"Xong rồi, xong rồi!"
Hai mắt Thẩm Văn Đại đầy tro tàn, mỗi ông ta run run nói: "Hồi đó, với chiêu thức Long Tiểu Cửu Thiên của ông chủ Long, ông ta đã đoạt được vị trí thứ ba trên Thiên bảng và trở nên lừng lẫy trong giới võ thuật" "Hiện tại, ông đối phó với Tiêu Thanh, ông ta đã bày ra tất cả áp sương tuyệt hoạt của mình, Tiêu Thanh sao có thể là đối thủ của ông ta chứ!" "Xem ra hôm nay Tiêu Thanh sẽ mất mạng ở chỗ này rồi!"
Nghe vậy, Thẩm Thị Thu gào khóc kêu to: "Con trai. Rời đi đi! Con mau chạy đi, con trai!"
Thế mà, trước cú đánh dữ dội như vậy, Tiêu Thanh không hề tránh đi.
Mà một lần nữa anh nắm chặt nắm đấm, hiên ngang mà đối mặt với đạo khí cuồng bạo, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... "Ha ha!"
Long Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh này mà cười lớn, "Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình, đợi bị đao khí của tao xé nát đi!"
Kết quả là, giọng nói của ông ta vừa mới được phát ra.
Ông ta nhìn thấy đao khí đánh vào năm đấm của Tiêu
Thanh.
Nó giống như thủy tinh va vào một cái búa, ngay lập tức biến thành mảnh vỡ. "Sao có thể như thế được?"
Ánh mắt Long Tiểu Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc. "Ôi mẹ ơi!"
Trong lòng người nhà họ Long đều là chấn động. "Thế này thì quá khủng bố rồi!" Họ không thể tin vào mắt mình. "Ông xong rồi!"
Tiêu Thanh tức giận hét lên và nhanh chóng đến gần Long Tiểu Thiên. "Không ổn rồi!"
Sắc mặt Long Tiểu Thiên kinh hãi thay đổi, ông ta vừa định né tránh, thì nắm đấm của Tiêu Thanh đã nhanh như ma quỷ tiến đến đấm vào ngực ông ta. Một tiếng nổ lớn phát ra.
Phụt
Long Tiểu Thiên phun ra một ngụm máu, ông ta giống như diều đứt dây rơi xuống nền lát gạch, làm nền gạch bị đập tới tràn đầy vết nứt.
Giây tiếp theo!
Tiêu Thanh từ trên không hạ xuống, dùng một chân giảm lên ngực ông anh.
Răng rắc
Long Tiểu Thiên vốn bị gãy mấy cái xương sườn, dưới bước chân này của anh lại gãy thêm mấy cái xương sườn nữa, máu trong miệng tuôn ra như suối, hai tay ông ta đang nắm chặt lấy chân của Tiêu Thanh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi vô tận.
Giờ phút này, mọi người trong nhà họ Long đều im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều dành cho Tiêu Thanh những ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt, kinh hoàng, sợ hãi và những ánh mắt phức tạp khác.
Về cơ bản thì họ không thể tin rằng một chàng trai trẻ tuổi thế mà lại sở hữu một sức mạnh khủng bố đến mức độ như vậy, nó gần như phá vỡ thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của họ, làm tổn hại đến ngũ quan: tai, mắt, mồm, mũi và thân mình của họ, và làm họ nghi ngờ chính cuộc đời của mình. "Rốt cuộc thì cậu là ai, tại sao lại đáng sợ như vậy? Tại sao?"
Long Tiểu Thiên kinh hãi hỏi.
Tiêu Thanh nén ra vài từ trong kẽ rằng: "Tôi là người mà ông không thể trêu vào!" Khi vừa dứt lời, anh gia tăng sức mạnh bàn chân của mình. "Đừng mà!"
Long Tiểu Thiên gào lên: "Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi đi!"
Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả những chuyện này đều do tội lỗi của chính ông. Vì Sâm Huyết Rồng, ông sai người bắt vợ tôi rồi đánh đập, ngược đãi mẹ tôi. Sâm Huyết Rồng có thể khiến người ta sống lâu hơn hoặc rút ngắn tuổi thọ của họ. Ông ăn nó chính là chết sớm đấy!
Khi lời nói được phát ra, Tiêu Thanh chuẩn bị dùng tất cả sức mạnh của mình đạp lên ngực ông ta.
Lúc này, một tiếng hét vang lên. "Mau thu chân cho tạo. Nếu mày dám giảm xuống nữa, tất cả đều phải chết!" Đó là tiếng của Long Tiểu Sơn, ông ta đã bắt Thẩm Thị Thu và những người khác, rồi đe dọa Tiêu Thanh.
Lúc này, các cao thủ của nhà họ Long vây quanh Thẩm Thị Thu và những người khác, dường như chỉ cần Tiêu Thanh dám giẫm chết Long Tiểu Thiên, bọn họ sẽ giết chết Thẩm Thị Thu và mấy người họ. "Tiêu Thanh."
Long Nghi, con trai của Long Tiểu Thiên nói: "Tôi khuyên cậu đừng hấp tấp, chỉ cần cậu để cho bố tôi đi, tôi sẽ thả mẹ cậu, để cho mẹ con cậu và bọn họ an toàn rời khỏi." "Nếu như cậu giẫm chết bố tôi, bọn họ sẽ chết, bọn họ tất cả đều sẽ chết" "Tôi biết, cậu cũng có thể giết hết chúng ta, nhưng mà cậu cho rằng như vậy là tính toán có lợi nhất sao?" "Từ nhỏ cậu đã không có mẹ, chả dễ gì mới tìm được mẹ về, lại nhẫn tâm mà mặc kệ mẹ của cậu, trơ mắt mà nhìn mẹ cậu chết hay sao?" "Như câu nói, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, con muốn được nuôi dưỡng nhưng người thân không có, cậu không muốn làm tròn đạo hiếu, để cho mẹ cậu được nếm trải niềm vui của con cái gia đình à?" "Bà ấy đã bị nhà họ Long giam cầm trong nhà gần ba mươi năm nay. Ngày nào bà ấy cũng nghĩ đến các người, mong một ngày nào đó có thể thoát ra khỏi cái lồng này, trở về đoàn tụ với các người. Giờ cơ hội đã nằm ở ngay trước mắt bà ấy rồi mà cậu lại muốn bà ấy đến chết cũng không được hưởng phúc gia đình, đến cơ hội để gặp bố cậu lần cuối cũng không có ư?"
Thẩm Thị Thu hét lên: "Con trai, mẹ bị bệnh nan y, không còn bao nhiêu ngày để sống. Con muốn làm gì thì làm. Đừng có vì mẹ mà tự mình làm khó chính mình." "Mẹ chưa làm tròn bổn phận của một người mẹ đối với con. Mẹ không muốn con phải tận hiếu với mẹ. Mẹ không dày mặt như thế. Mẹ chỉ mong con an lành. Như vậy là mẹ đã hài lòng rồi." "Cô im mồm!"
Long Tiểu Sơn bóp cổ Thẩm Thị Thu, ông ta lạnh lùng nói: "Nếu mày không buông tha cho anh cả của tao, tao sẽ bóp chết mẹ của mày. Để cho mày hoàn toàn không có mẹ luôn!"
Khóe mắt Tiêu Thanh nhói lên dữ dội.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nghiến răng thu chân về. Long Nghi và những người khác chạy đến ngay lập tức kéo Long Tiểu Thiên đi. "Ngay lập tức thả mẹ của tôi ra, tôi đưa mẹ tôi rời đi, không ra tay với nhà họ Long của các người nữa. Nếu như tôi đếm đến ba, các người còn không buông tay ra, tôi đảm bảo sẽ giết sạch người nhà họ Long của các người!"
Nói đến đây, Tiêu Thanh bắt đầu đếm ngược: "Ba!" "Hai!" "Một"
Long Tiểu Sơn hét lên: "Thả thả thả! Chúng tao thả Tao hi vọng mày nói được làm được!" "Để bọn họ đi."
Những cao thủ bao quanh Thẩm Thị Thu và những người khác lập tức lùi ra. Tần An lập tức ôm Thẩm Thị Thu, chạy tới trước mặt Tiêu Thanh. "Mẹ, con đưa mẹ về."
Tiêu Thanh ôm lấy Thẩm Thị Thu, rồi nhếch mép nói với một nụ cười.
Lời nói của Long Nghi đã cho anh biết mẹ anh đã bị giam giữ gần ba mươi năm nay, anh có thể tưởng tượng ra, không phải mẹ của anh từ chối gặp anh, mà là mẹ bị hạn chế, không có cách nào gặp được anh. Vì lẽ đó, nỗi hận trong lòng hơn hai mươi năm của anh giờ phút này đã biến mất. "Hu hu hu..."
Thẩm Thị Thu mừng rỡ kêu lên: "Con trai, con nguyện ý gọi mẹ là mẹ, con bằng lòng nhận mẹ là mẹ sao?" "Vâng!"
Tiêu Thanh gật đầu: "Con biết, không phải mẹ cố ý không muốn nhận con. Đó là vì mẹ có nỗi khổ trong lòng. Mà có lẽ cũng là để bảo vệ tốt hơn cho bố con và con. Bây giờ con trai mẹ có khả năng rồi, con sẽ đưa mẹ về nhà, để mẹ và bố lại ở bên nhau, bên nhau, bố chưa bao giờ buông bỏ được mẹ, bố vẫn luôn là một người độc thân đấy!"
Khi nghe thấy điều này, Thẩm Thị Thu càng khóc lớn hơn. "Mẹ xấu hổ với con, xấu hổ với bố con với cũng hổ thẹn với Thu Mai.."
Trong lúc hai mẹ con họ trò chuyện thì họ đã rời xa nhà họ Long. "A!"
Sau khi đám người Tiêu Thanh rời đi, Long Tiểu Thiên gầm lên khăn cả giọng. "Tôi không thể nuốt trôi được cục tức này! Tôi muốn báo thù! Tôi muốn gia đình của Tiêu Thanh chết không có chỗ chốn!"
Long Nghi, con đến núi Côn Lăng tìm ông nội con, gọi ông nội về, để ông nội nghiền Tiêu Thanh thành tro!" "Đi! Mau đi đi!"