Tiêu Thanh một bên vừa lái xe vừa giục Liễu Huyền trên ghế lái phụ. Mục Thiên Lam đang ngàn cân treo sợi tóc, sao anh có thể không nóng nảy được. "Được!".
Liễu Huyền lập tức gọi điện thoại: "Lái nhanh một chút, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu cho tôi, tổng giám đốc lo lắng cho an toàn của phu nhân. Không được do dự, chạy nhanh lên cho tôi!"
Chiếc xe dẫn đường đằng trước vốn đã đi cực nhanh, sau khi nhận được điện thoại, tốc độ lại phóng nhanh thêm rất nhiều.
Tất cả chiếc xe bị vượt mặt và người qua đường đều ngạc nhiên đến ngày người
Mà lúc này.
Do mất máu quá nhiều, hai mắt Mục Thiên Lam đã dần mơ hồ, ngồi trên mặt đất phòng tắm, có lẽ vì cả người đang dần lạnh lẽo, thân thể cô cũng mềm đi, bờ môi run lay bay. "Tiêu Thanh, lúc đầu em nghĩ, sẽ mau thành lập chi nhánh mới cho công ty, đến khi chi nhánh đó phát triển ổn định rồi, em có thể làm bà chủ mà chỉ đạo, rồi sinh hai cục cưng nhỏ với anh, để bố anh với bố em trong, hai người họ cũng không cần rảnh rỗi nhàm chán, cả ngày chạy đi câu cả vậy nữa." "Thế nhưng em lại chủ quan, không có nghe lời anh, một mình chạy tới công ty, rơi vào bẫy của Tổng Diệu Văn, làm bản thân trở nên thế này!" "Em thật rất hối hận, không phải vì em sợ chết, mà là sợ anh biết em chết rồi sẽ cảm thấy khó chịu, rồi chạy tới trả thù Tống Diệu Văn, mạng của mình cũng không cần" "Hu hu..."
Cô khóc lên. "Tiêu Thanh, em thật sự không nỡ bỏ anh, cưới anh cũng gần bốn năm rồi, ba năm đầu, chúng ta trải qua rất không dễ dàng, từ sau anh rời đi ba tháng rồi về kia, thời gian của chúng ta đã dần bắt đầu chuyển biến tốt hơn." "Em cũng rất thích cuộc sống với anh bây giờ, mẹ không đánh chửi anh, bố và An Phong cũng không chế anh, bắt đầu có một gia đình ấm áp, em còn nghĩ, nếu cả đời có thể ấm áp như này mãi, em sẽ thấy mình hạnh phúc lắm." "Thế nhưng, em còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như này đủ đã phải rời khỏi anh, em thật sự không muốn, có một câu em mãi vẫn chưa nói cho anh biết. Đó chính là, em...không biết bắt đầu từ lúc nào đã yêu anh, có anh em cảm giác như có cả thế giới."
Nói đến đây, cô cuộn người lại, run lẩy bẩy, ánh mắt đã mơ hồ đến thấy không rõ thứ gì, thậm chí cả mí mắt cũng nặng nề, nhấc lên không nổi nữa. "Tiêu Thanh, anh phải sống tốt, đừng báo thù cho em, thời gian sau này em không còn nữa, tìm ai đó yêu anh mà kết hôn, qua hết đời này, nếu có kiếp sau, em nhất định vẫn muốn làm vợ của anh."
Cô nhắm mắt lại, khỏe miệng giương lên nụ cười hạnh phúc, nhớ lại gương mặt của Tiêu Thanh, sau đó dần dần trở nên mơ hồ. Nh*ớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha!!!
Trong mê mang.
Cô nghe được giọng Tiêu Thanh đang gọi "vợ", cô muốn đáp lại anh nhưng lại chả có chút sức lực, rồi hoàn toàn mất đi trị giác. “Bà xã! Anh đến rồi! Em còn ổn không, bà xã? Anh sẽ giết sạch đảm súc sinh kia, trút giận cho em!"
Tiêu Thanh bước từ trên xe xuống, hô to, phóng tới cửa sắt của biệt thự.
Am!
Cửa sắt bị Tiêu Thanh một đá văng ra.
Lúc này, chợt một âm thanh vang vọng cả biệt thự. "Ha ha!"
Trong phòng ngủ lầu ba của biệt thự, nhìn Mục Thiên Lam đã hôn mê, Tống Diệu Văn vốn vẫn muốn rèn sắt khi còn nóng nhưng lại có bệnh sợ máu không dám lên, vừa nghe được tiếng la của Tiêu Thanh, anh ta lập tức vui mừng quá đỗi, chạy thẳng đến ban công.
Từ trên nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy Tiêu Thanh dẫn một đám người xông vào biệt thu. "Mẹ nó!"
Tống Diệu Văn giật mình, gấp gáp hô to: "Phía trước là Tiêu Thanh, mau lấy súng bắn chết nó cho tôi, nhanh!"
Lời vừa rơi xuống.
Pång pång pång.
Tiếng súng đã vang lên.
Chỉ thấy mười tám tay súng, lần lượt chỉa Desert Eagle về phía Tiêu Thanh, bóp còi, đạn bay mù mịt bao quanh khắp người Tiêu Thanh. "Ha ha ha!"
Tổng Diệu Văn kích động cười to: "Tiêu Thanh, thắng chó chết, không sợ mày đến, thì sợ mày không đến, hôm nay mẹ nó mày chết chắc, chờ lúc bị đánh thành tổ ong vò vẽ đi, ha ha ha..."