Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó hai người dự định ngủ ngoài trời ở một nơi núi non hoang vu, thực ra chỉ cần không có tuyết rơi thì cũng không vấn đề gì.

Trần Bình An lấy một lá bùa mỹ nhân da cáo ra, trong đó có một cô gái âm vật tên là Tô Tâm Trai cư ngụ.

Cô là người nước Thạch Hào, khi còn sống là một tu sĩ cảnh giới Động Phủ. Phụ thân trọng nam khinh nữ, lúc còn trẻ cô đã được luyện khí sĩ của một động phủ tiên gia nước Thạch Hào nhìn trúng tố chất, đưa đến núi Hoàng Ly, chính thức tu đạo. Tu hành trên núi mười mấy năm, Tô Tâm Trai chưa từng xuống núi trở về quê nhà, đã sớm không còn chút tình cảm bận tâm nào với gia tộc.

Phụ thân đã từng tự mình đến chân núi Hoàng Ly, xin gặp con gái một lần, nhưng Tô Tâm Trai lại đóng cửa không gặp. Ông ta vốn định nhờ con gái giúp con trai trong chuyện khoa cử, cuối cùng đành phải trở về tay trắng. Trên đường đi ông ta chửi mát, cực kỳ khó nghe, rất khó tưởng tượng đó là lời nói của một người cha ruột. Những lời này bị Tô Tâm Trai âm thầm bám theo nghe được rõ ràng, hoàn toàn thương tâm. Cô vốn định giúp gia tộc một lần sau đó mới thật sự đoạn tuyệt hồng trần, nhưng cuối cùng quyết định trở về sơn môn.

Trong một lần Tô Tâm Trai và hai vị sư tỷ sư muội xuống núi du lịch, đã bị một vị tổ sư cảnh giới Long Môn của đảo Tố Lân hồ Thư Giản bắt đi. Cuối cùng cô chết thảm trong miệng con giao long kia. Hai cô gái đồng môn khác thì đã sớm chết dưới tay vị tổ sư đảo Tố Lân rồi.

Tô Tâm Trai xuất hiện với dung mạo của cô gái được vẽ trên giấy bùa mỹ nhân da cáo, cười rất mê người, mi mắt truyền thần.

Trong mười hai cô gái âm vật, Tô Tâm Trai là người có tính tình rộng rãi hoạt bát nhất, rất nhiều chiêu trò đùa giỡn Tăng Dịch đều là chủ ý của cô.

Nếu không phải sắp đi vào địa bàn núi Hoàng Ly, Trần Bình An thật sự không dám mời cô ra ngoài.

Về tình hình gần đây của núi Hoàng Ly, ngay từ đầu Trần Bình An đã nói hết những gì mình biết cho Tô Tâm Trai nghe.

Vị ân sư mà trong lòng cô luôn nhớ đến, mấy năm trước đã qua đời rồi. Nhưng núi Hoàng Ly hôm nay còn xem như an ổn, dù sao chỉ là tiên gia hạng hai ở nước Thạch Hào, không cao không thấp, trong loạn cục lại khá dễ tránh được tai họa.

Những môn phái hạng ba hạng bét, đã sớm bị động phủ tiên gia xung quanh thôn tính. Còn những thế lực đỉnh cao hàng đầu lại là cây to chắn gió, sứt đầu mẻ trán, không biết nên giao tiếp với triều đình nước Thạch Hào hoặc kỵ binh Đại Ly như thế nào, một nước sơ suất sẽ là tai ương ngập đầu.

Núi Hoàng Ly có hơn ba mươi tu sĩ, thuộc về tiên sư gia phả hợp lệ được ghi vào danh sách, cộng thêm tạp dịch tỳ nữ phụ thuộc, hôm nay đại khái có hơn hai trăm người.

Di nguyện của Tô Tâm Trai là hi vọng có thể trở về núi Hoàng Ly, thắp ba nén nhang ở ngôi mộ sư phụ và tổ sư đường, ngoài ra không còn thỉnh cầu gì khác. Thậm chí cô còn không có ý định sống trong “Diêm Vương Điện” Hạ Ngục hoặc là Lưu Ly các phỏng chế.

Sau khi được gọi ra, Tô Tâm Trai lần đầu tiên không trêu chọc Tăng Dịch hay vị tiên sinh sổ sách kia.

Tăng Dịch thấy lạ, Trần Bình An thì không.

Đây là do càng đến gần quê thì càng thấp thỏm.

Tăng Dịch nhìn thấy Tô Tâm Trai, lại có phần vui vẻ.

Tâm tư thiếu niên trong vắt thấy đáy.

Trần Bình An biết, Tô Tâm Trai thực ra cũng biết, chỉ là cô giả vờ hồ đồ mà thôi. So với những cô gái tuổi tác lớn hơn, thiếu nữ càng coi trọng vừa gặp đã yêu. Đàn ông thấy giai nhân mỹ lệ thì động dung, cô gái thấy đàn ông anh tuấn thì động tâm, đều là đạo lý không thể bàn cãi, không đáng ngạc nhiên.

Đáng thương cho thiếu niên cao lớn Tăng Dịch này, tình cảnh xem như tốt hơn quỷ tu Mã Viễn Trí của phủ Chu Huyền, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Thấy Tô Tâm Trai buồn rầu, Trần Bình An bèn thay đổi chủ ý, nói với Tăng Dịch tu hành xong lại ngủ một canh giờ, sau đó suốt đêm lên đường.

Tăng Dịch hiếm hoi có thể làm chút gì đó cho Tô Tâm Trai, dĩ nhiên là vỗ ngực rung trời. Trần Bình An thấy vậy chỉ đành ôm trán, rốt cuộc vẫn là chim non chưa từng bay qua khóm hoa.

Có điều Trần Bình An vẫn cho Tăng Dịch một cơ hội, một mình tách ra, để Tô Tâm Trai ở lại bên đống lửa “hộ đạo” cho Tăng Dịch đang tu hành.

Trần Bình An âm thầm lưu lại hai thanh phi kiếm ở đó, một mình đi trên đường nhỏ ở triền núi, tuyết đọng phủ lên cây tùng, thỉnh thoảng tuyết rơi kêu lã chã.

