Ở bên ngoài, Khương Mạn mặt dày và không biết xấu hổ, nhưng khi đối diện với anh tư của mình thì da mặt của cô mỏng hơn một chút.
Bị Khương Tử Mặc nhìn bằng ánh mắt khó tả, cô cũng cảm thấy rất lúng túng, giả câm giả điếc, trốn ở bên cạnh chị Lam với cái cớ là nói chuyện công việc.
Vẻ mặt Khương Tử Mặc đầy bất lực, lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt có chút trách móc: "Em gái tôi thật sự bị anh ăn sạch sẽ rồi."
Bạc Hạc Hiên bật cười: "Tôi cũng bị cô ấy nhéo đến sắp chết."
Khương Tử Mặc suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Vậy thì tốt rồi, con bé không bị thiệt."
……
Sau khi biết được sức sát thương trong giọng hát của mình, Khương Mạn cũng từ bỏ ý định lên sân khấu biểu diễn. Đêm giao thừa mà hát gọi Hắc Bạch Vô Thường tới thì không hay chút nào.
Cô không lên sân khấu nên đương nhiên Bạc Hạc Hiên và Khương Tử Mặc cũng bớt hứng thú.
Đối với giọng hát của tôi … Khương Mạn vẫn là có chút không cam tâm, vẫn luôn cảm thấy rất vô lý, thậm chí có chút nghi ngờ... Chẳng lẽ thật sự là siêu năng lực mới thức tỉnh sao? Tấn công bằng sóng âm ư?
Sếp không đi làm nên đương nhiên nhân viên sẽ được nghỉ. Chị Lam mua vé máy bay chuẩn bị về quê đón Tết. Gia đình Cố Trầm đều ở nước ngoài, nhưng năm mới anh có kế hoạch khác nên không định tham gia cuộc vui.
Anh em nhà họ Khương cũng đã hẹn nhau đến trang viên Thiên Cổ đón giao thừa.
Về phần khởi công ~chờ hết Tết rồi tính!
Sau khi nói chuyện xong, chị Lam và Cố Trầm không định ở lại lâu. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì đúng lúc Bạc Thiên Y và Arthur từ ngôi nhà trồng hoa đi qua.
Mấy ngày nay, Arthur và Bạc Thiên Y đang học vẽ sơn dầu nên trên người cậu bé cậu bé dính rất nhiều màu nước, trên tay còn cầm một khung tranh.
Bức tranh … là một loại nghệ thuật trừu tượng!
"Xì" Chị Lam hít một hơi khí lạnh, Cố Trầm cũng nín thở. Cả hai nhìn Arthur với ánh mắt kinh ngạc!
Trước đây họ chỉ nhìn thấy Arthur trong bộ dạng đội chiếc mũ trùm đầu Pikachu, bây giờ họ mới nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cậu bé.
Đây là vẻ đẹp gì vậy? Đẹp như bước ra từ truyện tranh là có thật sao?
“Đây, đây… Đây là Arthur?” Chị Lam lắp bắp.
Trong mắt Cố Trầm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức nói: "Nếu như đưa khuôn mặt này vào làng giải trí sẽ không phải lo không có cơm ăn..."
Arthur nghe xong lời của bọn họ, trên khuôn mặt đỏ ửng hiện lên vẻ nghi hoặc, nâng khung lên che mặt lại rồi quay đầu bỏ chạy.
Cậu bé chạy khiến tóc trên đầu nhấp nhô giống như tai đang lắc lư vậy.
Khoảnh khắc đó… dì Lam bị đánh trúng vào tim!
A ... Chết tiệt!
"Mạn à..."
Chị Lam chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã lắc đầu: "Chị đừng có nằm mơ."
Mặt Cố Trầm cũng lộ ra vẻ thất vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiện tại việc đào tạo lứa nhỏ tuổi như vậy rất hot, cậu bé đó nhất định là mầm non tốt!"
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Có phải tiền thưởng cuối năm quá nhiều rồi không?"
Cố Trầm: "..."
Quản lý Cố vẫn mỉm cười và lặng lẽ dùng ngón giữa đẩy gọng kính.