Khương Nhuệ Trạch tay chân vụng về buộc tóc cho Hoa Hoa với bộ dạng không biết bắt đầu từ đâu. Hoa Hoa bị anh ta kéo tóc hết lần này đến lần khác, mặt nhăn nhó lại.
"Chị ơi!!!"
Vừa nhìn thấy Khương Mạn, Hoa Hoa và Vân Đoá đã vội vàng chạy tới.
"Chú Sênh tết tóc rất giỏi, nhưng em trai của chú ấy ngốc quá ..." Hoa Hoa chạy tới mách rồi chỉ vào khẩu pháo cao ngất ngưởng trên đầu mình:
"Trông chẳng đẹp chút nào."
Vẻ mặt Vân Đoá cũng đau khổ kéo hai cái sừng trâu lên.
"Trông xấu quá đi, Hồ Tử nói em giống một con trâu..."
Khương Mạn nhìn khẩu pháo cao ngất trời và sừng trâu trên đầu bọn trẻ, nhìn người khởi xướng với vẻ mặt khó tả.
Khương Nhuệ Trạch nhanh chóng nói: "Anh thật sự cố gắng hết sức rồi, anh, anh... anh thấy trông cũng tạm được mà..."
"Có thể nhìn ra anh đã cố gắng hết sức rồi."
Khương Mạn thở dài an ủi hai cô bé: "Ăn xong, để chú Hạc Hiên giúp các em thắt bím tóc lại, chú ấy giỏi như vậy việc gì cũng có thể làm được!"
"Vẫn là chú Hạc Hiên giỏi nhất !!"
"Anh husky ngốc quá!"
Khương Nhuệ Trạch ném sợi dây chun buộc tóc trong tay với vẻ mặt bực bội, em gái, nhìn anh này! Anh cũng rất giỏi mà! !
Để cho con chó ngốc nghếch tự mình ra vườn đánh nhau với con ngỗng, Khương Mạn đi rót một ly nước, đang uống ừng ừng thì cảm giác được có thứ gì đó sau lưng đang tiến lại gần .
Cô cầm ly nước, cô nghiêng đầu nhìn Khương Nhuệ Trạch: "Anh có chuyện gì muốn nói à?"
“Không có gì, không có gì!” Anh ta lập tức lắc đầu, ân cần nhấc ấm nước lên: “Em còn uống không? Anh rót đầy cho em nhé?
Rót đầy… Khương Mạn nghi ngờ anh ta vẫn chưa tỉnh rượu.
Cô lắc đầu, xoay người rời đi, lẩm bẩm nói: "Vết thương còn có thể thay đổi vị trí? Công lực của mình lại mạnh hơn rồi à?"
Bị đánh vào chỗ hiểm, sao não lại có vấn đề?
Tuyệt vời!
Khương Nhuệ Trạch ấm ức đi theo sau cô. Anh ta muốn nói nhưng lại do sự, muốn tỏ ra ân cần nhưng lại không dám, trông vô cùng đáng thương.
Bạc Hạc Hiên làm xong bữa sáng, đi tới đi lui cũng không thèm nhìn Khương husky mà kéo tay Khương Mạn đi vào phòng ăn.
"Ăn cơm trước, lát nữa đưa bọn trẻ đến nhà của chương trình."
“Bạc Hạc Hiên!!” Giọng của Khương Nhuệ Trạch đột nhiên vang lên, anh ta nghiến răng nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau rồi vội vàng chạy tới.
Khương Mạn cúi đầu, nhìn về phía tay người đàn ông, lại ngẩng đầu nhìn Khương Nhuệ Trạch đang tức giận xông tới.