Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuyền lầu cập bến đảo Thanh Hiệp. Cố Xán không muốn tới phủ Xuân Đình, chỉ nói mình có thể ở trong gian nhà cổng sơn môn, làm hàng xóm với bằng hữu Tăng Dịch.

Kết quả Mã Đốc Nghi lại độc chiếm gian nhà của Trần Bình An, đuổi Cố Xán sang chỗ Tăng Dịch.

Cố Xán không để tâm.

Trên đường sớm chiều chung sống, Cố Xán cũng không ghét Mã Đốc Nghi nói năng chua ngoa nhưng tâm địa thiện lương, ở lâu rồi lại cảm thấy rất tốt.

Trần Bình An có lẽ cảm thấy, đạo lý cả đời mình đã nói hết ở hồ Thư Giản. Còn Cố Xán thì cảm thấy đời này của mình, những lời nịnh nọt của người khác, đã nghe hết trong những năm tháng trước kia ở hồ Thư Giản.

Sau đó Cố Xán đi xem phủ Hoành Ba đổ nát, lại dừng chân một lúc bên ngoài phủ Xuân Đình.

Ngày này cảnh xuân tươi đẹp, Cố Xán, Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi ngồi trên ghế trúc nhỏ phơi nắng.

Có một vị phu nhân mặc lễ phục vóc người cao gầy, cập bến xuống thuyền, khoan thai đi đến.

Lưu Trọng Nhuận của đảo Châu Sai.

Cố Xán chỉ biết Trần Bình An hơi áy náy với vị đảo chủ này, nói rằng còn thiếu cô ta một ít tiền thần tiên. Cho nên chuyến này trở về hồ Thư Giản, dù Lưu Trọng Nhuận không đến đảo Thanh Hiệp, Cố Xán cũng sẽ tới Châu Sai, nói chuyện một chút với cô ta, tránh cho vị Lưu đảo chủ phong tư trác tuyệt này hiểu lầm là Trần Bình An thiếu nợ bỏ trốn.

Hôm nay Lưu Trọng Nhuận rất nổi danh. Dù chỉ có tu vi địa tiên Kim Đan, nhưng vẫn có thể mở một đường máu, lấy được một tấm lệnh bài thái bình vô sự cấp thấp của Đại Ly, khiến cho một đám đảo chủ đảo lớn phải đỏ mắt.

Chuyện này đã rước lấy rất nhiều suy đoán, chẳng hạn như có phải Tô Cao Sơn nhìn trúng tư sắc của Lưu Trọng Nhuận hay không? Hoặc là Quan Ế Nhiên trẻ tuổi quyền cao chức trọng, lại có sở thích với mỹ phụ? Dù sao năm xưa Lưu Trọng Nhuận là một vị trưởng công chúa điện hạ, khiến cho kiếm tiên hoàng thất Chu Huỳnh cũng phải thương nhớ.

Cố Xán đương nhiên trong lòng biết rõ, không có những chuyện ướt át mập mờ như vậy. Bởi vì Trần Bình An từng tiết lộ một chút thiên cơ, Lưu Trọng Nhuận là một công chúa mất nước của vương triều lớn, đã dùng một kho tàng Thủy điện đến nay vẫn chưa bị vương triều Chu Huỳnh khai quật, đổi lấy sự bảo vệ của tấm lệnh bài thái bình vô sự kia. Chẳng những giữ được toàn bộ gia sản của đảo Châu Sai, còn một bước lên trời, trở thành một trong số tu sĩ cung phụng của Đại Ly.

Còn như Trần Bình An có làm trung gian trong đó hay không, hắn lại không nói.

Thấy Cố Xán đứng dậy nghênh đón mình, Lưu Trọng Nhuận liền cười hỏi:
- Khi nào thì Trần tiên sinh trở về hồ Thư Giản?

Cố Xán lắc đầu nói:
- Tạm thời không biết, có điều sắp tới chắc sẽ không về.

Vẻ mặt Lưu Trọng Nhuận vẫn như thường, gật đầu, lại muốn rời đi như vậy.

Cố Xán đi theo vị Lưu đảo chủ này, tán gẫu với cô một chút về những lời mà Trần Bình An dặn dò.

Lưu Trọng Nhuận không bày tỏ ý kiến, cũng không nói lời khẳng định, muốn xoay người rời đi. Cố Xán trở về ghế trúc nhỏ. Lúc này ở chỗ bến thuyền lại xuất hiện một quỷ tu phủ Chu Huyền.

Lưu Trọng Nhuận do dự một thoáng, vẫn dừng bước, thở dài hỏi:
- Mã Viễn Trí, dây dưa nhiều năm như vậy rồi, vui lắm sao? Ngươi có tâm tư này, vì sao không tu hành cho tốt, tranh thủ sớm bước vào địa tiên?

