Nói xong, Tiêu Thanh rời khỏi sở tuần tra. đi."
Kết quả là vừa ra khỏi cổng sở tuần tra, một giọng nói vang lên bên tai. "Thanh Nhi, là con sao Thanh Nhi?"
Tiêu Thanh nhìn theo giọng nói đó, nhìn thấy ở bên cạnh bãi đỗ xe có một người đàn ông trung niên đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhìn mình chằm chằm. Giống như một người già đang chờ con trai đi làm trở về nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Thanh rất đau lòng!
Không sai, người đàn ông trung niên này là ba ruột của
Mười hai năm rồi!
Tròn mười hai năm rồi!
Anh chưa gặp lại ba mình.
Trong ấn tượng của anh, ba anh rất hiền từ, đối xử với anh rất tốt. Nhưng điều khiến anh buồn là, 12 năm trước anh vì đắc tội con nhà quyền quý mà bị đánh gãy chân rồi bị ném ra đường. Anh nằm mơ cũng hy vọng ba mình xuất hiện đưa mình vào bệnh viện, nhưng được hai ngày, anh anh. trông chờ mỏi mắt, ba anh lại không hề xuất hiện, khi anh sắp đói đến chết, là Tư tổng đã cứu anh, không phải là ba anh, từ đầu đến cuối ông ấy chưa từng tới gặp anh!
Lúc đó anh mới mười sáu tuổi. Từ đó về sau, anh hận người ba thân yêu này của mình.
Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Lúc này, ba Tiêu Vĩnh Nhã chạy tới, nhìn Tiêu Thanh thật cẩn thận, nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: "Thật sự là con, mười hai năm rồi. Đã mười hai năm rồi, cuối cùng ba cũng được gặp Thanh Nhi của ba."
Nói đến đây, ông ấy nắm lấy tay Tiêu Thanh, khóc không thành tiếng.
Tiêu Thanh muốn rút tay ông ấy ra rồi bỏ đi.
Tuy nhiên, thấy ba chưa đầy năm mươi mà hai bên thái dương đã bạc màu. Cho dù anh có hận ba đến mấy, anh cũng không nỡ nhẫn tâm. "Ôi, còn tưởng rằng chú ba đã nhận nhầm người, không ngờ lại là Tiêu Thanh đứa con bị bỏ rơi."
Một nhóm người đi tới, một người phụ nữ cười chế nhạo.
Tiêu Thanh liếc nhìn, đều là gương mặt quen thuộc. Ông nội Tiêu Chính Thành.
Bác cả Tiêu Vĩnh Trình.
Bác hai Tiêu Vĩnh Hiệp.
Chú tư Tiêu Vĩnh Nghiệp.
Ngoài ra còn có vợ bác cả, vợ bác hai, thím tư, một số anh em họ của anh. "Tôi nói này Tiêu Thanh, năm đó cậu bị đánh gãy chân ném trên đường, sau đó cậu đi đâu vậy? Mấy năm nay cậu ở đây làm cái gì?"
Anh họ Tiêu Mân hỏi. "Không thấy tóc cậu ta ngắn thế này à, còn từ trong cục cảnh sát đi ra, chắc chắn là ăn trộm bị bắt lại, mới mãn hạn tù được thả ra."
Tiêu Mân và Tiêu Đình cười chế nhạo. "Chị nói đúng lắm, nhìn bộ quần áo rẻ tiền mà anh ta mặc đi. Mấy năm nay chắc chắn rất khổ, da dẻ lại đen như vậy, có lẽ làm việc ở công trường vất vả lắm." Em họ Tiêu Bằng chế nhạo.
Tiêu Thanh coi như mắt điếc tai ngơ, thờ ơ nói: "Tôi còn có chuyện khác, phiền ông buông tay ra."
Tiêu Vĩnh Nhã không buông tay mà hỏi: "Thanh Nhi, những năm qua con đã đi đâu? Ba tìm con khắp nơi cũng không tìm được, còn tưởng con... "Ông tưởng tôi đã chết phải không?" Tiêu Thanh cười lạnh: "Lúc tôi bị ném trên đường, lúc tôi bất lực nhất ông cũng không tới tìm tôi. Sau này lại tìm tôi làm cái gì?" "Mấy năm nay tôi rất tốt, không cần ông phải bận tâm. Tôi đã kết hôn rồi, có vợ rồi, vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi, phiền ông bỏ tay ông ra để tôi còn về nhà."
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong càng đau lòng hơn.
Tiêu Mân chế giễu: "Quả nhiên là người nghèo hay kết hôn sớm, tôi 29 tuổi rồi còn chưa kết hôn, anh cả 30 tuổi cũng chưa, cậu mới 28 mà đã kết hôn rồi, không phải là lấy được một cô vợ rất xấu xí đấy chứ?" "Haha!"
Các anh chị em cùng cười. "Chắc chắn là cưới được một cô vợ xấu như ma, làm gì có người phụ nữ xinh đẹp nào đồng ý cưới một tên nghèo kiết xác chứ." "Im mồm hết lại cho ông."
Ông cụ Tiêu hét lên: "Các cháu có bản lĩnh thì tìm một cô vợ để cưới đi? Vợ thì không tìm, cả ngày chỉ ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng với phụ nữ, Tiêu Vũ bị phán quyết 3 năm tù, hôm nay mới được mãn hạn thả ra, người ta nói giàu không quá ba đời, nhà họ Tiêu thật sự bị hủy hoại ở trong tay thế hệ các cháu rồi!"
Thế hệ trẻ của nhà họ Tiêu đột ngột im lặng.
Ông cụ Tiêu lấy một thẻ ngân hàng ra đưa cho Tiêu Thanh, thờ ơ nói: "Hồi đó ông cũng bị chèn ép nên mới để người ta đánh gãy chân cháu, trong thẻ có 60 tỷ đồng, mật khẩu là sáu số sáu. Coi như là một chút bồi thường cho cháu, sau này đừng đi ăn trộm làm mất mặt nhà họ Tiêu nữa. Năm nay ông sẽ bước qua tuổi 80, ba cháu qua 50, người già thường mong con cháu đầy đàn, đến lúc đó cháu đưa vợ cháu về nhà ăn tết, ông nghĩ nhà họ Trần sẽ không nói gì đâu!"