Vào cuối năm, đã sắp ba mươi tết, tiên sinh sổ sách đảo Thanh Hiệp lại dẫn theo một thiếu niên cao lớn tên là Tăng Dịch, bắt đầu du lịch lần thứ ba.
Hơn nữa còn trực tiếp rời khỏi địa bàn hồ Thư Giản, băng qua quan ải biên cảnh phía nam nước Thạch Hào, vẫn luôn đi về hướng bắc.
Ngày này đêm ngủ miếu linh quan.
Lúc tuyết tan đặc biệt rét căm. Bọn họ đi trên đường lớn bùn lầy, hoặc là đường nhỏ yên tĩnh tuyết đọng sâu dày, dưới chân kêu lên sàn sạt.
Hơn nữa theo như suy tính của mấy vị tu sĩ địa tiên hồ Thư Giản, cuối năm nay hồ Thư Giản diện tích rộng lớn còn sẽ nghênh đón một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp. Đến lúc đó ngoại trừ hồ Thư Giản, còn sẽ lan đến vài nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh, bao gồm cả nước Thạch Hào, e rằng những nước này sẽ phải chịu tội.
Tu sĩ hồ Thư Giản đương nhiên hi vọng chuyện này diễn ra. Cũng không biết ba trận tuyết lớn sau khi vào đông, liệu có vô hình trung cản trở tốc độ xuôi nam của vó ngựa kỵ binh Đại Ly hay không. Như vậy vương triều Chu Huỳnh từ khi lập quốc đến nay, lần đầu tiên lựa chọn sách lược vườn không nhà trống, sẽ có thêm cơ hội thở dốc.
Có điều những đại thế thiên hạ này, dường như không liên quan nhiều đến sinh hoạt hàng ngày của tu sĩ trên những ngọn núi vững chắc, dù sao “thiên hạ” cũng có phân chia trên núi và dưới núi.
Trong chủ điện của miếu linh quan, Tăng Dịch đi xung quanh nhặt củi, đốt một đống lửa.
Giống như khi ở đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An vẫn mặc một bộ áo bông dày, nhưng không còn đeo kiếm trên lưng. Hắn dùng hình thức đao kiếm chéo do Bùi Tiền “khai sáng”, bên hông đeo một thanh đao trúc tự chế, cùng với thanh Đại Phỏng Cừ Hoàng kiếm mua ở đường Viên Khốc thành Trì Thủy.
Hai người ăn lương khô, gần như không nói chuyện. Chuyến du lịch này là lần đầu tiên trong đời Tăng Dịch đi xa nhà, cho nên so với Trần Bình An trầm mặc ít nói, Tăng Dịch có tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi cảm thấy vui mừng.
Qua một quan ải, đưa gia phả do tổ sư đường đảo Thanh Hiệp ban phát cho binh sĩ biên cảnh nước Thạch Hào, đều có thể khiến Tăng Dịch cảm thấy rất mới mẻ, chỉ là không dám lộ ra. Trần tiên sinh tâm sự trùng trùng, Tăng Dịch cũng không phải người mù, vẫn hiểu được chút nhân tình thế sự này.
Sau khi ăn qua lương khô, Trần Bình An mở một bức bản đồ châu quận nước Thạch Hào. Hôm nay lãnh thổ phía nam nước Thạch Hào còn đỡ, chỉ có kỵ binh trinh sát Đại Ly lác đác tuần tra, Trần Bình An và Tăng Dịch đã gặp hai lần. Nhưng nam bộ chưa bị khói lửa chiến tranh lan đến, thực ra đã xuất hiện dấu hiệu loạn thế, chẳng hạn như miếu linh quan nơi hai người cư trú này.
Đây là một ngôi miếu linh quan cũ kỹ đã lâu không tu sửa, hơi đổ nát. Theo như giải thích của hương dân gần đó, vào thu năm nay người coi miếu già quản lý hương khói đã qua đời. Huyện nha vốn nên chọn một người coi miếu mới, thông thường chỉ cần nhân tuyển thân thế trong sạch, lại có một đạo sĩ gia phả giúp ký tên, bên phía châu quận đều sẽ gật đầu. Chút chuyện nhỏ như hạt vừng, vốn không cần làm phiền Lễ bộ kinh thành.
Nhưng mọi rợ Đại Ly vừa tới, thế đạo rất loạn, không quan tâm đến chuyện này được nữa. Dù sao dân chúng chạy nạn, sau đó hồi hương, triều đình sẽ không trách tội. Nhưng loại chức vụ gân gà như người coi miếu này, lại tương đương với huyện lệnh lão gia, gánh vác bốn chữ “trách nhiệm giữ đất”. Cho nên lúc đầu huyện nha đã chọn ra hai nhân tuyển, mặc dù đã lén lút nói rõ, không cần hai người phải bỏ tiền, đi lo lót quan hệ với một vị đạo sĩ gia phả ngồi tít trên cao trong huyện, nhưng bọn họ vẫn không muốn nhậm chức.
Cứ kéo dài như vậy, có lẽ đợi đến khi mọi rợ Đại Ly đã bao vây kinh thành nước Thạch Hào, lại chia quân đi về phía nam, ngôi miếu linh quan vốn hương khói lác đác này, sang năm xem như sẽ hoàn toàn không còn hương khói nữa.
Trong loạn thế, dân chúng lo thân mình còn chưa xong, nào có thời gian quan tâm đến chuyện vào miếu dâng hương. Tự mình ăn no rồi, mới có thể nghĩ xem thần tiên lão gia bằng đất có ăn đủ no không, đây là thường tình của con người.
Trần Bình An đưa hòm trúc cho Tăng Dịch đeo trên lưng, bên trong đặt món pháp bảo quỷ đạo mua thiếu từ nhà kho đảo Thanh Hiệp, Diêm Vương Điện “Hạ Ngục”.
Còn như Du Cối sau đó tới thăm viếng đảo Thanh Hiệp, chủ động bán cho Trần Bình An món linh khí thượng thừa mô phỏng Lưu Ly các, tạm thời đã được Trần Bình An cất vào trong vật một thước. Mười hai gian phòng có thể nuôi dưỡng quỷ tướng, hiện giờ đều chứa đầy âm linh ma quỷ hồn phách khá vững chắn hoàn chỉnh. Ngoại trừ một gian trong đó, còn lại mười một âm quỷ, đều là luyện khí sĩ khi còn sống có tu vi năm cảnh giới trung, lại chết dưới tay Thán Tuyết, tà khí khá nặng, chấp niệm càng sâu.
Mặc dù tư chất tu hành của Tăng Dịch bình thường, tính tình chậm chạp, nhưng lại là một thiếu niên cao lớn tay chân cần cù, ánh mắt linh hoạt. Rời khỏi hồ Thư Giản, đoạn đường này đi lên phía bắc, Tăng Dịch đã làm không ít việc.