Quỷ tu cố ý thay một bộ áo xanh trang nhã, nhếch miệng cười nói:
- Trưởng công chúa điện hạ, đã biết Trần Bình An không có ở đảo Thanh Hiệp, vẫn muốn đi chuyến này, trong lòng ta hiểu rõ.

Lưu Trọng Nhuận hơi nổi nóng, mắng:
- Cút sang một bên!

Mã Viễn Trí không dám ngăn cản, ngoan ngoãn nhường đường, mặc cho Lưu Trọng Nhuận đi thẳng về phía thuyền đảo Châu Sai. Chỉ là không quản được một đôi mắt chó, lén lút liếc nhìn bóng lưng của trưởng công chúa điện hạ, đúng là sinh dưỡng tốt.

Lưu Trọng Nhuận dừng bước quay đầu, phát giác được ánh mắt buồn nôn của Mã Viễn Trí.

Cô nghiêm nghị nói:
- Ngươi tìm chết?

Mã Viễn Trí nuốt một ngụm nước bọt, oan ức nói:
- Ta chỉ là lo lắng cho trưởng công chúa điện hạ, trải qua cơn sóng gió này, có tiều tụy gầy gò hay không. Bây giờ cuối cùng đã yên tâm rồi.

Thừa cơ hội này, Mã Viễn Trí lại liếc nhìn vào ngực của cô, đồi núi nhấp nhô, đẹp không tả xiết.

Lưu Trọng Nhuận tức giận nói:
- Chó không đổi được tật ăn phân!

Mã Viễn Trí u oán nói:
- Ta không cho trưởng công chúa điện hạ giày xéo chính mình như vậy. Điện hạ giẫm ta dưới chân, ta cũng không hề oán giận. Nhưng điện hạ tự nói mình như vậy, ta không đồng ý. Trong lòng ta, trưởng công chúa điện hạ vĩnh viễn là kỳ nữ không tì vết, động lòng người nhất thế gian...

Lúc này Lưu Trọng Nhuận mới phát giác mình đã lỡ lời, thẹn quá hóa giận, liền phất tay áo một cái, trực tiếp đánh quỷ tu kia ra khỏi bến thuyền.

Sau khi ổn định thân hình và tâm thần, Mã Viễn Trí trăm cảm xúc lẫn lộn, lệ nóng doanh tròng, đưa tay lau mặt. Hắn cảm thấy nhiều năm như vậy, trăm loại ấm ức, ngàn loại vất vả, cuối cùng đã được bồi thường một chút, bèn rủ rỉ nói:
- Trưởng công chúa điện hạ, nữ nhân da mặt mỏng, ngại nói trực tiếp những lời tâm tình thân mật kia. Không sao, đánh là thân, mắng là yêu, ta vẫn hiểu.

Lưu Trọng Nhuận cũng không quay đầu lại, bước lên thuyền, sau đó dùng tiên thuật điều khiển thuyền nhanh chóng rời đi.

Cái gã đưa cơm ngu ngốc kia, đúng là phiền chết.

Mã Viễn Trí gật đầu, tươi cười rạng rỡ, càng lấm la lấm lét, thần thần bí bí:
- Trưởng công chúa điện hạ thẹn thùng như vậy, đúng là chuyện hiếm lạ trăm năm khó gặp. Xem ra là thật sự muốn mở rộng cửa lòng với ta, có hi vọng, tuyệt đối có hi vọng. Trần Bình An, ngươi hãy chờ uống rượu mừng đi. Đúng là huynh đệ tốt, nếu không phải ngươi nói với ta, giao tiếp với nữ nhân phải suy nghĩ nhiều đến ẩn ý của bọn họ, ta nào có thể nghĩ đến dụng tâm sâu xa của trưởng công chúa điện hạ.

- Muốn ta sớm bước vào địa tiên Kim Đan, chẳng phải là ám thị cho một đại lão gia như ta, không được rớt lại sau nàng quá nhiều? Không phải lo lắng trong lòng ta sẽ có khúc mắc vì điện hạ đã là Kim Đan sao? Nếu điện hạ không có tình ý triền miên với ta, há sẽ tốn sức nói nhiều như vậy? Trần Bình An, Trần tiên sinh, Trần huynh đệ, ngươi thật là đại ân nhân của ta.

Sau đó quỷ tu vui mừng phấn khởi nghênh ngang rời đi. Tăng Dịch cảm thấy không chắc chắn về quan hệ giữa người này và vị đảo chủ đảo Châu Sai kia, bèn nhỏ giọng hỏi:
- Vị quỷ tu tiền bối này, có phải hiểu lầm gì đó rồi không?

