Sau khi phát đồ xong, bắt đầu hành trình của ‘Cuộc sống khác’ mùa hai!
Năm vị khách ngồi xe di chuyển tới các vị trí nghề nghiệp của bản thân, Khương Vân Sênh là người đầu tiên tới chỗ làm việc của mình, anh nhìn thấy tấm bảng hiệu phát quang ‘Đội shipper Đoàn Đoàn’ thì sững sờ tại chỗ.
“Đây là ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhìn PD đi theo mình, trên mặt mang theo hai chữ ‘bối rối’.
Anh PD được phân đi theo chỉ biết cười trừ.
“Cho nên nghề của tôi là shipper?”
PD vẫn mỉm cười.
Khương Vân Sênh trầm mặc một lát: “Đúng là Đế Quốc, cao thủ của trần gian.”
Anh PD không nhịn nổi nữa bật cười: “Đạo diễn Khương chưa bao giờ gọi đồ ăn ngoài sao?”
“Đồ ăn ngoài có hại cho sức khoẻ.” Biểu cảm của Khương Vân Sênh vô cùng kỳ quái, nói đúng hơn là nhăn nhó……
Đội trưởng đội shipper đi tới đưa đồng phục cho anh, chả coi anh là một người nổi tiếng, nghiêm giọng: “Mặc quần áo đi, biết đi xe đạp điện không? Công việc rất đơn giản, chỉ cần làm theo đơn hàng nhận được trên điện thoại đưa đồ tới cho khách là được!”
Khương Vân Sênh nuốt nước bọt nhìn cái xe đạp điện ở bên cạnh. Xe chạy bằng pin…..
“Tôi có thể lái thử không?”
“Có thể.”
Sau khi Khương Vân Sênh ngồi lên, anh phát ngốc khoảng vài giây thì bắt đầu ngại ngùng quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi……chân ga ở đâu?”
Đội trưởng: “???”
PD: “???”
(Hahaha! Cười vỡ bụng! Đạo diễn Khương không biết đi xe đạp điện? xong rồi, chắc sau này đi bộ đưa đồ mất?)
(Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước – Shipper! Mọi người đều biết, anh shipper toàn năng!)
(Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Khương võ thần hỏi anh ấy biết đi xe đạp điện không….Nội tâm của đạo diễn Khương chết lặng.)
(Phụt, đạo diễn Khương không tính là gì, mau xem Thiên Sách! Cười chết tôi rồi! Lý lão âm không phải con người! quá đáng!)
Đồng chí Thiên Sách trong ống kính đã tới nơi mà anh sẽ làm việc trong vòng bảy ngày nữa.
--Công trường.
Tự Thiên Sách cầm cái mũ bảo hộ lao động trong tay, ngước mắt lên nhìn thép và xi măng ở trước mặt, nhất thời cảm thấy bản thân sắp rơi vào hôn mê.
“……Đây là ‘bạn quyết định kiến trúc thượng tầng’???”
Mấy anh công nhân đứng gần đó có vẻ nhiệt tình: “Vóc dáng cậu bạn này đẹp thật, cho đi vận chuyển gạch cũng được đấy.”
Tự Thiên Sách: “???”
Cư dân mạng: (Quyết định kiến trúc thượng tầng, và câu trả lời cho nghề này chính là……”
(Tự Thiên Sách chuyển gạch……phụt, hài quá!)
(Lầu cao vạn trượng, chuyển gạch tất cả nhờ vào anh nha!)
(Ai còn nhớ buổi livestream của Thiên Sách lúc giao thừa, nói là muốn hoá thân thành đại trượng phu không? Cơ hội là đây chứ đâu?)
(Vậy tôi nghĩ mình biết Điềm Điềm làm nghề gì rồi? có khi nào là game thủ thật không nhỉ?)
(Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không phải, Lý lão âm sao có thể cho làm công việc nhẹ nhàng như vậy được?)
Sự thật chứng minh đúng là không có khả năng như vậy. Tang Điềm đứng ở cửa quán internet, chột dạ nhìn mấy thiếu niên nghiện internet đang chơi game ở trong.
Chủ quán net rất nhiệt tình ra chào đón cô: “Công việc đơn giản lắm, đó là giúp khách bật tắt máy, đưa đồ ăn, Điềm Điềm chắc chắn là làm được thôi!”