Khi biết được Tiêu Thanh là anh trai của Thẩm Thị Thu Mai ông ta mới hiểu ra thế lực đứng đằng sau giúp đỡ Tiêu Thanh lại chính là nhà họ Thẩm, chính vì vậy nên tên nhóc con Tiêu Thanh mới dám coi thường Đỗ Thiên Sinh ông Nhưng thái độ của Thẩm Văn Hạ đối với Tiêu Thanh rất kỳ lạ, khiến ông phải bỏ qua suy nghĩ nhà họ Thẩm chính là chỗ dựa của Tiêu Thanh, cũng bỏ qua suy nghĩ lật đổ thế lực nhà họ Thầm. Điều này đã chứng minh sau lưng Tiêu Thanh còn có chỗ dựa khác rất lớn. "Vậy chỗ dựa của Tiêu Thanh là như thế nào? Còn lớn hơn ông ta hay sao? Nếu không sao cậu ta dám nói chuyện mình như vậy. Trừ phi anh ta là một kẻ ngốc không hiểu trời cao đất đây là gì, nhưng anh ta cũng không phải là một kẻ ngốc, bởi nếu Tiêu Thanh ngốc thì sao anh ta lại cưới được Mục Thiên Lam, có thể làm cho Kim Chi Nam đứng về phía anh ta?"
Đô Thiên Sinh trong lòng đầy những thắc mắc
Tiêu Thanh làm cho ông mất hết mặt mũi, ông chỉ hận không thể giết chết Tiêu Thanh ngay lập tức.
Nhưng ông không rõ chỗ dựa của Tiêu Thanh như thế nào, ông thật sự không dâm ra tay.
Lỡ như chỗ dựa của Tiêu Thanh lớn hơn ông, đến khi ông giết chết Tiêu Thanh, ông sẽ phải hứng chịu tai họa ngập đầu
Đỗ Thiên Sinh ông có thể leo đến vị trí Bắc Thanh Vương, ngoại trừ có chỗ dựa lớn, chủ yếu cũng là do ông ta luôn có ý thức cảnh giác cao độ, luôn cẩn thận mới có thể từng bước leo lên vị trí này, nếu như ông ta là người bộc trực xốc nổi, ông ta đã sớm chết không có chỗ chôn "Tên súc sinh này thật chán sống rồi!" Thẩm Văn Hạ thấy Đỗ Thiên Sinh đang do dự, lập tức cho rằng ông ta kiêng kỵ nhà họ Thẩm không dám ra tay, thay Đỗ Thiên Sinh ra mặt lớn tiếng quát: "Ông Ngô, mau đánh gãy tay chân tên súc sinh này rồi đuổi ra ngoài cho tôi, để cho anh ta biết tội lớn lồi cậy mạnh sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào!" “Tôi sẽ làm ngay, thưa ông
Ông Ngô là một Tôn Sư của nhà họ Thầm, ông trực bước hai bước đi tới trước mặt Tiêu Thanh. Nằm lấy cảnh tay của Tiêu Thanh. "Không được!"
Thầm Thị Thu Mai hoảng sợ kêu lên: "Đừng đánh gãy tay chân anh trai tôi! Tôi không cho phép các người đánh gãy tay chân của anh trai tôi "
Có thực sự rất sợ hãi, gỡ bàn tay của ông Ngô ra “Anh muốn chết thật sao?"
Tiêu Thanh giận dữ nhìn chăm chăm vào ông Ngô,
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Thanh, ông Ngô không khỏi giật mình, trái tim đột nhiên run lên ông lập tức rút tay về, trong lòng hiểu được nếu ông không rút tay về kịp chắc chắn sẽ có máu bắn tung tóe ngay tại chỗ!
Bởi vì, ông nhìn thấy được trong mắt Tiêu Thanh đều là sự chết chóc, nhìn thấy được sát khí nồng đậm như máu! Ông là một Tôn Sư đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp được người có ánh mắt dọa người như Tiêu Thanh.
Chỉ là một đôi mắt đã làm cho ông có cảm giác như lâm địa ngục.
Đây không phải là ánh mắt mà người bình thường nên có, đây là ánh mắt của người đã từng giết rất nhiều người, thực lực rất khủng bố mới có. "Bác cả!" ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Thấy ông Ngô buông tay, Thẩm Thị Thu Mai lập tức dang hai tay che chở trước mặt Tiêu Thanh. Đôi mắt đỏ ngước lên nói: "Con vẫn luôn muốn có một người anh trai thương yêu cưng chiều con, bây giờ con đã có người anh trai luôn đối xử tốt với con, con rất vui và hạnh phúc” "Vậy nên bác không được động tay động chân với anh trai con, nếu anh ấy gặp bất trắc gì con sẽ chết cho bác xem, dù bây giờ bác có thể cản con nhưng bác không thể cản con cả đời được!" "Con dám...
Thẩm Văn Hạ tức giận trừng mắt. Nếu không phải Thẩm Thị Thu Mai vẫn còn có giá trị lợi dụng giúp nhà họ Thẩm kết thông gia với nhà họ Đỗ thì dù cô có chết trước mặt ông ta, ông ta cũng không thèm liếc mắt nhìn. "Anh"
Thẩm Thị Thu Mai lại nhìn về phía Tiêu Thanh đáng thương nói: "Em biết anh không thích Đỗ Văn Bách, anh không cho phép em kết hôn với anh ta là vì anh sợ anh ta sẽ đối xử không tốt với em phải không?"
Tiêu Thanh gật gật đầu: "Loại đàn ông như cậu ta không xứng với em."
Thẩm Thị Thu Mai mỉm cười: "Anh à, đàn ông bây giờ có được mấy người chung thủy, đặc biệt là những người có tiền có quyền có thể đều có chung loại đức hạnh đó." “Nói đến đây, Đỗ Văn Bách là con nhà quyền thế, giàu có nhưng cũng coi như ưu tú, ngoại trừ tính trăng hoa và một chút gia trưởng, anh ấy cũng rất có năng lực, không giống như Tống Diệu Văn và rất nhiều cậu ấm con nhà giàu khác, chỉ biết tiêu tiền, suốt ngày rượu chè say xỉn."