Mã Đốc Nghi cắn hạt dưa, nói một câu xác định:
- Nếu ta là vị Lưu đảo chủ kia, sẽ một chưởng đánh chết hắn cho xong, tránh khỏi mỗi lần gặp mặt lại bị đôi mắt chó kia chấm mút.

Cố Xán cười hỏi:
- Các ngươi cảm thấy Lưu đảo chủ liệu có thích Trần Bình An không?

Tăng Dịch ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không nhiều khả năng. Cô ấy và Trần tiên sinh của chúng ta chênh lệch tuổi tác như vậy, hơn nữa cũng không thường xuyên giao tiếp. Lưu đảo chủ dù sao cũng là một tu sĩ Kim Đan, đạo tâm kiên định, cho dù Trần tiên sinh rất tốt, nhưng ta cảm thấy không giống.

Mã Đốc Nghi cười nhạo nói:
- Lưu Trọng Nhuận thích Trần tiên sinh thì có gì kỳ lạ? Nhưng Trần tiên sinh của chúng ta sẽ không thích một bà già.

Cố Xán ngồi trên ghế trúc nhỏ chính giữa cười ha hả.

Mã Đốc Nghi ném một nắm hạt dưa qua, Cố Xán tránh né, kết quả đều rơi vào đầu Tăng Dịch. Như vậy cũng chưa tính là gì, Tăng Dịch còn phải khom lưng nhặt lên. Dù sao theo Trần tiên sinh lâu như vậy rồi, muốn không mê tiền, không keo kiệt cũng rất khó.

---------

Đảo Cung Liễu.

Trong thủy lao.

Tù nhân mặc áo vải màu trắng, khoanh chân ngồi trong một phòng giam khá rộng, vẻ mặt tự nhiên.

Ngoài phòng giam có một lão tu sĩ năm cảnh giới cao đến từ Đồng Diệp châu, chính là lão tổ Đồng Diệp tông năm xưa, từng cùng với tông chủ núi Thái Bình và Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông, ra biển chém chết đại yêu kia. Có điều hôm nay lão đã chuyển sang gia nhập Ngọc Khuê tông, còn tiện tay lấy đi một món trọng bảo trấn sơn của tổ sư đường Đồng Diệp tông.

Vì chuyện này thiếu chút nữa đã gây ra một trận đại chiến giữa Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông. May mà lão tông chủ Tuân Uyên của Ngọc Khuê tông đã tự mình đến nhà, ngồi xuống nói chuyện một phen với tông chủ Đồng Diệp tông vốn là kiếm tiên cảnh giới thứ mười một. Sau khi nói xong, Đồng Diệp tông cũng không tiếp tục truy cứu nữa, chắc là Ngọc Khuê tông đã bồi thường.

Lão tu sĩ tên là Chu Phong Lộc, cũng là người chủ trì việc chọn vị trí của hạ tông Ngọc Khuê tông lần này. Còn như có phải là con tốt đáng thương hay không, mấu chốt phải xem nhân tuyển cuối cùng của tông chủ hạ tông là ai, là lão ta vất vả công nhiều, hay là tên khốn khiếp Khương Thượng Chân đã nắm giữ đất lành Vân Quật.

Sở dĩ Chu Phong Lộc không trực tiếp giết chết Lưu Chí Mậu, là muốn vớt được nhiều công lao hơn. Để cho một nhóm lão già quyền cao chức trọng của Ngọc Khuê tông âm thầm ủng hộ mình, có thể thuyết phục đám người bảo thủ của tổ sư đường vốn thiên về Khương Thượng Chân. Nội bộ Ngọc Khuê tông đương nhiên không phải bền chắc như thép, đối với vãn bối Khương Thượng Chân danh tiếng nổi bật trong ngàn năm qua, không ít người già từ lâu đã cảm thấy không thuận mắt.

Đây chính là cơ hội của Chu Phong Lộc.

Một khi trở thành tông chủ đầu tiên của hạ tông, chính là quan lớn hàng đầu của Ngọc Khuê tông, có thể chiếm một vị trí trong tổ sư đường bản sơn, hơn nữa ghế ngồi sẽ rất cao. Không chừng sẽ ngồi ngang hàng với Khương Thượng Chân, có thể đè ép sự kiêu ngạo của họ Khương, còn có thể khiến Khương Thượng Chân khó chịu. Tin rằng có rất nhiều người già của Ngọc Khuê tông hi vọng chuyện này xảy ra, bởi vì không muốn thấy Khương Thượng Chân một nhà lũng đoạn.

Lúc này sắc mặt Chu Phong Lộc không vui, nói:
- Lưu Chí Mậu, đây là lần thứ ba ta tìm ngươi rồi. Quá tam ba bận, có hiểu không?

Lưu Chí Mậu liếc nhìn đối phương, nói:
- Tu sĩ hoang dã chúng ta vốn bị tiên sư gia phả các ngươi xem thường, làm chó hoang kiếm ăn quen rồi, không làm chó nhà được.

Chu Phong Lộc cười nhạt nói:
- Chủ động liên hệ với Đàm Nguyên Nghi, nương nhờ họ Tống Đại Ly, không phải cũng làm chó giữ cửa cho người ta sao?

Lưu Chí Mậu cười khà khà nói:
- Bán mạng cho Đại Ly, đó cũng là nuôi thả, vẫn tốt hơn nuôi nhốt rất nhiều. Hơn nữa ông đây đời này chướng mắt nhất, chính là đám tiên sư gia phả vênh váo tự đắc các ngươi.

Sắc mặt Chu Phong Lộc âm trầm, nói:
- Lưu Chí Mậu, thật cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Một địa tiên Nguyên Anh, ở xó xỉnh như Đông Bảo Bình Châu các ngươi thì rất lợi hại, nhưng ở Đồng Diệp châu chúng ta thì chẳng tính là gì. Tu sĩ năm cảnh giới cao tiêu vong không phải số ít. Mỗi trăm năm nếu không chết mấy Nguyên Anh, Đồng Diệp châu cũng ngại chào hỏi đại tu sĩ châu khác. Đông Bảo Bình Châu các ngươi được như vậy sao?

Lưu Chí Mậu cười ha hả nói:
- Hù dọa ta à?

Chu Phong Lộc lắc đầu nói:
- Thật không phải hù dọa ngươi, sự kiên nhẫn của một người cũng có giới hạn.

Khóe miệng Lưu Chí Mậu nhếch lên, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, đám chó hoang chúng ta tu hành cả đời, chính là nhiều lần bị hù dọa mà lớn lên? Sợ hãi nhiều rồi, một là sợ vỡ mật, hai là giống như ta, nửa đêm có quỷ gõ cửa, ta cũng muốn hỏi một câu, có phải tới buôn bán với ta hay không. Thế nào, ngươi đã là tông chủ của hạ tông Ngọc Khuê tông, có thể một lời quyết định sống chết của ta rồi?

- Lùi một bước mà nói, cho dù cho ngươi đã làm tông chủ, chẳng lẽ không nên cân nhắc kỹ càng, làm thế nào tận dụng một vị tu sĩ hoang dã Nguyên Anh? Lỡ may một ngày nào đó ta đột nhiên thông suốt, đáp ứng làm cung phụng của ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ lỗ lớn? Ngươi giam giữ ta, một trận pháp phải hao phí bao nhiêu tiền thần tiên? Khoản nợ này cũng không tính được, còn làm tông chủ cái gì?

Khiếu huyệt toàn thân Lưu Chí Mậu bị từng đường nhánh trong thủy lao quấn quanh trói buộc, nhất là khiếu huyệt quan trọng nuôi dưỡng vật bản mệnh, càng bị mạch nước đảo Cung Liễu làm tắc nghẽn. Lão ngáp một cái, nói:
- Thật cho rằng đám ngoại lai các ngươi, có thể làm gì tùy thích ở Đông Bảo Bình Châu sao? Với chút kiên nhẫn này của ngươi, ta cảm thấy bảo tọa tông chủ ngồi không vững được. Không chừng còn thảm hơn quân chủ giang hồ ta đây, ghế ngồi còn chưa nóng đã phải vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nhường lại vị trí rồi. Phù sa không chảy ruộng người ngoài, ta thật không tin Ngọc Khuê tông sẽ đưa một miếng thịt mỡ lớn như vậy cho nửa người ngoài.

Lưu Chí Mậu lại bắt đầu giáo huấn lão tu sĩ trước mắt chiến lực kinh người lại có trọng bảo nơi tay:
- Không phải ta chê đám tiên sư gia phả các ngươi, nhưng chỉ nói đến tâm tính vững vàng, chưa chắc so với được với tu sĩ hoang dã chúng ta. Chẳng phải chỉ dựa vào đạo pháp thượng thừa và tông môn truyền thừa, mới đi trên đại đạo không trở ngại sao? Nếu đưa những đạo pháp kia cho chúng ta, hai bên bắt đầu cất bước từ địa tiên, hao phí thời gian như nhau, bảo đảm tu sĩ hoang dã có thể đánh cho các ngươi ra phân.

- Không tin? Vậy thì cứ thử xem. Dù sao ngươi đã phản bội Đồng Diệp tông rồi, quy củ tổ sư đường rách nát có tính là gì, không bằng truyền thụ cho ta tiên pháp thông đến năm cảnh giới cao của Đồng Diệp tông. Ngươi dám không?

Lưu Chí Mậu trong nhà giam trò chuyện vui vẻ, lộ ra khí khái kiêu hùng, đương nhiên cũng có một chút lưu manh vô lại.

Chu Phong Lộc lắc đầu nói:
- Lưu Chí Mậu, hi vọng lần sau gặp mặt, khi ta đã lên làm tông chủ hạ tông, ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy.

Lưu Chí Mậu vội vàng nói:
- Đừng gấp, đừng gấp, cho dù làm tông chủ hạ tông rồi, chúng ta vẫn có thể tán gẫu. Tu sĩ sông núi chúng ta thích nhất là thừa gió bẻ măng, khí phách tính là cái rắm gì.

Chu Phong Lộc im lặng không trả lời, rời khỏi thủy lao.

Tu sĩ hoang dã Nguyên Anh hồ Thư Giản này, đúng là thịt chó không thể lên bàn (1), giết không được, ăn không xong. Chu Phong Lộc hạ quyết tâm, chỉ cần mình trở thành tông chủ hạ tông, ngày đó sẽ giết Lưu Chí Mậu, không nói nhảm với tên tu sĩ hoang dã này thêm câu nào.

Lúc Chu Phong Lộc rời khỏi, chủ nhân thật sự của đảo Cung Liễu là Lưu Lão Thành đi vào tầng dưới chót thủy lao. Trên đường đi tu sĩ Ngọc Khuê tông đều giả vờ như không thấy, không chào hỏi cũng không ngăn cản.

Hồ Thư Giản có ba mạch nước chính, thủy vận dày đặc. Còn lại là rất nhiều mạch nước nhỏ bé, lẻ tẻ lộn xộn, bị hơn ngàn hòn đảo thế lực khác phân chia gần như toàn bộ.

Trong đó có một mạch nước chính bị đảo Cung Liễu độc chiếm, trận pháp thủy lao dùng nó làm cơ sở. Đây cũng là điểm mấu chốt có thể ung dung trấn áp Lưu Chí Mậu.

Đảo Thanh Hiệp cũng chiếm giữ hơn nửa mạch nước chính, phủ Hoành Ba chính là mắt trận. Chỉ tiếc nó đã bị hủy, thủy vận tản mạn, tiện lợi cho đám tu sĩ địa tiên của các hòn đảo chư hầu, chẳng hạn như Điền Hồ Quân và Du Cối.

Ba đảo lớn Thanh Chủng, Thiên Mỗ và Lạp Túc, cùng nhau phân chia một mạch nước chính cuối cùng của hồ Thư Giản.

Sau khi đến tầng dưới chót thủy lao, Lưu Lão Thành lập tức ngăn cách ra một thế giới nhỏ.

Lưu Chí Mậu ngẩng đầu lên, nhíu mày.

Lão không sợ Chu Phong Lộc kia, nhưng vẫn rất kiêng dè Lưu Lão Thành, vốn là tiền bối ở hồ Thư Giản này.

Bởi vì tu sĩ hoang dã rất biết cách đối phó với tu sĩ hoang dã, còn tiên sư gia phả trong thời gian ngắn phải vò đầu bứt tai.

Lưu Lão Thành lấy ra một bức tranh cuộn, khẽ rung lên, sau đó nhẹ nhàng mở rộng. Từ trong tranh cuộn có một gã đàn ông tươi cười bước ra.

Hắn đi tới bên cạnh phòng giam, hai tay đặt sau người, khom lưng híp mắt nhìn Lưu Chí Mậu, hỏi:
- Nghe nói ngươi và Trần Bình An vừa là địch vừa là bạn, mơ hồ không rõ. Hơn nữa nghe Lưu Lão Thành nói, các ngươi đều thừa nhận đối phương là nửa tri kỷ của mình?

Lần này đến phiên Lưu Chí Mậu không hiểu chuyện gì, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi là... Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông?

Gã đàn ông kia cười hì hì nói:
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, ta lại xem thử có nên trả lời câu hỏi của ngươi hay không. Đến sau xếp sau, vẫn phải nói một chút quy củ mà.

Lưu Chí Mậu liếc nhìn Lưu Lão Thành. Ở trước mặt Chu Phong Lộc, Lưu Chí Mậu đã trải qua hai lần “so tài”, đại khái đã biết ranh giới cuối cùng của Chu Phong Lộc, cho nên có thể kéo dài. Nhưng đối diện với người trong tộc của Ngọc Khuê tông này, rất có thể là Khương Thượng Chân, Lưu Chí Mậu nhất thời tâm tình nặng nề, không dám tùy tiện mở miệng.

Lão suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Ta và Trần Bình An cả đời không làm bằng hữu được, cho dù ta đã bước vào năm cảnh giới cao, hay là hắn tương lai có bản lĩnh đọ sức với ta. Không chừng cả hai còn phải giao thủ một trận. Nhưng ta và Trần Bình An hiện giờ có thể xem là nửa tri kỷ, còn từng uống mấy bữa rượu.

Gã đàn ông kia vỗ tay một cái, cất tiếng cười lớn nói:
- Chỉ bằng điểm này, Tiểu Lưu à, cộng thêm Lão Lưu sau lưng ta, từ hôm nay trở đi, ba chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi.

Lưu Chí Mậu lại nhìn Lưu Lão Thành, nhưng sắc mặt và tâm cảnh của Lưu Lão Thành đều giống như giếng cổ không gợn sóng, không cho Lưu Chí Mậu một chút nhắc nhở nào.

Gã đàn ông kia mỉm cười nói:
- Ngươi đoán sai không, ta chính là Khương Thượng Chân, tông chủ của hạ tông Ngọc Khuê tông bây giờ mới đến.

Hắn đột nhiên vuốt mặt, thê thảm ưu thương, giống như cô gái u oán nói:
- Trong lòng ta đau khổ. Cái tên Chu Phong Lộc không biết xấu hổ kia, thiếu chút nữa đã phá hư chuyện tốt của ta. Nếu không phải Lý Phù Cừ thông minh, lúc này cho dù liều cái mạng già, ta cũng phải đánh chết Chu Phong Lộc, sau đó xách đầu lão tặc đi khom lưng nhận lỗi với người ta. Vừa nghĩ tới chuyện này, ta lại muốn chạy đi dập đầu với Lý Phù Cừ mấy cái, nhận bà ta làm mẹ nuôi cũng không ngại.

Khương Thượng Chân khẽ đấm vào ngực, vẻ mặt đau khổ, chửi như tát nước:
- Khương Thượng Chân ta cũng không phải tới chùi mông cho hồ Thư Giản, đại sự hàng đầu là muốn ôn lại chuyện cũ với Trần Bình An. Nhưng bây giờ thì sao, trò chuyện vui vẻ cái rắm! Lão già Chu Phong Lộc này thành công không đủ, thất bại có thừa, chết không có gì đáng tiếc. Chẳng phải ta đã bày mấy bàn tiệc rượu ở Đồng Diệp tông sao, hôm nay đều là người mình rồi, còn hãm hại ta như vậy, dụng tâm hiểm ác, đáng chết, thật là đáng chết...

Lưu Chí Mậu trợn mắt há mồm. Mí mắt Lưu Lão Thành cũng khẽ run, hiển nhiên đã từng lĩnh giáo Khương Thượng Chân, cho nên tốt hơn một chút so với Lưu Chí Mậu giống như bị sét đánh trúng.

Khương Thượng Chân bỗng nhiên ngưng cười, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi:
- Lưu Chí Mậu, ta thay Chu Phong Lộc hỏi ngươi một câu, có muốn làm cung phụng của hạ tông Ngọc Khuê tông không?

Lưu Chí Mậu do dự không quyết.

Trong nháy mắt, lão lại liếc thấy Lưu Lão Thành khẽ gật đầu với mình.

Lưu Chí Mậu hít thở sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu, đáp:
- Được.

Sau đó lão phát hiện có một chiếc lá liễu xanh tươi, vừa lúc lơ lửng ở ấn đường của mình.

Khương Thượng Chân búng tay một cái, cười đùa cợt nhả nói:
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lưu Chí Mậu, từ giờ trở đi ngươi chính là ghế thứ ba trong cung phụng hạ tông ta, bao gồm Lưu Lão Thành, Chu Phong Lộc, Lưu Chí Mậu. Có điều ta hi vọng sau khi ngươi bước vào năm cảnh giới cao, có thể giúp ta giết Chu Phong Lộc kia, bất kể dùng cách nào cũng được.

- Hiện giờ ta có thể đáp ứng ngươi, món trọng bảo trấn sơn Ngọc Khuê tông trên tay Chu Phong Lộc, hạ tông có thể cho ngươi mượn dùng trăm năm. Chỉ cần sau này lập đủ công lao, muốn mượn thêm trăm năm cũng không khó. Nhưng nếu ngươi giết người không được lại bị người giết, cũng không thể trách ta không nhặt xác giúp ngươi.