Hắn quay đầu nhìn, phát hiện Tô Tâm Trai xách vạt váy chạy nhanh tới, còn cố ý đạp ra tiếng trong đất tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân dài sau người. Không phải bởi vì khi còn sống cô là tu sĩ cảnh giới Động Phủ, mà là vì nương thân trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, được họ Hứa thành Thanh Phong xem như gà đẻ trứng vàng.

Trời cao đất rộng, không thiếu cái lạ.

Tô Tâm Trai đi đến bên cạnh Trần Bình An, sánh vai tản bộ với hắn, cười nói:
- Trần tiên sinh đúng là không biết làm bà mai, chẳng lẽ không nhìn ra, ta chẳng hề động tâm với tiểu tử ngốc Tăng Dịch kia sao?

Trần Bình An cười khổ nói:
- Không động tâm thì không động tâm, ta cũng không miễn cưỡng cô làm gì, nhưng cô cũng đừng cố ý khiến người ta thương tâm. Sau này Tô cô nương thanh tịnh rồi, còn ta thì phải chung sống với tiểu tử ngốc kia nhiều năm nữa.

Tô Tâm Trai ra vẻ kinh ngạc, cười híp mắt nói:
- Thần tiên lão gia như Trần tiên sinh, còn để ý tâm tình của một tiểu tử ngốc sao? Nếu không nghe lời thì cứ đánh hắn, đánh đến khi hắn ngoan ngoãn vâng lời thì thôi. Tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản chúng ta đều như vậy, không ai nhớ cái tốt, chỉ nhớ đến giáo huấn.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ta cũng đã đoán trước phản ứng của cô rồi.

Tô Tâm Trai đột nhiên muốn đưa tay kéo cánh tay Trần Bình An, kết quả bị Trần Bình An nhảy ra tránh thoát, trừng mắt nói:
- Nhớ giáo huấn, không phải sao?

Tô Tâm Trai che miệng cười, khom lưng nặn một quả bóng tuyết, thuận miệng hỏi:
- Lồng than nhỏ mà Trần tiên sinh mang theo bên mình đâu rồi? Ta có thể đốt lửa giúp.

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không lãng phí than củi nữa. Ở đảo Thanh Hiệp dù sao cũng không lo, dùng xong tự sẽ có người giúp thêm vào. Ở chỗ này thì không có, phải tự mình bỏ tiền ra chợ mua, tay ấm áp nhưng lại xót ruột.

Mặc dù đoạn đường này Tô Tâm Trai nhiều lần lộ diện, đã sớm lĩnh giáo sự keo kiệt của vị tiên sinh sổ sách này, nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ thú vị. Cô vốn muốn nghe câu trả lời này, cho nên mới hỏi như vậy.

Tô Tâm Trai đi ở trước người Trần Bình An, sau đó đi lùi lại, cười đùa nói:
- Đến núi Hoàng Ly rồi, Trần tiên sinh nhất định phải tới trấn nhỏ ở chân núi, ăn bánh quai chèo xốp giòn ở đường Quế Hoa một lần, mới xem như không uổng chuyến này. Tốt nhất là mua một túi lớn mang theo trên đường.

Trần Bình An không cao hứng nói:
- Cô bỏ tiền à?

Tô Tâm Trai liếc xéo nói:
- Ôi chao, Trần đại tiên sinh, Trần lão thần tiên của ta, ngài đã đặc biệt chạy một chuyến xa như vậy rồi, còn để ý mấy lượng bạc sao?

Trần Bình An cười nói:
- Vừa nhìn đã thấy là một cô nương không biết cân đo đong đếm, còn dám xem thường Tăng Dịch trung thực nề nếp?

Tô Tâm Trai tức giận, lập tức ném quả bóng tuyết trong tay ra, lại bị Trần Bình An vốn hơi cúi người ung dung tránh thoát. Tô Tâm Trai còn muốn nặn một quả bóng tuyết khác, Trần Bình An đã vội vàng nói:
- Dừng lại, dừng lại, ta cũng không muốn Tăng Dịch nảy sinh hiểu lầm với hai ta.

Tô Tâm Trai quả thật dừng tay, trêu đùa nói:
- Trần tiên sinh là người từng qua biển cả nên không sợ sông nước, hay là có tà tâm nhưng không có gan?

Trần Bình An mỉm cười nói:
- Không cần nói với người khác.

Tô Tâm Trai nhìn cặp mắt của nam nhân trẻ tuổi này, làm mặt quỷ nói:
- Ấy ấy ấy, hóa ra Trần tiên sinh người gỗ của chúng ta, thật sự có cô nương yêu thích rồi. Ài, lại đánh cuộc thua rồi.

Trần Bình An cười trừ.

Cuối cùng Trần Bình An bảo Tô Tâm Trai trở về chỗ Tăng Dịch trước, nói mình còn muốn tùy ý đi dạo một chút.

Tô Tâm Trai chế giễu một câu “tuổi còn trẻ đã là cáo già rồi, thật không biết đã gây họa cho bao nhiêu cô nương, mới có tâm tư cẩn thận chặt chẽ như vậy”.

Trần Bình An xem như là một lời khen, không tính toán với cô.

Tô Tâm Trai trở lại chỗ Tăng Dịch, ngồi xuống bên đống lửa.

Trần Bình An thật lâu không trở về.

Tăng Dịch tu hành xong, nhìn thấy Tô Tâm Trai bên cạnh, chỉ cười ngây ngô mà thôi.

Sau khi Trần Bình An trở về, bọn họ tiếp tục lên đường.

Bởi vì đã đến gần địa bàn động phủ tiên gia, Trần Bình An không lấy ra mấy lá bùa mỹ nhân da cáo còn lại. Trước đây khi băng qua miếu thờ thần linh núi sông, lầu thành hoàng hoặc hai miếu văn võ, phần nhiều cũng là như vậy.

Thực ra với ngọc bài cung phụng của đảo Thanh Hiệp hồ Thư Giản, vốn không cần lo lắng những phiền phức nhỏ có thể xuất hiện kia. Hơn nữa bởi vì nước Thạch Hào ở gần hồ Thư Giản, nơi đầy rẫy tu sĩ hoang dã, cho nên đối với rất nhiều người lạ chuyện lạ mà những nước nhỏ khác khó tưởng tượng, phần lớn dân chúng nước Thạch Hào đều không kinh ngạc.