Có điều Trần Bình An không phải loại tiên sư gia phả quen ăn ngon mặc đẹp, cũng không cần Tăng Dịch hầu hạ. Cho nên hai người giống như thầy trò lại không có danh phận thầy trò, trên đường đi rất hòa thuận tự nhiên.
Lần này băng qua quan ải tiến vào nước Thạch Hào, cần thăm viếng đến bốn mươi địa phương, đi đến tám châu hơn hai mươi quận nước Thạch Hào. Tăng Dịch cảm thấy khá nhức đầu, bởi vì một nửa số nơi trong đó nằm ở bắc bộ nước Thạch Hào, nơi chiến tranh loạn lạc, không chừng sẽ phải giao tiếp với mọi rợ Đại Ly phía bắc.
Từ nhỏ Tăng Dịch đã được đưa tới hồ Thư Giản, thiếu niên lớn lên ở đảo Mao Nguyệt. Trước kia hắn chưa từng theo sư môn trưởng bối ra ngoài du lịch, không được nếm trải tư vị của “tiên sư trên núi”, cho nên vẫn có một chút sợ hãi bẩm sinh đối với triều đình và binh mã. Nhưng vừa nghĩ tới Trần tiên sinh là một vị thần tiên, Tăng Dịch lại thư thái hơn một chút.
Tâm lý sợ hãi của Tăng Dịch nhìn như ngây thơ, nhưng theo Trần Bình An thấy thì như vậy mới đúng. Bằng không gặp phải đội kỵ binh xa lạ đến từ phương bắc, lại tưởng lầm là những binh mã tầm thường của trung bộ Đông Bảo Bình Châu. Một khi xảy ra xung đột, đừng nói là tu sĩ năm cảnh giới thấp như Tăng Dịch, cho dù là một vị địa tiên Kim Đan ở nước Thạch Hào, dưới một người trên vạn người, không chừng cũng sẽ rơi vào kết cục thân chết đạo tan.
Về chuyện này, Trần Bình An cũng không cố gắng nhắc nhở Tăng Dịch. Bởi vì rất nhiều đạo lý nhìn như đơn giản, rốt cuộc vẫn phải tự mình trải qua mới có thể lĩnh hội sâu sắc, ít nhất cũng nên chính tai nghe, tận mắt thấy.
Tăng Dịch bắt đầu tu hành bằng môn bí thuật tiên gia do Trần Bình An truyền thụ, nghiêm túc hô hấp thổ nạp. Cần cù bù thông minh, càng xuất thân tu sĩ hoang dã một nghèo hai trắng, càng sẽ quý trọng phần cơ duyên không dễ có được này.
Hôm nay Trần Bình An tu tâm không dễ, chuyện tu lực dĩ nhiên đình trệ không tiến. Quyền pháp, kiếm thuật và tu đạo hấp thu linh khí, cả ba thứ đều như vậy.
Trần Bình An đứng lên, bước qua ngưỡng cửa, đi tới bên ngoài chủ điện miếu linh quan, khẽ cau mày.
Có một câu châm ngôn thôn dã lưu truyền rất rộng, đó là “một người không ở miếu, hai người không nhìn giếng”.
Dân chúng chưa chắc đã thật sự hiểu được huyền diệu trong đó, nhưng người tu đạo cảm xúc sẽ càng sâu.
Khi trong phòng ốc nội tâm của một người, thiện niệm như tan đàn xẻ nghé, tạp niệm và ác niệm sẽ nối đuôi mà vào, ngược lại cũng như vậy.
Suy rộng ra, những nơi từng có hương khói thịnh vượng như chùa chiền đạo quán cũng như vậy. Vốn là nơi quy củ có thần linh trấn giữ, quỷ quái kính sợ, một khi không còn hương khói, linh khí tản mạn, càng dễ rước lấy ma quỷ âm vật ngấp nghé rình mò.
Rất nhiều giấy bút sách vở của văn nhân, đều ghi chép những câu chuyện yêu tinh quỷ quái xảy ra ở chùa miếu đổ nát, là do nguyên nhân này.
Trước kia ở khu vực giữa nước Thải Y và nước Sơ Thủy, trong một ngôi chùa đổ nát, Trần Bình An đã gặp phải một con hồ ly.
Lần đó có tương phùng, cũng có ly biệt.
Trần Bình An cúi đầu nâng tay, khẽ thở ra một hơi sương trắng, hai lòng bàn tay xoa vào nhau sưởi ấm. Hắn ngẫm nghĩ, đi đóng cửa lại, tránh quấy rầy đến Tăng Dịch tu hành.
Tăng Dịch tâm tính chất phác, nhưng trên đường tu đạo không đủ bền vững, rất dễ phân tâm lạc thần. Chuyện rèn luyện linh khí nuôi dưỡng kinh huyệt, nếu vừa tiến hành đã bị đánh gãy, sẽ phải làm lại từ đầu. Một hai lần thì không sao, nhưng số lần nhiều rồi, một khi hình thành quỹ tích nội tâm mà chính Tăng Dịch cũng không phát giác, vậy sẽ là phiền phức lớn.
Những thứ như sức ỳ hay tham niệm của con người, phần nhiều đều như vậy. Nhìn như lặng lẽ sinh sôi một cách tự nhiên, thực ra trong mắt người ngoài đã sớm có dấu vết để tìm.
Cho nên vào thời kỳ đầu Tăng Dịch tu hành, Trần Bình An phải phí tâm nhiều hơn, chiếu cố thiếu niên một chút.
Tuy không phải sư phụ, nhưng lại rất giống một người hộ đạo.
Nghĩ tới đây, Trần Bình An bật cười.
Hắn chẳng những không có tâm tình nặng nề, ngược lại nhẹ nhõm hơn mấy phần. Có lẽ là nhớ tới một số chuyện vui vẻ trước đây, đến nỗi bất giác chân mày giãn ra, mỉm cười nói:
- Ra đi, ta biết sự tồn tại của các ngươi. Điện linh quan này bởi vì hương khói điêu linh, khiến cho một trong số phân thân của kim thân pháp tướng đã sớm ẩn nấp ngủ say nhiều năm. Một chút thần tính còn sót lại của linh quan lão gia, cũng không đủ khiến y hiện thân bảo vệ khí số một nơi. Nhưng hai bên các ngươi không thù không oán, nước giếng không phạm nước sông, vẫn tốt hơn đột nhiên kết thù đúng không?
- Một khi gặp phải linh quan lão gia tính tình không tốt, cho dù liều mạng tiêu hao thần tính, kim thân vỡ tan, cũng sẽ đánh chết các ngươi. Các ngươi có thể ăn uống hương khói còn sót lại bên ngoài chủ điện, tin rằng linh quan lão gia phía sau sẽ không tức giận. Âm dương khác biệt, phàm phu tục tử thường hay thích dương ghét âm, linh quan Đạo gia lại chưa chắc như vậy.
- Các ngươi chết mà vẫn tồn tại, vốn là do ý trời và cơ duyên. Cho nên các ngươi có thể quanh quẩn bên ngoài chủ điện, giúp mình duy trì một điểm linh quang, nhưng không nên đi vào chủ điện.