Lưu Chí Mậu hỏi:
- Chuyện bước vào năm cảnh giới cao thì sao?

Khương Thượng Chân giơ ngón cái chỉ vào mình, nói:
- Ông đây có gì? Có tiền mà thôi. Chờ sau khi ngươi quen thuộc với ta rồi, nhất định sẽ không kìm được tội nghiệp cho ta, tiền quá nhiều đúng là ưu sầu.

Hắn than vãn một tiếng, lại nói:
- Đừng nói là tu sĩ hoang dã nghèo rách mồng tơi ở Đông Bảo Bình Châu các ngươi, ngay cả tiên sư gia phả năm cảnh giới cao ở Đồng Diệp châu chúng ta, đều không biết người có nhiều tiền như ta phiền não thế nào.

Lưu Chí Mậu lại nhìn về Lưu Lão Thành. Hợp tác với loại người này, thật sự không lo lắng sao? Nếu ngồi cùng một thuyền với Chu Phong Lộc, liệu có ổn thỏa hơn không?

Lưu Lão Thành mặt không cảm xúc, không biết là cao thâm khó lường, hay là trong lòng mắng chửi.

Nên biết tiền tài là chuyện đau lòng nhất của tất cả tu sĩ sông núi trên thế gian.

---------

Lúc cuối xuân.

Màn đêm thâm trầm, tại một nơi yên tĩnh của hồ Thư Giản, không một âm thanh.

Có một vị lão phu tử đứng bên hồ, vung tay áo một cái. Hai mươi bốn thẻ trúc bay ra, từng văn tự trên thẻ trúc ánh sáng vàng rạng rỡ, hào quang như đạo đức văn chương ngàn đời bất hủ của thánh hiền Nho gia, có thể tranh sáng với mặt trời mặt trăng.

Thẻ trúc rơi vào hồ Thư Giản.

Hai mươi bốn thẻ trúc, hai mươi bốn tiết.

Cả hồ Thư Giản chỉ có ba người tâm sinh cảm ứng, trong lòng khiếp sợ.

Khương Thượng Chân, Lưu Lão Thành, Chu Phong Lộc.

Ba vị tu sĩ năm cảnh giới cao gần như đồng thời lướt lên không, nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát giác được chút đầu mối nào. Thực ra vị lão phu tử kia lại ở ngay dưới mí mắt bọn họ.

Lại là tù phạm Lưu Chí Mậu còn chưa rời khỏi đảo Cung Liễu, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

Ban đầu Hồ Thư Giản từng là một nơi bình thường linh khí mỏng manh, sau đó có một vị thánh nhân Nho gia từ Trung Thổ du lịch đến đây, được chứng đại đạo, cộng hưởng với trời đất, cảnh sắc tráng lệ, cho nên hồ có tên là Thư Giản (thẻ sách), linh khí dồi dào, ân trạch đời sau.

Lão phu tử đứng bên hồ, mỉm cười nói:
- Thế nhân đều cảm thấy nơi này là một hầm phân, lại có người nói các ngươi là “trời đất khí anh hùng, ngàn thu còn lẫm liệt”, vậy các ngươi cảm thấy thế nào?

Nước hồ sóng gợn từng cơn, tỏa ra khí tức cương trực ngàn đời.

Lão phu tử mỉm cười nói:
- Lão phu tử ta đây, không phải muốn các ngươi đi cảm ơn vị tiểu phu tử kia, người ta không cần. Người đọc sách làm việc chính là như vậy, không phải buôn bán. Cho nên ta chỉ muốn các ngươi quên mình vì nghĩa, tương lai chết thêm một lần, đi cùng với ta, đừng phụ lòng cái thế đạo còn cứu được này.

Ông ta mở rộng bàn tay, trong đó còn lại bốn thẻ trúc, cười nói:
- Đương nhiên, người trẻ tuổi kia cũng nói rồi, mình tạm thời không phải là người đọc sách, chỉ là một tiên sinh sổ sách. Như vậy kế tiếp nên làm thế nào, chúng ta có thể bàn bạc một chút.

---------

Một bến thuyền tiên gia ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu.

Năm nay lúc vào hạ, một người trẻ tuổi áo xanh dắt ngựa dừng chân.

Mười bảy tuổi đi đến hồ Thư Giản, trong gian nhà ở cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp, một mình trải qua đêm ba mươi tết.

Sau đó một năm, vào đêm ba mươi tết, tại một nhà trọ ở nước Thạch Hào, cùng với Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi ngồi quanh bếp lò trò chuyện.

Một năm nữa, ngồi trên lưng ngựa lắc lư đi hội họp với Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi, thong thả an nhàn, một mình trải qua đêm ba mươi tết.