Có điều Trần Bình An kiên quyết như vậy, Tô Tâm Trai và những âm vật khác cũng chỉ lẩm bẩm oán giận mấy câu mà thôi. Thậm chí không giống như oán giận, mà là đang làm nũng với một vị trưởng bối.

Vào hoàng hôn, một quỷ hai người đi tới trấn nhỏ ở chân núi Hoàng Ly. Trước khi lên núi, Trần Bình An tuy nói không thích tiêu tiền, nhưng vẫn mua một túi bánh quai chèo ở đường Quế Hoa, đó là loại nhân thập cẩm đắt tiền nhất, chia cho Tô Tâm Trai và Tăng Dịch. Quả thật là xốp giòn thơm ngọt, sau khi ăn vài miếng, Trần Bình An lại xoay người đi mua thêm hai túi lớn, thừa lúc không ai chú ý, lén lút cất vào trong vật một thước. Nhìn thấy Tô Tâm Trai đang cười cười, Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai tu sĩ trông coi sơn môn núi Hoàng Ly là hai đệ tử năm cảnh giới thấp, tư chất không tốt lắm, một già một trẻ.

Sau khi Trần Bình An lấy ra miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp linh khí dồi dào kia, lại nói sơ qua ý đồ tới đây, hai người liền giật mình biến sắc, cũng không nghĩ đến chuyện thông báo, trực tiếp dẫn ba người lên núi.

Về thân phận của Tô Tâm Trai và hai chuyện kia, Trần Bình An cũng không che giấu núi Hoàng Ly.

Thật ra tu sĩ già vẫn còn nhớ cái tên Tô Tâm Trai này, dù sao năm xưa cô là nhân tài xuất chúng được núi Hoàng Ly gởi gắm hi vọng. Nhưng sau chuyện bi thảm dưới núi, núi Hoàng Ly chẳng những không có ý định hỏi tội, ngược lại còn từng chủ động phái người đến đảo Tố Lân ở hồ Thư Giản, xin lỗi vị tổ sư vốn là lão thần tiên cảnh giới Long Môn kia.

Đương nhiên bọn họ cũng có suy nghĩ “gặp dữ hóa lành, biến xấu thành tốt”, muốn bám víu một chút quan hệ với đảo Tố Lân, giúp núi Hoàng Ly có thể giơ một ngọn cờ, chấn nhiếp những môn phái thù địch xa gần. Có điều khi đó đảo Tố Lân lại không cho tu sĩ núi Hoàng Ly bước vào sơn môn, không nể mặt chút nào. May mà sau khi vị tu sĩ kia trở về núi Hoàng Ly, đã lén lút cố ý thả ra một chút tin tức lấp lửng, còn xem như mang đến cho sư môn nhà mình một chút lợi ích thực tế.

Cho nên khi nghe nói có một vị cung phụng đảo Thanh Hiệp viếng thăm, lão tu sĩ nào dám thất lễ.

Lão tổ của núi Hoàng Ly nhanh chóng rời khỏi phủ đệ, dẫn theo mấy vị tu sĩ cầm quyền trên núi, tự mình tiếp đãi vị Trần đại cung phụng cao không thể với này.

Đối với nước Thạch Hào, hồ Thư Giản có hơn ngàn hòn đảo, mấy vạn vị tu sĩ hoang dã ngạo mạn, trong đó hơn trăm hòn đảo cần phải nhớ tên. Trong số này lại có hơn mười hòn đảo lớn nhất định phải nhớ kỹ, bao gồm Thanh Chủng, Lạp Túc, Thiên Mỗ. Còn về đảo Thanh Hiệp đã xuất hiện một vị lão tổ Nguyên Anh Tiệt Giang chân quân, càng giống như lục địa thần tiên ở nơi cao nhất nhân gian.

Mặc dù núi Hoàng Ly không biết được gió nổi mây vần hai tháng qua ở hồ Thư Giản, nhưng về chuyện Lưu Chí Mậu thuận lợi ngồi lên bảo tọa quân chủ giang hồ, gần như tất cả tu sĩ trên núi trong nước Thạch Hào đều biết, ngoại trừ những môn phái dưới chót tin tức bế tắc, ngăn cách nhân thế.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của vị lão tổ núi Hoàng Ly kia, Tô Tâm Trai lệ nóng doanh tròng, lập tức quỳ xuống, khóc không thành tiếng.

Hành động này dọa cho vị lão tổ kia và mọi người núi Hoàng Ly đều giật mình.

Trần Bình An liền khéo léo tìm từ, lặp lại một lần những lời đã nói với tu sĩ ở sơn môn.

Những lời này đều là do Tô Tâm Trai tự mình nghĩ ra, Trần Bình An chỉ nói theo rập khuôn mà thôi.

Sau khi núi Hoàng Ly biết được “chân tướng”, trong lòng mọi người đểu giống như trút được gánh nặng. Sau đó hai bên ngồi xuống, vị lão tổ sư cảnh giới Quan Hải vẫn luôn không thể bước vào cảnh giới Long Môn, liền hỏi han ân cần tiểu nha đầu Tô Tâm Trai năm xưa đã thay đổi dung mạo, ít nhiều có một chút chân tình thật lòng, không thể giả được. Tô Tâm Trai vẫn nhớ tình xưa, càng khiến đám tu sĩ núi Hoàng Ly thổn thức không thôi.

Sau đó Tô Tâm Trai thuận lợi đi đến tổ sư đường sơn môn dâng hương, là tổ sư núi Hoàng Ly tự mình đưa nhang.

Cuối cùng Tô Tâm Trai đi đến trước mộ sư phụ. Lần này chỉ có hai người Trần Bình An và Tăng Dịch đi theo, cô đã khéo léo từ chối tổ sư núi Hoàng Ly và các vị tu sĩ tiền bối còn lại.

Một tu sĩ trung niên nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, không nhịn được nhẹ giọng cảm khái nói:
- Vị Trần cung phụng đảo Thanh Hiệp đường xa tìm đến này, thật là... không thể nhìn bề ngoài.