Trần Bình An nói rất kiên nhẫn và cẩn thận, bởi vì rất nhiều âm vật ma quỷ sau khi chết, tà khí, hận ý hoặc chấp niệm vẫn ngưng tụ không tan. Bọn chúng vô tri vô giác, nhận thức đối với thế giới này không nhiều hơn lúc còn sống, e rằng còn không bằng loại tu sĩ sông núi năm cảnh giới thấp như Tăng Dịch.
Trong mắt Trần Bình An, gần cửa sau tiền điện có mấy âm vật ẩn nấp, gió lạnh từng cơn, không hề dày đặc. Hôm nay đang là ngày đông giá rét căm căm, nhưng dân chúng có đủ dương khí, chẳng hạn như đàn ông trai tráng, đứng ở vị trí này của Trần Bình An, chưa chắc có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức âm tà do những âm vật kia tỏa ra. Nhưng nếu dương khí bản thân yếu đuối, dễ rước tai họa, không chừng sẽ trúng chiêu, âm khí vào người, lây nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi.
Thuốc bổ khí của lang trung thôn dã chưa chắc hiệu nghiệm, bởi vì trị ngọn không trị gốc, bệnh nhân đã tổn thương đến thần hồn. Còn những phương pháp thô sơ như chiêu hồn định thần của một số bà đồng, không chừng ngược lại sẽ có hiệu quả.
Không biết là do kiêng dè Trần Bình An, hay là đạo lý nói thông, những âm vật kia dần dần lùi lại, từ bỏ ý định tiến vào chủ điện miếu linh quan.
Bọn chúng đã dừng bước, Trần Bình An cũng không cần nói nhiều làm nhiều.
Chuyến này nơi đầu tiên mà hai người muốn đi, đó là một ngọn núi nhỏ tiên gia ở nước Thạch Hào.
Những cô gái âm vật hiện thế, đi lại ở dương gian, Trần Bình An thường để bọn họ nương nhờ Tăng Dịch. Nhưng nếu bọn họ cảm thấy khó chịu, cũng có thể tạm thời nương thân trong một lá bùa mỹ nhân da cáo của Trần Bình An, xuất xứ từ họ Hứa thành Thanh Phong. Dùng bùa chú nữ nhân dung nhan động lòng người, ban ngày giấu trong vật một thước hoặc trong tay áo Trần Bình An, ban đêm thì có thể hiện thân, cứ như vậy theo Trần Bình An và Tăng Dịch cùng nhau đi xa.
Mười hai lá bùa mỹ nhân da cáo giống như nhà trọ, hôm nay đều có người trú ngụ trong đó, hơn nữa đều từng là người nước Thạch Hào. Khi màn đêm vừa đến, xung quanh không người, Trần Bình An sẽ lấy giấy bùa mà cọn họ cư trú ra. Có điều phải tiêu hao một ít tiền hoa tuyết, nếu không giấy bùa sẽ đóng cửa, bọn họ sẽ không thể trở lại dương gian, không thể ngắm nhìn phong cảnh sau tuyết động lòng người của vùng trời đất này, mà không khiến cho ma quỷ âm vật cảm thấy lạnh.
Trong bóng đêm như vậy, xung quanh Trần Bình An và Tăng Dịch là tiếng chim oanh chim yến líu ríu, rất náo nhiệt. Trong mười hai tờ giấy bùa, mặc dù có một số cô gái âm vật vốn không thích giao lưu, nhưng đoạn đường này chung sống lâu rồi, dĩ nhiên bên cạnh sẽ có vài cô gái thân cận quen biết. Bọn họ kết thành từng nhóm, bàn luận một số chuyện khuê phòng, còn như đại đạo và tu hành, bọn họ đều không nói một chữ. Nói nhiều cũng vô ích, chỉ khiến người ta thương tâm.
Còn như vì sao tối nay bọn họ không hiện thân, là do Trần Bình An mời bọn họ trở về giấy bùa. Bởi vì đêm nay ngủ ở miếu linh quan, phải nhập gia tùy tục, không thể mạo phạm những miếu thờ này.
Có mấy cô gái âm vật hơi lớn gan, còn trêu chọc và oán giận Trần Bình An. Bọn họ nói rằng dân chúng nông thôn tuân theo những quy củ này cũng thôi đi, Trần tiên sinh là thần tiên cung phụng của đảo Thanh Hiệp, nào cần để ý tới. Nếu thần linh miếu linh quan nho nhỏ dám đi ra khỏi tượng thần bằng đất, Trần tiên sinh cứ đánh trở về là được. Có điều Trần Bình An vẫn kiên trì, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, do họ Hứa chuyên tâm chế tạo.
Lúc này Trần Bình An đứng trong hành lang. Chủ điện phía sau thờ cúng một vị linh quan lão gia mặt đỏ râu rậm, bào vàng giáp vàng, tay cầm roi sắt, một chân nhấc lên, uy phong lẫm liệt. Nghe đồn là một trong hơn hai trăm vị linh quan chính thống, được Đạo gia ghi chép trong sách.
Càng có một tin đồn rất bí mật, lưu truyền gần trăm năm ở thế giới Hạo Nhiên, phần nhiều là đại tu sĩ năm cảnh giới cao và địa tiên như Lưu Chí Mậu mới có tư cách nghe được.
Đó là một trong ba vị chưởng giáo Đạo gia lần trước trấn giữ Bạch Ngọc Kinh, Đạo lão nhị được ca tụng là “Chân Vô Địch” (vô địch chân chính), đã đề xuất ý tưởng năm trăm linh quan Đạo giáo phụ thuộc. Tất cả mọi người của ba thế giới, bao gồm thiên sư núi Long Hổ, thậm chí người vốn không phải đệ tử Đạo môn, dù là môn sinh của hai giáo khác hay các trường phái học thuật đều có cơ hội.
Một khi tích góp đủ công đức phúc vận sẽ được quy vị, cuối cùng trở thành phụ tế điện linh quan của một trong năm thành Bạch Ngọc Kinh, hưởng thụ hương khói vô tận.
Như vậy đã có hơn hai trăm linh quan “đứng hàng tiên nhân”, nghĩa là còn có nửa số thần vị bỏ trống. Mệnh trời tập hợp, để trống chỗ chờ người xứng đáng.
Trần Bình An đi xuống bậc thềm, nặn một quả bóng tuyết, hai tay nhẹ nhàng vê chắc nó. Hắn không đi tới tiền điện, chỉ tản bộ quanh quẩn giữa hai điện. Đây có lẽ cũng là nước giếng không phạm nước sông.
Trần Bình An nghĩ đến một số chuyện.
