Đoàn cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoàn Vũ cũng đã tới rồi, còn có chỗ cho đám giả tạo này bao biện sao.
Nửa tiếng sau, sự việc đã được giải quyết.
“Vụ kiện sẽ nhanh chóng được giao cho pháp luật xử lý, chắc không lâu nữa ba người này sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.”
Ở cửa phòng hòa giải, ba kẻ giả tạo liên tục khóc lóc xin lỗi Khương Tiểu Bảo, nhưng có ích gì nữa đâu?
Lừa gạt lòng tin và tiền của một đứa trẻ trâu thì nhất định phải trả giá!
Bọn họ tuy cũng không lớn hơn Khương Tiểu Bảo là bao, nhưng ai bảo lúc bọn họ lừa một khoản lớn của tên ngốc này thì tên ngốc này còn là vị thành niên chứ, còn bọn họ vừa khéo là đã trưởng thành rồi!
Khương Tiểu Bảo chưa từng cảm thấy sảng khoái, bõ tức đến như vậy!
Cậu ta nhìn thấy Khương Mạn ngồi ở khu vực nghỉ, mũi cay cay, chạy tới ngồi bên cạnh cô.
“Chị...”
“Chị không phải chị gái của em!”
“Chị là chị của em.” Khương Tiểu Bảo quát lên như tức giận, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Mạn, giọng nói của cậu mềm mỏng hơn, làu bàu nói: “Chị vốn dĩ là chị họ của em mà.”
“Đừng tự mình đa tình, chỉ là quay chương trình thôi, trong bảy ngày ngắn ngủi này chị là giáo viên của em.”
Khương Mạn vẫn nói với giọng lạnh nhạt: “Dựa vào đạo đức cơ bản của một người lớn, không muốn nhìn tên học trò ngốc của mình bị lừa mà thôi.”
“Em không tin, chị ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy.” Khương Tiểu Bảo mặt dày nói.
Khương Mạn nhướn mày, nhắm mắt, không thèm để ý cậu ta.
Trẻ trâu, gợi đòn.
Thấy cô không lên tiếng, Khương Tiểu Bảo lại cười, ngồi gần lại, “Thật ra con người chị rất tốt, tuy là hung dữ, nhưng thật ra chị không muốn em chịu ấm ức, bị người ta lừa, nếu không thì đống tài liệu đó chị lấy đâu ra? Rõ ràng đã có chuẩn bị từ sớm rồi, chị cũng quá là cứng miệng rồi.”
Khóe miệng Khương Mạn giật giật.
Đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cậu thiếu niên, dưới ánh mắt trông đợi của thiếu niên, cô tỏ vẻ chê bai mà đẩy mặt cậu ra.
Khương Mạn đứng dậy nói to: “Chú cảnh sát ơi, làm phiền chú nhốt cái thằng nhóc này vào với ạ!”
Khương Tiểu Bảo: ???
Khương Mạn cười, “Ẩu đả, đánh nhau, còn nói bản thân đã giết người, phải nhốt lại giáo huấn cho một trận!”
Dưới sự khẩn cầu mạnh mẽ của Khương Mạn, Khương Tiểu Bảo vẫn bị tạm giam.
Không để ý cậu ta đang kêu khóc thảm thương, Khương Mạn quay đầu rời đi.
Trong phòng tạm giam, Khương Tiểu Bảo day mũi.
Chú cảnh sát thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, không nhịn được cười: “Nhận một bài học, sau này kết bạn phải cẩn thận, nhưng mà cậu nhóc khá may mắn đấy, được chị gái ra mặt giúp.”
“Đương nhiên rồi! Chị ấy là chị gái của cháu mà lại!” Khương Tiểu Bảo thay đổi vẻ suy sụp sang vẻ kiêu ngạo, vênh mặt lên.
Tuy rằng......tuy rằng chỉ là chị họ.
Nhưng ngay đến anh cả và chị hai ruột của cậu cũng không quản cậu như vậy, càng đừng nói tới việc ra mặt vì cậu...
......
Lịch sử cuộc trò truyện của Khương Tiểu Bảo là tối qua lúc Khương Mạn dùng máy tính của cậu ta rồi vô tình thấy được.
Tiện tay điều tra, tiện tay gửi cho đoàn luật sư của Hoàn Vũ.
Dù sao cũng là tiện tay....
Làm giáo viên mà, phải có đạo đức giáo viên.