Lão tổ sư núi Hoàng Ly cười nói:
- Ngươi nói vậy là sao, rốt cuộc là đang khen hay chê người ta? May mà Trần cung phụng không có ở đây, bằng không chỉ với câu này của ngươi, núi Hoàng Ly nho nhỏ chúng ta e rằng sẽ bị liên lụy.

Lão tổ sư rất nhanh lại vuốt râu cười nói:
- Có điều đúng là không thể xem bề ngoài. Tướng mạo bình thường, trên người cũng không mang theo một món pháp bảo sặc sỡ lóa mắt nào. Nếu không có miếng ngọc bài cung phụng kia, còn thật không thể khiến người ta tin tưởng. Một tu sĩ còn trẻ như vậy, đã là cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hiệp, thật là tài giỏi. Đám xương già không có tiền đồ chúng ta, không thể nào so sánh được với người ta, không thể so sánh được.

Tu sĩ trung niên muốn nói gì đó, lão tổ sư đã liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu nói:
- Đã như vậy rồi, còn cần núi Hoàng Ly chúng ta làm gì nữa sao? Hiềm vì chuyện tốt không được như ý, cho nên ăn no rửng mỡ, muốn làm một ít thủ đoạn vẽ rắn thêm chân?

Tu sĩ trung niên lập tức hiểu ý gật đầu.

Mặc dù đã đi xa, Tô Tâm Trai lại nhạy bén phát hiện Trần Bình An tỏ ra bất đắc dĩ, bèn cười hỏi:
- Thế nào rồi? Là lão tổ sư trên núi nói gì sau lưng ta à?

Trần Bình An cười lắc đầu nói:
- Không đâu, đang nói lời tán dương ta.

Tô Tâm Trai tò mò hỏi:
- Làm sao, nếu nói là Trần tiên sinh tuổi trẻ tài cao, còn xem như tạm được, Trần tiên sinh có thể thoải mái nhận lấy. Nhưng nếu khen ngợi Trần tiên sinh tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ hiên ngang, Trần tiên sinh ngài nhất định đừng xem là thật.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cửa một nhà, ánh mắt của tu sĩ núi Hoàng Ly các ngươi đều như nhau.

Tô Tâm Trai cười, sau đó đi hơi chậm lại. Trần Bình An cũng chậm lại theo.

Nhóm người đi tới hậu sơn núi Hoàng Ly, linh khí kém xa khu vực đảo Thanh Hiệp, nhưng còn xem như non xanh nước biếc. Bọn họ đi đến trước một ngôi mộ.

Thắp nhang dập đầu xong, Tô Tâm Trai thật lâu không muốn đứng dậy.

Trần Bình An ngồi ở phía xa, tiện tay nắm một vốc đất nhỏ, khẽ vân vê.

Tăng Dịch từ xa nhìn bóng dáng của Tô Tâm Trai, thiếu niên cũng rất hương tâm.

Sau khi đứng dậy, Tô Tâm Trai lau nước mắt, đi tới chỗ Trần Bình An, vẻ mặt thư thái, mi mắt không còn vẻ u sầu.

Trần Bình An ném đất đứng lên.

Tô Tâm Trai mỉm cười nói:
- Trần tiên sinh có thể thu hồi giấy bùa rồi.

Trần Bình An muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, thu lại giấy bùa mỹ nhân da cáo, cất vào trong tay áo.

Trước người chỉ còn lại cô gái âm vật đã khôi phục diện mạo vốn có.

Trần Bình An hỏi:
- Thật không muốn sống trong giấy bùa mỹ nhân da cáo sao? Cho dù có tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, chuyện đầu thai chuyển thế vẫn là...

Tô Tâm Trai lắc đầu nói:
- Ta không hối hận, không một chút nào.

Cô lùi lại phía sau mấy bước, nhìn tiên sinh sổ sách nét mặt nhợt nhạt không tốt hơn âm vật bao nhiêu, cười duyên dáng, làm một một động tác chúc phúc uyển chuyển.

Cô quay đầu, cười nói với Tăng Dịch vành mắt ướt át:
- Tiểu tử ngốc, sau này theo Trần tiên sinh tu hành cho tốt, nhớ nhất định phải bước vào năm cảnh giới trung, lại trở thành một vị địa tiên.

Tăng Dịch ra sức gật đầu.

Sau đó cô nhìn Trần Bình An, nhẹ giọng nói:
- Mong Trần tiên sinh cầu được ước thấy, không có phiền não.

Trần Bình An khàn giọng hỏi:
- Không suy nghĩ thêm một chút sao?

Tô Tâm Trai lại nói:
- Mong Trần tiên sinh và cô nương ngưỡng mộ trong lòng kia, trở thành tình lữ thần tiên.

Trần Bình An hít thở sâu một hơi, giơ tay lên ôm quyền nói:
- Mong có thể hữu duyên gặp lại Tô cô nương.

Tô Tâm Trai mặt đầy nước mắt, lại vui vẻ cười nói:
- Nhất định, nhất định, đến lúc đó Trần tiên sinh cũng đừng không nhận ra ta nhé.

Trần Bình An khẽ gật đầu.

Tô Tâm Trai hơi nghiêng đầu, nhìn cặp mắt của người trẻ tuổi kia, dường như đang xác định hắn có đang nói dối hay không, cuối cùng bỗng nhiên cười nói:
- Hà, mới phát hiện, hóa ra Trần tiên sinh của chúng ta rất anh tuấn.

Trần Bình An nặn ra một nụ cười, run rẩy giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Vị cô nương này, ánh mắt không tệ.

Tô Tâm Trai không còn chấp niệm, bắt đầu hồn bay phách lạc tửng chút một, giống như một bức tranh mỹ nữ bốc cháy không còn, tro tàn bay đi, một lần nữa trở về giữa trời đất.

Trần Bình An vẫy tay từ biệt cô.

Tăng Dịch ôm mặt khóc.

Cuối cùng Trần Bình An vỗ vai thiếu niên nói:
- Đi rồi.

Tăng Dịch cúi mặt, khẽ gật đầu.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Nếu quả thật thích Tô cô nương như vậy, đời này đến phút cuối vẫn không thể nói ra mình thích cô ấy, không sao cả. Sau này mấy chục năm, hơn trăm năm, cho dù tìm khắp nhân gian, ngươi cũng phải gặp lại cô ấy một lần, lớn tiếng nói cho cô ấy biết là mình thích cô ấy. Nếu như trăm năm không đủ, vậy thì cố gắng trở thành một vị địa tiên tranh trường thọ với trời đất. Chỉ cần đến lúc đó vẫn còn thích cô ấy, vừa chăm chỉ tu đạo vừa đi xa vạn dặm, tìm cô ấy ngàn năm thì có ngại gì.

Tăng Dịch đột nhiên ngẩng đầu lên, nức nở nói:
- Nhưng tư chất của tôi kém.

Trần Bình An trầm giọng nói:
- Tăng Dịch, khi còn chưa nỗ lực vượt xa người thường, ngươi không tư cách nói mình thiên phú không tốt, tư chất kém. Những lời này, ngươi nói với người khác một ngàn lần một vạn lần, ta cũng mặc kệ ngươi. Nhưng ở chỗ này của ta, chỉ cần ngươi còn muốn theo ta tu đạo, vậy thì chỉ có thể nói một lần.

Tăng Dịch ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Trần Bình An dời bước, nói với Tăng Dịch những lời cuối cùng:
- Ta chờ ngươi ở cổng sơn môn. Trước đó ta sẽ đi từ biệt tu sĩ núi Hoàng Ly, ngươi cũng không cần đi theo, có thể một mình ở lại đây. Có một số lời thật lòng, nói ra hay không cũng không quan trọng. Có thể thật sự nhớ lâu trong lòng hay không, mới chứng minh ngươi thích Tô cô nương đến thế nào.

- Nhưng có một câu hiện giờ chắc ngươi không thích nghe. Cho dù mấy tháng hoặc là mấy năm sau, ngươi thích cô nương khác, ta cũng sẽ không vì vậy mà xem thường Tăng Dịch ngươi. Nhưng nếu như... nếu như ngươi vẫn luôn nhớ đến Tô cô nương, ta nhất định sẽ xem trọng Tăng Dịch ngươi.

Trần Bình An bỏ Tăng Dịch lại một mình, trở về cảm ơn từ biệt tu sĩ núi Hoàng Ly.

Sau đó hắn chậm rãi xuống núi, ngồi ở bậc thềm phía dưới sơn môn.

Quay đầu nhìn, trông thấy một vị thiếu niên cao lớn đang chạy nhanh xuống núi.

---------

Trên đường Tùng Hạc nơi tụ tập của quyền quý châu thành nước Thạch Hào, có một phủ đệ họ Mã ngưỡng cửa rất cao, vốn là gia tộc cao quý hàng đầu. Sau đó nhờ sinh ra một đứa con gái tốt còn cành vàng lá ngọc hơn hoàng thân quốc thích, khiến cho gia tộc tiến thêm một bước, rất có danh vọng trong châu thành rộng lớn. Ngay cả vị thứ sử đại nhân luôn thanh cao kiêu ngạo kia, vào dịp lễ tết cũng sẽ chủ động phái người đến phủ đệ họ Mã thăm viếng.

Vào cuối năm, sáng sớm hôm nay, từng tiếng vó ngựa vọng lại trên con đường lớn đá xanh, có ba người cưỡi ngựa đã sớm vào thành, đi tới con đường Tùng Hạc này.

Bởi vì khói lửa chiến tranh đã lan đến, chỉ cách khu vực trung bộ nước Thạch Hào một châu, cho nên cuối năm nay đường Tùng Hạc không còn không khí vui mừng, mùi vị năm mới đầy đủ như trước kia.

Ba người lần lượt xuống ngựa.

Một nam tử trẻ tuổi sắc mặt uể oải, mặc một bộ áo bông màu xanh, lại học theo du hiệp đeo đao kiếm.

Bên cạnh có hai nam nữ dắt ngựa. Cô gái dáng người uyển chuyển, đáng tiếc đầu đội nón che giấu dung nhan. Còn có một thiếu niên cao lớn lưng đeo hòm trúc.

Người gác cổng là một người đàn ông trung niên, ăn mặc không thua gì thân hào quận huyện. Hắn ngáp một cái, liếc nhìn người xứ khác cầm đầu kia, tỏ ra không kiên nhẫn. Nhưng sau khi nghe nói người này đến từ đảo Thanh Hiệp hồ Thư Giản, hắn liền giật mình, hoàn toàn không còn buồn ngủ. Hắn lập tức cúi đầu khom lưng, bảo tiên sư chờ một chút, hắn sẽ lập tức đi bẩm báo với gia chủ. Gã canh cổng kia chạy nhanh đi, không quên quay đầu tươi cười xin tiên sư trẻ tuổi đừng sốt ruột, hắn nhất định sẽ đi nhanh về nhanh.

Phủ đệ rộng lớn, sau khoảng nửa nén nhang, người gác cổng mồ hôi đầm đìa, cùng với một người đàn ông gầy gò nho nhã tóc mai trắng như sương, vội vã chạy tới.

Phía sau hai người là một ông lão, bước chân không gấp không lề mề nhưng lại không chậm, dáng vẻ giống như thầy giáo dạy học tại nhà.

Dưới nón che mặt, cô gái đã sớm lệ nóng doanh tròng, chỉ là cắn chặt môi, không mở miệng nói chuyện.

Trần Bình An lấy miếng ngọc bài kia ra. Lão tiên sinh tiếp lấy, cẩn thận xem xét cả hai mặt trái phải một phen, sau đó lễ độ cung kính trả lại cho Trần Bình An, nhẹ giọng nói:
- Không biết cung phụng tiên sư đại giá quang lâm, đã không tiếp đón từ xa.

Gia chủ họ Mã kiềm chế sự ngạc nhiên và kính sợ trong lòng, vội vàng mời ba người đảo Thanh Hiệp đường xa đến đây vào phủ đệ nhà mình.

Gia chủ họ Mã vốn còn định mở rộng lớp cổng chính thứ hai, để bày tỏ thành ý, nhưng bị tiên sư trẻ tuổi kia khéo léo từ chối.

Trần Bình An đã sớm bàn bạc với cô gái họ Mã con của vợ cả này, cũng là người đã làm vẻ vang phủ đệ họ Mã năm xưa. Lúc này hắn dựa theo từ ngữ đã định trước, nói thẳng với vị gia chủ tuổi gần năm mươi nhưng vẫn bảo dưỡng khéo léo:
- Mã Đốc Nghi ở hồ Thư Giản, ban đầu vốn là tu sĩ của đảo Tùng Phong, gia nhập môn hạ của một lão tu sĩ tên là Thiệu Động Thiên, vốn không có hi vọng đại đạo. Sau đó Mã Đốc Nghi có cơ duyên khác, thật sự tiến dần từng bước trong chuyện tu hành. May mắn là cùng nhánh với ta, hôm nay xem như là sư chất của ta (đồ đệ của sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội). Cho nên lần này ta ra ngoài du lịch, đã đặc biệt tới phủ đệ họ Mã các ngươi xem thử.

Thân là khách, nói những lời này thực ra rất không khách sáo, giống như từ trên cao nhìn xuống, rất phù hợp với giọng điệu của một tu sĩ hồ Thư Giản, cũng phù hợp với tác phong trên núi của tiên sư gia phả đỉnh cao nước Thạch Hào.

Nhưng gia chủ họ Mã và cung phụng gia tộc kia, đều cảm thấy như vậy mới đúng. Nếu không thì phải cân nhắc thân phận của vị cung phụng trẻ tuổi này, xem có phải là giả hay không, nhìn thấy họ Mã hôm nay tràn ngập nguy cơ, cho nên đến lừa gạt trên đầu nhà mình.

Nếu là như vậy, nhiều nhất chỉ là thích ăn uống, ân cần phục vụ một bữa, sau đó vội vàng tiễn thần ra cửa, tránh gây thêm rắc rối. Dù sao hôm nay thứ mà họ Mã cần là tặng than trong tuyết thật sự, chứ không phải thêu hoa trên gấm chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Mặc dù vẫn nửa tin nửa ngờ đối với thân phận cung phụng đảo Thanh Hiệp của người trẻ tuổi kia, nhưng dù sao vẫn tin tưởng nhiều hơn một chút. Thế là lời khách sáo lại càng khách sáo, gần như là nịnh hót. Dù sao những lời này chứa đầy cả sọt, cũng không tốn một đồng tiền nào.

Họ Mã có được gia sản như hôm nay, không chỉ dựa vào tổ tiên và con cháu đọc sách thánh hiền mà ra.

Phiền phức duy nhất, đó là mấy chục năm qua họ Mã quá vẻ vang, mọi việc quá suôn sẻ, tiền gì cũng muốn kiếm, kết quả lại kiếm ra phiền phức lớn. Họ Mã vốn không sợ tiêu tiền để giải quyết phiền phức, chỉ sợ tốn một khoản tiền lớn rồi, thứ mua được không phải bùa hộ mạng gì đó, mà là một lá bùa đòi mạng.

Nếu vị tiên sư trẻ tuổi này thật sự là sư thúc mới của Mã Đốc Nghi, vậy thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.

Nước Thạch Hào hôm nay, từ kinh thành đến địa phương đều sôi sùng sục. Một vị tu sĩ thần tiên đủ phân lượng, nói chuyện còn hiệu nghiệm hơn đám lão đại đáng thương của nha môn sáu bộ.

Tiến vào sảnh chính phủ đệ, Trần Bình An vẫn nói rất đơn giản vắn tắt. Hắn bảo rằng Mã Đốc Nghi và mình quan hệ không tệ, nếu họ Mã gặp nạn, hắn có thể cố gắng giúp đỡ một chút. Còn nếu như gia nghiệp ổn thỏa, vậy thì xem thử gia tộc có hạt giống tốt thích hợp tu đạo hay không. Lỡ may thật sự có phúc duyên như vậy, đến lúc đó có thể đưa hạt giống tốt kia tới hồ Thư Giản tu hành, hoặc là lưu lại một khoản tiền thần tiên, cả hai đều được.

Ba ngày sau, ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Cô gái vẫn luôn đội nón che mặt, nhìn lại bức tường của châu thành, ánh mắt phức tạp.

Sau khi vị cung phụng trẻ tuổi của đảo Thanh Hiệp đi tới phủ đệ thứ sử một chuyến, chuyện khẩn cấp của họ Mã đã an ổn vượt qua.

Một đứa trẻ họ Mã miễn cưỡng sở hữu tư chất luyện khí sĩ thứ tư thứ năm, đã nương nhờ môn hạ của một vị lão thần tiên châu thành, bắt đầu tu đạo. Không phải đệ tử ký danh, mà là đệ tử thân cận đúng như ý nghĩa, cần được nha môn triều đình ghi chép rõ ràng vào danh sách.

Như vậy nghĩa là hàng năm gia tộc của đứa trẻ kia phải bỏ ra một khoản tiền thần tiên, đi vào túi của sư phụ hắn. Đương nhiên sẽ không dùng toàn bộ để trải đường tu đạo cho đứa trẻ, nhưng dù sao cũng xem như không có nỗi lo về sau. Hoặc nhiều hoặc ít, sẽ lấy được một phần lợi ích thực tế thuộc về chính nó.

Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, không nói gì.

Ngay cả một thiếu niên không hiểu biết nhiều về nhân tình thế sự như Tăng Dịch, ở phủ đệ họ Mã mấy ngày nay, cũng nhìn ra từ gia chủ họ Mã đến vị phu nhân kia, đều không còn tình cảm gì với đứa con gái Mã Đốc Nghi đã sớm rời đi. Trong lời nói, bọn họ cẩn thận hỏi cái này cái kia, hỏi ngọn nguồn sư môn của Mã Đốc Nghi, hỏi tu vi cảnh giới của Mã Đốc Nghi, còn bóng gió hỏi thăm cung phụng trẻ tuổi có đạo lữ hay không...

Tóm lại, về chuyện Mã Đốc Nghi làm thế nào từ tu sĩ đảo Tùng Phong biến thành tu sĩ đảo Thanh Hiệp, hai vợ chồng chỉ giống như chuồn chuồn chạm nước, hỏi qua một hai câu. Đó giống như một loại xã giao trên bàn rượu hay trên quan trường, có một số lời cần phải nói, hỏi và đáp đều không quan trọng, nếu không tư thái ăn uống sẽ khó coi, chỉ thế mà thôi.

Nguyên nhân mà tình cha con mẹ con xa cách, có lẽ là do Mã Đốc Nghi đã rời nhà quá nhiều năm, ở đảo Tùng Phong tu hành không thuận lợi, khiến lão tổ sư thất vọng. Đến khi chết cô chỉ là tu sĩ cảnh giới thứ năm, vẫn luôn không thể rời khỏi hồ Thư Giản trở về nhà thăm người thân, khiến cho khoảng cách giữa hai bên quá xa.

Cũng có thể là cha mẹ cô cảm thấy thân phận chênh lệch với con gái. Hoặc là con nối dõi gia tộc đông đúc, con cái hầu hạ bên cạnh, dĩ nhiên sẽ được trưởng bối yêu thích hơn con gái “gả đi xa”... Nguyên nhân có thể trăm ngàn loại, nhưng sự thật chỉ có một.

Lúc này bất kỳ lời nói nào của người ngoài, đều sẽ giống như con dao đâm vào tâm khảm, nói một chữ thì đau một chữ.

Cho nên trong một lần rãnh rỗi dừng ngựa, nhìn thấy thiếu niên chất phác không nhịn được muốn an ủi mấy câu, Trần Bình An liền dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn không nên nói gì.

Trần Bình An cũng không thu hồi lá bùa mỹ nhân da cáo mà Mã Đốc Nghi nương thân, để cô cưỡi ngựa cho khuây khỏa, theo bọn họ tới nơi kế tiếp.

Qua hai ngày, ánh mắt của Tăng Dịch đã bắt đầu biến hóa, mà dung mạo và giọng nói lại không có gì khác thường. Nhưng mắt của con người là nơi linh tính tụ tập, rất dễ ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác đối với toàn bộ tướng mạo.

Mã Đốc Nghi cuối cùng đã không còn hồn bay phách lạc, có lẽ là cảm thấy tình trạng của Tăng Dịch hiện giờ khá thú vị.

Đó là một âm hồn tạp dịch của đảo Thanh Hiệp, đã bắt đầu nhập vào người Tăng Dịch, không giống với “mời thần lên người”, “mở cửa vái linh” mà tu sĩ sông núi thường hay sử dụng.

Còn như đường lối thật sự trong đó, Mã Đốc Nghi đương nhiên không nhìn ra sâu cạn.

Đến gần một một thôn trang hương dã.

Nhìn thấy một bà lão thân hình lom khom, quần áo sạch sẽ, cho dù có vài đường may vá, nhưng vẫn không gây cho người ta cảm giác rách nát.

Bà ta vừa giặt đồ bên khe suối trở về, kéo theo một giỏ trúc lớn, bước chân loạng choạng.

Đối với một bà lão nông thôn đã có tuổi, chuyện này cũng không dễ dàng.

Nhân sinh thế sự nhiều mài giũa, người nghèo muốn vượt qua cuộc sống khó khăn giống như người có tiền, khó như lên trời, muốn qua được ung dung tự tại lại càng khó.

“Tăng Dịch” lật người xuống ngựa, lảo đảo chạy tới trước, đến bên cạnh bà lão, quỳ xuống đất, dập đầu kêu lên bình bình.

Vẻ mặt bà lão ngỡ ngàng, vội vàng để giỏ trúc xuống, không quan tâm quần áo vừa mới giặt sẽ dính bùn đất. Bà ta ngồi xổm xuống, hơi tốn sức, vừa muốn đỡ vị thiếu niên xa lạ này dậy, vừa dùng giọng nói quê nhà mà Trần Bình An và Mã Đốc Nghi đều nghe không hiểu, gấp gáp hỏi:
- Làm gì vậy? Làm gì vậy? Không được, không được...

Buổi tối hôm đó, trong nhà bà lão đã có thêm một lá bùa mỹ nhân da cáo, bên trong thực ra là một nam nhân cư ngụ. Trên bàn đặt một đống tiền thần tiên, do một người đã rời đi để lại, linh khí đủ cho hắn duy trì hai mươi năm.

Chăm sóc bà lão trước lúc lâm chung, cố gắng bảo dưỡng niên thọ cho bà ta, vẫn có thể làm được.

Sau khi khách đi xa, bà lão và “cháu trai” đã xa quê rất nhiều năm nắm tay nhau, ngồi đối diện mà khóc.

Trên đường nhỏ nông thôn, vẫn là ba người cưỡi ngựa rời khỏi.

Thần hồn của Tăng Dịch vẫn còn hơi chao đảo, cần phải chậm rãi hô hấp thổ nạp.

Mã Đốc Nghi đột nhiên nói:
- Bà lão là người tốt, nhưng lúc biết được chân tướng, vẫn không nên nói chuyện với ngài như vậy. Dùng mạng đền mạng, đạo lý là đúng, nhưng có liên quan gì đến ngài.

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy nên nói như vậy mới đúng.

Mã Đốc Nghi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phiền muộn nói:
- Ngài nhìn xem, một bà lão nông thôn, còn nhớ tình xưa hơn cha mẹ nhẫn tâm kia của ta.

Trần Bình An quay đầu cười nói:
- Tức chết rồi đúng không? Hay là trở về châu thành, ta giúp ngươi đòi lại khoản tiền thần tiên kia, còn giúp ngươi mắng cha mẹ một trận? Cứ theo quy tắc cũ, ngươi cân nhắc từ ngữ, ta mở miệng nói chuyện.

Mã Đốc Nghi nhàn nhã tự tại cưỡi trên lưng ngựa, “phì” một tiếng với tiên sinh sổ sách kia, nói:
- Đừng mơ! Quả nhiên là một tiên sinh sổ sách vô lương tâm, muốn kiếm được chút nào thì hay chút nấy.

Trần Bình An cười ha hả.

Mã Đốc Nghi đột nhiên cười nói:
- Có biết vì sao cha mẹ lại đặt cho ta cái tên này không? Bởi vì lúc ta còn chưa sinh ra, bà đỡ đã nói rất xác thực, khẳng định là một đứa con trai mập mạp. Kết quả sau khi ta sinh ra, cha đứng ở ngoài cửa vừa nghe nói là một khuê nữ, lập tức trợn tròn mắt, tức đến giậm chân, phất tay bỏ đi, có điều cuối cùng vẫn thở phì phì trở lại.

- Năm xưa mẹ thường nói với ta, cha con đấy, lần đầu tiên nhìn thấy con trắng trẻo nõn nà, hình dáng xinh đẹp, không giống những đứa trẻ xấu xí bình thường, lập tức vui vẻ thoải mái. Đúng rồi, có biết vì sao lại gọi là “Đốc Nghi” không? Hỏi ngài đấy, Trần đại tiên sinh.

Trần Bình An cười cười, lắc đầu.

Mã Đốc Nghi giống như lão phu tử dạy học tại nhà, lúc nhỏ mình cực kỳ chán ghét, lắc đầu nói:
- Thiên tư ký cao, phụ dĩ đốc học, kỳ độc bộ đại đạo, nghi tai! (thiên tư đã cao, cộng thêm chăm học, xuất chúng trên đại đạo, tốt thay)

Trần Bình An hỏi:
- Không phải là “xuất chúng đương thời” sao?

Mã Đốc Nghi ôm bụng cười lớn nói:
- Được lắm, Trần phu tử, bị ta vạch trần cái đuôi hồ ly rồi đúng không?

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Được được được, chỉ có ngươi thông minh.

Mã Đốc Nghi quay đầu, ôn nhu hỏi:
- Trần tiên sinh, vì sao lại đối xử với chúng ta tốt như vậy?

Trần Bình An buông dây cương ra, hai tay ôm sau đầu, lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, vì sao nhỉ?

Mã Đốc Nghi si ngốc nhìn gương mặt gầy gò kia, không liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ là cảm thấy hơi đau xót, nhất thời ngay cả sự thương tâm quanh quẩn trong lòng mình cũng bị ép xuống.

Chỉ thấy tiên sinh áo bông kia thu tay, vỗ tay một cái nói:
- Có đáp án rồi!

Mã Đốc Nghi tò mò.

Tại khoảnh khắc này, tiên sinh sổ sách hiếm hoi mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói:
- Tốt thay, chính là tốt thay.

Mã Đốc Nghi cười theo, có điều ngoài miệng lại nói:
- Cái đáp án rắm chó gì thế.

Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, nói:
- Còn càu nhàu nữa, cẩn thận ta thu ngươi lại.

Mã Đốc Nghi không hề sợ, hoàn toàn không để trong lòng, hỏi:
- Nơi tiếp theo là ở đâu?

Trần Bình An cười cười, híp mắt nhìn về phía xa, nhẹ giọng rủ rỉ:
- Dù sao cũng ở nhân gian.

Mã Đốc Nghi bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Tốt thay!

Trần Bình An cười phụ họa nói:
- Thiện.

Vó ngựa đi xa, rời khỏi thôn xóm hương dã gà gáy chó sủa kia.

Một trận tuyết như lông ngỗng cuối cùng, cũng là lớn nhất trong năm nay, không hẹn mà đến.

Gió tuyết đêm khuya.

Đã sớm cách xa thôn trang.

Mã Đốc Nghi là âm vật, không sợ tuyết lớn, còn nhàn hạ thoải mái, ngâm nga thơ từ danh gia, nói một câu “tuyết lớn như hải âu, quay nhìn đã thấy máng xối đầy, thôn sâu ra cửa gió xé mặt...”

Trần Bình An cưỡi trên lưng ngựa, nhiều lần quay đầu nhìn xung quanh, muốn tìm một nơi có thể tránh gió tuyết, không nhịn được run giọng oán giận nói:
- Nào là gió xé mặt, rõ ràng là muốn đông chết người...

Mã Đốc Nghi cười hì hì hỏi:
- Trần phu tử, lúc này còn tốt thay nữa không?

Trần Bình An không để ý tới cô, từ ngồi trên lưng ngựa biến thành đứng trên lưng ngựa, cố gắng nhìn về phía xa xung quanh. Chốc lát sau, hắn cuối cùng phát hiện ở một nơi nào đó phương xa, loáng thoáng có chấm nhỏ của đèn đóm.

Trần Bình An nhíu mày.

Ba người cưỡi ngựa trên đoạn đường này, vốn là quay về đường cũ. Lúc trước cảnh tượng nhìn thấy trên đường, Trần Bình An đều lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, vốn không nên có ánh sáng này mới đúng.

Trần Bình An dự định chịu đựng gió tuyết rét căm như dao cắt, tiếp tục lên đường, vòng qua những đèn đóm mơ hồ kia. Ngay lúc này hắn lại phát hiện, từng điểm ánh sáng kia dường như đang chậm rãi di chuyển. Nếu như không có gì bất ngờ, cuối cùng đèn đóm và ba người cưỡi ngựa sẽ gặp nhau trên con đường phía trước.

Trần Bình An lại cảm thấy an tâm. Vào thời tiết này có thể nhìn thấy mình, hơn nữa cách nhau xa như vậy, vẫn có thể chờ thời cơ hành động, có lẽ không phải giặc cướp giặc cỏ gì. Nếu thật sự là tu sĩ sông núi, hoặc là yêu tinh quỷ quái, như vậy thì đỡ lo.

Trời lớn đất lớn, đôi khi sống sót chưa chắc đã dễ, chỉ có tìm chết là dễ dàng nhất.

Mã Đốc Nghi hơi lo lắng, cô cuối cùng đã phát giác được cảnh tượng kỳ lạ phía xa, bèn nhẹ giọng hỏi:
- Trần tiên sinh, chúng ta có nên đi đường vòng không?

Trần Bình An hờ hững nói:
- Không cần.

Mã Đốc Nghi hơi sững sốt.

Sau khi rời khỏi hồ Thư Giản, có lẽ đã quen với tiên sinh sổ sách dễ tính. Cho đến bây giờ Mã Đốc Nghi mới nhớ lại, thực ra vị Trần tiên sinh này, khi hắn cảm thấy không cần phải dễ tính, vậy thì sẽ khó nói chuyện hơn bất cứ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK