“Tôi nhớ chị tôi.”
Tang Điềm tủi thân, Điềm Điềm muốn được Khương bệ hạ ôm.
Bạc Hạc Hiên giật giật khóe môi, đưa cô đến phòng nghỉ của Khương Mạn, Tang Điền đóng cửa lại nhốt anh ở ngoài.
Bạc Hạc Hiên: “……”
Cái cảm giác này thấy quen thế nhờ. Giống lúc quay ‘Chiến cốt’, cái cảm giác thần kỳ khi Lan Quy tự cắm sừng cho mình. Sau khi tự tay ‘cắm sừng’ thì Bạc ảnh đế đi làm chính sự.
Vụ án ném từ tầng cao này phải được công bố trước công chúng, lấy lại sự trong sạch cho cô của Tang Điềm và Vịnh Vịnh. Đồng thời tìm ra kẻ đứng sau gây ra chuyện này.
“Cái kim mà Vương Đại Kiện giao ra đã tra được thành phần chưa?”
“Làm gì mà nhanh thế được” An đại lão gia trợn mắt, “Nhưng mà trong đó có thành phần gây nghiện, bình thường không thể tra ra được, lấy tư chất một người có dị năng, ở trong còn có chút gen dị năng.”
“Cũng chính là, nếu bị tiêm vào người sẽ gây ra phản ứng giới đoạn*”
(* phản ứng giới đoạn – Abstinence reaction là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi sử dụng thuốc hoặc bị giảm liều đột ngột.)
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên hơi động, nhẹ nhàng xoa tay: “Bốn cái kim châm cứu kia là để giảm triệu chứng giới đoạn, phản ứng chắc không ít như vậy chứ.”
An đại lão gia nhìn anh ta cười mà không nói gì. Ài……cái biểu tình này…..lại bắt đầu tính kế ai rồi?
“Tôi không có yêu cầu gì.” An đại lão giá lười biếng nói: : “Sau khi bắt được cái họ Vương kia thì nghiên cứu một chút, cô ta có thể chịu đựng được bốn lần trị liệu, vậy thể chất và gien của cô ta có thể cực mạnh.”
“Nghiên cứu trong phạm vi nhân đạo cho phép.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
An đại lão gia trợn mắt, “Nếu cố ý muốn giết người, thì tiêm thuốc kích thích gen di truyền đã đủ phán tội cô ta rồi! tử tù mà cũng phải nói tới nhân đạo à.”
“Một trong những điều kiện để văn minh của loài người còn tiếp tục đó chính là nhân đạo. Pháp luật để xiềng xích lũ tội phạm, càng có quyền lực thì càng phải kiềm chế bản thân, rút vài ống máu là được rồi.
An đại lão gia mím môi.
“Có lúc tôi đúng là nhớ cái lúc cậu mắt đỏ ngầu mất hết lý trí muốn giết người.”
Cơ thể Bạc Hạc Hiên cứng đờ.
An đại lão gia bỏ một viên kẹo vào mồm, mặt thì hiền dịu nhưng đáy mắt lại hung hăng.
“Nhưng mà chắc cậu không thế nữa đâu hả.”
“Dù gì cũng tìm được cho mình một cái xích chắc lắm rồi, tự mình trói mình lại.”
Bạc Hạc Hiên rất thành thật. “Cô ấy không phải là cái xích.”
“Thôi ngay.”
An đại lão gia giơ hai tay lên, phản kháng: “Nghiêm cấm hành động nhét cơm chó cho người già.”
Ông ấy khinh bỉ nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Lúc đại lão gia đây chơi trò lãng mạn, các cô các cậu vẫn còn đang ở trong bụng mẹ cái gì cũng không biết!”
Bạc Hạc Hiên: “……”cái này anh không cãi lại được.
Ai mà so được độ lãng mạn với một con yêu tinh già nua nhưng đi ngược quy luật của thời gian?
……
Sau khi Khương Mạn an ủi Tang Điềm xong, cô lại suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này cho Khương Nhuệ Trạch hay không, không biết bây giờ gọi điện anh có nhấc máy không. Bây giờ ở nước ngoài mới là buổi đêm.