Đối mặt với khuôn mặt thù địch của Trương Tử Hào, Tiêu Thanh không những không sợ, ngược lại cười lạnh hỏi: "Ông kích động như vậy, lại còn ngồi bên cạnh đạo nhân này, không phải là ông đang cùng ông ta lừa gạt toàn bộ ông lão ngồi đây đấy chứ?”
“Đụ mẹ mày!” Trương Tử Hào tức giận không thể kiềm chế được mắng to: "Đạo trưởng Mao muốn bán đan dược nên tao dẫn ông ta tới bán, tao có thể nhận được một ít hoa hồng, các ông chủ nguyện ý mua, đạo trưởng Mao nguyện ý bán, mày lại phỉ báng đạo trưởng Mao”.
+
"Mày không chỉ là cắt đứt tiền tài của đạo trưởng, mà còn cắt đi khoản thu nhập của ông đây, mẹ nó nếu mày dám nói đạo trưởng Mao là kẻ lừa đảo, ông đây giết chết mày đấy có tin hay không?"
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Nếu ông dám ở trước mặt tôi phun phân, tôi sẽ khiến ông không bao giờ mở miệng được nữa đấy ông có tin hay không?”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức bùng nổ.
"Lá gan của tên này quá lớn, dám nói chuyện với anh Hào như vậy, thật sự muốn chết sao?"
"Anh Hào cũng là nhân vật máu mặt ở Cẩm Châu, không nể mặt anh Hào như vậy, ông cụ Cô cũng không thể che chở cho anh ta!".
"Nếu như tôi không đoán sai, anh ta không thể đứng thẳng mà rời khỏi đây"
Nghe được những tiếng nghị luận này, Cố Trường Đình hơi hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, nói với Tiêu Thanh: "Cậu Tiêu, lá gan của cậu lớn quá rồi, những lời này mà cậu cũng dám nói sao?”
"Mau xin lỗi anh Hào, kéo anh Hào nổi giận thì tôi cũng không cứu được cậu"
Cố Trường Đình là một người kinh doanh, ở Cẩm Châu cũng rất có mặt mũi, thậm chí còn có mặt mũi hơn Trương Tử Hào, nhưng Trương Tử Hào là loại đại ca ngầm, ở dưới trướng có rất nhiều anh em, cao thủ cũng nhiều, thể lực cũng rộng, nếu thật sự không cho ông ta mặt mũi thì Cố Trường Đình thật sự không bảo vệ được Tiêu Thanh.
Xét cho cùng thì cũng phải đối mặt nhau, Tiêu Thanh không nể mặt Trương Tử Hào, như vậy thì Trương Tử Hào không nể mặt Cố Trường Đình, Cổ Trường Đình cũng không có chỗ để nói lý.
"Xin lỗi là chuyện không thể nào, tôi thấy ông ta và lão tà đạo có ý nghĩ xấu xa này đang cùng nhau lừa tiền của mọi người, bị tôi nói trúng cho nên mới kích động" Tiêu Thanh nói.
Trương Tử Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Mẹ kiếp, nếu hôm nay không giết chết thằng oắt con này, ông đây cũng không tin họ Trương!”
Nói đến đây, ông ta xua tay và quát: "Lên cho tao, giết chết thằng oắt con này!”
“Vâng, anh Hào!
Ngay lập tức, có mấy tên thuộc hạ của Trương Tử Hào tiến về phía Tiêu Thanh.
"Anh Hào bình tĩnh đi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng vội ra tay" Cổ Trường Đình vội nói.
Trương Tử Hào hậm hực: “Từ từ nói cái rắm, thằng oắt con này giẫm lên đầu tôi, nếu không giết chết anh ta, sau này tôi còn lăn lộn ở Cẩm Châu như thế nào được nữa? Cho nên tôi phải xử lý anh ta!”
Rất nhanh, thuộc hạ của Trương Tử Hào đã đi tới trước mặt Tiêu Thanh.
Bọn họ đang định ra tay.
"Chờ đã!"
Bậc thầy phong thủy số một ở Cẩm Châu là Lý Học Đạo ở một bên đứng lên, ngăn cản thuộc hạ của Trương Tử Hào, nhìn về phía Tiêu Thanh rồi hỏi: "Cậu nói đạo trưởng Mao có ý nghĩ xấu xa, làm sao có thể thấy được?”
Tiêu Thanh nói: "Cái gọi là đạo giả chính là đại biểu của chính phái, đạo là chính, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lừa gạt, nhưng đạo nhân này cũng không phải người trong chính đạo, mà là tà đạo, trên người ông ta tản ra quỷ khí, có thể nhìn ra ông ta có liên quan đến thuật nuôi quỷ”
"Nuôi quỷ là hành động trái nghịch với luân thường, chính đạo sẽ không làm, chỉ có tà ma yêu đạo mới liên quan đến thuật nuôi quý."
"Chỉ dựa vào điều này cũng đã chứng minh được ông ta là người xấu xa, người nào đi theo chính đạo cũng sẽ không đi nuôi quỷ, vậy thì những thứ mà loại người xấu xa này đem đi bán sẽ tốt sao?"
Vừa dứt lời, thân thể đạo trưởng Mao run lên, trông ông ta như thể bị nhìn trộm khi đi tắm mà không đóng cửa.
Trương Tử Hào nhảy ra: "Mày nói láo, thằng oắt con nhà mày, mày có thể nhìn ra cái gì!”
"Cậu ta nói không sai." Bậc thầy phong thủy số một Cẩm Châu là Lý Học Đạo mở miệng: "Tôi đã sớm phát hiện, trên người đạo trưởng Mao có một luồng hơi thở u ám, đúng thật là quỷ khí cho nên chắc chắn đạo trưởng Mao có nuôi quỷ”
Hoắc Vạn Niên nhìn về phía lão già bên cạnh: "Hoàng đại sự, ông có thể nhìn ra được không?”