Nam Bà Sa Châu, Đồng Diệp châu và Phù Dao châu, ba châu ở gần núi Đảo Huyền nhất, bảo vật xuất thế, quần hùng tranh nhau. Đỗ Mậu phi thăng thất bại, mảnh vỡ kim thân lưu ly tứ tán, cơ duyên to lớn này, nghe đồn đã khiến rất nhiều tu sĩ năm cảnh giới cao Đông Bảo Bình Châu tranh đoạt. Sau đó lại có ý tưởng năm trăm thần vị linh quan.
Đây chính là đại thế thật sự của thiên hạ.
Trong đó Trần Bình An còn tự mình trải qua hỗn loạn ở Đồng Diệp châu, vô cớ gặp họa, may mắn không lo đến tính mạng. Nhưng bị “đạo sĩ trẻ tuổi” núi Thái Bình kia đưa cho một miếng ngọc bài tổ sư đường, tính kế rất sâu.
Chung Khôi càng vì vậy mà biến thành quỷ vật, mất đi thân phận quân tử thư viện.
Trên đại đạo nguy hiểm nối tiếp nhau, nhưng lại càng huyền diệu, bởi vì nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại. Có thể đục nước béo cò, kiếm được lợi ích, thậm chí là một đêm phất nhanh, hơn xa trăm năm tích lũy. Hoặc là đại đạo hao tổn, thất bại hoàn toàn. Suy cho cùng phải xem của bản lĩnh người tu đạo có cao hay không.
Dưới đại thế cuốn tới, Chung Khôi ở núi Thái Bình là như thế, Đỗ Mậu Đồng Diệp tông cũng như vậy, sẽ không phân biệt thiện ác. Biết được những chuyện này chưa chắc hữu dụng, nhưng nắm rõ ngóc ngách trong đó, chắc chắn tốt hơn từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì.
Bởi vì chuyến này phải đi qua các châu quận ở nam bắc nước Thạch Hào, cho nên ở đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An đã tìm hiểu khá nhiều về triều đình giang hồ và phong thổ nhân tình nước Thạch Hào.
Nước Thạch Hào sùng kính Đạo môn, tôn một vị tán tiên chân nhân Đạo giáo làm quốc sư. Cái gọi là tán tiên, dĩ nhiên là đạo nhân thuộc dòng phụ, không nằm trong bốn dòng chính của Đạo gia.
Bốn dòng chính của Đạo gia, trong đó ba nhánh dưới trướng Đạo Tổ, hình thức đạo bào cũng khác biệt. Có điều mũ đạo trên đầu là dễ nhận biết nhất, phân biệt là mũ phù dung, mũ đuôi cá và mũ hoa sen (1). Đạo sĩ cấp bậc cao hay thấp ở Đạo môn, mũ đạo cũng có rất nhiều chi tiết nhỏ khác biệt. Ngoài ra còn có nhánh núi Long Hổ ở Trung Thổ Thần Châu, thuộc về thế lực Đạo gia bản thổ của thế giới Hạo Nhiên.
Nghe đồn lần này vì muốn ngăn cản kỵ binh của mọi rợ Đại Ly xuôi nam, hộ quốc chân nhân đã ở trước trận hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, bảo vệ kinh thành, công lao rất lớn.
Ngoại trừ những tin tức trên mặt giấy đến từ công báo tiên gia của đảo Liễu Nhứ, Trần Bình An còn đặc biệt bày tiệc rượu ở thành Trì Thủy, tìm một thời cơ chiêu đãi hai vị huynh đệ của Cố Xán. Đó là Hàn Tịnh Linh hoàng tử nước Thạch Hào chạy nạn đến đây gần một năm, cùng với Hoàng Hạc con trai của đại tướng biên quân nước Thạch Hào.
Trần Bình An hỏi nhiều, tán gẫu lại ít, rất khách sáo.
Hàn Tịnh Linh là hoàng tử điện hạ nước Thạch Hào, một trong số con vợ cả của đương kim bệ hạ, là con cháu hoàng tộc hợp cách, đã rời kinh đi tới đất phong nhiều năm. Thế nhưng hắn còn chưa đánh trận thì đã tìm một cái cớ, rời khỏi địa bàn phiên vương của mình, nhanh chóng xuôi nam lánh nạn, tính tình đại khái thế nào cũng không khó đoán.
Nhưng thế sự khó lường, kỵ binh Đại Ly xuôi nam, đi qua những nơi ngoan cố ở bắc bộ nước Thạch Hào, thường là không còn một ngọn cỏ, chiến tranh thảm liệt. Ngược lại địa bàn của Hàn Tịnh Linh bởi vì rắn mất đầu, lại tránh được một kiếp, không có bất kỳ binh họa nào phát sinh. Vì vậy trong địa bàn, Hàn Tịnh Linh lại bỗng dưng được ca tụng là “hiền vương”. Có điều Trần Bình An biết, đây có lẽ là do đám thần tử đỡ rồng bên cạnh Hàn Tịnh Linh giúp bày mưu tính kế.
Đối diện với tiên sinh sổ sách tiếng tăm lừng lẫy của đảo Thanh Hiệp, Hàn Tịnh Linh dĩ nhiên biết thì sẽ nói hết toàn bộ, chỉ muốn moi tim gan phổi ra, cho vị Trần tiên sinh mấy lần dương danh hồ Thư Giản này nhìn một cái.
Hoàng Hạc là con vợ cả của đại tướng quân nước Thạch Hào, lúc trước rời khỏi hồ Thư Giản, theo cha của hắn vốn đã nương nhờ kỵ binh Đại Ly, cùng nhau mưu đồ nâng đỡ Hàn Tịnh Linh lên làm tân đế nước Thạch Hào. Nghe nói bọn họ đã gặp mặt Tô Cao Sơn, cho nên chuyến này trở về thành Trì Thủy hồ Thư Giản, là để báo tin mừng cho Hàn Tịnh Linh.
Trần Bình An không cho bọn hắn cơ hội xưng huynh gọi đệ với mình, đương nhiên Hàn Tịnh Linh và Hoàng Hạc cũng không dám. Nhưng tâm tính của hai người lại có một chút khác biệt. Hàn Tịnh Linh là người gặp nạn, chí khí không cao. Còn như sau khi trở thành tân đế nước Thạch Hào, tình cảnh sẽ như thế nào, liệu có hối hận lúc trước đã khom lưng uốn gối trong tiệc rượu thành Trì Thủy hay không, hắn tạm thời còn không nghĩ đến. Trần Bình An cũng sẽ không quan tâm.
Về phần Hoàng Hạc, khi đối diện với Trần Bình An, vẻ mặt của hắn giống như còn khiêm nhường hơn Hàn Tịnh Linh. Nhưng bên dưới lại ẩn giấu một chút tâm tư, giống như dây cung dần dần kéo căng. Bởi vì võ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn vốn là một ngọn núi sừng sững, đã cho biên quân họ Hoàng bọn hắn một viên thuốc an thần cực lớn. Một ngày nào đó thật sự trèo lên ngọn núi dựa này rồi, đừng nói là tiểu ma đầu Cố Xán đã không thể ngang ngược nữa, cho dù là Trần Bình An, e rằng tương lai cũng phải dùng lễ tiếp đãi Hoàng Hạc hắn.
