Họ đều biết rằng anh rể của Mục An Phong đã hy sinh trên chiến trường Sầm Đô hơn ba năm rồi.
Lúc này, Mục An Phong thế mà lại gọi anh rể đến, đã thế còn nói anh rể biến thành ma để cứu cậu ta, khiến bọn họ giật nảy mình.
“An Phong, sao em lại bị đánh thành thế này?"
Tiêu Thanh ngồi xổm xuống đỡ Mục An Phong đứng dậy, nếu cậu ta không gọi mình là anh rể thì Tiêu Thanh đều không nhận ra nổi cậu ta chính là em vợ của mình, bởi vì máu loang lổ khắp khuôn mặt của Mục An Phong, đâu còn có thể nhận ra khuôn mặt thật của cậu ta nữa chứ.
“Hu Hu, anh rể, anh không phải là ma sao?” Mục An Phong cảm nhận được anh rể là người thật, trong tay còn có nhiệt độ, vì vậy cậu ta rơi nước mắt hỏi.
Tiêu Thanh nói: "Anh rể là người thật, anh rể không phải ma, anh rể chưa chết, nói cho anh rể nghe là ai đánh cậu thành ra thế này?"
"Ha ha!"
Mục An Phong liền vui mừng.
"Anh rể chưa chết, anh rể đã về, các người chết chắc rồi!"
Nói đến đây, cậu ta vội vàng thúc giục Tiêu Thanh: "Anh rể, bọn họ muốn cưỡng bức vợ em, anh mau cứu Vũ Hân giúp em với!"
“Được!”
Tiêu Thanh lập tức xông đến.
Tên vệ sĩ đang đè trên người Lưu Vũ Hân, giờ đây trên khuôn mặt của anh ta tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thanh đi tới, nắm lấy đầu anh ta và kéo ra, mạnh mẽ đập đầu anh ta xuống bàn trà.
Ầm!
Máu tươi bắn tung tóe.
"A..
Tên vệ sĩ hét lên vô cùng thảm thiết.
“Con mẹ mày!"
Lâm Nghị Thần tức giận: “Xông hết lên cho ông đây, đánh chết cháu con rùa này cho ông đây!”
Ngay lập tức, một nhóm bạn con nhà giàu của Lâm Nghị Thần và một đám vệ sĩ đều lao về phía Tiêu Thanh.
"Anh rể, đánh gãy chân tay bọn chúng! Đánh tất cả bọn chúng đi!”
Mục An Phong phấn khích hét to.
Bốp bốp bốp!
Chỉ với vài cú đấm cú đá, Tiêu Thanh đã đánh gục tất cả những người này xuống đất.
“Ôi mẹ ơi!"
Lâm Nghi Thần kinh ngạc ngồi trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hu hu, anh rể, anh đã về rồi"
Lưu Vũ Hân bị lột sạch quần áo chỉ còn lại ba món đồ duy nhất, đang khóc lóc bước xuống từ trên ghế sofa.
“Ừ, anh rể về rồi đây
Tiêu Thanh cởi đồng phục rằn ri của mình, quàng lên người Lưu Vũ Hân, nói: "Anh rể đã nghe chị em nói hết rồi, em và An Phong vì để kiếm tiền mua sữa cho con cái của anh rể, mua thuốc cho bố mẹ của anh rể, nên đã phá đi đứa bé mới hơn một tháng của chính, anh rể thật có lỗi với hai đứa, cũng cảm ơn những gì hai đứa làm cho anh, giờ anh rể về rồi, anh rể sẽ không để hai đứa phải chịu bất cứ khổ cực nào nữa, chứ đừng nói là để hai người bị bắt nạt”
Anh lau nước mắt cho Lưu Vũ Hân, ánh mắt hằm hằm đi về phía Lâm Nghị Thần.
"Đừng tới đây!"