Nói xong, Tiêu Thanh lên chiếc xe Panamera của Thẩm Thị Thu Mai nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phương. “Anh! Anh..."
Thẩm Thị Thu Mai chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tiêu Thanh đi mất, cô ấy vội vàng hét lên.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy.
“Dì nhỏ, chị dâu bị người ta bắt đi chắc là anh con lo lắng lắm. Chúng ta lại không biết chính xác là có chuyện gì thì làm sao có thể trợ giúp cho anh con bây giờ?” Thẩm Thị Thu Mai lo lắng đến muốn khóc.
Thẩm Thị Đông an ủi cô ấy: “Con đừng lo lắng, Dì nhỏ gọi điện cho cảnh sát nói bọn họ phải nhanh chóng tìm được chị dâu của con”
Dứt lời, bà nhấn một dãy số trên điện thoại.
Trong lúc đó ở thương hội Nhật Bản. “Hội trưởng, đã điều tra ra người giết Yamashita.”
Ono đi vào trong văn phòng, vừa đi vừa nói.
"Ừ."
Okamura Kobashi vội vàng hỏi: "Là ai?" App
“Theo lời nói của Trần Khải Vương, người đã nhìn thấy Yamashita bị giết thì người giết Yamashita là một vị chân nhân, lúc ấy Lôi Kính của tinh võ quán cũng có mặt, anh ta nói với Trần Khải Vương là vị chân nhân kia cũng là người có tiếng trong giới tu đạo, mà người tu hành đắc đạo như vậy thì hoàn toàn có đủ khả năng để giết chết Yamashita!” Ono nói.
Nét mặt Okamura Kobashi trở nên vui mừng, ông ta hỏi tiếp: “Ngoài vị chân nhân tu đạo kia ra còn có cao thủ nào không?”
“Không có.” Ono lắc đầu nói: “Trần Khải Vương nói vị chân nhân kia là do cháu của Thẩm Thị Đông mời đến để trừ tà cho Phương Văn Miến. Ngoài ông ta ra cũng không có người nào khác được coi là cao thủ, có thể thần cung của m Dương sư cũng chính là do vị chân nhân này phá!"
"Ừ!"
Okamura Kobashi gật đầu.
Sau đó ông ta nói: “Một người tu hành đắc đạo quả thật có thể giết chết cao thủ như Yamashita, nhưng xét dưới phương diện võ thuật, nếu như hai người có trình độ ngang nhau thì người luyện võ chắc chắn phải hơn người tu đạo. Cứ cho là người kia tu hành đắc đạo cũng không có gì đáng sợ, bậc thầy võ thuật như Kameda hoàn toàn có khả năng giết chết ông ta!”
Nói đến đây ông ta lập tức gọi điện thoại cho Kameda. “Hội trưởng, có gì căn dặn?” Kameda hỏi.
Okamura Kobashi kể lại mọi chuyện cho anh ta.
“Thật sao?”
Kameda nghe xong liền vui mừng nói: “Tôi còn tưởng người giết Yamashita là cao thủ võ thuật của nhà họ Thẩm, không ngờ chỉ là một người tu hành đắc đạo, như vậy thì quá dễ đối phó rồi! Với năng lực của tôi, đừng nói là người tu hành đắc đạo, cho dù là người đã tu thành chính quả cũng sẽ chết dưới đạo của tôi! Hội trưởng, ngài chờ tin tốt đi, tôi đến nhà họ Phương lấy đầu tên chân nhân kia báo thù cho Yamashita, nhân tiện giết sạch người nhà họ Phương, cho hội trưởng một câu trả lời!”
“Thật không?” Okamura Kobashi vội vàng nói: “Vậy cậu mau đi làm việc đi.” App
“Vâng!”
Về phần Mục Thiên Lam, lúc này cô bị hai tay súng kéo vào bên trong một căn biệt thự.
“Tất cả mười tám người các cậu tập trung cảnh giác cao độ cho tôi, ảnh của Tiêu Thanh các cậu đã được xem rồi, một khi nhìn thấy anh ta xuất hiện thì lập tức bắn chết cho tôi, không được để anh ta sống, đã nghe rõ chưa?” Tổng Diệu Văn nhìn một loạt những tay súng hét to.
“Rõ thưa cậu Tống!”
“Tốt lắm!” Tống Diệu Văn hài lòng cười, sau đó nói với đám người Đại Cơ Kha: “Các người cũng đi đâu đó chơi đi, còn không đến lượt các người đùa giỡn với Mục Thiên Lam, đợi tôi chơi xong rồi nói.”
Hàn Thanh Văn cười khà khà: “Cậu Tống, chúng tôi muốn thấy Tiêu Thanh bị bắn thành tổ ong vò vẽ”
Tống Diệu Văn cười cười: “Cái đó thì có gì mà xem, các cậu vẫn nên đi đi, đề phòng tiếng kêu của Mục Thiên Lam quá dễ nghe làm cho các cậu không chịu được lao vào làm ảnh hưởng đến tôi thì làm thế nào?”
"Ha ha!"
Cả đám người cười to.
"Cậu Tống, vậy cậu chơi vui vẻ, chúng tôi lui trước.” Mục Hải Yến lên tiếng.
“Ha ha, nhất định rồi!” Nói xong, Tổng Diệu Văn nhanh nhẹn chạy lên tầng.
Lúc này, Mục Thiên Lam đã bị ném lên trên chiếc giường lớn trắng tinh.