Lại một năm, đi tới dãy núi phía nam hồ Thư Giản, trên đường về cùng với Cố Xán và Tăng Dịch, còn có Mã Đốc Nghi, cuối cùng đã ăn một bữa cơm giao thừa có thể gom đủ một bàn.

Năm nay vào giây phút này, sau khi dắt ngựa lên thuyền, Trần Bình An sờ trâm ngọc trên búi tóc, bất giác mình đã đến cái gọi là tuổi tròn hai mươi của Nho gia rồi.

Sau đó vào mồng năm tháng năm, Trần Bình An vốn định xin chiếc thuyền tiên gia kia một bàn thức ăn thịnh soạn. Nhưng hắn lại lâm thời đổi ý, vẫn lấy lương khô và rượu ra, đứng ở bệ cửa sổ, nhìn biển mây phía xa, xem như chúc mừng sinh nhật mình, thậm chí coi như xong buổi lễ hai mươi tuổi. Dù sao trong nhà chỉ còn một người, không có trưởng bối cũng không có bàn thờ tổ tiên, không cần coi trọng nhiều lễ nghi rườm rà như vậy.

Trần Bình An đã sớm cất đao kiếm chéo, sau khi nuốt xuống một ngụm lương khô và rượu cuối cùng, vừa mới nấc một cái, lại cảm thấy thanh Kiếm Tiên sau lưng bỗng nhiên trầm xuống, giống như từ nặng mấy cân trong nháy mắt biến thành trăm ngàn cân. Hắn lảo đảo ngửa về phía sau, cả người lẫn kiếm cùng ngã xuống đất.

Nhưng sau phút chốc, Kiếm Tiên trong vỏ lại trở nên trầm lặng, không có bất cứ động tĩnh nào. Trần Bình An thử ngồi dậy, chờ một lúc, cũng không có gì khác thường.

Hắn hơi nghi hoặc, chỉ sợ có mưu đồ và huyền diệu gì đó, liền ngồi bên cạnh bàn, rút Kiếm Tiên ra, quan sát rất lâu, cũng không có gì lạ.

Trần Bình An chỉ xem như thanh Kiếm Tiên này đang giở trò, dù sao nửa năm qua, nó có nhiều lúc rất ngoan cố. Chẳng hạn có một lần “ngự kiếm” đi lên biển mây ngắm mặt trời lặn, nó lại tự mình chạy đi, khiến Trần Bình An rớt thẳng xuống biển mây. Nếu không có Mùng Một và Mười Lăm, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ. Có điều làm sao nói đạo lý với một thanh nửa tiên binh đây? Sau đó hắn cũng không dám đi biển mây ngắm cảnh nữa.

Lúc này Kiếm Tiên sau lưng Trần Bình An kêu leng keng ra khỏi vỏ, lơ lửng cách sàn nhà một thước, khiến cho cả con thuyền tiên gia lắc lư một chút.

Giống như chủ động mời Trần Bình An giẫm lên.

Trần Bình An ngồi xuống, thương lượng:
- Không giở trò xấu?

Kiếm Tiên sừng sững bất động.

Trần Bình An do dự một thoáng, mặc cả:
- Nếu như ngươi nửa đường ném ta xuống, ta chưa chắc đã theo kịp thuyền. Khoản tiền thần tiên kia, ngươi phải bồi thường cho ta?

Kiếm Tiên vù một cái trở về vỏ kiếm sau lưng Trần Bình An, không để ý tới hắn nữa.

Trần Bình An xoa cằm, lại nghĩ tới lúc trước trên đỉnh núi bị một lão tiên sinh lừa gạt gần ba mươi thẻ trúc, gật đầu nói:
- Thiếu chút nữa lại mắc lừa rồi, xông pha giang hồ đúng là không uổng.

---------

Chú thích:

(1) Thịt chó không thể lên bàn: thời xưa chó tượng trưng cho sự trung thành, cho nên dân gian chỉ có thể lén ăn thịt chó, còn nếu dùng thịt chó để chiêu đãi khách sẽ bị xem thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man
Hoang Khoi
05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!
Hieu Le
02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay
Hieu Le
26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))
fishscreen
19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.
lightingbot
19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá
Hieu Le
18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ
zemv13
12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.
Hieu Le
30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé
tuandayy1
29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều
Hieu Le
13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé
fishscreen
12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Hieu Le
11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3
Rangnarok
05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi
Tooth Less
03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .
Nguoivienxu eo
26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha
tuandayy1
18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám
Tieu Lan
25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.
luanlieulinhno1
14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi
Hieu Le
13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))
ikaika
13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.
hoangbott
01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn
tuandayy1
01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:
Rangnarok
01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK