Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường quay về phía bắc.

Trần Bình An dừng ngựa ở một đỉnh núi cao không biết tên, dự định kế tiếp sẽ tìm một bến thuyền tiên gia gần đó, ngồi thuyền trở về quận Long Tuyền Đại Ly. Nhân cơ hội cuối cùng mặt trời chiếu rọi, phơi những thẻ trúc đã rất lâu không lấy ra. Trong đó có trúc con cháu của núi Kỳ Đôn và núi Thanh Thần, cũng có trúc xanh rừng núi bình thường, cùng với trúc tía của đảo Tử Trúc hồ Thư Giản.

Dãy núi phụ cận nhấp nhô, có điều trong núi có một Trà Mã Cổ Đạo (1) dùng để buôn bán. Sau khi vào núi, loáng thoáng có một số thương nhân đang vội vã lên đường.

Trần Bình An cố ý lựa chọn một đường rẽ nhỏ, đi mấy dặm đường triền núi, lên đỉnh núi phơi thẻ trúc.

Hắn lấy tất cả thẻ trúc ra, ngồi ở một bên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Vừa nghĩ tới thiếu nợ nhiều như vậy, thật là đau đầu.

Trần Bình An uống một hớp rượu, không ngừng tự an ủi mình. Trở lại quận Long Tuyền rồi, dưới sự vận hành của Ngụy Bách, mình chính là một đại địa chủ, cần phải có phong độ, một chút nợ nần bên ngoài có tính là gì.

Hắn dụi má, cảm thấy nên là như vậy. Tiền tài là vật ngoài thân, quân tử lấy tiền phải dùng hợp lý... Hắn lại tự tát vào má một cái, thật xem mình là Thiện Tài đồng tử rồi sao?

Sau đó Trần Bình An quay đầu nhìn, trông thấy một lão nho sĩ lúc trước gặp ở giữa đường, đang thở hồng hộc đứng ở phía xa. Nhìn thấy Trần Bình An rồi, ông ta giống như sợ gặp phải kẻ điên, đang định xoay người xuống núi.

Khi đó Trần Bình An cưỡi ngựa vượt qua bên cạnh lão nho sĩ và thư đồng, quan sát bước chân và hô hấp, đều là người bình thường. Đương nhiên nếu đối phương là cao nhân ẩn giấu cực sâu, Trần Bình An cũng sẽ không tìm tòi.

Thiếu niên thư đồng đòn gánh trên vai, không theo lão nho sĩ chạy tới. Có lẽ là lão nho sinh muốn một mình lên cao làm thơ, sau khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng sẽ lập tức trở về, tiếp tục lên đường.

Đương nhiên cũng có thể là một vị đại tu sĩ giấu tài, khoác áo ngoài nho sinh, xem Trần Bình An hắn như một con dê béo, muốn tới đây giết người cướp của?

Đều không quan trọng.

Lão nho sĩ dường như đã trải qua một phen đấu tranh trong lòng, vẫn hạ quyết tâm đi tới cách Trần Bình An mười mấy bước, khom lưng nhìn những thẻ trúc kia. Ông ta nhìn một lúc, giống như trút được gánh nặng, quay đầu cười hỏi:
- Người trẻ tuổi, là một người đi học xa?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu cười nói:
- Xem như là vậy, muốn đi nhiều hơn.

Lão nho sĩ gật đầu nói:
- Ừ, không tệ, không tệ, đi vạn dặm đường, đọc vạn quyển sách. Hậu sinh hôm nay, mua sách đọc sách ngày càng tiết kiệm sức lực, lại càng không chịu nổi gian khổ nữa.

Sau đó ông ta hỏi:
- Không ngại để ta đi tới, xem những thẻ trúc quý giá này của ngươi thêm vài lần chứ?

Trần Bình An cười nói:
- Lão tiên sinh cứ xem.

Rất nhanh Trần Bình An lại cảm thấy hối hận. Ông lão chẳng những chỉ xem thẻ trúc, lật tới lật lui, còn thích hỏi cái này cái kia, hơn nữa vấn đề rất nhiều, lời này câu này xuất xứ từ đâu. Chờ Trần Bình An trả lời tên sách và chủ nhân của câu nói, ông ta càng hứng thú, hỏi thăm Trần Bình An có biết học vấn lai lịch và tôn chỉ dàn ý của người và sách kia hay không.

Trần Bình An trả lời hơi tốn sức. Lời nói của lão nho sĩ không khách sáo lắm, có một số học vấn mà Trần Bình An không quen thuộc nhưng ông lão lại thuộc nằm lòng, sẽ giáo huấn Trần Bình An kiến thức nửa vời, khiến hắn đành phải nhiều lần gật đầu, khiêm tốn tiếp thu lời bình của ông lão.

Lão nho sĩ đúng là không sợ phiền phức, thiếu niên thư đồng ở phía xa gọi mấy lần, đều bị ông ta làm lơ. Cuối cùng thư đồng dứt khoát bỏ đòn gánh xuống, ngồi ở đó một mình thở ngắn than dài.

Đến hơn một canh giờ, ông lão cuối cùng đã xem xong thẻ trúc, cũng hỏi xong vấn đề.

Ông ta đột nhiên cười hỏi:
- Người trẻ tuổi, ta rất thích hai mươi bốn thẻ trúc trong đó, có thể từ bỏ thứ yêu thích, tặng cho ta hay không?

Trần Bình An kiên quyết lắc đầu nói:
- Không được.

Hắn vốn không quen biết lão tiên sinh này. Hơn nữa hắn vừa hạ quyết tâm, sắp tới có đánh chết cũng không làm Thiện Tài đồng tử nữa.

Ông lão hơi tức giận nói:
- Con người ngươi, đã đọc nhiều đạo lý trong sách, sao lại hẹp hòi như vậy. Thư sinh thiên hạ đều là một nhà, tặng mấy thẻ trúc thì có tính là gì.

Trần Bình An cười híp mắt nói:
- Không may, lão tiên sinh là người đọc sách học vấn uyên bác, ta hôm nay còn không tính. Hơn nữa điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác, cũng là đạo lý trong sách. Lão tiên sinh đừng làm khó, nếu không thì không quá thiện rồi.

Ông lão đưa tay chỉ vào Trần Bình An, mắng:
- Thằng nhóc giỏi lắm, đọc sách chỉ đọc một số đạo lý nghiêng lệch. Mà thôi, mà thôi, ngươi đã dùng đạo lý lớn như “điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác” để ép ta, ta cũng đành phải dùng một câu “quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác” để an ủi mình.

Trần Bình An chỉ cười không nói gì.

Ông lão hiển nhiên còn chưa hết hi vọng, lại thấy Trần Bình An không biết đối nhân xử thế, đành phải mặt dày hỏi:
- Thật sự không tặng ta sao? Nếu hai mươi bốn thẻ trúc quá nhiều, vậy giảm xuống một chút, mười hai thẻ cũng được.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Lão tiên sinh, thật sự không thể tặng. Những thẻ trúc này và nội dung trên đó có ý nghĩa phi phàm với ta, muốn mang về nhà cất kỹ. Mỗi thẻ trúc đều là tâm cảnh một thời một nơi, mỗi lần lấy ra phơi đều là một lần tự xét lại mình.

Ông lão thở phì phì nói:
- Vậy chứng minh ngươi chỉ đọc sách chết, đạo lý nếu thật sự đọc vào trong bụng, nào còn cần lật xem thẻ trúc.

Trần Bình An cảm thấy buồn cười. Con mẹ nó lão tiên sinh ông đạo lý câu này tiếp câu kia, suy cho cùng còn không phải là muốn miễn phí bỏ hai mươi bốn thẻ trúc này vào trong túi sao?

Hắn đã sớm phát hiện, trong hai mươi bốn thẻ trúc khiến lão tiên sinh quyến luyến không rời, hơn phân nửa là trúc xanh của núi Thanh Thần và trúc tía tiên gia của đảo Tử Trúc. Để cho lão tiên sinh lấy đi những thẻ trúc linh khí quanh quẩn kia, nếu thật lòng yêu thích nội dung văn tự trên đó thì không sao, nhưng nếu là tu sĩ có một chút ánh mắt, thèm muốn những linh trúc kia, Trần Bình An chẳng lẽ phải trở mặt không nhận, đoạt lại thẻ trúc sao?

Ông lão thấy thái độ của Trần Bình An rất kiên quyết, đành phải từ bỏ, lẩm bẩm oán giận không thôi.

Trần Bình An bắt đầu cất thẻ trúc. Lão tiên sinh cảm thấy giống như từng nén bạc chạy khỏi tay, vẻ mặt tiếc nuối.

Trần Bình An thấy thế trong lòng không nỡ. Lão tiên sinh đã hao phí hơn một canh giờ ở đây, Trần Bình An đều cảm thấy tâm mệt, chắc hẳn vị lão tiên sinh này cũng không khá hơn. Cho dù thèm muốn những thẻ trúc kia, tâm không mệt, nhưng tuổi tác lớn như vậy rồi, ngồi xổm lải nhải cả buổi cũng mệt người.

Hơn nữa trong lời nói, một bụng học vấn của lão tiên sinh quả thật không thể giả được. Chỉ là hơi mê tiền, điểm này lại là người đồng đạo với mình. Hai mươi bốn thẻ trúc không thương lượng, mười hai thẻ cũng không được, hay là tặng sáu thẻ trúc, xem như bày tỏ một chút tấm lòng?

Đang suy nghĩ, ông lão lại “có lòng tốt” khuyên nhủ:
- Người trẻ tuổi, mặt trời lớn như vậy, đừng vội cất vào. Thừa dịp khí trời tốt, lại phơi thêm một lát, thẻ trúc chỉ sợ sâu mọt nước ngấm... Nếu ngươi lo lắng mặt trời ngả về phía tây sẽ không cất kịp, ta có thể giúp đỡ. Ngươi làm như thế, sẽ có lỗi với những thẻ trúc này và nhiều văn tự tốt đẹp như vậy.

Trần Bình An xem như chịu phục rồi, ngừng động tác, cười hỏi:
- Lão tiên sinh, ta hỏi một vấn đề hơi mạo phạm, có được không?

Ông lão lắc đầu, thử dò hỏi:
- Vậy thì đừng hỏi nữa? Người đọc sách chúng ta rất coi trọng thể diện.

Trần Bình An vẫn hỏi:
- Vậy lão tiên sinh rốt cuộc còn muốn thẻ trúc không?

Lão tiên sinh nói như đinh đóng cột:
- Cứ hỏi tùy ý.

Trần Bình An lau mặt, luôn cảm thấy mình đã rơi vào trong hố rồi.

Ông lão lén lút cầm một thẻ trúc màu xanh dưới đất lên, rủ rỉ nói:
- “Tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy”. Nói rất hay... chỉ là chữ khắc hơi kém, có sức nhưng không có thần, khó coi. Còn giữ cái chổi cùn của mình làm gì, không bằng tặng cho người khác, khắc lại một lần nữa...

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Lão tiên sinh, lỗ tai ta thính, nghe được đấy.

Lão tiên sinh tỏ ra kinh ngạc, hỏi:
- Ta không nói gì cả, ngươi làm sao nghe thấy? Người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi là thần tiên trên núi, nghe thấy tiếng lòng của ta?

Trần Bình An nhìn vẻ mặt của lão tiên sinh, còn có ánh mắt kia.

Rất chân thành.

Trần Bình An cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đây thật sự chỉ là một vị lão nho sinh qua đường?

Có điều cũng không lạ, so sánh với tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản và tiên sư trên núi, tu sĩ thư viện Nho gia ở khu vực này quả thật nhân số thưa thớt. Hơn nữa có thể hơn một canh giờ không lộ ra chút dấu vết nào, e rằng quân tử thư viện cũng không làm được. Trần Bình An không cảm thấy thánh nhân của thư viện Quan Hồ có thời gian rảnh tới đùa giỡn với mình như vậy.

Vẻ mặt lão tiên sinh tiếc nuối nói:
- Nhân tình ấm lạnh cũng chẳng cần, tay không lật sách ta hối hận.

Trần Bình An giả vờ như không nghe thấy.

Lão tiên sinh tức giận nói:
- Người trẻ tuổi, lỗ tai thính ban nãy đâu rồi?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Lão tiên sinh, ta chịu thua. Ngài tự mình chọn thẻ trúc đi, ta còn phải gấp rút lên đường. Có điều chọn trúng thẻ sách nào, cũng không cần nói với ta, ta sợ không nhịn được sẽ nuốt lời.

Lão nho sĩ hỏi:
- Hai mươi bốn thẻ?

Trần Bình An gật đầu cười nói:
- Có thể ít hơn, không thể nhiều hơn.

Lão nho sĩ “ừ” một tiếng, vui mừng nói:
- Đúng thế, người trẻ tuổi thì phải độ lượng một chút, sớm nên như vậy. Ngàn vàng khó mua một tấc thời gian, ngươi nhìn xem, chúng ta đã tốn bao nhiêu thời gian ở đây rồi, chẳng phải còn đáng giá hơn mấy thẻ trúc?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, lão tiên sinh nói đúng.

Ngoại trừ thẻ trúc trong tay, lão tiên sinh bắt đầu đứng dậy, đi xung quanh lựa chọn thẻ trúc yêu thích, cố ý hành động lề mề.

Trần Bình An đột nhiên hắng giọng một tiếng. Lão tiên sinh giả vờ tai điếc.

Trần Bình An đành phải cười khổ nói:
- Lão tiên sinh, tính cả thẻ trúc trong tay ngài, đã sắp ba mươi cái rồi. Đã là người đọc sách, có thể nói một chút chữ tín được không?

Lão tiên sinh giống như đột nhiên sực tỉnh, cất một thẻ trúc cuối cùng vào trong tay áo, khách sáo mấy câu, sau đó rời đi.

Đến chỗ thư đồng, lão nho sĩ vội vàng thúc giục:
- Đi đi đi, nhanh lên một chút!

Một già một trẻ giống như dưới chân bôi dầu, chạy rất nhanh.

Lúc này Trần Bình An đại khái có thể xác định, thật sự gặp phải “cao nhân” rồi.

Hắn cười cười, yên lặng cất tất cả thẻ trúc còn lại, sau đó dắt ngựa xuống núi. Đi tới Trà Mã Cổ Đạo kia, tiếp tục cưỡi ngựa chậm rãi lên đường. Sau đó cũng không gặp lại lão tiên sinh kia, có lẽ lúc này đang trốn ở một nơi nào đó cười lén rồi.

Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, chợp mắt một giấc, lại không phát giác lão tiên sinh kia đang dắt ngựa cho hắn.

Lão tiên sinh cười hỏi:
- Trần Bình An, một người trên hành trình nội tâm của mình, gặp nước bắc cầu, gặp núi mở đường, đây là chuyện rất tốt. Như vậy liệu có khả năng, có thể khiến hậu nhân cũng đi theo cầu đường, vượt qua cửa ải nhân sinh khó khăn của bọn họ?

Trần Bình An vẫn không phát giác, lại dùng tiếng nói từ đáy lòng, chậm rãi lên tiếng:
- Lão tiên sinh, ta chỉ là một tiên sinh sổ sách tính toán chi li, cũng không phải thầy giáo dạy học gì, tuyệt đối không dám có suy nghĩ này.

Sau đó là một hỏi một đáp.

- Ván cờ tự vấn lương tâm này, đã nhận thua rồi?

- Đương nhiên là thua rồi.

- Như vậy có thất vọng không?

- Có thất vọng với chính mình một chút, làm không đủ tốt, nhưng không thất vọng với thế đạo như trước nữa.

- Vậy à.

Sau đó lại là “tán gẫu”.

Lão tiên sinh nói chuyện có vẻ lạc đề vạn dặm, nghĩ đến đâu thì nói đến đó.

Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa lắng nghe.

- Học thuyết của Đạo gia, nhất là lời của Đạo Tổ, dân trí chưa mở mang, hoặc là dân trí mở mang nhiều, trước sau hai loại thế đạo cực đoan nhất, mới có thể thúc đẩy, mới có hi vọng thực sự trở thành dòng chính của tất cả học vấn trên thế gian. Cho nên mới nói Đạo gia học vấn cao, đạo pháp của Đạo Tổ chắc hẳn càng cao đến mức vô lý, chỉ tiếc ngưỡng cửa quá cao rồi.

Trần Bình An yên lặng không nói gì, lời này có vẻ...

Bỏ đi, coi như là đạo lý do vị lão phu tử này tự mình nghĩ ra. Nghe một chút cũng không phải chuyện xấu, nhất định đừng cãi lại, đừng nói không đúng gì đó.

Trần Bình An cũng không muốn cãi nhau với người khác, hắn tạm thời không có tâm tình này.

Nếu được ăn bốn cái bánh bao thịt heo giá rẻ ở thành Lục Đồng, không chừng có thể thử xem.

- Bóng lưng của các tiên hiền, càng đi càng xa. Làm hậu nhân, chỉ đi theo sau lưng bọn họ, từ xa nhìn một cái, Trần Bình An ngươi sẽ có cảm giác gì?

- Ta chỉ cảm thấy sùng kính ngưỡng mộ, nếu tương lai thật sự có cơ hội đi cùng một đường với bọn họ, cho dù chỉ là từ xa nhìn theo bóng lưng của các tiên sinh, cũng sẽ cảm thấy... vinh hạnh.

- Tốt!

Lão tiên sinh buông dây cương ra. Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa, tiếp tục ở “trong mộng” cưỡi ngựa chậm rãi đi tới trước, càng lúc càng xa trên Trà Mã Cổ Đạo.

Lão tiên sinh kia dừng chân trên đường, thân hình mờ mịt như mây như khói. Ở phía xa sau người, vị thiếu niên thư đồng kia cả người tỏa ra hào quang lưu ly, hư ảo bất định.

Khi Trần Bình An ngồi trên lưng ngựa giật mình một cái, lại phát giác đã là đêm khuya, một người một ngựa đã rời khỏi núi lớn, đi tới bên cạnh một con sông.

---------

Vương triều Đại Ly, năm Vĩnh Gia thứ mười hai, tiết Xuân Phân.

Sau khi vào xuân, đội kỵ binh Đại Ly thứ ba ngoài Tô Cao Sơn và Tào Bình đã gia nhập chiến trường. Vương triều Chu Huỳnh trên mấy chiến tuyến bắt đầu liên tiếp bại lui, kinh thành bị vây. Ngọc tỷ quân vương, thái miếu bài vị của vương triều Chu Huỳnh sắp bị bụi bặm che phủ, chỉ trong sớm chiều.

Nhưng phiên vương Tống Trường Kính lại không đi vào vương triều Chu Huỳnh. Hôm nay trong gió xuân, thuyền lớn trang bị cơ quan Mặc gia cuồn cuộn lướt qua phía trên lãnh thổ vương triều Chu Huỳnh, tiếp tục đi về phía nam.

Không ngừng có kiếm tu rải rác không muốn sống tạm bợ, ngự kiếm xông lên, phát động tấn công vào “đội thuyền” to lớn chưa từng xuất hiện trong lịch sử Đông Bảo Bình Châu. Không hề bất ngờ từng người ngã xuống, giống như tiếng pháo đón xuân chậm rãi vang lên trong ngõ, lại giống như tiên hạc trên núi kêu gào, lướt qua không trung. Khiến mỗi người trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, nghe được âm thanh đau xót của con dân Chu Huỳnh, đều bi thương không thôi.