Những rục rịch nhỏ bé trong lòng người này, Trần Bình An chỉ yên lặng nhìn trong mắt.
Còn như trên công báo đảo Liễu Nhứ, hoàng đế nước Thạch Hào đã ban hành chiếu thư, chiêu cáo trong ngoài triều đình. Đối với cha của Hoàng Hạc từng được tiên đế sắc phong là “Trung Nghị Hầu”, đã kết luận bằng tám chữ “kiêu ngạo bất chính, dấy binh hại dân”,
Hoàng Hạc vẫn luôn bồi rượu cho Trần Bình An và Hàn Tịnh Linh, rất ít lên tiếng. Chỉ khi đề cập tới chuyện này, vẻ mặt của hắn mới kiêu ngạo mấy phần, tươi cười nói rằng sau khi cha hắn nghe chiếu thư lại không hề tức giận, chỉ nói bốn chữ “nhớn nhác thảm hại”.
Khi đó Trần Bình An nhìn gương mặt trẻ tuổi hăng hái này, một mình uống rượu. Thấy hắn nâng ly rượu lên, Hàn Tịnh Linh vội vàng gọi Hoàng Hạc, cùng nhau giơ ly uống chung. Có mấy phần ý tứ đồng tâm hiệp lực như thế, khiến Trần Bình An dở khóc dở cười.
Ở trên bàn rượu, con mẹ nó đều là những học vấn như vậy, khiến cho rượu ngon cũng chẳng có mùi vị nữa.
Tiệc rượu kia nhìn như chủ khách đều vui, trò chuyện say sưa. Sau khi tiệc tàn, Trần Bình An một mình trở về đảo Thanh Hiệp. Hắn một lần nữa xem trọng võ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn, lần trước là do Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Trần Bình An đã khôi phục tinh thần.
Hóa ra ở tiền điện đã xuất hiện một âm vật cao lớn mặc giáp trụ, khi còn sống có thể là một vị giáo úy sa trường có chức quan.
Âm vật này đi ra tiền điện, chân trái bước qua ngưỡng cửa, ôm quyền nói:
- Vị tiên sư này, lúc trước ta và đám thuộc hạ đã mạo phạm, thiếu chút nữa quấy nhiễu linh quan lão gia ở chủ điện. Nhờ tiên sư nhắc nhở, đã giúp chúng ta bớt đi không ít phiền phức.
Nói đến đây, võ tướng âm vật nét mặt nhợt nhạt kia cười một tiếng bi thương, thu tay lại, theo thói quen đưa tay ấn vào chuôi trường đao bên hông. Giáp trụ hay bội đao cũng vậy, giống như bản thể âm vật, đều là do đủ loại chấp niệm khi còn sống biến ảo thành.
Nhìn vị võ nhân nước Thạch Hào cả người đầy vết thương này, nhất là vết thương ở ngực và cổ bị mã tấu chém ra, Trần Bình An mặc dù chưa thật sự trải qua chém giết sa trường, hai quân đối chọi, nhưng cũng biết người này chết trận trên sa trường, xứng với bốn chữ “oanh oanh liệt liệt”.
Âm vật nhìn tiền điện một cái, sau đó quay đầu tiếp tục nói:
- Tiên sư là người trên núi, có lẽ biết rõ những ma quỷ bị trời đất chán ghét chúng ta, càng chết rồi thì ý niệm đối với sự sống càng mãnh liệt hơn, chỉ cần có thể kéo dài hơi tàn sẽ không chừa thủ đoạn. Cho nên sau khi chết trận, ta và binh sĩ đồng hương dưới trướng đã trở thành âm hồn không tan, ngày nghỉ đêm dạo, một đường đi về phía nam tới đây.
- Có một số huynh đệ không chống đỡ được, giữa đường đã hồn bay phách lạc. Một số khác thì về đến quê nhà, gặp được cha mẹ vợ con, phần nhiều là ở những nơi như từ đường hay phần mộ tổ tiên, xem như là an tâm lên đường. Nhưng cũng có không ít huynh đệ càng ngày càng nhập ma, chỉ cần ban đêm gặp phải người sống, sẽ muốn nuốt dương khí của bọn họ. Hoặc là đi qua những nơi như miếu linh quan bản địa đã không có thần linh trấn giữ, lại bất chấp tất cả, muốn ăn no một bữa, rất khó ràng buộc, càng ngày càng khó...
Trần Bình An gật đầu, hỏi:
- Dám hỏi vị tướng quân này, nếu trong số đồng đội có người muốn làm như vậy, chẳng hạn như gây họa cho dân chúng giữa đường, không ngăn cản được, tướng quân sẽ xử lý thế nào?
Đây là một vấn đề rất mất hứng.
Võ tướng âm vật khẽ đẩy vỏ đao, vẻ mặt đau khổ, lại không hề do dự, quả quyết nói:
- Như vậy phải hỏi xem đao của ta có đồng ý hay không. Khi còn sống chúng ta là võ nhân bảo vệ quốc gia, đã chết trận, xem như muốn đền nợ nước cũng không có cách nào. Nhưng nếu nói chết rồi lại muốn đi tàn hại dân chúng, trước tiên phải qua cửa ải của ta.
Hắn hít thở sâu một hơi, nhếch miệng cười, nói:
- Nói ra không sợ tiên sư cười, trên đường xuôi nam, từng vị huynh đệ đã lục tục chia tay trở về quê hương. Chúng ta từ ban đầu có hơn sáu trăm âm binh, đến nay đã còn lại không tới mười người. Nhưng chúng ta chẳng những không tàn hại bất kỳ dân chúng nào ở dương gian, ngược lại tại các bãi tha ma, đã tiễu trừ gần trăm cô hồn dã quỷ cả người đầy tà khí.
- Chỉ tiếc tu sĩ trong đại quân chúng ta, khi đó người sau chạy nhanh hơn người trước. Cho nên ta không kịp hỏi thăm, không biết hành động vì dân trừ hại này của chúng ta, có thể tích góp âm đức cho các huynh đệ, đời sau được đầu thai tốt hay không.
Trần Bình An trước tiên chắp tay ôm quyền đáp lễ, sau đó thu tay, dùng ngữ khí kiên định không cần nghi ngờ, trầm giọng nói:
- Trời đất vô tư, nhưng có luân lí làm người. Tin rằng tướng quân và đồng đội sẽ có âm đức phù hộ, đã có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể ban ân trạch cho con cháu gia tộc.
Vừa nghe lời này của tiên sư, âm vật vốn là võ nhân sa trường có khí phách, lại rơi lệ tại chỗ, quay đầu đi, nhìn về phía sau nói:
- Có nghe không, ta không lừa các ngươi.
Nơi cửa sau tiền điện, từng binh sĩ hiện thân, lần lượt ôm quyền. Không biết là cảm tạ vị võ tướng cùng chung sinh tử này, hay là cảm kích người trẻ tuổi mặc áo bông màu xanh đã “kết luận” một phen.
Lúc trời đất rét căm, non sông sụp đổ, giáp sắt trên người của bọn họ kêu leng keng.
Ngày này trong màn đêm thâm trầm, Trần Bình An lấy giấy bút ra, lần lượt ghi chép tên họ quê quán của hơn sáu trăm âm vật gồm cả võ tướng kia. Hắn nói là sau này có bằng hữu muốn cử hành tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, hắn có thể giúp bọn họ đưa tên lên đó.
Tăng Dịch tạm thời kết thúc tu hành, sau khi mở cửa lớn chủ điện ra, đã giúp đỡ Trần Bình An và những âm binh kia không ít. Trần Bình An dĩ nhiên rất quen thuộc ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu, cũng không xa lạ với tiếng phổ thông của vương triều Chu Huỳnh, thứ mà tu sĩ và dân chúng ở khu vực hồ Thư Giản quen dùng. Nhưng võ tướng và binh sĩ nói chuyện lại mang theo khẩu âm các nơi nước Thạch Hào, khiến hắn rất đau đầu, vừa lúc Tăng Dịch có thể “làm phiên dịch”.
Vẫn luôn bận rộn đến trước khi gà gáy, Trần Bình An mới ghi chép xong tất cả cái tên vào sổ.
Đối với âm vật, gà gáy chưa chắc đã phải tránh lui. Một số quỷ vật âm khí mạnh mẽ, chỉ cần không phải vào lúc giữa trưa mặt trời chiếu rọi, vẫn đi lại dương gian vào ban ngày thông suốt như thường. Có điều âm vật thường sẽ nghỉ ngơi lúc gà gáy, giống như người sống đi làm khi mặt trời lên, gần như là bản năng.
Sau khi Trần Bình An cất giấy bút, vị võ tướng họ Ngụy nước Thạch Hào đã tử trận kia nói là sắp sửa chia tay, muốn cùng Trần tiên sư ra ngoài miếu linh quan tản bộ. Trần Bình An đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người đi qua tiền điện. Sau khi bước ra cửa lớn, võ tướng nhẹ giọng cười nói:
- Trần tiên sư là tiên sư gia phả xứ khác đúng không? Bằng không cũng không đến mức nói tiếng phổ thông của chúng ta trúc trắc như vậy.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đến từ phương bắc.
Võ tướng theo bản năng dụi dụi cổ, cười nói:
- Cho dù là đến từ Đại Ly cũng không quan trọng nữa. Không thể không thừa nhận, đội kỵ binh Đại Ly kia đúng là... lợi hại. Trên chiến trận, hai bên vốn không cần tu sĩ trong quân tham gia chiến trường, một là cảm thấy không cần thiết, hai là không dám tìm chết. Chém giết rồi, với binh lực gần như ngang nhau, tình hình chiến trường lại hoàn toàn nghiêng về một phía.
- Kỹ năng sa trường, còn có khí thế, binh lính nước Thạch Hào chúng ta đều không thể so với đối phương. Thua đến bất lực uất ức là một chuyện, ta và các huynh đệ dĩ nhiên chết không nhắm mắt, nhưng nói lại cũng có mấy phần chịu phục.
Trần Bình An “ừ” một tiếng.
Võ tướng dừng bước, nói:
- Ta không muốn hỏi nhiều cái gì, nhưng ta cũng không ngốc, biết rõ Trần tiên sư chính là người muốn cử hành tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường kia. Cho nên...
Võ tướng khẽ lắc giáp trụ, bàn tay buông chuôi đao ra, muốn quỳ một chân xuống đất. Đại ân đại đức như vậy, hắn dù sao cũng phải thay các huynh đệ, bày tỏ một chút với vị thần tiên trên núi này.
Không ngờ hắn lại bị Trần Bình An đỡ hai tay, không thể quỳ xuống được.
Trần Bình An cười nói:
- Không cần như vậy, ta không xứng với đại lễ này.
Võ tướng bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, nói đùa:
- Trần tiên sư khách sáo như vậy, chẳng lẽ là muốn ta lại thẹn chết một lần?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không dám, không dám.
Trời sắp sáng, màn đêm dần dần mỏng manh. Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, ngước mắt nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói:
- Thực ra Ngụy tướng quân mạnh hơn ta nhiều, ngay từ đầu đã biết làm chuyện chính xác, như vậy mới thật sự là tốt cho đồng đội. Ta lại không nhanh chóng dứt khoát như Ngụy tướng quân, chính mình bị mệt không nói, còn khiến tất cả mọi người đều mệt.
Võ tướng trầm mặc một lúc, hỏi:
- Vì sao chính mình bị mệt lại không nói? Bản thân đã không thoải mái, còn không được nói ra một chút sao? Lại ở đâu mà “còn khiến người khác bị mệt”? Trần tiên sư, tuy ta là một người ngoài, nhưng đi đoạn đường này, gian nan trong đó tự biết, thật sự không dễ dàng. Nhất là khi phải rút đao đối diện với đồng đội, cảm giác tội lỗi đó còn khó chịu hơn trúng đao của kỵ binh Đại Ly.
- Đến lúc cảm thấy không chịu nổi, ta lại lén lút gọi mấy vị huynh đệ thân quân dưới trướng, đánh nhau một trận. Nếu không ta đã sớm bị ép điên rồi, có lẽ các huynh đệ còn chưa mất đi linh trí hóa thành ác quỷ, ta đã biến thành ác quỷ gây họa bốn phương. Cho nên Trần tiên sư ngài không nên nghĩ như vậy.
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ, sau đó giãn mặt cười nói:
- Cảm ơn. Nghe Ngụy tướng quân nói như vậy, trong lòng ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi.
Võ tướng cười ha hả nói:
- Ta cũng không phải tướng quân gì, chỉ là một võ phu chức quan lục phẩm, thực ra còn là một huân quan (danh hiệu vinh dự của quan viên có công). Có điều những tướng quân nắm giữ thực quyền, người thì chạy còn người thì trốn chiến, cho nên ta mới được dẫn dắt nhiều huynh đệ như vậy...
Nói đến đây, hắn khẽ giậm chân, đạp trong tuyết đọng ven đường, nói:
- Đi chết mà thôi, không phải hành động vĩ đại gì, chỉ là trong lòng uất ức.
Trần Bình An nghĩ tới một chuyện, lấy ra một nắm tiền hoa tuyết, đưa cho võ tướng, nói:
- Đây là tiền thần tiên trên núi, các ngươi có thể cầm đi hấp thu linh khí, bảo trì linh trí, là một loại tiền không đáng giá nhất.
Võ tướng do dự một thoáng, vẫn đưa tay nhận lấy, trêu đùa nói:
- Trần tiên sư có thể cho nhiều một chút không, ta không chê tiền thần tiên nặng. Khi còn sống hay sau khi chết, ta đều thích tiền. Thứ không đè tay nhất trên đời chẳng phải là bạc sao?
Trần Bình An vội vàng khoát tay cười nói:
- Hôm nay ta là một tiên sinh sổ sách, làm buôn bán rất khôn khéo. Không nhiều không ít, biết rõ nên cho các ngươi mấy đồng tiền thần tiên để đi đường.
Võ tướng thoải mái cười lớn.
Được đấy, trên đời còn có người làm ăn chỉ lo người khác không biết mình “khôn khéo”?
Trần Bình An hỏi:
- Quê quán của Ngụy tướng quân nằm ở một nơi vệ sở (chế độ quân sự địa phương) thuộc biên cảnh phía bắc nước Thạch Hào, là dự định đưa tiễn các huynh đệ xong, sẽ một mình trở về phía bắc?
Võ tướng thực ra mới hơn ba mươi tuổi, lắc đầu nói:
- Không cần trở về, cha mẹ đi sớm, lại không vợ con, người quen biết ở quê hương đã chết hết rồi. Năm kia hoàng đế bệ hạ đã bắt đầu điều động biên quân quy mô lớn, ngoại trừ mấy đội biên quân ở bắc bộ vốn xương cứng, dám chiến đấu hơn nữa có thể đánh trực diện, những đội khác phần lớn đã bị điều đi phía bắc.
- Còn thế lực phiên trấn giống như họ Hoàng phía nam, đã gọi rồi, nhưng lại không chịu đi. Như vậy chẳng khác nào tạo phản, đâm bên hông chúng ta một dao. Thực ra trong lòng ta biết rõ, khí phách của nước Thạch Hào chúng ta đã hoàn toàn bị kỵ binh Đại Ly đánh tan rồi.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Nếu Ngụy tướng quân bằng lòng, chờ ngươi làm xong tất cả mọi chuyện, hãy một mình đi đến thành Vân Lâu hồ Thư Giản, tìm một kiếm tu cảnh giới thứ tám tên là Đỗ Xạ Hổ. Nếu Đỗ Xạ Hổ không ở trong thành, vậy thì tìm họ Liễu ở ngõ Mai Tử, nhờ gia chủ bọn họ giới thiệu, ngồi thuyền chở ngươi đến đảo Thanh Hiệp.
- Đỗ Xạ Hổ hay gia chủ họ Liễu cũng được, ngươi cứ nói mình là bằng hữu của Trần Bình An. Đến đảo Thanh Hiệp rồi tự sẽ có người tiếp đãi. Trước tiên ngươi có thể ở lại cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp, tạm thời cư ngụ trong nhà của Tăng Dịch, chờ chúng ta trở về. Nếu Ngụy tướng quân đồng ý, ta có thể viết một bức thư, lại đưa cho Ngụy tướng quân một món tín vật.
Võ tướng cười hỏi:
- Chẳng lẽ Trần tiên sư hoặc là bên cạnh có bằng hữu tinh thông pháp thuật quỷ đạo, muốn bồi dưỡng ta thành quỷ tướng? Trần tiên sư có đại ân với ta, cho nên ta mới hỏi như vậy. Nếu không thì cứ dứt khoát không nói ra, chỉ cần ngoài miệng đáp ứng, đến lúc đó dạo chơi xung quanh, không đi hồ Thư Giản là được.
- Mong Trần tiên sư bao dung. Nói thật ta hoàn toàn không còn hứng thú với đánh đánh giết giết. Nếu như có thể, cho dù từng ngày chờ đợi hồn bay phách lạc, ta cũng cam chịu. Đại ân của Trần tiên sư, chỉ có thể hi vọng kiếp sau trả lại.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Mặc dù ta biết một chút bí pháp quỷ đạo, cũng có hai món linh khí pháp bảo thích hợp cho ma quỷ âm vật cư trú, nhưng không hi vọng Ngụy tướng quân phục vụ cho ta. Cho dù Ngụy tướng quân muốn trở thành quỷ tướng, ta cũng sẽ không gật đầu đáp ứng. Đây là sỉ nhục người khác, càng là sỉ nhục chính mình. Ta chỉ là không muốn Ngụy tướng quân tiêu tan giữa trời đất như vậy. Chỉ cần đến đảo Thanh Hiệp rồi, sau này muốn rời khỏi hay ở lại, ta đều sẽ để Ngụy tướng quân tự mình quyết định.
Võ tướng ôm quyền nói:
- Trần tiên sư nói như thế, ta đã yên tâm rồi. Sống thêm mấy ngày là lời mấy ngày, còn như trong đó tiêu hao bao nhiêu tiền thần tiên của Trần tiên sư, ta vẫn nói câu không biết xấu hổ kia, có cơ hội thì kiếp sau trả lại. Nếu không có cơ hội, xem như tiên sinh sổ sách Trần tiên sư đây còn chưa đủ khôn khéo.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu.
Hiếm khi uống rượu không phải vì nâng cao tinh thần, mà chỉ là muốn uống.
Hắn trở lại miếu linh quan, viết một bức thư, lại đưa cho võ tướng một lá bùa dương khí khêu đèn và một thẻ sách nhỏ làm bằng trúc tía, cuối cùng còn lén lút nhét cho đối phương một đồng tiền tiểu thử.
Làm xong những chuyện này thì trời đã sáng.
Tất cả âm vật đều tạm thời cư ngụ ở tiền điện miếu linh quan.
Trần Bình An trở về chủ điện, thấy Tăng Dịch đã thu dọn hành lý xong, đeo hòm trúc lên.
Trần Bình An chắp tay với tượng thần sơn màu kia, nhẹ giọng xin lỗi:
- Tối nay hai người chúng ta dừng chân ở đây, còn có nhóm âm binh tá túc ở tiền điện, đã quấy rầy nhiều rồi.
Tăng Dịch đành phải học theo chắp tay cáo lỗi một tiếng.
Bọn họ rời khỏi chủ điện. Lúc đi qua tiền điện, võ tướng chỉ ôm quyền đưa tiễn hai người, lại không nói lời cảm kích.
Sau khi rời khỏi miếu linh quan, bọn họ tiếp tục đi lên hướng bắc, hai người đi trong đất tuyết. Tăng Dịch nhẹ giọng hỏi:
- Trần tiên sinh, có thể hỏi một vấn đề không?
Trần Bình An đang khom lưng nắm một vốc tuyết, tùy ý rửa mặt, cười nói:
- Hỏi đi.
Tăng Dịch hỏi:
- Vô duyên vô cớ, Trần tiên sinh ngài lại năm lần bảy lượt tiêu tốn như vậy sao? Ở trên đảo Mao Nguyệt, sư phụ và mọi người đều từng nói, người tu hành chúng ta là hao tiền nhất. Nếu không biết tiết kiệm trong chuyện nhỏ, đời này đã định sẵn sẽ không có tiền đồ lớn.
Trần Bình An cười hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi cảm thấy hiện giờ ta có tiền đồ lớn không?
Tăng Dịch vò đầu nói:
- Đương nhiên là có, Trần tiên sinh đã là đại tu sĩ rất cao rồi mà.
Trần Bình An nói:
- Như vậy không phải được rồi à, dù sao ta cũng xem như là đại tu sĩ trong mắt ngươi. Thỉnh thoảng không tiết kiệm một lần, cũng không can hệ gì.
Tăng Dịch cảm thấy Trần tiên sinh luôn đối xử chân thành với người khác, trên vấn đề này lại cố ý không nói thấu đáo với mình. Nhưng thấy Trần tiên sinh không muốn nói kỹ, hắn cũng không mặt dày đi truy xét ngọn nguồn.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Đêm qua chúng ta tá túc ở miếu linh quan, vậy ngươi có biết nguồn gốc của linh quan, còn có chức trách của những thần linh này không?
Tăng Dịch lắc đầu nói:
- Chỉ nghe sư phụ nói là thần linh của Đạo gia, ngọn nguồn còn lâu đời hơn thần linh núi sông một chút.
Trần Bình An cười nói:
- Như vậy chắc đã nghe qua câu châm ngôn “ngẩng đầu ba thước có thần linh” rồi chứ? Linh quan từng là một trong số thần linh, cai quản công đức và sai lầm của mọi người ở nhân gian. Tuy hôm nay cách nói này không đúng lắm, nhưng ta cảm thấy tin vào chuyện này vẫn tốt hơn là không tin. Dân chúng hay cái gọi là người tu hành chúng ta cũng vậy, nếu như trong lòng không sợ trời sợ đất, chỉ sợ người ác quỷ ác, ta cảm thấy không tốt lắm.
- Có điều đây là quan điểm của ta. Tăng Dịch, ngươi không cần quá để ý những chuyên này, cứ nghe qua là được.
Tăng Dịch gật đầu nói:
- Vậy tôi trước tiên ghi nhớ, không chừng ngày nào đó sẽ có tác dụng.
Trần Bình An quay đầu nhìn Tăng Dịch, cười cười.
Tăng Dịch hơi xấu hổ, hỏi:
- Trần tiên sinh, tôi lại nói sai rồi à?
Trần Bình An lắc đầu, chậm rãi đi tới trước, nói:
- Không đâu, ngươi nói rất đúng. Có một số đạo lý là dùng để sống sót, cùng với giúp mình sống tốt hơn, mà có một số là dùng để an lòng. Còn như đạo lý nào càng tốt, càng thích hợp với hiện giờ, phải xem vốn liếng và tâm cảnh của mỗi người, dù sao ta cho rằng đều là đạo lý hữu dụng. Sau này ngươi cũng sẽ biết đạo lý lớn nhỏ thế này thế kia, gặp chuyện rồi cứ lấy ra, suy nghĩ nhiều, cuối cùng đưa ra lựa chọn.
Tăng Dịch từ đáy lòng nói:
- Trần tiên sinh, ngài biết thật nhiều đạo lý.
Trần Bình An cười nói:
- Sau này bớt nói mấy lời vô dụng như vậy đi. Bên cạnh “Trần tiên sinh” của ngươi, trước giờ không thiếu loại người nịnh nọt như ngươi.
Tăng Dịch đeo hòm trúc lớn, nghiêng người qua, thoải mái cười nói:
- Hôm nay cũng chỉ có tôi đi cùng Trần tiên sinh, cho nên tôi phải nói những lời nịnh nọt thành tâm này nhiều một chút. Tránh cho Trần tiên sinh quá lâu không nghe người khác nói, sẽ cảm thấy không thích ứng.
Trần Bình An cười nheo mắt lại, đột nhiên ngồi xuống, thủ pháp thành thạo, nặn một người tuyết nhỏ chừng bàn tay, sau đó đặt lên phía trên hòm trúc sau lưng Tăng Dịch, khiến cho thiếu niên cao lớn không hiểu chuyện gì.
Trần Bình An phủi phủi tay, nói:
- Tiếp theo ta sẽ đi một thế quyền nhập môn, rất đơn giản, cứ sáu bước đánh một quyền. Ngươi có thể học theo ta, nhưng trong lúc học quyền, nhất định phải đảm bảo người tuyết nhỏ trên hòm trúc không rơi xuống. Ta sẽ dạy ngươi ba lần, sau đó đoạn đường kế tiếp, ngươi dù có chuyện hay không cũng dựa theo thế quyền này đi đường. Ta không cưỡng cầu, ngươi cũng không cần cưỡng cầu, cứ xem như là một biện pháp nhỏ để giải sầu.
Sau đó Trần Bình An diễn luyện ba lần đi thế cho Tăng Dịch xem. Tăng Dịch tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào bước chân của Trần Bình An, cùng với một quyền cuối cùng đánh ra.
Trần Bình An đều nhìn ở trong mắt, bảo Tăng Dịch tự mình đi thử.
Tăng Dịch đi một cách sóng yên biển lặng, nhìn như tốt hơn nhiều so với thiếu niên giày cỏ ở ngõ Nê Bình năm xưa.
Nhưng trong lòng Trần Bình An lại thở dài. Nhìn quyền không biết ý, ba năm không nhập môn.
Ngộ tính luyện quyền của Tăng Dịch, kém xa bé trai gầy yếu năm xưa ở quận thành Yên Chi nước Thải Y, tay cầm dao chẻ củi đứng trước mặt mình.
Có điều chuyện này cũng không quan trọng. Giống như Trần Bình An nói, chỉ là muốn Tăng Dịch tìm một chút chuyện để làm mà thôi, tránh khỏi trên đường mắt to trừng mắt nhỏ.
Dù sao những giấy bùa mỹ nhân da cáo kia, không thể thường xuyên lấy ra. Hơn nữa Trần Bình An quả thật sợ những cô gái âm vật kia, tính tình càng ngày càng hoạt bát, lời nói không kiêng kị. Trêu chọc Tăng Dịch thì cũng thôi đi, bọn họ còn lén lút đánh cược, tới chỗ Trần Bình An liếc mắt đưa tình vụng về. Trần Bình An đã thấy qua bao nhiêu giang hồ hiểm ác và sóng to gió lớn rồi, bọn họ không phải tự rước lấy nhục thì là gì?
Tăng Dịch là luyện khí sĩ được đảo Mao Nguyệt đập tiền bồi dưỡng, thân thể khỏe mạnh. Mặc dù chỉ hiểu được hình thức bên ngoài của Hám Sơn quyền, nhưng Trần Bình An không nói toạc ra, Tăng Dịch vẫn cảm thấy rất hài lòng. Dù sao người tuyết nhỏ đặt trên hòm trúc sau lưng, vẫn luôn không nghiêng lệch rơi xuống.
Sau khi đi hết thế quyền ba lần, Trần Bình An cũng không tiếp tục đi thế, chỉ thỉnh thoảng lấy bản đồ phong thủy ra xem.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK