy mình vừa mới đi một vòng qua cửa âm phủ.

Tăng Dịch không thể hiểu được suy nghĩ của đạo nhân trung niên kia, lúc đi xa mới nhẹ giọng hỏi:
- Trần tiên sinh, trên đời thật sự có người muốn chờ chết à?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Trên đường tu hành, đủ chuyện kỳ lạ. Nếu dựa theo cách nói của Phật gia, vị đạo nhân kia chỉ có trước tiên tự mình ngộ ra, mới có cơ hội cảnh tỉnh. Nếu không cho dù có cao tăng đại đức gõ một gậy xuống, cũng không thể lập tức thành Phật, chỉ sẽ khiến người ta sưng đầu kêu đau.

- Ừm, hai người các ngươi có từng nghe một công án Phật gia chưa? Một vị cao tăng nói, thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng, thường xuyên phải lau chùi, đừng để phủ bụi bặm. Một vị khác lại nói, vốn không có vật gì, làm sao phủ bụi bặm. Hai lời kệ này, các ngươi cảm thấy có phân chia cao thấp không?

Tăng Dịch lắc đầu nói:
- Nghe không hiểu những lời này.

Mã Đốc Nghi cười nói:
- Đương nhiên là người sau cao hơn.

Trần Bình An nhẹ giọng cảm khái nói:
- Dàn ý của Phật gia, có lẽ là người sau cao hơn, nhưng người trước lại là con thuyền mà những kẻ si dại trên thế gian đều có thể ngồi. Khi người tự chèo thuyền để sào trúc trong tay xuống, đứng dậy lên bờ, cuối cùng bước một bước xuống thuyền, mới có thể nói mình đã hiểu được người sau. Từng bước hiểu ra chính là cơ sở để giác ngộ, trong đó thực ra vẫn có thứ tự trước sau. Người sống trên đời, tấm gương trong lòng bị bụi bặm che phủ, nếu không lau chùi thì sẽ tích bẩn, ảm đạm tối tăm. Nào có Phật tử trời sinh đã đến thẳng bờ bên kia.

Trần Bình An cười cười, lại bổ sung:
- Hai lời kệ đều tốt, đều đúng. Sở dĩ nói chuyện này với các ngươi, là vì lúc trước ta du lịch nước Thanh Loan, trên đường nghe sĩ tử nói phật pháp, rất xem thường người trước, chỉ tôn sùng người sau. Cộng thêm trong mấy quyển tạp thư giống như bút tích văn nhân, viết về người trước cũng thích ẩn giấu nghĩa xấu, ta cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Mã Đốc Nghi cười nói:
- Trước kia rất ít nghe Trần tiên sinh nhắc đến Phật gia, hóa ra đã sớm xem qua. Trần tiên sinh đúng là kiến thức uyên bác, khiến ta rất bội phục...

Cô làm mặt quỷ, nói:
- Không được rồi, chính ta cũng không nói tiếp được nữa.

Trần Bình An mỉm cười nói:
- Điều này nói lên công phu nịnh bợ của cô còn chưa đủ trình độ.

Sau đó ba người cưỡi ngựa đi qua một thắng cảnh di tích cổ mang theo tiên khí, đó là một nơi đầm sâu vô chủ, lúc vào thu đã là khí lạnh rét căm. Trên vách đá có khắc một câu chữ đỏ, ngay cả trong Địa Phương Huyện Chí cũng không tìm được ngọn nguồn: “Rồng sừng đuôi vàng trên vách cổ, thần mưa cưỡi vào đầm nước thu”.

Ba người ngẩng đầu nhìn, trên vách đá quả thật có một chút dấu vết vẽ màu, loáng thoáng có thể thấy hình dáng giao long, mà đầm nước xanh biếc bên chân lại không thấy bất kỳ cá tôm nào.

Trần Bình An dời mắt đi, vươn tay vào đầm nước, cảm thấy mát mẻ. Hắn bỗng dưng nhớ tới cửa tiệm Nguyễn gia xây dựng ở bờ sông quê nhà, là do nhìn trúng thủy vận âm trầm trong sông Long Tu. Đầm sâu này thực ra cũng thích hợp tôi luyện mũi kiếm, chỉ là chẳng biết tại sao lại không có kiếm tu tiên gia dựng nhà cỏ tu đạo ở đây.

Trần Bình An bỗng vội vàng rụt tay về, hóa ra khí lạnh trong nước còn xen lẫn rất nhiều khí tức âm tà dơ bẩn, giống như một đống lộn xộn. Mặc dù không đến mức lập tức thương tổn thân thể con người, nhưng lại kém xa hai chữ “thuần túy”. Thảo nào, đây vốn là đại kỵ của tu sĩ rèn kiếm.

Năm xưa chắc nơi này cũng xảy ra cố sự.

Có lẽ giống như trấn Phi Ưng và đài Thượng Dương ở Đồng Diệp châu.

Sau đó ba người Trần Bình An cưỡi ngựa du lịch nước Mai Dụ xa xôi, băng qua nông thôn và quận thành. Thỉnh thoảng có trẻ con không quen nhìn thấy tuấn mã, lập tức trốn vào trong đám lau sậy. Cũng gặp phải tu sĩ hoang dã nhìn như bình thường đến đây du lịch. Còn có đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống trên đường huyện thành, vô cùng náo nhiệt.

Ngàn dặm xa xôi, trèo đèo lội suối, bọn Trần Bình An còn vô tình gặp được một di tích mộ hoang cỏ mọc thành bụi. Tại đây bọn họ phát hiện một thanh kiếm cổ đâm vào mộ bia, chỉ lộ ra chuôi kiếm, không ngờ trăm ngàn năm sau vẫn có kiếm khí dày đặc. Vừa nhìn đã biết là một món linh khí không tầm thường, chỉ là năm tháng lâu đời, không được bảo dưỡng, ven rìa đã bị nứt vỡ.

Mã Đốc Nghi muốn tiện thể lấy đi, dù sao cũng là vật vô chủ, chỉ cần mài giũa tu sửa một phen, không chừng có thể bán được cái giá không tệ. Có điều Trần Bình An lại không đồng ý, nói đây là pháp khí mà đạo sĩ trấn áp phong thủy nơi này, dùng để áp chế khí tức âm tà không tản mạn khắp nơi, trở thành tai họa.

Mã Đốc Nghi là âm vật, không phải không nhìn thấu, chỉ là không để ý mà thôi, liền cười nói:
- Vậy thì rút kiếm cổ ra, nếu mộ hoang thật sự có yêu ma hiện thân quấy phá, chúng ta dứt khoát hàng yêu trừ ma. Lấy được linh khí, tích lũy công đức, chẳng phải là vẹn cả đôi đường?

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Nợ cũ lâu năm, lộn xộn không rõ, làm sao biết trong đó không có nỗi khổ tâm và rối rắm?

Mã Đốc Nghi hơi oán giận nói:
- Trần tiên sinh cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc không sảng khoái chút nào.

Trần Bình An cười nói:
- Trẻ con sức lực không lớn cũng có thể đập vỡ chén cơm đồ sứ, đó cũng coi là một loại sảng khoái. Giống như đám mã tặc kia, Tăng Dịch chẳng phải có thể nói giết là giết sao? Cô cũng vậy, ta đương nhiên càng dễ dàng.

Trần Bình An cảm khái nói:
- Lòng người hội tụ là một chuyện rất đáng sợ. Chùa cổ tịch mịch, một người đi vào trong đó thắp hương lễ Phật, sẽ cảm thấy kính sợ. Nhưng nếu là ầm ĩ, đầu người nhốn nháo, lại chưa chắc đã sợ. Nói cực đoan một chút, chuyện cạo lá vàng trên người Phật, nếu có người khởi đầu, không chừng những người khác cũng sẽ làm theo.

Cưỡi ngựa băng qua bãi tha ma, Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn, bốn phía không người cũng không quỷ.

Sau đó có một tu sĩ lớn tuổi vẻ mặt hờ hững, ánh mắt tịch mịch, xuất hiện ở nơi kiếm cổ cắm vào mộ bia trong bãi tha ma. Dưới lòng đất âm khí bừng bừng, cho dù phát giác ông ta rất có thể là một địa tiên ở dương gian, nhưng những ác quỷ âm vật ẩn sâu trong chân núi vẫn khó đổi bản tính, tà khí tụ tập, muốn xông ra khỏi mặt đất. Có điều mỗi khi có ác quỷ trồi lên, lập tức có kiếm khí như mưa trút xuống, dưới lòng đất vang lên những tiếng kêu gào.

Lão tu sĩ đương nhiên không sợ những âm vật này, chỉ nhíu mày lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, không sợ khí tức Kim Đan trên người ta cố ý lộ ra, lại sợ một người trẻ tuổi không có gì đặc biệt?

Có một lần dừng ngựa nghỉ ngơi bên hồ trong núi sâu, Tăng Dịch nhặt đá lên chơi trò ném nước. Mã Đốc Nghi thì lựa chọn một nơi yên tĩnh, cởi giày nhúng hai chân vào trong nước mát mẻ, duỗi eo mỏi, vẻ mặt tươi cười. Vừa lúc có chuồn chuồn lưỡng lự không đi, bay lên trâm ngọc, Mã Đốc Nghi liền ngừng động tác, muốn nó ở lại thêm một lúc.

Nơi xa có một thiếu niên tiều phu gánh một bó củi, trong lúc vô tình đi qua gần đó. Hắn lập tức dừng bước, ngơ ngác nhìn Mã Đốc Nghi, tưởng lầm là một vị tiên nữ, sinh lòng ái mộ, lại tự thẹn kém người.

Mã Đốc Nghi đưa tay đuổi con chuồn chuồn kia đi, quay đầu sang, nắm lấy da cáo nơi tóc mai, muốn đột ngột bóc ra, hù dọa thiếu niên nông thôn đang trợn tròn mắt kia một chút.

Kết quả lại bị Trần Bình An ném tới một hòn đá nhỏ, bắn trúng ngón tay của cô.

Mã Đốc Nghi giận dỗi xoay người, hai chân khua mạnh, làm bắn lên vô số bọt nước.

Thiếu niên vội vàng chạy đi. Hắn không định kể với đám bạn cùng lứa trong thôn, mình đã nhìn thấy một thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy ở bên hồ, cứ yên lặng nhớ ở trong lòng là được rồi.

Tại một huyện thành phồn hoa, ngay cả Trần Bình An đã quen với những chyện kỳ quái, cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

Có một người đọc sách say rượu chạy như điên, áo không đủ che thân, phanh ngực lộ bụng, bước chân loạng choạng, vô cùng phóng khoáng. Hắn bảo thư đồng xách thùng chứa đầy mực nước, còn mình thì dùng đầu làm bút, “viết chữ” trên mặt đường.

Đầu đường và cuối đường còn có đầy tớ của người đọc sách kia, bên chân xếp đầy thùng đựng nước giếng, chỉ chờ lão gia nhà mình phát điên xong, bọn họ sẽ thu dọn tàn cuộc, quét dọn mặt đường.

Cũng không tính là mệt nhọc, nhưng mỗi lần đều rước lấy ánh mắt xem thường. Bọn họ thật sự tức giận với vị lão gia đọc sách phát điên kia, nhưng lại không dám nói gì. Sau khi hỏi thăm dân chúng, mới biết người kia còn là một vị huyện úy có công danh, càng có chức quan.

Trần Bình An dắt ngựa dừng ở bên đường. Chỉ thấy vị huyện úy trẻ tuổi kia toàn thân đầy mùi rượu, khắp người là vết rượu và vết mực, bốc mùi kỳ quái. Hắn kiệt sức ngồi bệt xuống trên đường, dùng bàn tay ra sức phủi phủi mặt đường, lớn tiếng cười nói:
- Ta dùng thư pháp cung kính thần linh, dám hỏi thần linh có can đảm chỉ điểm cho ta một chút không? Thánh hiền thiên cổ ở đâu, tới tới tới, chè chén với ta một phen...

Đột nhiên huyện úy trẻ tuổi lại kêu gào nói:
- Ta ở kinh thành từng thấy công chúa và người bốc vác tranh đường, ngẫu nhiên nhận được chân ý thư pháp. Gặp lại công chúa nhón hoa trong chùa, lại nhận được thần ý thư pháp. Công chúa điện hạ, ngài hãy xem chữ mà ta viết cho ngài đi.

Tăng Dịch ngạc nhiên nói:
- Trần tiên sinh, gã này viết gì vậy, tôi không nhận ra được chữ nào.

Trần Bình An nhịn cười, chỉ vào mặt đường, nhẹ giọng nói:
- Là dùng kiểu chữ cuồng thảo, viết thơ khuê oán. Còn như nội dung chữ thảo, câu vừa viết xong là “vải thưa trăng sáng chiếu, ánh mắt như nước thu, cùng với ngài uống đồ mi tửu (rượu ủ nhiều lần)”. Ừm, đại khái là tưởng tượng dùng giọng điệu của cô gái ngưỡng mộ, đọc thơ tình do chính hắn viết. Có điều những chữ này viết rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn, ta chưa từng thấy chữ thảo nào tốt như vậy. Ta đã gặp qua cao thủ đại gia về chữ khải chữ hành, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chữ thảo cảnh giới như vậy.

Cuối cùng Trần Bình An nói:
- Đừng cảm thấy huyện úy kia đang khoác lác nói nhảm, chữ của hắn thật sự có thần ý. Chỉ là nơi này linh khí mỏng manh, môn thần và ma quỷ đều không thể tồn tại lâu, nếu không chắc sẽ hiện thân gặp mặt, cúi đầu vái lạy hắn.

Trần Bình An đột nhiên cười lên, dắt ngựa đi về phía người đọc sách phát điên say ngã dưới đường, hai mắt đẫm lệ mơ màng, giống như một kẻ si tình.

Trần Bình An quay đầu gọi:
- Đi, mua thiếp chữ của hắn, có thể mua được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Lần này chắc chắn có lời, còn tốt hơn nhiều so với các ngươi vất vả mua rẻ bán đắt. Có điều tiền đề là chúng ta phải sống được một trăm hoặc mấy trăm năm.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy Trần tiên sinh có lẽ cũng bị thần kinh rồi.

Trần Bình An đi tới bên cạnh người đọc sách đang nằm ngửa mặt kia, cười hỏi:
- Ta có rượu ngon không thua gì tiên nhân chưng cất, có thể mua một ít chữ của ngươi không?

Người nọ mắt say lờ đờ, đầu lắc lư, hỏi:
- Xin ta?

Trần Bình An cười gật đầu nói:
- Xin ngươi.

Người nọ bỗng nhiên bi thương khóc lớn, nói:
- Ngươi cũng không phải là công chúa điện hạ, xin ta làm gì? Ta cần ngươi xin ta làm gì? Đi đi đi, ta không bán chữ cho ngươi, một chữ cũng không bán.

Trần Bình An quay đầu nhìn về phía Mã Đốc Nghi, tầm mắt của mọi người cũng theo đó dời đi. Hắn lại rung cổ tay, từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu tiên nhân giếng nước mua ở bến thuyền Phong Vĩ.

Trần Bình An buông dây cương, mở nắp đất sét ra, ngồi xổm xuống, đưa bầu rượu cho người đọc sách kia, nói:
- Có bán hay không, uống rượu của ta rồi nói sau. Nếu như uống rồi vẫn không muốn bán, coi như ta kính bức tranh chữ thảo mà ngươi viết trên đường.

Người nọ ngồi dậy, cầm lấy bầu rượu, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Hắn tiện tay ném bầu rượu trống, lảo đảo đứng lên, nắm lấy cánh tay Trần Bình An, hỏi:
- Còn rượu không?

Trần Bình An cười nói:
- Còn nhưng không nhiều.

Người nọ cao hứng nói:
- Đi, tới dinh quan tồi tàn kia, ta viết chữ cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần đủ rượu là được.

Mã Đốc Nghi trợn trắng mắt, khí phách của người đọc sách đâu rồi?

Tăng Dịch thì lại vui vẻ, hiếm hoi mới thấy tâm tình của Trần tiên sinh thoải mái như vậy.

Đến dinh quan rồi, người đọc sách kia đẩy thư tịch lộn xộn trên bàn, bảo thư đồng lấy giấy viết tới trải ra, ở một bên mài mực. Trần Bình An cũng đặt một bầu rượu bên tay đối phương.

Trên bức tường đều là chữ thảo cuồng loạn, sau khi người đọc sách kia tỉnh rượu cũng không nhận ra được hết.

Người đọc sách kia uống rượu xong, nấc một cái, hỏi:
- Nói đi, muốn kẻ điên ta đây viết gì? Tặng cho một vị tướng soái công khanh biết hàng nào đó? Mà thôi, ta không muốn biết, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ta muốn viết cái gì thì sẽ viết cái đó.

Bút xuống nổi khói mây, cả phòng sinh mưa gió.

Người đọc sách kia quả thật nghĩ gì viết nấy, thường là một nét bút viết thành vô số chữ, khiến Tăng Dịch cảm thấy vụ mua bán này lỗ vốn rồi.

Người đọc sách tửu lượng không tệ, nhưng thái độ sau khi say không xem là tốt, đã viết mười mấy bức thiếp chữ lớn nhỏ không đều, sau đó hoàn toàn say khướt, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi.

Trần Bình An tổng cộng tốn năm bình rượu tiên nhân giếng nước, rượu hoa quế thành Lão Long và rượu quạ kêu hồ Thư Giản.

Sở dĩ có thể uống nhiều như vậy, không phải do người đọc sách kia tửu lượng cao, mà là uống được non nửa lại vẩy rơi hơn nửa bình. Chuyện này rơi vào trong mắt Mã Đốc Nghi, đúng là phung phí của trời, đau lòng không thôi.

Trần Bình An cất từng bức thiếp chữ, rời khỏi dinh quan.

Ba người dắt ngựa rời đi. Mã Đốc Nghi không nhịn được hỏi:
- Chữ tốt, ta nhìn ra được, nhưng thật sự tốt như vậy à? Đống rượu tiên này trị giá không ít tiền hoa tuyết, nếu quy đổi thành bạc, một bức chữ thảo thật có giá từ mấy ngàn đến hơn vạn lượng bạc sao?

Trần Bình An lấy được thiếp chữ, vui vẻ không thôi, giống mình đã uống nhiều rượu, nói rất xác thực:
- Các ngươi không tin? Vậy cứ chờ đi. Tương lai một ngày nào đó các ngươi lại tới đây, con đường này nhất định đã danh chấn bốn phương. Trăm ngàn năm sau, cho dù người đọc sách kia đã qua đời, nhưng cả huyện thành đều sẽ thơm lây, được đời sau nhớ kỹ.

Ba người cưỡi ngựa chậm rãi rời khỏi huyện thành nhỏ này.

Lúc này dân chúng huyện thành chỉ xem huyện úy đọc sách phát điên kia như trò cười, lại không biết những đại gia thư pháp đời sau, vô số văn nhân mặc khách, sẽ hâm mộ bọn họ vì có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của người kia.

Trung thu năm nay, nước Mai Dụ còn xem như nhà nhà sum vầy. Có điều bên phía nước Thạch Hào thì khó nói.

Trung thu sang năm, nước Mai Dụ không chừng sẽ là quang cảnh u ám giống như nước Thạch Hào vây giờ.

Trong chốn núi rừng nhiều quỷ quái. Lại một năm thu đi đông lại.

Trần Bình An đã sắp đi hết nước Mai Dụ, sau đó dự tính sẽ trở về hồ Thư Giản. Có một ngày tại một dãy núi sâu ít dấu chân người, hắn dựa vào thị lực xuất chúng, nhìn thấy trên vách núi cao có một con vượn già mặc vải rách lam lũ đang treo ngược, cả người bị xích sắt quấn quanh. Cảm ứng được ánh mắt của Trần Bình An, con vượn già vẻ mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt, mặc dù chưa gào thét, nhưng khí tức hung bạo kia đã khiến người ta kinh tâm động phách.

Gần chỗ con vượn già có một hang đá do người tạo ra. Khi Trần Bình An nhìn đến, bên đó có người đứng lên, đối diện với Trần Bình An. Đó là một nhà sư trẻ tuổi nét mặt tiều tụy, chắp tay trước ngực, yên lặng thi lễ với Trần Bình An.

Trần Bình An cũng học theo nhà sư cúi đầu chắp tay trước ngực, yên lặng đáp lễ.

Mã Đốc Nghi tò mò hỏi:
- Thế nào rồi?

Trần Bình An lắc đầu, không nói gì.

Cho đến khi rời khỏi dãy núi kia, Trần Bình An mới lên tiếng:
- Có cao tăng dùng đại nghị lực, ở đó hàng phục một tâm viên quật cường, do tâm ma của mình hiển hóa ra.

Mã Đốc Nghi tấm tắc khen ngợi:
- Lại có thể hiển hóa tâm ma, nhà sư này chẳng phải là một vị địa tiên sao?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Là một vị cao nhân ngoài trần thế.

Bên phía hang đá, nhà sư trẻ tuổi khoanh chân ngồi trở về bồ đoàn, đột nhiên lại đứng lên, bước ra khỏi hang đá, ngự gió mà đi. Tiếp đó y lơ lửng trên không, đối diện với con vượn già dần dần an tĩnh lại. Trong ánh mắt của con vượn đầy vẻ phức tạp, buồn giận, thù hận, khẩn cầu, thương hại, cười nhạo, đủ mọi sắc thái.

Nhà sư quay đầu nhìn, dường như có vẻ nghi hoặc khó hiểu. Vì sao hôm nay tâm viên của mình lại khác thường như vậy?

Lúc trước gặp phải tu sĩ địa tiên ngự kiếm hoặc ngự gió đi qua, nó cũng không hề nhìn lâu.

Nhà sư trẻ tuổi như có lĩnh ngộ, lộ ra nụ cười, một lần nữa cúi đầu chắp tay trước ngực, niệm Phật một tiếng, sau đó trở về hang đá, tiếp tục ngồi yên bất động.

Ba người hiếm hoi dừng chân trú ngụ trong một nhà trọ tiên gia.

Mã Đốc Nghi ngả người xuống đệm chăn mềm mại, vẻ mặt say mê. Chịu được khổ, cũng phải hưởng được phúc.

Tăng Dịch lại không cảm thấy gì, một mình ở trong phòng tu hành.

Trần Bình An xin nhà trọ tiên gia một phần công báo tiên gia. Trong triều đình nước Mai Dụ cũng bắt đầu tranh cãi, nhưng không phải tranh cãi có nên ngăn cản mọi rợ Đại Ly hay không, mà là nên tử thủ lãnh thổ như thế nào.

Nên biết đây còn là dưới tình hình kinh thành nước Thạch Hào đã sớm bị phá, vua tôi nước Mai Dụ vẫn đưa ra quyết định như vậy.

Mà triều đình nước Thạch Hào cực kỳ hỗn loạn kia, cuối cùng đã nghênh đón hoàng đế bệ hạ mới, chính là phiên vương Hàn Tịnh Linh được ca tụng là “hiền vương”. Cha của Hoàng Hạc, đại tướng biên quan không hao tổn một binh một tốt trên sa trường, đã trở thành võ tướng đứng đầu nước Thạch Hào.

Hoàng Hạc là bạn cùng chung hoạn nạn với tân đế Hàn Tịnh Linh, cũng được sắc phong, trở thành Lễ bộ thị lang. Cha con cùng triều, lại có một đám con cháu họ Hoàng được thơm lây, cùng nhau thao túng triều chính, vinh quang vô hạn.

Nước Thạch Hào từ kinh thành đến địa phương, văn quan võ tướng thản nhiên đi chết liên miên không dứt. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ như dán môn thần nước khác lên cửa nhà, bọn họ vẫn không muốn làm.

Trong đó có một số con cháu gia tộc không muốn bị lão gia nhà mình hại chết, lén lút dán hình môn thần của hai lão tổ họ Viên và Tào Đại Ly. Còn có một số người lòng dạ độc ác, dứt khoát trói gia chủ lại, tránh cho gia chủ chạy đi xé hình thần giữ cửa, còn mắng bọn hắn là con cháu bất tài, thẹn với tổ tiên.

Chúng sinh muôn vẻ, đắng cay tự biết.

Trên phần công báo tiên gia văn chương bay bướm này, những chuyện vặt vãnh bị xem là đề tài thú vui lúc trà dư tửu hậu, khi thật sự rơi vào trên đầu những gia đình kia, lại là chuyện lớn sống chết, nhà tan lưu đày.

So với nước Thạch Hào không quá nổi bật, hồ Thư Giản càng thay đổi hoàn toàn, rung động lòng người.

Năm nay khi vừa vào thu, Tô Cao Sơn đã bắt đầu “tổng kết thanh toán”.

Những môn phái hồ Thư Giản dùng đảo Lạp Túc, Hoàng Ly, Thanh Chủng, Thiên Mỗ... cầm đầu, ào ào quy phục họ Tống Đại Ly, sẵn sàng giao ra một nửa gia sản, cùng với gia phả tổ sư đường có ý nghĩa trọng đại.

Tô Cao Sơn bày tiệc trong phủ đệ họ Phạm thành Trì Thủy, nhưng chỉ dùng danh nghĩa của y, phái một võ tướng dưới trướng chỉ có chức vị tam phẩm, cùng với mấy tu sĩ điều động từ quân ngũ các nơi, phụ trách lộ diện chiêu đãi quần hùng.

Ngay cả một chút thể diện, Tô Cao Sơn cũng không muốn cho những đầu sỏ hồ Thư Giản ngoan ngoãn quy thuận kia.

Trần Bình An lại không bất ngờ với chuyện này.

Lúc trước hắn dùng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp và lệnh bài thái bình vô sự, trình “danh thiếp” cho kỵ binh Đại Ly, nói là muốn gặp vị chủ tướng kia một lần. Cuối cùng câu trả lời của Tô Cao Sơn truyền tới rất dứt khoát, vừa nghe đã biết là do vị đại tướng quân này chính miệng nói ra, chỉ có hai chữ “cút đi”.

Trần Bình An không đáng nói là nổi nóng hay khó chịu, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.

Còn đảo Thanh Hiệp đã mất đi Lưu Chí Mậu trấn giữ, cũng không chịu lạc hậu, dùng Điền Hồ Quân đảo Tố Lân và Kim Đan Du Cối cầm đầu, mấy vị tu sĩ Kim Đan có thể hô mưa gọi gió ở hồ Thư Giản, cùng nhau ngồi xuống yến tiệc ở phủ đệ họ Phạm thành Trì Thủy. Nhưng vị trí cũng không ở cao nhất, thậm chí còn không bằng đảo Thiên Mỗ.

Đây chính là tu sĩ sông núi hồ Thư Giản.

Dám liều mạng, cũng có thể chịu thiệt thòi. Cục diện tốt đẹp thì làm tổ tông, tình hình không ổn thì làm cháu trai.

Trần Bình An suy đoán, sẽ có một số tu sĩ hòn đảo không muốn dâng lên một nửa gia nghiệp như vậy. Có điều không cần kỵ binh Đại Ly và tu sĩ trong quân ra tay, những thế lực như Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc, đôi đạo lữ Kim Đan đảo Cổ Minh, sẽ giúp Tô Cao Sơn giải quyết tất cả “phiền phức nhỏ”, vui vẻ đem đầu người và gia sản của những hòn đảo kia tặng cho Tô Cao Sơn.

Tô Cao Sơn hành động thuận lợi ở hồ Thư Giản, ngoại trừ do đội kỵ binh của y chiến công hiển hách, cùng với tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản bằng mặt không bằng lòng, thích thừa gió bẻ măng, thực ra một vị chủ tướng Đại Ly khác là Tào Bình thế như chẻ tre cũng rất quan trọng. Đương nhiên quan trọng nhất, vẫn là tin đồn phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính sẽ cùng với một vị hoàng tử họ Tống, tuần tra vùng biên giới nơi kỵ binh dưới trướng Tào Bình đang đối mặt với vương triều Chu Huỳnh.

Trần Bình An để công báo xuống, hai tay lồng trong tay áo, lâm vào trầm tư.

Sống chết của Lưu Chí Mậu, trước mắt còn không có tin tức xác thật.

Theo lẽ thường mà nói, đối với đại tu sĩ biết xem xét tình thế như Lưu Chí Mậu, Tô Cao Sơn vẫn sẽ thiên về lôi kéo. Hơn nữa Lưu Chí Mậu còn là nửa người trong nhà, từ lâu đã nương nhờ Đại Ly.

Vấn đề nằm ở đám tu sĩ xứ khác của đảo Cung Liễu, bị Lưu Lão Thành nói là “mặt mũi không khiến người ta ưa thích”, thân phận vẫn chưa lộ rõ. Xem ra chính đám người này đã quyết định sống chết vinh nhục của Lưu Chí Mậu, thậm chí ngay cả Lưu Lão Thành cũng chỉ có thể chấp nhận. Chuyện này cũng khiến Tô Cao Sơn không thể thêu hoa trên gấm cho sổ công lao của mình, dễ dàng kiếm thêm cho Đại Ly một vị cung phụng Nguyên Anh.

Lai lịch thật lớn.

Trần Bình An dụi dụi ấn đường.

Chẳng lẽ là Đồng Diệp tông nguyên khí đại thương, cắn răng quyết tâm dời đến hồ Thư Giản?

Nhưng chuyện này phải bỏ ra cái giá quá lớn. Tu sĩ có thể cuồn cuộn di chuyển đến châu khác, nhưng khí số sông núi tích lũy mấy ngàn năm trong địa bàn Đồng Diệp tông, không mang đi được. Việc di chuyển quy mô lớn giữa hai châu, ngoại trừ linh khí của động tiên đất lành có thể nói riêng, còn lại thì đừng mơ.

Hơn nữa động tĩnh lớn như vậy, Đồng Diệp tông vốn lòng người tan rã, trong quá trình di chuyển hổ sói rình mò, nhất định sẽ tranh nhau xâu xé. Liên quan đến đại đạo, cho dù là tông môn quang minh chính đại như núi Thái Bình và Phù Kê tông, chỉ cần đã quyết định xuất thủ thì sẽ không mềm tay.

Hơn nữa tu sĩ Đồng Diệp tông mắt cao hơn đầu, đã quen làm tiên gia đứng đầu châu lớn, thật sự chịu chạy đến Đông Bảo Bình Châu nho nhỏ cắm rễ? Còn phải nương nhờ vương triều thế tục như họ Tống Đại Ly?

Nếu là Phù Kê tông thì hợp lý hơn. Nhưng đám tu sĩ kia ra tay với Lưu Chí Mậu, nhất là “mưu tính nhỏ” ẩn chứa nguy hiểm với Trần Bình An, lại không hợp lý nữa.

Trần Bình An đứng lên, đi tới cửa sổ. Nhà trọ tiên gia này xây dựng bên bờ sông lớn, tầm mắt rộng rãi, cảnh tượng bên ngoài là nước sông cuồn cuộn, thuyền đến thuyền đi, rơi vào trong mắt lại nhỏ như hạt bắp.

Nước Mai Dụ kênh rạch đan xen, sông nước rộng rãi, đây cũng là một trong số nguyên nhân mà triều đình dám tử chiến.

Trên mặt sông có chiến thuyền trải dài chậm rãi ngược dòng, có điều mặt nước rộng lớn, cho dù vạn quân đứng dưới cờ, vẫn chỉ nhẹ như một sợi lông.

Trần Bình An nằm trên bệ cửa sổ.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi cùng nhau đi đến, nói là muốn đến miếu thủy thần của sông Xuân Hoa này xem thử. Nghe nói cầu nguyện ở đó đặc biệt linh nghiệm, vị thủy thần lão gia kia còn rất thích trêu chọc người thường.

Trần Bình An không có hứng thú, bảo bọn họ tự đi dạo miếu thờ. Có điều hắn nhắc nhở Mã Đốc Nghi, dù sao cô cũng là ma quỷ mặc da cáo, sau khi tiến vào khu vực miếu thờ, vẫn phải cáo lỗi trước một tiếng, nói rõ ý đồ với miếu thủy thần. Bằng không theo như lệ thường chính là mạo phạm thần linh núi sông, xảy ra xung đột sẽ không chiếm lý. Đến lúc đó hắn cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, tiêu tiền giải nạn, dù sao khoản tiền thần tiên kia sẽ do Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch tự mình bỏ ra, không thể tính lên đầu Trần Bình An hắn.

Mã Đốc Nghi cười nói biết rồi, đã đi giang hồ xa như vậy, chút quy củ này còn cần Trần tiên sinh nói dông dài sao.

Trần Bình An dở khóc dở cười.

Giang hồ xa như vậy? Hôm nay cô và Tăng Dịch chỉ mới đi qua lãnh thổ hai nước chư hầu mà thôi.

Nhưng Trần Bình An cũng không nói ra những lời này, chỉ xua tay bảo bọn họ đi du ngoạn, nếu không chắc lại bị Mã Đốc Nghi châm chọc mấy câu.

Có điều lúc Tăng Dịch đóng cửa, Trần Bình An lại lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, ném cho Tăng Dịch, nói là đề phòng lỡ may.

Tăng Dịch dĩ nhiên vui mừng phấn khởi, nhưng vừa cầm đến tay, lại bị Mã Đốc Nghi đoạt lấy đeo ở bên hông.

Tăng Dịch không có cách nào.

Trần Bình An hiểu ngầm cười.

Nam nhân nhường nữ nhân một chút, kẻ mạnh nhường kẻ yếu một chút, đồng thời không phải là thái độ bố thí từ trên cao nhìn xuống, chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?

Thế đạo như vậy mới sẽ dần dần không sai, từ từ tốt lên. Tất cả đạo lý học vấn cần phải trở về theo thứ tự.

Đi nhiều một chút, đã đi xa như vậy rồi. Nghĩ nhiều một chút, đã nghĩ lâu như vậy rồi.

Trần Bình An vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm, cứ nằm trên bệ cửa sổ như vậy, nhắm mắt lại, chợp mắt một giấc.

Nơi ta an lòng là quê hương của ta. Quê hương của ta nơi nào không thể ngủ.

Tại miếu thờ thủy thần sông Xuân Hoa cách đó mấy chục dặm, có một lão già nằm trên xà ngang đại điện gặm đùi gà, đầu cái trâm hoa hạnh, mặc áo thêu, vô cùng khôi hài. Năm xưa lão vốn là yêu quái thủy tộc, ngẫu nhiên nhận được phúc duyên, được một vị quân tử thư viện Quan Hồ chọn trúng, mới được đắp kim thân, trở thành thần linh sông nước hưởng thụ hương khói nhân gian.

Lão bỗng nhiên giật mình một cái, thiếu chút nữa đá ném đùi gà đầy dầu mỡ xuống đầu khách hành hương trong điện. Lão ta bay lên trời, thân hình hóa hư xuyên qua nóc nhà đại điện, nhìn xung quanh, vô cùng hoảng hốt. Sau đó lão chắp tay vái lạy bốn phương, thấp thỏm bất an nói:
- Vị thánh nhân nào đại giá quang lâm, tiểu thần sợ hãi, rất sợ hãi.

Mà “thủ phạm chính” kia, lại đang tranh thủ thời gian ngủ gà ngủ gật.

Đạo đức trên người, vạn tà tránh lui, thần linh nhường đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK