Quay lại phòng khách, Khương Mạn phát ngốc khi nhìn thấy trên bàn là một đống vỏ sữa chua AD.
Trong lòng thầm nghĩ không ngờ khẩu vị của anh tư cũng trẻ con đến thế.
“Tiểu Man, anh mượn điện thoại của em được không?” Khương Tử Mặc hỏi: “Anh phải liên hệ với quản lý.”
“Vâng.” Khương Mạn đưa điện thoại qua cho anh.
Khương Tử Mặc gọi điện cho Ivy.
“Cám ơn thượng đế, cuối cùng anh cũng gọi cho tôi.”
Ivy thở ra một hơi: “Nine, lần này anh điên quá mức rồi đúng không! Nhưng mà cũng chúc mừng anh đã tìm được em gái.
“Tôi cũng không dám tin nữa, tất cả quá hoang đường……”
Khương Tử Mặc nói cám ơn xong lại hỏi tình hình buổi nhạc hội.
“Không có vấn đề gì, tất cả rất thuận lợi! Nhưng mà Nine anh liên hệ với Mộ Dung Hi và Anne lúc nào vậy?”
“Hả?” Khương Tử Mặc không hiểu.
“Là tiểu thiên vương của Đế Quốc, thiên hậu nhạc rock của M Quốc và ban nhạc Wake up của bọn họ. Sau khi anh đi một số khách mời tới buổi nhạc hội, bầu không khí nhạc hội trở nên ấm cúng chưa từng có!”
Khương Tử Mặc trầm lặng một lúc rồi nói biết rồi.
“Đúng rồi, tin tức về sự xuất hiện của em gái anh ở nhạc hội được lên hot search của Đế Quốc rồi đấy. Có rất nhiều bên truyền thông muốn mời phỏng vấn. Nhạc hội kết thúc còn có người bắt đầu đi tìm tin tức về em gái anh……”
Khương Tử Mặc cau mày: “Có ai chụp được hình của Tiểu Man không?”
“Trước mắt thì chắc là không, nhưng trong video sợ là có, nhưng đèn ở trên sân khấu không đủ sáng, lúc sau còn đeo mặt nạ nữa……”
“Còn chuyện anh lộ mặt nữa……”
“Cứ từ chối phỏng vấn đi đã.” Khương Tử Mặc nói: “Tôi lộ mặt không phải chuyện gì lớn cả.”
Sau khi anh ta cúp máy, đằng sau lưng vang lên giọng Khương Mạn: “Có rắc rối sao?”
“Không có.” Khương Tử Mặc quay người: “Có người giúp mời khách mời, là bạn em à?”
Đôi mắt đẹp của Khương Mạn khẽ động, nghiêng đầu cười: “Chắc là anh ấy.”
“Bạc Hạc Hiên?”
“Vâng, anh tư biết anh ấy.”
“Từng nghe qua.”