Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thế, Mã Kim Sơn, Mã Kim Phong và đám võ sư nhà họ Mã đều điên cuồng bật cười. 

"Tiêu Thanh, cảm giác trúng ba bước nhuyễn cốt tán như thế nào, có phải toàn thân không có sức lực, ngay cả đứng cũng đứng không nổi đúng không?" Mã Kim Phong vui sướng cười ra nước mắt hỏi. 

Tiêu Thanh không có phản ứng ông ta. 

Mà là cuốn người lại lăn sang một bên đưa lưng về phía bọn họ, lén lút điểm huyệt vị trên người mình. 

Trong Toàn Chân Bảo Điển, có phương pháp điểm huyệt để áp chế độc tính. 

Cũng có phương pháp vận khí giải độc. 

Anh điểm huyệt vị, phòng ngừa độc tỉnh tiếp tục lan tràn khuếch tán. 

Sau đó, bắt đầu vận hành chân khí trong cơ thể để giải độc cho bản thân. 

Còn đám người Mã Kim Sơn cũng không biết, Tiêu Thanh còn có phương pháp giải độc thần kỳ như vậy, cảm thấy được anh đã trúng độc không còn uy hiếp gì nữa, cho nên thả lỏng cảnh giác đứng ở đó cười rất vui vẻ. 

Nhưng tạm thời bọn họ cũng không có động thủ. 

Đang đợi thời gian chờ độc tính hoàn toàn khuếch tán, chờ xương cốt Tiêu Thanh hoàn toàn rời rạc, đến lúc đó động thủ lần nữa dẫm chết Tiêu Thanh dễ dàng chỉ như dẫm chết một con kiến. 

"Bố, bố làm sao vậy?" 

Bé Doanh nhìn thấy Tiêu Thanh ngã trên mặt đất, thì đem đầu nhỏ nhô ra song 

såt. 

Không thấy Tiêu Thanh đáp lại, mũi nhỏ của cô bé phập phồng khó chịu, bộ dáng như sắp khóc. 

"Bố, bố đang làm gì vậy? Bố nói gì đi bố, hu hu...Bé Doanh hơi sợ, bố nói chuyện với bé Doanh đi bố". 

Bé Doanh vẫn luôn không sợ hãi, nhưng thấy bố ngã trên mặt đất, cuối cùng 

sợ hãi mà bật khóc. 

Tiêu Thanh rất muốn nói với bé Doanh là: Bố không có việc gì. 

Nhưng vì cứu bé Doanh, anh không thể nói chuyện, anh phải làm ra một bộ dạng rất thống khổ làm cho đám người Mã Kim Sơn hoàn toàn thả lỏng đề phòng, anh mới có thể thời cơ hành động. 

"Bố mày phải chết rồi!" 

Mã Kim Phong đắc ý nói, đi về phía Tiêu Thanh, hung hăng đá mấy đá, vừa đá vừa mắng: "Ai bảo mày đánh một đấm khiến cho tao bị thương nặng, hại một bàn tay tao bị tàn tật, có giỏi thì mày đứng lên lại đấm tạo một cái xem nào!" 

"Không được đánh bố tôi, ông là người xấu, ông không được đánh bố tôi!" 

Bé Doanh điên cuồng quát mắng, hung hăng đá lồng sắt. 

Sau khi Mã Kim Phong hung hăng đá Tiêu Thanh mấy cú, xoay người nhìn về phía Mã Kim Sơn: "Anh cả, trực tiếp xử lý hay là làm cái gì?" 

Mã Kim Sơn thấy Tiêu Thanh ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, giống như một con chó chết nằm trên mặt đất nên cũng yên tâm, ông ta đi về phía Tiêu Thanh và xoay người anh lại, sau đó nói: "Trực tiếp giết đi, đến lúc đó Long Tiểu Thiên không giữ lời hứa thì gọi video cho Long Tiểu Thiên nhìn thử, hỏi ông ta xử trí như thể đi" 

Nói xong, ông ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi. 

Tiêu Thanh nhân cơ hội nghiêng người qua, thấy võ sư khống chế nguồn điện đã buông lỏng tay ra, đứng ở bên cạnh vừa nói vừa cười với mấy võ sư khác của nhà họ Mã. 

"Bố, bố làm sao vậy, bé Doanh muốn được bố ôm một cái, bố đứng dậy ôm bé Doanh một cái được không.” 

Tiếng khóc của cô bé liên tục truyền đến. 

Tiêu Thanh thấy cơ hội sắp đến. 

Đồng thời, anh cũng ép độc tính đến yết hầu. 

Phốc! 

Anh phun ra một ngụm máu đen. 

Giây tiếp theo! 

"Ha ha!" 

Tiêu Thanh đột nhiên nở nụ cười. 

"Bé Doanh đừng khóc, bố không có việc gì, bố lập tức đến ôm con!" 

Vừa nói xong anh giống như xác chết vùng dậy nháy mắt đứng thẳng. 

"Tình huống gì vậy?" 

Mã Kim Sơn và Mã Kim Phong giật mình một cái, Mã Kim Sơn vội vàng hô: "Nhanh khống chế công tắc nguồn điện, nhanh lên!" 

Lời vừa nói ra, lúc này có một võ sư chạy về phía công tắc nguồn điện. 

"Hừ!" 

Tiêu Thanh hừ lạnh một tiếng. 

"Không còn kịp rồi! Muốn giật chết con gái tôi, mấy người không còn kịp rồi!" 

Vừa nói xong, Tiêu Thanh liền bắt lấy Mã Kim Phong quăng mạnh ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK