Cả quá trình, lão Lý và cố vấn pháp luật của mình đều chỉ ngồi xem kịch, đợi ra khỏi đồn cảnh sát mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Tên nhóc kia thật sự là em trai cô à?”
Khương Mạn cau mày: “Có quan hệ về mặt huyết thống.”
Lão Lý thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích: “Trước đó tôi không hề biết chuyện này, là do bạn tôi nói có một tên trẻ trâu cực kỳ biết gây chuyện....”
Lão Lý bỗng chốc im miệng, Khương Mạn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc sang: “Đạo diễn Lý có từng nghe nói: làm người mà thiếu đạo đức quá sẽ sớm trọc đầu chưa?”
Lão Lý trợn trắng mắt, chột dạ sờ lên cái đầu đang đứng trước bờ vực hói của mình: “Tên trẻ trâu kia giao cho cô, tôi đi đây! Dạy dỗ cho đàng hoàng, trông cái cách cô làm giáo viên kìa!”
Khương Mạn mỉm cười.
Hừ! Lý lão âm, cũng biết cách vừa ăn cướp vừa la làng lắm
Trời lúc này cũng không còn sớm nữa rồi, Khương Mạn lấy điện thoại ra nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ, cô không vội vàng gọi lại, mà gọi điện cho Tự Thiên Sách trước.
“Em gái à! Em không sao chứ? Anh nghe nói em đưa tên trẻ trâu kia tới đồn cảnh sát rồi?”
“Không sao,” Khương Mạn: “Nhưng em lại có chút việc cần nhờ anh giúp đây.”
“Cứ nói đi!”
Khương Mạn quay đầu nhìn về phía cục cảnh sát, híp mắt cười nói: “Hỏi bên công trường anh xem ngày mai có cần người vác gạch không? Chỗ em có một thiếu niên nhiệt huyết, vội vàng muốn góp sức xây dựng tổ quốc đây!”
Một ngày vô cùng phong phú, đặc sắc của Bảo thiếu gia và Khương Mạn.
Một người thì ngồi chồm hỗm trong đồn, một người thì trong túi trống rỗng.
Có thể dễ dàng thấy được, hôm nay Khương Mạn không kiếm được một cắc nào.
A Tam cầm chiếc gopro, hỏi như đâm vào tim nhau: “Chị ơi, tối nay chị ở đâu?”
Khương Mạn dùng nốt mấy đồng còn sót lại để mua bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, tôi ở đâu đây?”
A Tam: “Tối qua chị đã chia hết số tiền còn lại cho mấy người và đạo diễn Khương rồi.”
“Em nghe nói mấy người đạo diễn Khương đều tìm được chỗ ở rồi.”
“Giỏi vậy sao?” Khương Mạn nhướn mày.
Tự Thiên Sách chọn một căn phòng mái tôn ở gần công trường, tìm tới người cai thầu để thuê một giường, hoàn cảnh thì không cần phải nghĩ cũng biết.
Tang Điềm cũng tốn rất nhiều sức, trực ca đêm rồi ngủ gục luôn trên bàn.
Khương Vân Sênh hôm qua đã học thuộc bản đồ, cộng thêm kỹ năng đi xe điện thuần thục, hôm nay cũng không có đơn nào bị hủy, nhưng mà vẫn bị hai cái đánh giá kém.
Nếu ở ký túc xá thì với số tiền trên người, chỉ đủ để thuê chiếc giường rẻ nhất ở ký túc xá sinh viên.
Khương Mạn sau khi nghe xong, thở dài một hơi, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh hai vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả, chỉ là anh thật vô dụng.” Khương Vân Sênh cũng thở dài: “Bản thân còn lo không xong, chứ đừng nói tới chăm sóc cho em.”
“Không sao, dù gì thì em cũng không có nghĩa khí gì.” Khương Mạn lại thở dài: “Em chuẩn bị đi tìm Bạc Hạc Hiên xin được bao nuôi đây.”
Khương Vân Sênh: “……” Em quả thực không có nghĩa khí.
“Anh hai ngủ sớm đi, ngày mai giao thêm nhiều đơn nhé. Ngủ ngon.”
Cô em gái không có nghĩa khí cứ thế mà tắt điện thoại.
Khương Vân Sênh ngồi trên chiếc giường mà mình thuê được, nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt cực kỳ tệ.
“Sao mình lại phải thuê chiếc giường này nhỉ, mình nên đi tìm Hạc Hiên mới đúng.”
PD chớp chớp mắt, “Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Đạo diễn Khương ôm mặt, tự kỷ ba giây, sau đó lấy áo khoác đi ra ngoài.
Cư dân mạng đều kích động không thôi.
(Ôi, trận chiến khốc liệt mà tôi trông chờ bấy lâu, sắp diễn ra rồi sao?)