Rõ ràng là ban ngày nhưng rèm cửa vẫn kéo lại, nhưng ở mép cửa sổ có một khe hở khoảng vài cm, chỉ đủ cho một mắt liếc nhìn.
Tối đen như mực giống như vực thẳm. Trong bóng tối đó có một con mắt đang rình mò.
Cho dù thị lực của Khương Vân Sênh có tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ đôi mắt ẩn trong bóng tối từ một khoảng cách xa như vậy.
Nhưng trong lúc giả vờ vặn vẹo cổ, anh ta đã nhìn thấy rèm cửa trên tầng tám chuyển động! !
Rèm cửa được làm từ sợi hóa học đã rất cũ kỹ, có một chút tác dụng phản quang, dù chỉ khẽ động đậy cũng khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Khương Vân Sênh hít một hơi.
Vừa rồi, bên cạnh cửa sổ quả nhiên có ai đó! Người đó vẫn đang canh chừng họ!
Nếu suy đoán của Khương Tiểu Bảo là đúng, e rằng vừa rồi cô gái đó đang cầu cứu, không chừng tính mạng của cô ta đang gặp nguy hiểm!
95 tệ, tiếng xích, ánh mắt canh chừng phía sau cửa sổ … Chắc chắn là có vấn đề!
Khương Tiểu Bảo muốn ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói bình tĩnh của Khương Vân Sênh đột nhiên vang lên: "Đừng nhìn lên!"
"Trên đó có người đang theo dõi chúng ta."
Cổ của Khương Tiểu Bảo ngay lập tức cứng lại.
"Chúng ta giả bộ rời đi trước, đừng làm kinh động đến phía trên, nhanh lên!"
Cậu ta gật đầu một cách gượng gạo.
Khương Vân Sênh nhanh chóng bước đến chiếc xe điện rồi cùng Khương Tiểu Bảo giả vờ rời đi.
PD vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể nhanh chóng đi theo.
Sau khi bóng dáng ba người họ biến mất. Trong một ngôi nhà cũ trên tầng tám.
Một bóng người rời khỏi phía cửa sổ, dáng vẻ người đàn ông nhếch nhác, quần áo trên người giống như đã mười mấy ngày không thay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong góc, hơi thở anh ta thở ra mang theo mùi hôi của rượu lên men trong miệng.
Anh ta hút một điếu thuốc và sải bước về phía góc tường.
Người phụ nữ cuộn mình co rúm lại ở một góc của phòng khách, chân bị trói bằng xích sắt. Thấy người đàn ông đi tới, theo phản xạ có điều kiện, cô ta ôm đầu, không kiềm chế được sự sợ hãi mà run lên.
"Đừng, đừng đánh tôi, làm ơn tha cho tôi đi ... tha cho tôi đi ..."
“Đồ khốn kiếp!” Người đàn ông túm tóc người phụ nữ một cách thô bạo, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.
" Cứ có cơ hội là cô lại ve vãn đàn ông đúng không! Đồ đĩ điếm chết tiệt! Tất cả đàn bà đĩ đều đáng chết!"
"Ai cho phép cô coi thường tôi! Mẹ kiếp, tôi giết chết cô!"
Khuôn mặt bị bầm dập để lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó tên là Lý Hân Nguyệt, cô ta là người thuê ngôi nhà này. Còn người đàn ông trước mặt chính là chủ nhà - Dương Hổ.
Lý Hân Nguyệt chỉ là một người tỉnh lẻ bình thường, với mức lương vài nghìn tệ mà có thể tồn tại ở Bắc Thành là quá khó.
Cô ta đã từng sống ở tầng hầm, một căn phòng ngăn chỉ có một chiếc giường nên khi thấy quảng cáo cho thuê nhà ở ghép giá rẻ trên mạng, cô ta đã ký hợp đồng ngay mà không cần suy nghĩ.
Khi mới chuyển đến, cô ta cũng cảnh giác, sau khi ở chung được ba tháng, chủ nhà Dương Hổ ngoại trừ có chút lầm lì thì không thấy có điểm gì bất thường.
Hơn nữa, Dương Hổ cũng không sống ở đây liên tục mà chỉ thỉnh thoảng mới đến nên Lý Hân Nguyệt cũng không quá để tâm.