Rầm!
Mã Kim Phong bị quăng đi về phía tên võ sư định đi kéo công tắc nguồn điện kia, khiến cho võ sư kia bị ngã mạnh trên mặt đất.
"Nhanh nhanh nhanh!" Mã Kim Sơn vừa lui về phía sau, vừa gấp gáp thúc giục: "Mấy đứa mày đi kéo công tắc nguồn điện, nhanh đi kéo công tắc nguồn điện!"
Mấy võ sư đứng sau lồng sắt lập tức chạy về phía công tắc nguồn điện.
Lúc này Tiêu Thanh bước một bước dài lên, nhảy đến trước lồng sắt, bắt lấy hai cái dây điện nháy mắt kéo đứt.
"Không ổn rồi!"
Thấy dây điện bị Tiêu Thanh kéo đứt, trong lòng Mã Kim Sơn chợt run lên, ý thức được không ổn.
Bây giờ kế hoạch điện giật cũng không còn uy hiếp được Tiêu Thanh, mà con gái của Tiêu Thanh bất kể khi nào đều có thể được Tiêu Thanh cứu ra, một khi con gái được cứu ra, thì Tiêu Thanh sẽ không còn uy hiếp, đến lúc đó Tiêu Thanh bùng nổ cơn giận, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng mà!
Mã Kim Sơn cũng là kẻ có tài cao mà gan cũng lớn.
Ông ta không biết tại sao Tiêu Thanh rõ ràng trúng độc, bây giờ lại giải được độc.
Nhưng ông ta biết, cho dù Tiêu Thanh giải độc nhưng trong thời gian ngắn như vậy, thực lực khẳng định không có khôi phục đến trạng thái tốt nhất, mà Mã Kim Sơn ông ta ai chứ, nói như thế nào cũng là bá chủ Bắc Châu, thực lực vẫn rất mạnh gần với cảnh giới Hóa Kinh Viên Mãn, tuy rằng không bằng Long Tiểu Thiên và Tiêu Thanh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, Tiêu Thanh lại không khôi phục trạng thái tu vi tốt nhất, ông ta cảm thấy được cho dù đánh không lại Tiêu Thanh cũng có thể đánh ngang tay với Tiêu Thanh, đây không phải vấn đề lớn.
Chỉ cần có thể đánh ngang tay, cho võ sư nhà họ Mã ông ta tranh thủ thời gian mở lồng sắt ra, bắt được con gái Tiêu Thanh vào trong tay, cũng vẫn còn khả năng
uy hiếp Tiêu Thanh.
Lúc này, ông ta thừa dịp Tiêu Thanh đang đưa lưng về phía ông ta, bước một bước dài lên, đột nhiên đấm một cái về phía sau lưng Tiêu Thanh.
"Muốn chết!"
Tiêu Thanh cảm ứng được phía sau có nguy hiểm, sắc mặt giận dữ, đột nhiên xoay người, một đấm cuồng bạo đưa ra.
Giây tiếp theo!
Nắm tay của Tiêu Thanh và nắm tay của Mã Kim Sơn giống như hai chiếc tàu hỏa đang chạy tốc độ cao va chạm vào nhau.
Dành!
Toàn bộ cửa sổ và bàn ghế trong phòng bao nháy mắt nứt ra, một đống hỗn độn.
"A!"
Mã Kim Sơn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bay ngược ra ngoài đập vỡ cả tường trong phòng bao, còn vắng cả sang phòng bao khác.
"Me oi!"
Mã Kim Phong và nhóm võ sư của nhà họ Mã đều kinh ngạc đến mức mắt như muốn nứt ra, hoảng sợ muốn chết.
"Bố thật lợi hại!"
Bé Doanh bên trong lồng sắt nhìn thấy bố đánh bay người xấu, vui vẻ vỗ tay cổ Vũ.
Nghe thấy giọng của con gái, Tiêu Thanh chuyển về phía tiếng nói, thấy con. gái tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, vốn trong lồng ngực Tiêu Thanh tràn ngập lửa giận nhất thời bị tươi cười của cô bé dập tắt.
Vì thế anh đi qua xé mở lồng sắt.
"Bố! Bé Doanh muốn ôm một cái!"
Cô bé dang hai tay ra đòi ôm.
Tiêu Thanh nhếch miệng cười, ôm bé Doanh ôm vào trong ngực, trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Chut!
Anh hôn cô bé một cái, cười hỏi: "Bé Doanh có bị hù dọa hay không?"
Cô bé lắc đầu cười trả lời: "Bé Doanh biết bổ sẽ đến mang bé Doanh về nhà, con mới không sợ hãi đầu, chỉ là mấy người xấu này thật đáng ghét!"
"Vậy bố đánh người xấu hết giận cho bé Doanh" Nói xong, Tiêu Thanh ôm bé Doanh, nhằm phía mấy võ sư nhà Mã.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Một đám võ sư đều bị Tiểu Thanh bẻ gãy cổ.
"Me oi!"
Lá gan của Mã Kim Phong đều dọa sắp nổ tung, bỗng nhiên nhoáng lên một cái, muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nửa thân mình của ông ta đã bay ra cửa sổ, chân lại bị Tiêu Thanh bắt lấy, hung hăng quật ông ta xuống đất giống như vung một sợi rơi xuống đất.
Ram!
Xương cốt toàn thân Mã Kim Phong đều bị gãy, miệng phun máu giống như suối phun trào ra vậy.
Phụt!