“Nhưng mà sao anh chắc chắn? cứ như là biết cái quần này sẽ phai màu vậy.” Khương Mạn cố chấp nhìn lại anh.
Bạc Hạc Hiên tránh ánh mắt của cô, cười cười không nói thêm gì.
Haha, đương nhiên là biết, nếu không sao anh có thể để Khương Nhuệ Trạch cướp mất cái quần này cơ chứ?
“Chuyện này……Chị, hình như chị cũng bị phai màu kìa……” Mễ Kỳ không nhịn được nhắc nhở.
Khương Mạn đơ cả người
Cô ấy quay qua nhìn bộ dạng ‘bị thao túng’ của Bạc Hạc Hiên mà cảm thấy đầu óc choáng váng, lúc vào trong phòng xông hơi vẫn chưa cởi áo choàng. Trong lòng mắng một câu thảo nào lại thấy nóng thế. Nóng tới mức choáng váng đầu óc.
Cúi đầu xuống nhìn, dưới chân là một vũng xanh lè.
Bây giờ cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
(Hahahaha! Cười chết mất, hoá ra là phai màu!)
(Công nhận cái quần đỏ của anh trai kia nhìn sợ thật, tôi cứ tưởng anh ấy vì nhập cung mà……)
(Khương võ thần đúng là hài kịch cuộc đời, cô ấy đến đây để tấu hề đúng không?)
(Tôi đang muốn biết cô ấy mua đồ bơi gì cho bản thân, hoá ra là màu xanh lá à?)
(Đỏ phối với xanh lá, đúng là thẩm mỹ của Khương võ thần!)
Khương Mạn không nói nhiều lời lập tức bỏ cái áo khoác tắm ra, cư dân mạng xem phát sóng lập tức hiểu cô đang mặc cái gì. Mặt Bạc Hạc Hiên thì biến sắc, vội vã kéo lại cái áo khoác tắm, còn buộc lại cái dây thắt trên eo rồi kéo Khương Mạn ra ngoài.
“Màn xông hơi huỷ bỏ!”
Trong kênh bình luận trực tiếp:
(???)
(Huỷ bỏ? không! Mẹ không đồng ý!!!)
(Bạc thần thật vô nhân tính, rốt cuộc Khương võ thần mặc cái gì?)
(Mẹ kiếp! Bạc Hạc Hiên không phải là người, bỏ Khương võ thần ra, tôi muốn nhìn--)
(Xin đoán là bikini!)
(Bikini đâu? Có H sẽ báo cáo.)
(Lầu trên????)
Nửa tiếng sau, đôi anh em phai màu cuối cùng cũng tắm xong, thay quần áo tử tế rồi đi ra ngoài trong ánh mắt soi mói của những người phục vụ. Hai đứa kì quặc, nhờ hai người mà một bên phòng tắm nam thành đỏ lòm, một bên phòng tắm nữ thì xanh lè.
Có những người làm phục vụ ở đây đã lâu vậy mà đây là lần đầu nhìn thấy cảnh này.
Khương Mạn sờ trán, cố gắng không làm bản thân xấu hổ, khụ một cái rồi nói: “Đời người, thi thoảng cũng gặp sự cố.”
Khương Nhuệ Trạch: “……lông chân của anh màu đỏ hết rồi, không rửa sạch.”
Khoé miệng Khương Mạn giật giật, cả người cô đây toàn màu xanh thì cô cũng có nói được gì đâu?