Tống Trường Kính vẫn mặc bộ áo lông cáo cũ kỹ kia, đứng ở đầu thuyền chủ hạm, từ trên cao nhìn xuống mặt đất. Năm xưa dòng bên Mặc gia của Hứa Nhược lựa chọn đặt cược vào Đại Ly, thực ra đã làm hai chuyện. Một chuyện là hợp sức với nhánh Âm Dương gia kia, xây dựng Bạch Ngọc Kinh mô phỏng rất vượt quyền. Một chuyện khác là dùng tất cả tài phú của Đại Ly, bao gồm thôn tính vương triều họ Lư, nhất là “tiền mãi lộ” của động tiên Ly Châu, ngoài ra còn có những quốc khố lớn trên đường xuôi nam thu được, chế tạo những chiếc thuyền bay này.

Đường đường là Đại Ly, những năm qua đúng là quốc lực hưng thịnh, nhưng hàng năm cũng thu không đủ chi, vẫn thiếu nợ Mặc gia rất nhiều. Nhất là sau khi dòng chính Mặc gia lựa chọn Đại Ly, tiêu tiền càng giống như nước chảy. Không phải sông nhỏ chảy qua rào rào, mà giống như kênh ngòi lớn, nước sâu không tiếng, nhưng quốc khố đã trống rỗng rồi.

Đối với Đại Ly, nhất là Hộ bộ, đây là một sự quyết đoán, càng là năng lực. Vì sao quốc sư Thôi Sàm thay đổi cách nhìn với Hộ bộ thượng thư? Ngay cả Tống Trường Kính và toàn bộ quân đội, đều giữ sự tôn kính với quan viên Hộ bộ, nguyên nhân là ở đây. Đương nhiên khi các đội kỵ binh tới Hộ bộ đòi quân hưởng, không ai sẽ nể tình, kêu cha gọi mẹ, giả nghèo rất thành thạo.

Đối với chuyện này, Tống Trường Kính không cảm thấy có vấn đề gì. Quan viên văn võ Đại Ly, trong quá trình tranh cãi xung đột, cùng với thư sinh thế hệ trẻ vứt bút tòng quân, con cháu biên quan ào ào bước vào quan trường, ranh giới văn võ trong triều đình họ Tống không ngừng mờ nhạt, đây là chuyện tốt.

Còn như Công bộ có quan hệ thân cận với tu sĩ Mặc gia nhất, càng là công thần sau màn.

Ngược lại Lễ bộ và Lại bộ vốn địa vị cao nhất, tương lai luận công ban thưởng sẽ khá khó xử. Cho nên những chuyện như Bắc Nhạc mới của Đại Ly, kết minh và đi sứ Đại Tùy, quan viên Lễ bộ đều sẽ cố gắng xuất đầu lộ diện. Không có cách nào, hôm nay nha môn cách xa chiến trường, trong triều đình Đại Ly trăm năm tới, sẽ không tránh khỏi mất đi thế lực, không lớn giọng nổi. Thậm chí rất có thể bị những nha môn khác trong sáu bộ thâm nhập giống như tằm ăn.

Dù sao trong chuyện tình báo và lung lạc tu sĩ, Hình bộ nha môn Đại Ly vẫn có thành tích, không thể xem thường.

Cho nên hôm nay Lễ bộ cũng có một chút hành động nhỏ. Năm xưa nha môn bọn họ có địa vị chí tôn trong sáu bộ Đại Ly, lúc mọi người đang mở rộng lãnh thổ, bọn họ chỉ lo sẽ tụt lại phía sau, rơi vào bụi bặm, biến thành một nha môn không còn béo bở, bên trong chỉ có từng chiếc ghế lạnh. Như vậy làm sao bỏ cũ lấy mới, ngồi vững vàng ở địa vị cao quý và có thực quyền của Đại Ly. Làm sao có thể hàng năm đều là năm mới không khí mới?

Chỉ còn Lại bộ tranh cãi ầm ĩ. Bởi vì có Lão thái gia họ Quan trấn giữ, bất kể người mình đóng cửa cãi nhau ra sao, ra cửa đối ngoại vẫn theo quy củ.

Lễ bộ cố gắng kêu gào, yêu cầu trong chuyện lệnh bài thái bình vô sự, từ việc tiến cử, kiểm nghiệm, chỉ thị, ghi chép hồ sơ, kiểm tra đánh giá, đều phải do Lễ bộ quản lý. Còn muốn Lại bộ vốn phụ trách một nửa công việc, phải giao lại toàn bộ quyền hạn. Ông lão họ Quan chỉ ậm ờ, không tỏ thái độ, tiếp tục kéo dài, cuối cùng còn dùng đến thủ đoạn vụng về như xin nghỉ vì bệnh.

Con mẹ nó lão già ngươi bữa nào cũng rượu thịt, thân thể xương cốt còn khỏe mạnh hơn rất nhiều quan viên trai tráng Lễ bộ, cũng nhiễm phong hàn không ngồi dậy nổi? Lão cáo già đúng là tuổi tác càng lớn thì da mặt càng dày. Lễ bộ thượng thư vai vế thấp hơn ông ta một bậc, còn xem như là nửa môn sinh đệ tử của Quan lão gia, nghe nói cũng giận đến mức ở trong cung oán trách, nói ông ta đúng là cậy già lên mặt.

Quan trường Đại Ly náo nhiệt và bận rộn, thực ra các nha môn đều xảy ra không ít chuyện cười.

Trong tháng giêng năm nay, ngõ Ý Trì và đường Trì Nhi ở kinh thành càng lui tới chúc tết, đi lại thường xuyên.

Đối với những chuyện quan trường “sông xuân nước ấm” này, Tống Trường Kính không quá để tâm, dưới đại thế thì đều là thường tình của con người. Chỉ cần không quá mức, không vượt giới hạn quá nhiều, ông ta sẽ không quản. Trên thực tế, cũng không cần một võ phu sa trường như ông ta quan tâm những công việc lộn xộn này.

Bởi vì Tống Trường Kính cũng phải thừa nhận, kỵ binh Đại Ly có thể thuận lợi xuôi nam, hơn nữa từng bước vững chắc, con hổ thêu kia có công rất lớn.

Trên mặt đất lại xuất hiện một vệt cầu vồng sáng yếu ớt, có một kiếm tu trẻ tuổi ẩn nấp giữa dãy núi xuất kiếm, dường như muốm nhắm vào mọi rợ Đại Ly dáng vẻ giống như “quan lớn” này. Phi kiếm đầy khí khái bi phẫn, coi thường cái chết, ánh kiếm như một sợi dây trắng vẽ vòng cung bay đến, đâm thẳng vào Tống Trường Kính.

