Bạc Thiên Y rất nhiệt tình, nhưng dường như cô đã hiểu sai về 'ảo thuật' trong câu nói của Khương Mạn.
Khương Mạn cũng không giải thích, cô nhìn quanh phòng làm việc rồi lấy ra một con dao gọt hoa quả màu bạc từ đĩa hoa quả trên bàn ở bên cạnh. Sau đó cô cắt vào đầu ngón tay của mình, những giọt máu đỏ sẫm lập tức xuất hiện.
"Chị dâu!"
"Yêu Nhi!"
Bạc Thiên Y kêu lên thất thanh, Bạc Hạc Hiên cau mày.
Anh biết cô định chứng minh điều đó như thế nào, nhưng cô cũng không nhất thiết phải tự cắt vào tay mình như vậy?
Khương Mạn ra hiệu Bạc Hạc Hiên im lặng, đi về phía Bạc Thiên Y và giơ ngón tay lên trước mặt cô ấy.
Ánh mắt Bạc Thiên Y vô cùng kinh ngạc và không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
"Chị dâu, tay chị chảy máu rồi, lần sau hãy làm ảo thuật cũng được, mau băng vết thương..."
“Suỵt.” Khương Mạn nở nụ cười thần bí: “Đừng chớp mắt, chị sẽ cho em chứng kiến kỳ tích ngay bây giờ.”
Suy nghĩ của Bạc Thiên Y nhìn cô đã thay đổi. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao chị dâu lại có thể biến thành kẻ ngốc được chứ? !
Khi Bạc Thiên Y đang định nói thì đột nhiên âm thanh bị mắc kẹt trong cổ họng.
Đồng tử của cô ấy khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào tay Khương Mạn.
Là ảo giác à? Hình như không chảy máu nữa rồi?
Ngay sau đó, cô ấy thấy Khương Mạn dùng khăn lau đầu ngón tay, trên ngón tay mảnh khảnh, đầu ngón tay có chút hồng hồng, thon dài và rất đẹp. Nhưng điều kỳ lạ là, đừng nói đến vết thương mà thậm chí còn không nhìn thấy một vết sẹo nào!
Bạc Thiên Y trợn tròn mắt, cô ấy dám chắc chắn rằng vừa rồi ngón tay của Khương Mạn thật sự bị dao cắt vào.
Làm sao vết thương của một người có thể biến mất trong nháy mắt như vậy? ! !
"Làm sao có thể như vậy? !!" Cô ấy kêu lên.
“Về phương diện khoa học thì thật sự không thể, vậy nên nó là ảo thuật.” Khương Mạn mỉm cười: “Cũng có thể gọi là: siêu năng lực.”
Bạc Thiên Y im lặng cả năm phút, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Ồ, thì ra không phải là ảo thuật, mà là dị năng.”
“Một sự tồn tại phi thường, vượt qua cả khoa học kỹ thuật.”
Sắc mặt cô bình tĩnh, nếu bỏ qua sự run rẩy trong giọng nói, thì gần như là không có bất cứ vẻ gì là kinh ngạc.
Cho dù thế giới quan sụp đổ rồi, cũng tuyệt đối không thể mất hình tượng trước mặt chị dâu!
Đây là sự kiên trì cuối cùng của Bạc Thiên Y!
Nhưng cho dù ý chí có kiên định đến đâu, trí thông minh có siêu phàm đến đâu, nếu muốn hoàn toàn tiếp nhận và tiêu hóa sự thật này, năm phút vẫn là quá ngắn.
Vậy cho nên, cô lại im lặng thêm năm phút.
Cho dù trong lòng nổi cơn sóng lớn, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm như cũ, chỉ có cảm giác khô khốc ở cổ họng là càng ngày càng nghiêm trọng, Bạc Thiên Y không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.
“Uống chút nước đi.” Khương Mạn đưa cho cô cốc nước.
“Cảm ơn chị dâu.” Bạc Thiên Y sau khi nhận lấy thì uống một ngụm to, lúc này mới cảm giác cả người khá hơn một chút.
Cô nhìn Khương Mạn, sự tò mò và chấn động trong ánh mắt không thể che đậy được nữa.
Cô ấy do dự ba giây, không nhịn được mà nói: “Chị dâu.... em sờ chị một cái được không?”
Bạc Hạc Hiên nhăn mày.
Khương Mạn hào phóng đưa mặt qua, “Cứ sờ tự nhiên.”
Bạc Thiên Y cũng không khách khí, đưa tay xoa xoa nắn nắn khuôn mặt của Khương Mạn……khỏi phải nói, cảm giác này……thật quá tuyệt!
Nhưng mà……