Bạc Thiên Y cười châm biếm: “Cha yêu dấu ơi, ngài bây giờ ổn chứ ạ? ồ, chắc là không được ổn lắm đâu nhỉ, nhưng con nghĩ là, cha nên thử qua hương vị cha con phải rời xa nhau, lần này chắc cũng chả là gì với cha đâu nhỉ.”
“Bạc Thiên Y!” Bạc Khôn hét lên, “Mày lại muốn làm gì!!”
“Nhỏ giọng chút, dù gì ông cũng được coi là vua bao nhiêu năm, đừng học mấy tên đàn ông tầm thường thế chứ.”
Thư ký trưởng:……mẹ kiếp, miệng của vị công chúa này có độc thật! gia đình này kiếp trước là oan gia, kiếp này thành cha con rồi hại nhau à!
Giọng của Bạc Thiên Y nghe có vẻ rất vui vẻ, còn ha ha cười lớn: “Bạc Khôn, ông được tính là dạng đàn ông gì, tính là dạng cha gì?”
“Cái chết của mẹ có liên quan tới ông đúng chứ.”
Thần sắc của Bạc Khôn hoảng loạn. “Mày nói linh tinh cái gì đấy.”
Thư ký trưởng hít vào một hơi, hình như nghe được một bí mật kinh thiên gì đó, hận không thể chạy ra khỏi đây ngay lập tức.
Mẹ kiếp!
Hắn không muốn nghe bí mật hoàng gia đâu, khó giữ mạng sống lắm.
“Ha, nhà họ Khương, Zeus, sửa đổi gen……chả nhẽ ông không biết?”
“Ngay từ đầu ông đã biết khi anh trai vào Zeus sẽ biến thành dạng này, cho nên anh ấy vừa đi ông đã vội vã tìm người phụ nữ khác để đẻ con trai nối dõi hoàng vị!”
“Ông coi anh ấy là quái vật! những thứ anh ấy gặp phải kể cả chuyện ở Zeus ông biết hết!!”
“Bạc Khôn, ông còn mặt mũi nói anh ấy là quái vật! hổ dữ không ăn thịt con, còn ông đối xử với chúng tôi thế nào!”
Bạc Thiên Y cười lạnh: “Nghịch dao có ngày đứt tay, ông nên biết kết cục sẽ là gì! Ông và nhà họ Khương và cả Zeus cùng nhau diễn một vở kịch lớn. Cái thay đổi gen mà các ông vất vả nghiên cứu, bị phản tác dụng lên người, có thoải mái không?”
“Nhất định là thoải mái rồi……”
Bạc Thiên Y cười lạnh: “Không biết nhà họ Khương có ra tay cứu ông không nhỉ, cha yêu quý.”
Mặt Bạc Khôn xanh lét: “Chúng mày đừng ép người vào đường cùng, chúng mày có thuốc giải đúng không? Giao ra đây! May giao cho tao!”
“Chúng mày đừng ép tao cá chết lưới rách!”
“Cá chết lưới rách? Chỉ dựa vào ông?” Bạc Thiên Y phì cười: “Đã bảo ông đừng có bất lực gào thét thế rồi, ông lấy đâu ra cái tự tin đấy?”
“Muốn công chúng biết chuyện thuốc biến đổi gen? Hay định kể khổ với công chúng là anh trai tôi hại ông?”
“Bạc Khôn, ông không dám công khai?”
Bạc Thiên Y chế nhạo: “Người sống thì nên dùng cách của người sống, ít dùng mấy thủ đoạn âm hiểm đi.”
“Nghe nói anh trai tôi rất dễ mềm lòng. Có khi ông chịu khó nghe lời, anh ấy lại tha cho vợ con ông?”
Bạc Thiên Y đổi giọng, “Nhà họ Khương có thuốc, không biết Khương Nghiệp Thành sống chết ra sao, chị dâu tôi lợi hại lắm, cái này các người không phải người hiểu rõ nhất sao.”
“Bây giờ chị ấy nể mặt anh tôi, không tìm các người tính sổ, định gây sự với chị ấy, dựa vào ông, hay mấy tên thảm hại nhà họ Khương, chả bõ công chị ấy giết một lượt là xong.”
Bạc Khôn không nói được câu gì.