Tống Trường Kính xua tay, ra hiệu cho những tu sĩ trong quân đã bước vào hàng ngũ địa tiên không cần ngăn cản. Phi kiếm yếu ớt của một kiếm tu cảnh giới thứ sáu, muốn gãi ngứa cho một võ phu thuần túy cảnh giới thứ mười sao?

Tống Trường Kính tiện tay đánh một quyền, khiến cho thanh phi kiếm bản mệnh kia bay trở về, vừa lúc cắm vào trong đất bên cạnh tên kiếm tu trẻ tuổi kia. Kiếm tu sắc mặt nhợt nhạt, lảo đảo muốn ngã, vẫn cố gắng đứng vững, nhìn gã đàn ông thực lực vượt quá tưởng tượng kia.

Thuyền bay lướt qua trời cao, kiếm tu trẻ tuổi không còn sức xuất kiếm, ngồi bệt xuống đất.

Sau đó thuyền bay Mặc gia giống như bầy châu chấu, cố ý bay qua phía trên đỉnh núi Nam Nhạc của vương triều Chu Huỳnh.

Trăm ngàn kiếm tu mang theo ý chí quyết tử, cùng với thần linh Nam Nhạc địa vị tôn sùng kia đứng ra nghênh địch.

Phi kiếm từ trong hơn mười chiếc thuyền bắn ra như mưa, rơi xuống mặt đất.

Trên trời dưới đất, hai chùm phi kiếm như màn mưa đụng vào nhau. Phi kiếm của thuyền Mặc gia hao phí vô số tiền thần tiên chế tạo, va chạm với phi kiếm bản mệnh của kiếm tu, ngọc đá cùng tan.

Thỉnh thoảng có phi kiếm bản mệnh thành cá lọt lưới, lại bị tu sĩ địa tiên bản thổ Đại Ly và từ nơi khác chiêu mộ đến, lục tục thi triển pháp bảo, lần lượt đánh tan. Phía trên Nam Nhạc hiện ra ánh sáng lưu ly năm màu khiến người ta chói mắt, giống như tiên cảnh thiên đình trong truyền thuyết.

Kim thân pháp tướng của thần linh núi cao, tay cầm một thanh kiếm lớn bằng khí do bí thuật của hoàng thất vương triều ngưng tụ thành, đánh về phía thuyền của Tống Trường Kính. Kết quả bị Tống Trường Kính dùng một quyền đánh tan, lại một quyền đánh vỡ kim thân pháp tướng của thần Nam Nhạc.

Cuối cùng Tống Trường Kính đứng trên nóc thần miếu Nam Nhạc. Thần Nam Nhạc tạm thời mất đi kim thân pháp tướng, đang muốn dùng hương khói tích lũy ngàn năm đúc lại kim thân, tái chiến với đối phương.

Tống Trường Kính lên tiếng:
- Như vậy là được rồi, Đại Ly không có ý đuổi tận giết tuyệt với các ngươi. Kiếm tu dưới địa tiên toàn bộ xuống núi, bỏ qua chuyện cũ. Còn tu sĩ địa tiên, người chịu đầu hàng có thể theo bản vương cùng nhau xuôi nam, người không muốn đầu hàng thì ngoan ngoãn ở trên núi Nam Nhạc. Ta có thể bảo đảm, sau này dù có xử lý cũng sẽ không lạm sát, mọi người đều có cơ hội tiêu tiền giải nạn. Hơn nữa sẽ bảo đảm cơ sở đặt chân của mấy địa tiên kiếm tu các ngươi, còn như vật ngoài thân, phần lớn phải sung vào quân phí Đại Ly.

Trên đỉnh núi Nam Nhạc yên tĩnh không tiếng.

Tống Trường Kính lướt đi, chấn sụp hơn nửa chủ điện Nam Nhạc. Một địa tiên kiếm tu muốn liên kết những đại kiếm tu còn lại, thề chết ngăn cản mọi rợ Đại Ly, lại bị một quyền của Tống Trường Kính đánh nát thân thể và kim đan, chỉ còn lại âm thần và nguyên anh bản mệnh mờ nhạt.

Nếu có tu sĩ từ chân núi nhìn lên, sẽ nhìn thấy một phủ đệ tiên gia trên đỉnh núi Nam Nhạc sừng sững, trong khoảnh khắc hóa thành đống đổ nát, bụi đất như một đám mây mù màu vàng lượn lờ trên đỉnh núi.

Tống Trường Kính trở về thần miếu trên đỉnh núi, nhìn thần Nam Nhạc đang đứng trên quảng trường, gật đầu một cái. Đối phương đã biết điều như vậy, ông ta cũng không làm khó, lập tức bay lên trở về thuyền.

Thần linh Nam Nhạc của vương triều Chu Huỳnh ánh mắt phức tạp, cuối cùng chắp tay thi lễ với vị phiên vương Đại Ly không thể địch nổi kia. Đến giờ phút này, rất nhiều kiếm tu trẻ tuổi mới ngạc nhiên phát giác, từ đầu đến cuối trận pháp núi cao đều không mở ra. Vị thần linh này đã sợ chết, sợ đại đạo đoạn tuyệt, cũng sợ nếu dựa vào địa thế để chống cự, hơn ngàn kiếm tu ở Nam Nhạc đều sẽ chết thảm.

Mai phục ở đây, dĩ nhiên là vì kiếm tu các phương khẳng khái đi chết, không tiếc dùng kiếm hi sinh vì nước. Nhưng cũng có rất nhiều kẻ ẩn giấu tư tâm, chẳng hạn như thần Nam Nhạc hắn.

Sở dĩ đồng ý cho kiếm tu lên núi, là muốn giao phó với cả hai bên chủ cũ và chủ mới. Tương lai trên mảnh đất diệt vong này, sau khi mất đi danh hiệu Nam Nhạc, không đến mức phải chịu vô số chửi rủa, hương khói điêu linh. Ngược lại thông qua trận chiến hôm nay, có thể kiếm được một chút khen ngợi từ dân gian, cũng có thể bớt đi một chút phiền phức từ Đại Ly, cố gắng giữ gìn bảo tọa sơn thần hàng đầu Đại Ly sau này.

Dưới xu thế đại loạn của Đông Bảo Bình Châu, vương triều Chu Huỳnh hiển nhiên đã mất đi đại thế, dù sao cũng phài mưu cầu một đường lui cho mình.

Tống Trường Kính trở lại đầu thuyền, đặt tay lên lan can linh khí chậm rãi lưu chuyển. Niên hiệu của Đại Ly rất nhanh sẽ phải đổi rồi.

---------

Hồ Thư Giản, tại phủ đệ họ Phạm thành Trì Thủy. Có ba vị khách viếng thăm, trình danh thiếp dán vàng, nói là muốn gặp Quan Ế Nhiên Quan tướng quân.

