"Ha ha!"
Bọn họ bắt tay hàn huyên, vừa nói vừa cười.
Lúc này, có người nhận được điện thoại, vô cùng khẩn cấp chạy đến, ghé vào tai Hiroshi Miki nói.
“Cái gì?”
Sau khi Hiroshi Miki nghe xong, toàn thân ông ta như chết lặng, sắc mặt hết sức khó coi.
Seijin cau mày: “Miki-san, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hiroshi Miki nắm chặt hai tay, ông ta tỉnh táo lại, xúc động phẫn nộ nói: “Tiêu Thanh đáng chết, dám chạy đến đảo Hokkaido ở Nhật Bản, giết chết con trai Kotaro Miki của tôi, đến Bắc Thần Koji cũng bị anh ta giết rồi!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Sau đó, sắc mặt Hiroshi Miki trở nên giận dữ, ông ta vội vàng chắp tay nói với Seijin: “Seijin! Xin ngài ra mặt! Giết chết Tiêu Thanh!”
Rất nhiều người cũng rối rít cầu xin.
“Xin ngài ra mặt! Giết chết Tiêu Thanh!”
“Xin ngài ra mặt! Giết chết Tiêu Thanh!”
“Xin ngài ra mặt! Giết chết Tiêu Thanh!”
Rắc rắc!
Seijin nắm chặt tay, rít qua kẽ răng: “Không giết được tên này! Tôi thề không làm người! Nói cho tôi biết, anh ta đang ở chỗ nào của Hokkaido! Tôi sẽ đi giết anh ta!”
“Nghe nói đám người Chiba Taihe đã đưa anh ta ra sân bay Hokkaido rồi” Hiroshi Miki nói.
Seijin tức giận: “Ông hãy ra lệnh cấm bay cho tất cả các sân bay của Đế quốc, đợi tôi giết được thằng nhãi Tiêu Thanh rồi hãy khôi phục bình thường!”
“Vâng!”
Ngay sau đó, Seijin trở lại sân bay, lên chuyên cơ bay đến đảo Hokkaido.
Lúc này, đám người Tiêu Thanh đã đến sân bay Hokkaido.
Khi biết lệnh cấm bay vừa được ban hành, sắc mặt Chiba Taihe thay đổi kịch liệt.
“Xem ra Seijin đang trên đường đến Hokkaido, ông ta không muốn để anh Tiếu rời khỏi Đế quốc, ông ta muốn anh Tiêu có đến mà không có về!”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Shinichi Shimizu và hội trưởng Trần cũng luống cuống.
Tiêu Thanh vẫn bình tĩnh nói: “Không sao, không bay về được vậy thì tôi bơi về. Đường thủy không làm khó được tôi”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Với tu vi của Tiêu Thanh, bơi về Long Quốc là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Rất nhanh sau đó, bọn họ lái xe đến bờ biển.
“Mọi người giữ gìn sức khoẻ!”
Tiêu Thanh chắp tay nói.
“Anh Tiêu giữ gìn sức khoẻ!”
Mọi người cũng chắp tay.
Sau đó Tiêu Thanh mang theo Mục An Quốc nhảy xuống biển, phóng cương khí ra bên ngoài ngăn cách nước biển, như vậy thì Mục An Quốc mới không bị ngạt thở khi ở dưới nước.
Lúc này, một loạt tin tức như Seijin xuất quan, tu vi đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, luyện thành Dẫn thiên đao, rồi tin tức Seijin muốn trả thù cho đao vương, mà mục tiêu lại đang ở Nhật Bản, thậm chí tin tức Seijin đang hành động cũng bị các phương tiện truyền thông đăng tải lên trên mạng, nhanh chóng lan truyền toàn cầu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Ngay cả Chủ của Long Quốc cũng nhận được tin.
“Tiêu Thanh này, sao cậu ta lại chạy đến Nhật Bản làm gì? Cậu ta đi thì cũng được đi, nhưng sao lại đi ngay lúc Seijin xuất quan chứ? Nếu bị Seijin bắt được thì có chết cậu ta cũng không biết mình chết như thế nào!”
Chủ của Long Quốc lo lắng đi qua đi lại.
Sau đó, ông ta nhìn về phía lão giả cầm quạt lông nói: “Quốc sư, ông nói xem phải
làm thế nào đây? Chúng ta nên làm thế nào để đảm bảo
làm thế nào đây? Chúng ta nên làm thế nào để đảm bảo Tiêu Thanh về nước một cách an toàn?”