Khi lái xe thì không trêu ghẹo mà trêu ghẹo thì không lái xe.
Khương Mạn chính là chùm ánh sáng đối với Bạc Hạc Hiên.
Cho dù anh có quá khứ như thế nào, có thân phận như thế nào thì trước mặt cô, anh cũng chỉ là Bạc Hạc Hiên mà thôi.
Có lẽ vì Khương Mạn ở bên cạnh anh nên mọi hành vi có khuynh hướng xấu trên người anh đều biến mất.
Nếu trong quá khứ khi Bạc Thiên Y bị đưa đến Trung tâm Vương Thành, có lẽ anh sẽ rất tức giận và phát điên lên, chắc chắn sẽ không như bây giờ...
“Chút nữa sẽ đánh luôn hay là như thế nào?” Khương Mạn hỏi: “Nhìn ánh mắt của anh để hành động hay là ánh mắt của em?
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười.
“Quên chuyện đó đi.” Anh thở dài, nhìn điểm mốc đang dần hiện ra cách đó không xa, ánh mắt cũng dần dần trở nên xám xịt.
"Chúng ta chỉ đi đón người thôi." Anh nói rồi gọi một cuộc điện thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại trong phòng thư ký của vương đình vang lên.
"Tôi là Bạc Hạc Hiên, bảo người đó nghe điện thoại đi."
Nghe thấy giọng nói của đầu bên kia điện thoại, tổng thư ký thở dốc, cơ thể căng cứng: "Vương tử, quân thượng và các nghị sĩ..."
“Anh có ba phút.” Giọng nói của Bạc Hạc Hiên vô cùng lãnh đạm.
Tổng thư ký không dám phát lên tiếng, một lúc sau mới nói: “Xin chờ một chút.”
Anh ta không dám chậm trễ, vội vàng đi về phía nghị viện.
Ba phút sau, giọng của Bạc Khôn vang lên trong điện thoại: "Nói."
Trong cuộc trò chuyện giữa hai cha con không hề có chút cảm giác ấm áp nào.
Bạc Hạc Hiên nói ngắn gọn: "Thả người ra."
"Mày đang ra lệnh cho tao à?"
“Không, tôi đang nói cho ông biết.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên thờ ơ: “Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến, ông hãy chuẩn bị đi.
“Bạc Hạc Hiên!” Giọng Bạc Khôn lộ ra vẻ tức giận: “Mày đừng thách thức giới hạn của tao!”
"Tôi đã từng thách rồi, ông quên rồi sao?" Giọng điệu anh nhẹ nhàng như đang nhắc nhở điều gì đó.
Ánh mắt Bạc Khôn khẽ động một chút, nhớ ra điều gì đó, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Bạc Hạc Hiên nhìn phong cảnh lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn:
"Hai mươi phút nữa, tôi muốn gặp em gái tôi."
"Hoặc."
"Tôi sẽ đến thăm mẹ kế tốt và em trai, tính ra tôi và bọn họ đã mấy năm không gặp nhau rồi?"
“Chọn một trong hai, ông hãy tự mình quyết định đi.” Giọng Bạc Hạc Hiên đầy mỉa mai: “Cha.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng trong mắt Bạc Hạc Hiên dần dần biến mất.
Khương Mạn nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên: "Ngầu quá, tuyệt vời."
Bạc Hạc Hiên đang định sửa lại cách lựa chọn từ ngữ của cô, do dự không biết nói gì, cuối cùng bỏ cuộc, gật đầu: "Em quá khen rồi."
“Hãy khiêm tốn và không ngừng cố gắng.” Khương nữ vương nói.
Bạc Hạc Hiên gật đầu, nhịn cười.
Lẽ ra phải đi theo hướng nghiêm túc và trang trọng nhưng lại bắt đầu đi theo một hướng khác lạ rồi...