Người canh cổng không dám thất lễ.

Hôm nay bốn vị quan Đại Ly đóng giữ bốn thành trì, cấp bậc và quyền hành tương đương. Quan Ế Nhiên ở thành Trì Thủy, vào năm ngoái địa vị dần dần tăng lên, loáng thoáng đã trở thành nhân vật đứng đầu. Ba người khác thường phải tới thành Trì Thủy nghị sự, còn Quan Ế Nhiên trước giờ không cần rời khỏi thành, một chút dấu hiệu đã đủ nói lên tất cả.

Còn có lời đồn Quan Ế Nhiên thật ra là rể hiền của Tô Cao Sơn, truyền đi rất sống động.

Lúc này người canh cổng nhìn một vị thiếu niên trong số khách viếng thăm, mặc một bộ áo bông màu xám, nét mặt gầy gò, luôn cảm thấy có vẻ quen mắt, nhưng lại không thể nhận ra.

Y nhanh chóng dẫn ba người đi gặp vị Quan tướng quân kia, dinh quan được mở trong Phạm gia.

Ba vị khách đều đeo một hòm trúc lớn.

Quan Ế Nhiên đã cởi giáp trụ của tu sĩ trong quân, đứng dưới mái hiên bên ngoài một hàng phòng ốc đơn sơ, có hơi bất ngờ.

Đợi một bữa rượu rất lâu, không đợi được, kết quả lại chờ tới một kẻ mình không thích lắm, đó là Cố Xán.

Về hành vi của Cố Xán ở hồ Thư Giản, Quan Ế Nhiên dĩ nhiên không thích. Đây là do tính tình cá nhân, cũng là do gia tộc họ Quan âm thầm hun đúc. Người sống trên đời, khắp nơi đều là quan trường. Trong thế cục hỗn loạn này, loại người không não xem phá hoại quy củ là thú vui như Cố Xán, có thể may mắn sống tới hôm nay, phải nói là một kỳ tích.

Có điều đã là bằng hữu của Trần Bình An, Quan Ế Nhiên cũng không đến mức đóng cửa không gặp. Bằng hữu của bằng hữu, chưa chắc đã là bằng hữu, có điều hắn vẫn phải nể mặt một chút.

Hôm nay chủ lực kỵ binh Đại Ly đã rút khỏi hồ Thư Giản, Quan Ế Nhiên trẻ tuổi vô hình trung đã là quân chủ giang hồ chân chính, lời nói rất có trọng lượng, tay nắm đại quyền sinh sát của mấy vạn tu sĩ hoang dã. Thậm chí còn xứng danh hơn cả Lưu Chí Mậu đảo Thanh Hiệp năm đó.

Cố Xán vẻ mặt bình tĩnh, Tăng Dịch thấp thỏm bất an và Mã Đốc Nghi trong lòng cũng nơm nớp lo sợ, cùng nhau bái kiến Quan Ế Nhiên.

Hai bên gần như đồng thời đi về phía trước, đứng trong sân. Quan Ế Nhiên cười nói:
- Ngươi chính là Cố Xán phải không, có chuyện gì sao?

Cố Xán mỉm cười lấy ra một bình rượu, là rượu hoa quế của thành Lão Long, đưa cho Quan Ế Nhiên, cười nói:
- Trần Bình An nhờ ta mang cho Quan tướng quân một bình rượu, nói là thiếu nợ tướng quân.

Quan Ế Nhiên không từ chối, cầm lấy bình rượu kia, chỉ cười nói:
- Rượu tới rồi, người lại không tới, đây là chuyện gì.

Hắn lập tức tự giễu nói:
- So với người tới còn rượu không tới, dường như vẫn tốt hơn một chút.

Quan Ế Nhiên tự cười lên.

Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi giống như trút được gánh nặng. Xem ra tướng quân Đại Ly tuổi trẻ tài cao này, quan hệ với Trần tiên sinh thật sự không tệ.

Quan Ế Nhiên đột nhiên hỏi:
- Cố Xán, có biết vì sao Trần Bình An muốn ngươi đưa rượu tới không?

Cố Xán gật đầu nói:
- Biết, muốn để ta quen mặt với Quan tướng quân. Cho dù không thể chiếu cố một chút, chỉ cần Quan tướng quân nhận lấy rượu, như vậy chuyến này ta trở về đảo Thanh Hiệp, vẫn có thể bớt đi một ít phiền phức.

Quan Ế Nhiên cười nói:
- Ngươi cũng không ngốc, trước kia sao lại hung hăng ngang ngược, suy nghĩ không thấu đáo như vậy?

Cố Xán thản nhiên nói:
- Trước kia không hiểu chuyện, luôn cảm thấy mọi người đều là kẻ ngốc, bây giờ không dám nữa.

Quan Ế Nhiên gật đầu nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Sau này chuyện nhỏ có thể tìm ta châm chước, nhưng nếu là chuyện lớn, cũng đừng tới dinh quan này tự tìm mất mặt. Ấn tượng của ta với ngươi thật sự rất bình thường.

Cố Xán gật đầu, ôm quyền nói:
- Cố Xán ở đây cảm ơn Quan tướng quân trước. Nếu thật có chuyện nhỏ cần làm phiền tướng quân, thứ khác không dám nói, hôm nay nợ nần trên người, những nơi cần chi tiêu quá nhiều, những vẫn sẽ mang theo một bình rượu.

Quan Ế Nhiên liếc nhìn Cố Xán, im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Việc công bề bộn, không chiêu đãi các ngươi nữa.

Cố Xán liền biết điều cáo từ. Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi cũng xoay người rời khỏi phủ đệ Phạm gia.

Trên đường lớn thành Trì Thủy, Mã Đốc Nghi oán giận nói:
- Tuổi tác không lớn, nhưng dáng vẻ nhà quan thật lớn.

Cố Xán không để bụng, lắc đầu nói:
- Có thể gặp mặt chúng ta, nói lên dáng vẻ còn chưa đủ lớn. Hai đại sự cuối năm nay và giữa năm tới, buộc phải phải giao tiếp với vị Quan tướng quân này. Đến lúc đó nếu Mã cô nương không muốn tới dinh quan, có thể cùng Tăng Dịch dạo chơi đường Viên Khốc.

Mã Đốc Nghi không từ chối, nghĩ lại vẫn còn sợ, nói:
- Nơi này kiểu cách nhà quan quá nặng, nhất là hai môn thần Đại Ly dán trên cửa chính Phạm gia, ánh mắt bất thiện, ta cũng không muốn tới đây chịu tội nữa.

Tăng Dịch cũng gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta không thân thiện lắm. Không có cách nào, ta là quỷ tu, không ngăn ta vào cửa đã rất bất ngờ rồi.

Cố Xán dẫn theo bọn họ, thuê một chiếc thuyền hôm nay thuộc về quan phương Đại Ly. Dù là tu sĩ hay quan to quyền quý muốn ngắm cảnh, đều phải trình giấy thông hành và hộ tịch ở bến thuyền, thông qua kiểm nghiệm, mới có thể ra vào hồ Thư Giản, đây chính là quy củ mới.

Có điều nếu sở hữu một tấm lệnh bài thái bình vô sự do Đại Ly ban hành, dù là cấp cao hay cấp thấp, đều không cần như vậy, bến thuyền còn có thể chủ động cung cấp thuyền. Nhưng cả hồ Thư Giản lớn như thế, tu sĩ địa tiên có vinh dự đặc biệt này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả Điền Hồ Quân đảo Tố Lân, cung phụng hàng đầu đảo Thanh Hiệp là Du Cối, vợ chồng địa tiên đảo Cổ Minh, đến nay cũng không có đãi ngộ như vậy.

Gần đây có hai tin tức truyền khắp hồ Thư Giản, chấn động bốn phương.

Một tin không liên quan nhiều đến tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản, nhưng sự việc thật sự quá lớn, đó là hoàng đế Đại Ly đã qua đời vì bệnh.

Một tin khác lại có quan hệ mật thiết với mấy vạn tu sĩ hoang dã và hơn ngàn hòn đảo. Sau khi chân tướng nghe hãi cả người này lộ ra, hồ Thư Giản mới sực tỉnh, vì sao tình hình hồ Thư Giản hai năm trước đó khiến người ta suy nghĩ không thấu như vậy.

Hóa ra tiên gia chữ tông lớn nhất Đồng Diệp châu hiện giờ, Ngọc Khuê tông, đã lựa chọn hồ Thư Giản làm vị trí hạ tông ở Đông Bảo Bình Châu. Cho nên từ đầu xuân tới nay, tin tức lớn nhỏ liên quan đến Ngọc Khuê tông giống như một trận tuyết lớn bay khắp nơi.

Có điều đối với Cố Xán, những chuyện lớn này đều không liên quan gì tới hắn nữa.

Trần Bình An đã giao chuyện xây dựng tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường cho hắn. Ngoại trừ tất cả sổ sách, Trần Bình An còn viết mấy vạn chữ về những quy củ liên quan đến hai chuyện lớn, kỹ càng chu đáo, cùng nhau đưa cho Cố Xán.

Vì chuyện này Mã Đốc Nghi còn trêu đùa, Trần tiên sinh thiếu điều trở thành nhà sư đạo sĩ rồi.

Tiền tài cần thiết, Trần Bình An đã thương lượng với Cố Xán, chia đôi ra. Đó không phải là một số tiền nhỏ, chút gia sản mà mẹ của Cố Xán mang đi từ phủ Xuân Đình, còn kém xa không đủ. Cố Xán cũng không xem mình là người ngoài, nói rằng trước tiên thiếu Trần Bình An.

Trước khi rời đi, Trần Bình An và Cố Xán đã ngồi xuống tính toán một khoản nợ. Kế tiếp Cố Xán ít nhất phải cần hai năm, xây dựng tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, cộng thêm những việc Trần Bình An đã làm ở nước Thạch Hào và nước Mai Dụ, mới xem như trả một nửa số nợ cho Cố Xán. Sau này Cố Xán còn phải tiếp tục đi lại bốn phương, tương lai nếu có cơ hội, phải xây dựng một ngọn núi hòn đảo ở hồ Thư Giản thích hợp cho ma quỷ âm vật tu hành.

Ba người ngồi thuyền chậm rãi đi tới đảo Thanh Hiệp.

Cố Xán đeo hòm trúc đứng ở đầu thuyền. Thiếu niên vất vả trả nợ, hơn một năm qua vẫn luôn đeo Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” kia.

Sau khi chết có thể hóa thành quỷ vật âm linh, nhìn như may mắn, thực ra càng là một loại khổ nạn.

Khi còn sống là người thường hay người tu hành cũng vậy, dĩ nhiên là chấp niệm sâu nặng, lưu luyến nhân gian không rời. Nhưng chuyện sống chết chính là thiên lý, trời đất tự có quy củ trách phạt rơi vào người bọn họ.

Thời gian lưu chuyển, hai mươi bốn tiết, tiếng sấm mùa xuân vang động, dương khí giữa hè, đủ loại gió mạnh vô hình trong trời đất, không hề tổn hại với người thường, nhưng lại là giày vò hành hạ với ma quỷ. Còn có tiếng chuông sớm trống chiều của chùa cổ đạo quán, hương khói của hai miếu văn võ và lầu thành hoàng, thần giữ cửa dán ở phường ngõ dân gian, khí thế hào hùng nơi sa trường... đều sẽ tạo thành tổn thương mức độ khác nhau đối với ma quỷ âm vật bình thường.

Chưa kể còn có tiên sư gia phả trảm yêu trừ ma, tích góp công đức. Tu sĩ sông núi, nhất là những quỷ tu tà tu kia, càng thích bắt giữ âm linh, tách rời hồn phách sau đó đúc lại. Thuật pháp âm tà tầng tầng lớp lớp, hoặc là nuôi sâu độc. Đủ loại kiếp nạn, thật sự là sống không bằng chết, chết không bằng sống.

Trước khi Trần Bình An tới hồ Thư Giản, Cố Xán đương nhiên cũng biết một chút về những chuyện này, nhưng sẽ không quan tâm, cũng lười nghiên cứu sâu hơn.

Hôm nay lại không như vậy nữa.

Đi đường thủy được một nửa, một chiếc thuyền lầu đảo Thanh Hiệp nhanh chóng chạy đến.

Điền Hồ Quân đáp xuống thuyền nhỏ của Cố Xán.

Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều cho rằng Cố Xán sẽ không lên chiếc thuyền lầu kia. Nhưng Cố Xán lại không từ chối lời mời của Điền Hồ Quân, ôm quyền cảm ơn thuyền nhỏ, sau đó đi lên thuyền lầu to lớn.

Điền Hồ Quân cười nói hoà nhã, Cố Xán cũng mỉm cười nói chuyện với cô, dường như không hề có khúc mắc, vẫn là đôi đại sư tỷ và tiểu sư đệ năm xưa, khi đảo Thanh Hiệp còn vinh quang nhất.

Điền Hồ Quân nói đùa, vị Trần tiên sinh kia của chúng ta thiếu nợ không ít tiền. Nhà kho đảo Thanh Hiệp không ngừng kêu khổ, Diêm Vương Điện “Hạ Ngục”, còn có Lưu Ly các phỏng chế mà bọn họ giúp Trần tiên sinh viết giấy nợ cho Du Cối, hai món pháp bảo quỷ tu đều không phải số lượng nhỏ.

Cố Xán cười nói một câu, chuyện lớn như vậy, có thể chờ sư phụ trở về đảo Thanh Hiệp, để sư phụ lão nhân gia định đoạt là được.

Vẻ mặt Điền Hồ Quân lập tức lúng túng.

Hôm nay ở hồ Thư Giản, gần như không một tu sĩ hoang dã nào tin Lưu Chí Mậu có thể sống sót rời khỏi thủy lao đảo Cung Liễu.

Nếu có thể rời khỏi, Lưu Chí Mậu đã sớm trở về đảo Thanh Hiệp rồi, cần gì phải kéo dài đến bây giờ? Hôm nay Tô Cao Sơn vừa đi, chỉ chờ tông chủ mới của hạ tông Ngọc Khuê tông lộ diện, mọi người đều tin đó sẽ là giờ chết của Lưu Chí Mậu.

Cố Xán đã không mặc bộ mãng bào màu xanh sẫm kia rất lâu, hai tay lồng trong tay áo, quay đầu nhìn Điền Hồ Quân vẻ mặt lúc sáng lúc tối, nhẹ giọng nói:
- Đại sư tỷ, vì muốn lên đỉnh đại đạo, làm một chút chuyện trái với lương tâm, thực ra không phải lỗi lầm gì, nhưng vẫn nên có một hai ranh giới. Ta là nửa đường xuất gia, trở thành đệ tử thân truyền của Lưu Chí Mậu, sự phức tạp trong đó, bày mưu tính kế, lợi dụng lẫn nhau, hồ Thư Giản ai cũng nhìn thấy. Cho nên ân tình thầy trò không phải là ranh giới của Cố Xán ta.

- Nhưng đại sư tỷ lại là đệ tử đắc ý mà Lưu Chí Mậu một tay dạy ra, sau này đủ loại cơ hội, đảo Thanh Hiệp đều chưa từng bạc đãi tỷ. Nếu tỷ làm quá mức, thử nghĩ xem, trong hồ sơ của Đại Ly, trong suy nghĩ của Quan Ế Nhiên, trong mắt của tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản, còn có cách nhìn của tu sĩ hạ tông Ngọc Khuê tông đối với tỷ, đều sẽ không tốt bao nhiêu.

- Đã là một vị tu sĩ địa tiên, ta cảm thấy nên nhìn xa hơn một chút, đúng không? Dù sao hồ Thư Giản hôm nay đã có rất nhiều quy củ. Cách làm của chúng ta trước kia, đã không thích hợp với hồ Thư Giản hiện giờ.

Điền Hồ Quân nhẹ giọng hỏi:
- Là Trần tiên sinh muốn đệ chuyển lời cho ta?

Cố Xán lắc đầu nói:
- Không liên quan gì đến Trần Bình An. Về hành vi của tỷ, hắn nhìn đến càng rõ ràng thấu triệt hơn ta, dĩ nhiên sẽ không nói với tỷ những lời này. Nhưng qua nhiều năm như vậy, ta và đại sư tỷ vẫn có một chút tình nghĩa, cho nên đây xem như là lời thật lòng của ta, có nghe hay không là chuyện của tỷ. Người nghèo thì không nên ngồi chung bàn rượu, người bị coi thường thì không nên khuyên bảo người khác, đạo lý ta hiểu. Có điều ta cảm thấy cho dù bị người khác chán ghét, vẫn muốn nói với đại sư tỷ một chút.

Điền Hồ Quân thở dài một tiếng, nói:
- Không còn đường quay lại rồi.

Cố Xán cười cười, lại là một Cố Xán năm xưa mà thôi. Chỉ tiếc đại sư tỷ Điền Hồ Quân không gặp được Trần Bình An của riêng mình.

Vừa nghĩ đến đây, Cố Xán lại nhìn về phương xa, cảm thấy trời lớn đất lớn, cho dù tiền đồ mờ mịt nhưng không cần quá sợ.

Trong lòng buồn rầu hao gầy mấy phần, Cố Xán dời mắt đi, nói:
- Đại sư tỷ, cứ yên tâm. Hôm nay địa bàn và nội tình còn lại của đảo Thanh Hiệp, những đồng môn sư huynh sư tỷ các người, còn có đám cung phụng lệ thuộc, cho dù có tranh giành, ta sẽ không tranh được cái gì, cũng không muốn tranh. Với chút bản lĩnh này của ta, tranh với các người, không chiếm được một chút lợi ích nào. Còn không bằng ngoan ngoãn chủ động lui ra, không chừng tương lai có thể xin các người một ly rượu uống.

- Hơn nữa quanh năm suốt tháng, ta ở đảo Thanh Hiệp cũng không được mấy ngày. Đại sư tỷ thay vì đề phòng ta, không bằng đi các nơi khác nhiều hơn.

Điền Hồ Quân bị Cố Xán một lời vạch trần tâm tư, sắc mặt càng không tự nhiên. Có điều Cố Xán đã “thổ lộ tâm tình” như vậy, vẫn tốt hơn cô không ngừng hoài nghi phỏng đoán.

Không phải Điền Hồ Quân hoàn toàn tin tưởng “lời tâm huyết” của Cố Xán, mà là Cố Xán hôm nay, trước khi tiến vào hồ Thư Giản, còn phải đi tới họ Phạm thành Trì Thủy một chuyến để tìm bùa hộ mạng. Sau khi lên thuyền, lại phải dùng một câu mà không ai tin, đó là “Lưu Chí Mậu có khả năng bình yên rời khỏi đảo Cung Liễu”, tìm cho mình một đường lui. Vì vậy mới khiến Điền Hồ Quân an lòng hơn mấy phần... Cố Xán đã mất đi con cá chạch kia, lại không có Trần Bình An ở bên cạnh, thật sự là không được việc nữa.

---------

Chú thích:

(1) Trà Mã Cổ Đạo: con đường nằm ở phía tây nam Trung Quốc, giữa khu vực dãy núi Hoành Đoạn và cao nguyên Tây Tạng. Đây được xem là cung đường nguy hiểm nhất thế giới, tuy nhiên con đường này lại có bề dày lịch sử hàng nghìn năm và trở thành con đường huyền thoại diễn ra các hoạt động thương mại thường xuyên, với hai hàng hóa chính là trà và ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK