Nước mất còn sông núi, thành xuân rậm cỏ cây. Chỉ là toàn bộ biên cảnh phía bắc nước Thạch Hào, gần như không thấy một vương tôn công tử du xuân dạo chơi ngoại thành nào.
Ba người cưỡi ngựa đi rồi lại dừng, một đường đi lên phía bắc, bất giác trời đã vào hạ.
Ngày này trên đường nhỏ của một triền núi nằm ở quan ải biên cảnh nước Thạch Hào, ba người dừng ngựa nghỉ ngơi. Tăng Dịch bận rộn nấu cơm. Mã Đốc Nghi thì soi gương trang điểm, ngâm nga điệu hát dân gian, tâm tình không tệ.
Chiếc gương đồng nhỏ màu xanh lá trong tay cô là linh khí trấn áp mua hời được. Đó là một chiếc gương liên hồ (1) có hoa văn mặt trời mặt trăng khá hiếm thấy, tốn không đến hai lượng bạc, mua giảm giá từ một tiệm cầm đồ của ông chủ mắt kém. Theo như lão tu sĩ quỷ tướng phụ trách giám định nói, nếu đặt ở bến thuyền tiên gia, ít nhất có thể bán được bốn năm chục đồng tiền hoa tuyết.
Trần Bình An ngồi ở một bên lật xem sổ sách. Phần lớn cái tên trong đó đã được gạch một nét bút đỏ, những người này thuộc về tâm nguyện được hoàn thành. Nhưng có di nguyện của một số âm vật ma quỷ, chỉ có thể tạm thời gác lại. Trên thực tế trong lòng Trần Bình An và bọn họ đều biết rõ, những tâm nguyện kia rất có thể sẽ biến thành túc nguyện (nguyện vọng tiền kiếp) trong lời của Phật gia, đời này kiếp này dù âm hay dương cũng rất khó hoàn thành.
Có một số âm vật, nút thắt trong lòng đã thành nút chết, trong cơn bi phẫn tâm tình khó kiềm chế, tà khí tăng vọt, thiếu chút nữa đã trực tiếp biến thành ác quỷ. Chỉ có thể dựa vào mấy lá bùa thanh tâm dán trong Diêm Vương Điện “Hạ Ngục”, duy trì linh trí còn sót lại.
Trần Bình An nhiều lần vẽ bùa thanh tâm, linh khí tan hết thì lại bổ sung, không ngừng hao phí tiền thần tiên, quả thật là một cái động không đáy. Nhưng Mã Đốc Nghi vốn “cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà”, lại không hề oán giận với chuyện này.
Trên đoạn đường này đã gặp phải không ít binh mã điêu tàn nước Thạch Hào, rải rác ở các nơi trong rừng núi rậm rạp, trở thành từng đám giặc cỏ, hợp tan bất định, điên cuồng cướp bóc lương thảo hậu phương Đại Ly. Trong đó có người vì tiếp tục sinh tồn, buộc phải chĩa mũi dùi về phía dân chúng quận huyện bản địa nước Thạch Hào.
Cuối năm ngoái có ba trận tuyết lớn liên tục, cộng thêm chiến loạn lan tràn, khu vực bắc bộ nước Thạch Hào dân sinh khốn khổ. Thứ mà đội kỵ binh ba bốn trăm người này đòi hỏi chỉ là một ít lương thực. Nhưng những huyện thành cằn cỗi rải rác ở vùng biên giới, mọi nhà cũng phải trông chờ vào chút lương thực dự trữ kia, chịu đựng đến vụ thu hoạch hoa màu tiếp theo, thực sự không thể thỏa mãn yêu cầu của binh sĩ nước Thạch Hào, vì vậy khó tránh khỏi xảy ra xung đột.
Nhiều lần như vậy, một bên là vì không chết đói, một bên là vì đại nghĩa nước nhà mà sống, mâu thuẫn càng ngày càng trở nên kịch liệt.
Ba người Trần Bình An đã gặp phải một trận xung đột, thiếu chút nữa đã biến thành chém giết máu tanh. Khi đó có một binh sĩ trẻ tuổi mặc giáp trụ rách nát, cầm đao muốn chém vào vai một ông lão gầy gò. Trần Bình An liền xông vào trong đó, giữ lấy thanh mã tấu kiểu mẫu của nước Thạch Hào kia.
Trong nháy mắt mấy chục kỵ binh tan tác của nước Thạch Hào kéo đến. Trần Bình An giậm chân một cái, đám binh sĩ lập tức người ngã ngựa đổ. Trần Bình An cầm mã tấu trong tay, cắm trở lại vỏ đao của đối phương. Tên binh sĩ trẻ tuổi kia bị kình lực to lớn xung kích, lảo đảo lui về phía sau.
Sau đó Trần Bình An không nói gì, chỉ dắt ngựa đứng trên đường ở trấn nhỏ. Những binh sĩ bụng đói ùng ục kia thì yên lặng lui ra khỏi huyện thành.
Ba người Trần Bình An cũng theo sau bọn họ chậm rãi rời khỏi.
Sau lưng là dân chúng địa phương, bắt đầu lớn tiếng chửi rủa những binh sĩ nước nhà kia, đủ mọi lời lẽ khó nghe. Chẳng hạn như không có bản lĩnh đánh mọi rợ Đại Ly, chỉ biết ức hiếp dân chúng nhà mình, lại còn ra vẻ uy phong, nên chết trên chiến trường cho xong, tránh khỏi quay lại gây họa cho người nhà. Thậm chí còn có người đề nghị, nên đi mật báo cho kỵ binh Đại Ly ở một huyện thành lớn gần đó, không chừng có thể lấy được một khoản tiền thưởng.
Sau khi đội kỵ binh kia rời khỏi huyện thành, binh sĩ trẻ tuổi kia đột nhiên khóc lớn. Một lão võ quan dáng vẻ như giáo úy dừng ngựa, bi thương rơi lệ. Đội kỵ binh này gần như người người đều mặt mày xanh xao, thương tích đầy mình, cũng dừng ngựa không tiến, hoang mang và ngỡ ngàng.
Ba người Trần Bình An thấy thế cũng ghìm ngựa. Trần Bình An bảo Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch ở lại, một mình cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
Đội kỵ binh nổi tiếng ở biên cảnh nước Thạch Hào này, lúc hưng thịnh có đến hơn hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, nhưng hôm nay đã không đủ tám mươi người. Thấy Trần Bình An ngồi ngựa chạy đến, từng người đều như lâm đại địch.
Trần Bình An ném ra một cái túi lớn nặng trĩu, nói bằng tiếng phổ thông nước Thạch Hào càng ngày càng thành thạo:
- Giải tán đi, cởi áo giáp, dùng số tiền này làm lộ phí trở về quê nhà, cùng với tiền trợ cấp gia đình.
Lão võ quan kia cầm lấy chiếc túi, mở ra xem, thấy bên trong đều là nén vàng. Lão ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Bình An nói:
- Nếu không muốn từ bỏ như vậy, có thể lựa chọn mấy huynh đệ tâm tư linh hoạt, giả làm thương nhân đi tới những huyện thành đã an ổn kia mua lương thực. Cố gắng tránh né mật thám và trinh sát Đại Ly, mỗi lần chỉ nên mua một ít lương thực, nếu không sẽ dễ khiến quan phủ bản địa sinh ra nghi ngờ. Hôm nay rốt cuộc ai mới là người mình, tin rằng chính các ngươi cũng không phân biệt được nữa.
Lão võ quan hỏi:
- Chỉ là như vậy? Không có yêu cầu gì khác?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Hiện giờ các ngươi không có lựa chọn nào khác, đã lâm vào tình cảnh gay go nhất, không bằng cứ đi thử xem. Hơn nữa nếu ta muốn dựa vào mấy chục cái đầu của các ngươi, đi tới quan phủ châu quận đã quy phục Đại Ly tranh công xin thưởng, cũng không cần phiền phức như vậy. Đám binh sĩ dưới trướng ngươi có thể không nhìn ra, nhưng ngươi là một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tư, hẳn là biết rõ điểm này.
Lão võ quan muốn nói lại thôi.
Trần Bình An xua tay, lại nói:
- Chỉ giúp như vậy, ta cũng không phải Thiện Tài đồng tử, đừng cho rằng ta coi tiền như rác.
Lão võ quan chán nản, đành phải từ bỏ suy nghĩ không phúc hậu kia, cất túi vàng có thể cứu mạng, sau đó ôm quyền cảm ơn nam tử gầy gò mặc áo bông màu xanh:
- Tiên sinh cao thượng!
Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, sau đó rời đi. Còn như đội kỵ binh nước Thạch Hào kia cuối cùng quyết định thế nào, hắn cũng không nhìn từ đầu đến cuối giống như thiếu niên phục vụ trong tiệm thịt chó lúc trước.
Lão võ quan cảm thấy bội phục, còn chưa kịp hỏi tên của ân nhân.
Mã Đốc Nghi nhìn Trần Bình An thúc ngựa trở về, chế giễu:
- Ngoài miệng nói mình không phải là Thiện Tài đồng tử, thực ra thì sao?
Trần Bình An cười nói:
- Nhìn thấu mà không vạch trần, đó là một thói quen tốt khi đối nhân xử thế.
Mã Đốc Nghi vừa muốn châm chọc thêm mấy câu, Trần Bình An đã phóng ngựa chạy đi, cô và Tăng Dịch đành phải vội vàng chạy theo.
Vó ngựa của ba người nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất mênh mang, xuân về hoa nở.
Lúc này Mã Đốc Nghi để gương đồng xuống, quay đầu nhìn Trần Bình An đã khép sổ sách lại, hỏi:
- Trần tiên sinh, trước khi vào thu chúng ta có thể trở về hồ Thư Giản không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Hẳn là có thể.
Mã Đốc Nghi duỗi eo mỏi, không cẩn thận đụng vào hòm trúc lớn sau người, vội vàng đưa tay đỡ lấy. Trong đó chứa đầy đồ vật bảo bối mua giá thấp từ ba thành trì gần đây, mặc dù đã bọc tơ lụa và lót vải bông, nhưng vẫn lo lắng đụng hư những thứ rất mỏng manh này.
Theo như cách nói của lão quỷ vật giám định cư ngụ trong Lưu Ly các phỏng chế, những thứ này phần nhiều là đồ vật quý giá mà phú hào nhân gian yêu thích. Trong loạn thế kém xa vàng thật bạc trắng, nhưng đợi đến thái bình thịnh thế, cho dù chỉ là một lọ thức ăn cho chim nho nhỏ, đã trị giá đến hai ba trăm lượng bạc. Nếu gặp được người có tiền thích sưu tầm, giá cả tăng thêm một bậc cũng không phải chuyện khó.
Những đồ vật này thực ra đều có thể bỏ vào trong vật một thước của Trần Bình An, nhưng mỗi lần dừng bước, Mã Đốc Nghi lại thích mở hòm ra lục lọi. Giống như chiếc gương đồng nhỏ đáng yêu này, muốn lấy ra xem cho đã ghiền. Cho nên cô quyết định tự tìm phiền phức, tự mình đeo lên.
Hôm nay Tăng Dịch đã là tu sĩ cảnh giới thứ tư danh xứng với thực. Mã Đốc Nghi thì ngộ tính và tư chất đều tốt hơn Tăng Dịch, đã là âm vật cảnh giới thứ năm rồi. Có điều nội tình tu hành thật sự thì Tăng Dịch vẫn cao hơn, đây là tầm quan trọng của tố chất bẩm sinh.
Một người không ngại chậm, một người không ngại nhanh, hôm nay Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi chung sống ngày càng hòa hợp, đã có một một chút hiểu ngầm.
Lúc ăn cơm, Trần Bình An vẫn theo thói quen nhai kỹ nuốt chậm. Tăng Dịch ngồi ở một bên, và cơm từng ngụm lớn, thuận miệng hỏi:
- Trần tiên sinh, quyền thế của tôi ra sao rồi?
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Sơ sài.
Tăng Dịch than vãn một tiếng. Hắn vốn cảm thấy sáu bước đi thế của mình, không nói đến thuận buồm xuôi gió, nhưng chắc chắn là quen tay hay việc.
Mã Đốc Nghi thêm dầu vào lửa:
- Ngươi không phải là nhân tài luyện võ, ngay cả người ngoài nghề như ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Thế quyền của ngươi vừa trống rỗng vừa lỏng lẻo, vốn không thể đi từ nông đến sâu. Tăng Dịch, có phải ngươi còn cảm thấy khá tốt rồi?
Trần Bình An an ủi Tăng Dịch:
- Chuyện võ học không phải là nghề chính của ngươi, chỉ cần giúp ngươi tăng cường thân thể, nuôi dưỡng gân cốt một chút là đủ rồi. Bằng không sinh ra một hơi chân khí thuần túy, xung đột với linh khí trong kinh huyệt, ngược lại sẽ không tốt.
Tăng Dịch phiền muộn nói:
- Học gì cũng không thành, học gì cũng đều chậm. Trần tiên sinh, sao ngài lại không gấp vậy.
Trần Bình An cảm thấy buồn cười, nói:
- Nếu gấp gáp mà hữu dụng, ta cũng sẽ sốt ruột cho ngươi.
Mã Đốc Nghi bứt rứt, đang định nói chuyện.
Trần Bình An đã giơ tay lên ngăn cản:
- Im miệng, không được tiếp tục dùng chuyện tu hành của Tăng Dịch làm thú vui. Còn nữa, về thế quyền của Tăng Dịch tốt hay xấu, cô có thể nhìn ra được mới lạ. Là tiền bối thuận miệng bình luận, bị cô mượn dùng đúng không?
Mã Đốc Nghi cười đến cặp mắt như nước mùa thu nheo lại, không nói gì, ngầm thừa nhận.
Ba người tiếp tục đi dọc theo vùng biên giới nước Thạch Hào.
Đi tới một môn phái tiên gia tên là núi Cốt Lạc nằm ở biên cảnh phía bắc, núi xanh trải dài, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, linh khí còn xem như dồi dào. Hai tu sĩ Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều cảm thấy tâm thần sảng khoái, không nhịn được hít thở thêm mấy hơi.
Rất nhiều nơi linh khí cằn cỗi, dân chúng có thể cả đời cũng không gặp được một vị tu sĩ. Bởi vì chỉ có thương nhân cầu lợi thích rộn ràng, còn tu sĩ đi lại nhân gian, sẽ theo bản năng tránh khỏi những nơi linh khí mỏng manh gần như không có. Dù sao chuyện tu đạo coi trọng rất nhiều, cần phải cẩn thận tỉ mỉ, nhất là tu sĩ năm cảnh giới thấp, cùng với thần tiên năm cảnh giới trung dưới địa tiên. Tốn thời gian quý báu vào những nơi phạm vi ngàn dặm không có linh khí, chính là một sự lãng phí.
Trước đó chiến loạn không ngừng, tai ương lan đến trên núi nước Thạch Hào. Sau đó không biết vì sao, rất nhiều ngọn núi nhỏ ào ào tụ tập lại, thấp thoáng dùng núi Cốt Lạc làm thủ lĩnh. Núi Cốt Lạc diện tích khá rộng, trước kia lại đi theo con đường tiên gia một dòng đơn truyền, thuộc loại môn phái trên núi gia nghiệp lớn nhưng nhân khẩu thưa thớt. Vì vậy đã phân chia rất nhiều ngọn núi, cho những tu sĩ môn phái cấp thấp nước Thạch Hào thuê.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, núi Cốt Lạc đã có thanh thế không tầm thường.
Nghe nói nơi này đã mở không ít cửa tiệm tiên gia, đây cũng là mục đích chuyến này của Trần Bình An. Nếu đã đi qua, vậy thì cứ để Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi lấy ra mười mấy món linh khí lộn xộn mua hời, xem có thể bán được giá tốt hay không.
Tất cả tiền thần tiên tới tay đều thuộc về Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi, còn như sau đó “chia của” thế nào, Trần Bình An để mặc cho bọn họ tự thương lượng. Có điều suy đoán Tăng Dịch sẽ phải chịu thiệt không nhỏ, với sự khôn khéo tính toán chi li của Mã Đốc Nghi, có ba Tăng Dịch cũng không phải là đối thủ của cô.
Trần Bình An suy nghĩ, nếu một ngày nào đó mình mở cửa tiệm làm ăn, Mã Đốc Nghi sẽ là một trợ thủ không tệ.
Đến một ngọn núi thuộc địa bàn phía ngoài của núi Cốt Lạc, Trần Bình An mới phát hiện nơi này đã thu gom không ít nạn dân, xây dựng một cái chợ có hình có dạng, tiếng người huyên náo. Trên đường đi còn có rất nhiều nơi đang động thổ thi công, khí thế ngất trời. Ngoại trừ đàn ông trai tráng gân cốt khá khỏe mạnh, còn có không ít phụ nữ và trẻ con sống sót đi tới núi Cốt Lạc, tất cả đều đang ra sức.
Chuyện khiến Trần Bình An ngạc nhiên nhất, đó là có một võ miếu nước Thạch Hào đã xây dựng xong, mặc dù thô sơ nhưng không hề thiếu lễ chế triều đình. Ngoài ra còn có một số tu sĩ đang bận rộn chế tạo trận pháp hộ sơn.
Đây có lẽ là hình thức ban đầu của một bến thuyền tiên gia, hoặc là một môn phái trên núi.
Hai tu sĩ nhìn thấy ba người Trần Bình An dắt ngựa đi tới, đối diện với ba gương mặt xa lạ này, ánh mắt của bọn họ đều có vẻ đề phòng. Bọn họ lập tức lén lút liên lạc với tu sĩ đồng môn, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, cùng nhau chấn nhiếp đám người xứ khác này.
Hôm nay Trần Bình An không còn đeo miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, cũng bó tay với chuyện này. Hắn liền hỏi đường một vị tu sĩ trong đó, nói rằng muốn đi đến ngọn núi tổ sư đường núi Cốt Lạc.
Đám tu sĩ đồng môn kia do một lão tu sĩ cảnh giới Động Phủ cầm đầu, sau khi chỉ đường cho bọn Trần Bình An, nhìn bọn họ rời khỏi chợ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bận rộn chế tạo trận pháp hộ sơn kia.
Không có cách nào, bọn họ chỉ là một môn phái cấp thấp, cho dù đã lánh nạn dời đến núi Cốt Lạc, cũng không góp được quá nhiều tiền thần tiên. Chỉ có thể bị tổ sư đường núi Cốt Lạc ném đến đây, làm thần giữ phía đông núi Cốt Lạc. Một khi có phiền phức, chẳng hạn như kỵ binh Đại Ly thấy núi Cốt Lạc không vừa mắt, một đường đánh tới, bọn họ dĩ nhiên sẽ là người gặp họa đầu tiên, lại chỉ có thể kiên trì ngăn cản tai họa cho núi Cốt Lạc.
Bất kỳ môn phái trên núi nào từ sáng lập, phát triển đến truyền thừa, đều bao hàm gian nan khốn khổ và khuất nhục nguy hiểm.
Lão tu sĩ kia chỉ có tu vi cảnh giới Động Phủ, đã là một trong số “lão tổ” của môn phái. Lúc này lão đứng trên một đài cao, tầm mắt lặng lẽ dừng ở trên người một đứa trẻ nạn dân đang giúp cha mẹ lau mồ hôi. Lão lộ ra một nụ cười hiểu ngầm, đúng là một hạt giống tốt.
Sau khi phía tổ sư đường núi Cốt Lạc biết được chuyện này, vốn định trả một đồng tiền tiểu thử, cùng với một ngọn núi phạm vi mười mấy dặm, nhằm để thay đổi hộ tịch trên núi của gia đình kia. Có điều lão lại gạt bỏ ý kiến của mọi người, từ chối ý tốt của núi Cốt Lạc, dự định tự mình thu nhận đứa trẻ này làm đệ tử đích truyền. Không chừng sáu mươi năm hoặc là trăm năm sau, trong sơn môn của mình sẽ có thêm một tu sĩ cảnh giới Động Phủ, biết đâu còn có thể đạt tới cảnh giới Quan Hải của vị lão tổ phục hưng trong lịch sử sơn môn kia.
Vừa nghĩ tới chuyện này, lão tu sĩ lại cảm thấy vui vẻ yên tâm. Các sư huynh đệ trong tổ sư đường nhà mình, lúc đầu cãi nhau rất gay gắt, dù sao một đồng tiền tiểu thử, nhất là miễn phí được thêm một ngọn núi, hôm nay có ý nghĩa rất lớn. Nhưng sau khi quyết định từ chối đề nghị của tổ sư đường núi Cốt Lạc, bọn họ đều đồng tâm hiệp lực. Ngay cả tiểu sư đệ keo kiệt nhất cũng hạ quyết tâm, sau này đứa trẻ kia hành lễ bái sư, sẽ lấy ra một món linh khí cất kỹ đã lâu tặng cho sư chất.
Sau khi rời khỏi chợ, Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn về nơi xa, hỏi:
- Các ngươi có nhìn ra điều gì không?
Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đều cảm thấy lạ.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không có gì, chắc là ta hoa mắt rồi.
Mã Đốc Nghi trêu đùa:
- Trần tiên sinh, nói chuyện một nửa không tốt đâu.
Trần Bình An cười nói:
- Sau này đợi đến lúc các ngươi một mình đảm đương, sẽ biết nói chuyện một nửa là một môn học vấn lớn, đáng để nghiên cứu kỹ càng.
Mã Đốc Nghi tấm tắc nói:
- Trần tiên sinh đổi cách khoe khoang bản lĩnh của mình, càng ngày càng thành thạo rồi.
Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, xoay người ôm quyền nói:
- Quá khen, quá khen.
Mã Đốc Nghi vừa bực vừa buồn cười nói:
- Trần tiên sinh, ngài còn như vậy, sẽ không phải là Trần tiên sinh trong suy nghĩ của ta nữa.
Tăng Dịch lắc đầu trả lời thay Trần Bình An:
- Nào có, nào có.
Rõ ràng vị thiếu niên này vẫn bênh vực Trần tiên sinh hơn một chút.
Kết quả Mã Đốc Nghi bỗng nhiên vươn tay áo ra, trong thoáng chốc đánh vào mặt hắn. Tăng Dịch chỉ cảm thấy đau rát.
Tăng Dịch nổi nóng nói:
- Quân tử động khẩu không động thủ.
Lần này đến phiên Mã Đốc Nghi lắc đầu, hỏi:
- Thánh nhân đã nói, chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi dưỡng, chút đạo lý này cũng không hiểu sao?
Trần Bình An cười khổ nói:
- Câu này không phải hiểu như vậy. Có điều cô đã chịu hạ mình như thế, ta cảm thấy cũng không có vấn đề.
Một đường cười nói ồn ào, ba người cưỡi ngựa đi tới sơn môn thật sự của núi Cốt Lạc.
So với hai ngọn núi tiên gia đi qua trên đường, nơi này khí thế nghiêm ngặt, giống như một thế giới khác, linh khí còn hơn mấy phần so với núi Hoàng Ly. Dưới chân núi có một trấn nhỏ an tường nằm gần núi gần nước, hoặc có thể nói là một thôn trang khá lớn, nhìn nhà cửa kiến trúc chắc là có hơn ngàn người sinh sống.
Cái gọi là khí phái trên núi, nếu không có con người, lâu ngày sẽ chỉ là một lâu đài trên cát, một dòng nước không nguồn. Có điều rất nhiều tiên sư trên núi chưa lên tới đỉnh, lại lười nhác hoặc khinh thường làm theo suy nghĩ này mà thôi.
Đi đến thôn trang dưới chân núi kia, muốn lên núi phải băng qua một con sông. Cầu trên sông cũng không phải cầu vòm, mà giống như rắn hoặc giao long mảnh khảnh yên lặng nằm trong nước sông. Trên sống lưng của “nó” có một người đàn ông dắt trâu đi qua, chắc là muốn tới ruộng đất gần đó cày cấy. Phía sau người đàn ông và trâu nước còn có một đứa trẻ cưỡi trúc xanh, trong miệng kêu “giá giá”, giống như đang điều khiển ngựa.
Trần Bình An dắt ngựa dừng lại, nhường đường cho người đàn ông và con trâu nước sừng cong cong kia.
Sau khi người đàn ông và trâu nước đi xuống cầu nhỏ, hiển nhiên là thấy nhiều biết rộng, cũng không quan sát ba người xứ khác. Còn đứa trẻ cưỡi ngựa trúc kia nhìn thấy ngựa thật sự, có vẻ rất tò mò. Trần Bình An cười cười với đứa bé kia, nó cũng xấu hổ nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục đi theo phụ thân và trâu nước.
Tăng Dịch cảm thấy thú vị.
Trên núi Cốt Lạc mây mù lượn lờ, thường xuyên sẽ có ánh kiếm cầu vồng cắt vỡ chân trời. Nhưng đứa trẻ hiển nhiên không để ý tới chuyện này, ngược lại càng tò mò với con ngựa bên cạnh bọn họ, thường quay đầu nhìn.
Trần Bình An dẫn đầu dắt ngựa đi lên cầu đá thấp bé, không cao hơn nước sông quá nhiều.
Đi được một nửa, bên kia cũng có thôn dân cần đi qua sông đang an tĩnh chờ đợi.
Sau khi đi xuống cầu đá, Trần Bình An gật đầu cảm ơn bọn họ, thôn dân cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Tăng Dịch như có suy nghĩ, Mã Đốc Nghi cũng vậy.
Ngay lúc này, Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn lên màn trời.
Trong tay áo, hộp gỗ mộ kiếm nhỏ và miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp gần như đồng thời nóng lên.
Về chuyện này, ban đầu Lưu Chí Mậu cũng không che giấu, nói rằng lão có thể dựa vào chúng để truy tìm dấu chân của Trần Bình An.
Trần Bình An cũng không có dị nghị với chuyện này.
Một vệt cầu vồng trắng như tuyết do tu sĩ hối hả ngự gió, từ ngoài núi Cốt Lạc bay tới, đáp xuống đất rền vang. Đó là một lão tu sĩ đảo Thanh Hiệp vẻ mặt hoảng hốt, linh khí hỗn loạn... chính là Chương Diệp quản lý nhà kho và phòng Điếu Ngư.
Chuyến này bí mật đi lên phía bắc, gần như đã kiệt quệ linh khí tích góp trong mấy khiếu huyệt bản mệnh của Chương Diệp. Đây là một hành vi lỗ mãng, có thể tổn hại đến cơ sở đại đạo. Giống như sử dụng ngựa ở trạm dịch truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm, tất nhiên sẽ thương tổn đến ngựa, thậm chí là liên tiếp chạy chết nhiều ngựa.
Tăng Dịch đầu tiên là vui mừng, dù sao Chương Diệp cũng là ân nhân tự tay kéo hắn ra khỏi hố lửa đảo Mao Nguyệt. Có điều sau khi nhìn thấy nét mặt của Chương Diệp, thiếu niên lập tức im lặng.
Trần Bình An đỡ Chương Diệp thân hình lảo đảo, nhẹ giọng hỏi:
- Hồ Thư Giản có biến cố?
Chương Diệp bi thảm nói:
- Trở trời rồi!
Trần Bình An thở dài, thực ra hắn đã sớm dự đoán được cục diện này, chỉ là tình hình còn chưa đến mức gay go nhất, cho nên không có nhiều hành động ứng phó. Trên thực tế hắn cũng không có quá nhiều biện pháp hữu hiệu.
Sức người chung quy cũng có lúc cạn.
Rất đơn giản, một là chủ tướng Tô Cao Sơn Đại Ly đã ra tay, hai là người sau lưng Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu đã bắt đầu vào cục.
Hoặc là cả hai bên dứt khoát hợp sức.
Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc trở giáo, chỉ cầu tự bảo vệ mình, phản bội minh ước. Lưu Chí Mậu luyến tiếc cơ nghiệp đảo Thanh Hiệp, lại bị tính kế, thân rơi vào hiểm cảnh. Đây là chuyện rất bình thường.
Có điều hiện giờ đối với Trần Bình An, chuyện này tuyệt đối không phải tin tức tốt gì.
Hắn vốn đã nhìn rõ tình hình hướng đi của hồ Thư Giản, nhưng bàn cờ mà hắn khổ tâm xây dựng, không chừng lúc này đã bị kỳ thủ đến sau tùy ý lật rơi xuống đất.
Chương Diệp quỳ xuống, vội vàng nói:
- Xin Trần tiên sinh cứu đảo chủ!
Trần Bình An lắc đầu, trực tiếp hỏi:
- Cố Xán và mẹ hắn, có phải đã bị Chương lão tiền bối bí mật giam giữ rồi không?
Chương Diệp quỳ dưới đất, ngẩng đầu lên, vội vàng nói:
- Chuyện xảy ra đột ngột, đảo Thanh Hiệp không làm được chuyện như vậy. Cho dù có thể, ta cũng sẽ không làm, bởi vì ta biết như vậy chỉ phản tác dụng. Người có thể cứu đảo chủ, cũng chỉ có Trần tiên sinh mà thôi.
Trần Bình An đỡ Chương Diệp dậy, chậm rãi nói:
- Chương lão tiền bối hãy đứng lên nói chuyện, ta nghe thử trước đã. Nhưng chuyện đi cứu Lưu Chí Mậu, gần như không có khả năng, tin rằng trên đường tới đây, lão tiền bối cũng đã sớm nghĩ rõ. Sở dĩ chạy chuyến này, chỉ là tận lực làm việc, còn lại tùy thuộc vào trời mà thôi.
Chương Diệp khẽ gật đầu, cười khổ không thôi, trong ánh mắt còn có vẻ cảm kích.
Trần Bình An lại cảm thấy nhức đầu.
Giống như lúc trước nói đùa với Mã Đốc Nghi, ngay trước mặt Chương Diệp, có mấy lời chỉ nói phân nửa, nhìn thấu mà không vạch trần.
Chương Diệp dĩ nhiên là tận lực làm việc, nhưng rất có thể Chương Diệp cũng biết rõ, hành tung của mình đã rơi vào trong mắt một số người có tâm, không chừng đang ở một nơi nào đó trên núi Cốt Lạc nhìn xuống chỗ này.
Cho nên Trần Bình An không ném đá xuống giếng, một quyền đánh chết lão, đã xem như tận tình tận nghĩa rồi.
Trần Bình An nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Chương Diệp ổn định tâm thần, câu nói đầu tiên lại khiến cho Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đang vểnh tai lắng nghe, nội tâm chấn động:
- Đảo chủ của chúng ta không địch lại một tu sĩ thân phận không rõ, đã trọng thương, sau đó bị giam giữ trong thủy lao đảo Cung Liễu. Chẳng những như vậy, chủ tướng Tô Cao Sơn của kỵ binh Đại Ly, đã tự mình giá lâm thành Vân Lâu bên bờ hồ Thư Giản. Hắn ném roi xuống hồ, tuyên bố muốn tất cả tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản không chịu quản lý, trong mười ngày đều chết hết.
Ý niệm đầu tiên trong lòng Trần Bình An, đó là đại tu sĩ có thể cường thế trấn áp Lưu Chí Mậu kia, một là du hiệp Mặc gia Hứa Nhược, hai là thánh nhân Nguyễn Cung.
---------
Chú thích:
(1) Gương liên hồ: Một loại gương cổ, chủ yếu lưu hành ở thời Chiến quốc và thời Hán, có hình tròn, mặt sau khắc hoa văn vòng cung nối liền, chia làm nhiều loại.
https://q3.itc.cn/images01/20240708/8d9136dfa4cf4cd79dd366e4502255b1.jpeg
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK