Bố là thể lực lớn nhất trong thế giới ngầm của Dương Thành, cả Dương Thành này người có thể khiến bố phải nể sợ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng đến tên Tiêu Thanh, chồng của Mặc Thiên Lam mà cô ta còn chưa bao giờ nghe bao giờ, lại có thể dọa cho bố cô ta sợ hãi như này, yêu cầu cô ta quỳ xuống để cầu xin, điều này khiến cô ta cảm thấy khó hiểu, khó để chấp nhận cách mà bố cô ta đề xuất.
Cô ta ở Dương Thành giống như công chúa, từ nhỏ đến lớn đều được người khác quỳ xuống cầu xin cô ta, chưa từng có chuyện cô ta phải quỳ xuống cầu xin người khác.
“Làm sao tao biết được?” Lâm Diệu Hoa hét lên: “Tổng đốc nói rồi, để tạo thành thật một chút, nếu như vẫn chọc tức cậu ta, không ai có thể cứu nổi tạo, chỉ dựa vào câu nói này, đủ để biết rằng cậu ta lợi hại tới mức nào, tạo không đụng vào cậu ta được, mày có hiểu không?"
“Cái gì!"
Triệu Tử Vinh và những người khác đều sốc. Năng lực của người này lớn đến vậy sao vậy sao?
“Ha ha!” Ngô Tuệ Lan cười đắc ý: “Tôi nói cho các người biết, con rể tôi đã một mình đơn thương độc mã lao vào sa mạc Panie, dũng cảm cứu bác sĩ Lâm Hạ Lý Tế Thế giám đốc bệnh viện dã chiến, đã cứu giúp rất nhiều những nhân viên y tế bị thương. Người anh hùng như thế này, chắc chắn phải được chủ của Long Quốc đích thân ban thưởng, ai dám đắc tội?"
"Đây cũng là lý do tại sao Tổng đốc không dám giúp ông. Giúp ông chính là đối đầu với chủ của Long Quốc. Ai dám giúp chứ?"
Nghe thấy vậy, cả người Lâm Diệu Hoa run lên.
Ông ta không bao giờ ngờ tới chồng của Mục Thiên Lam lại lợi hại đến vậy.
Riêng điểm này thì ai dám chọc vào chứ! Nghĩ đến đây, ông ta tát vào mặt Lâm Nghị Phi mấy cái.
"Mau cầu xin tha thứ đi!"
Lâm Nghị Phi bị dọa cho sợ rồi, cô ta quỳ xuống trước mặt Mục Thiên Lam, khóc lóc nói: "Mục Thiên Lam, tôi sai rồi. Cô nói chồng cô tha cho tôi được không? Sau này tôi sẽ không bao giờ dám khiêu khích chọc giận cô
nữa."
"Dù sao dung mạo của cô cũng đã hồi phục rồi, cô đừng báo thù tôi, có được không? Tôi cầu xin cô đó!".
Mục Thiên Lam quay đầu bỏ đi, tức giận nói: "Người ta nói phải có lòng vị tha, tha thứ cho mọi người, nhưng tôi không muốn tha thứ cho cô, bởi vì ngay đến cả con gái của tôi cô còn không tha, nó còn nhỏ như vậy, ngoan như thế, giúp tôi bán hoa kiếm tiền phụ giúp nuôi sống gia đình, cô lại nhẫn tâm cho người đánh chết nó, điều này tôi không thể chịu đựng được, tôi không có cách nào có thể tha thứ cho cô".
Con người đều có giới hạn. Giới hạn của cô chính là con của mình.
Dám đánh cục cưng của cô, nếu như cục cưng của cô chết rồi, cô sẽ không bao giờ tha thứ!
"Vợ tôi không tha thứ, tôi cũng không tha thứ. Ông ra tay hay tôi ra tay đây?" Tiêu Thanh nhìn Lâm Diệu Hoa.
“Tôi ra tay!” Lúc này Lâm Diệu Hoa nói: “Người đầu, đem mấy tên côn đồ lại đây dạy cho con súc sinh này một bài học, đạp nó cho đến khi nó không thể đứng dậy được nữa!
Rất nhanh sau đó, một vài tên đàn em đi tới, đạp lên người Lâm Nghị Phi một cách thô bạo, đến khi cô ta nôn ra máu bọn họ mới dừng lại.
“Đưa axit cho ông ta” Tiêu Thanh chỉ tay về hướng của Lâm Diệu Hoa rồi nói với Mục An Phong.
Mục An Phong đưa một lọ axit cho Lâm Diệu Hoa ngay lập tức.
"Đừng mà!"
Lâm Nghị Phi kinh hãi hét lên.
-
"Anh có thể đánh tôi, muốn đánh thế nào cũng được, đừng hủy dung khuôn mặt của tôi, tôi không muốn bị hủy dung nhan, xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi."
Mục An Phong tức giận nói: "Khi cô đổ axit lên chị gái tôi, cô có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của chị gái tôi không? Tới lượt của cô, cô lại muốn xin tha. Làm gì có chuyện tốt như vậy?"
"Tạt lên cho tôi! Ông không đổ thì tôi sẽ đổ thay ông!"
Ông ta đưa tay ra.
"Để tôi!"
Lâm Diệu Hoa nghiến chặt răng, mở nắp chai ra
"Đừng mà! Đừng mà!"
Lâm Nghị Phi đau lòng kêu lên.
Ngay khi Lâm Diệu Hoa nhắm mắt lại và nghiêng chai để đổ bình axit xuống, Mục Thiên Lam đột ngột lên tiếng.