Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vì tức giận, cậu ta hét lên, nhe nanh giơ vuốt và muốn xông lên một lần nữa!
Cảnh đánh nhau này đã được quay hình lại một cách trọn vẹn.
(Đỉnh, quá đỉnh! Thật đáng kinh ngạc!)
(Tình anh em bằng nhựa này thật sự khiến tôi buồn cười chết mất!)
(Bảo nhi gia cũng giỏi đấy, 1 chọi 3 mà vẫn có thể thắng, thể trạng này nếu không giúp Thiên Sách chuyển gạch thì thật lãng phí!)
(Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, có lẽ Bảo nhi gia sẽ mất cả đời để chữa lành.)
(Khương võ thần, cô nói xem cô độc ác biết bao, cứ để thằng bé tiếp tục ngu ngốc không phải là rất tốt sao? Nhìn cậu ta bị lừa trông thật dễ thương, như một tên ngốc thuần chủng vậy.)
(Woa, mồm miệng của một số cư dân mạng thật là buồn cười, chẳng hạn như người ở phía trên! Cho bạn 30 xu, xóa câu này đi để tôi nói trước!)
Bây giờ, Khương Mạn đang xem trò vui ở khu vực tốt nhất, không biết lấy đâu một cái que kẹo mút, cô cho vào trong miệng cắn, rồi nhìn và mỉm cười.
Khi Khương Tiểu Bảo nhìn thấy cô, cô cũng vỗ tay tán thưởng khiến sắc mặt Khương Tiểu Bảo còn tái hơn!
Khương Mạn, chị không phải người! ! !
A Tam đồng cảm trong ba giây rồi cười to ha ha ha ha!
Xã hội hiểm ác là gì, lòng người xấu xa như thế nào, cậu bé, cậu đã hiểu rồi chứ !
Cư dân mạng cứ tưởng tình hình hiện tại đã đủ đặc sắc rồi, ai ngờ lúc này chú công an đã đến!
"Ai đã báo cảnh sát? Kẻ giết người ở đâu?!"
Kẻ giết người?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Khương Mạn nhướng mày.
Người anh em Nhựa A chỉ vào Khương Tiểu Bảo nói: "Là cậu ta!! Cậu ta tự mình thừa nhận mình giết người, chú cảnh sát mau bắt cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ đào tẩu ra nước ngoài!!"
A Tam: "..."
Khương Mạn: "..."
Khương Tiểu Bảo: "Tôi không giết ai cả!! Tôi nói lung tung đó !!"
Vẻ mặt chú cảnh sát nghiêm túc: "Kẻ xấu sẽ không thừa nhận mình là kẻ xấu. Chúng tôi sẽ điều tra xem cậu đã đã làm gì!"
"Bây giờ các người còn tham gia đánh nhau, bắt tất cả lại!!"
Khương Tiểu Bảo tức giận đến mức suýt ngất xỉu, dưới sự theo dõi của rất nhiều cư dân mạng, cậu ta đã bị bắt đi như vậy.
A Tam cũng choáng váng.
"Thằng nhóc này ... nó không ngốc đúng không?"
Khương Mạn cắn vỡ kẹo mút, cảm khái nói: "Tôi cũng không lường trước được cảnh này, Bảo nhi gia thật lợi hại."
(Không hổ là Bảo nhi gia, tự mình lừa mình!)
(Vừa buồn cười muốn chết, vừa cảm thấy hơi xót xa, cảnh tượng đêm nay, không biết Bảo nhi gia có thể chữa lành trong cuộc sống ngắn ngủi này không?)
(Từ tình anh em bằng nhựa cho đến những giọt nước mắt sau song sắt, Bảo nhi gia biết chơi quá!)
(Đây là kiểu chuyển hướng gì vậy? Không một biên kịch lớn nào có thể viết ra một diễn biến hay như vậy!)
(Tôi phát hiện ra rằng không chừng "Một cuộc sống khác trên thế giới" có thể trở thành một gameshow phổ biến pháp luật. Lần trước người cảnh sát bắt đi là Ngụy nợ tiền, lần này là Bảo nhi ra. Tôi thật sự rất lo cho mái tóc của lão Lý)