"Thả con gái tôi ra! Anh thả con gái tôi ra!"
Mục Thiên Lam như phát điện, kêu gào đến xé ruột xé gan. Cô định xông tới nhưng lại bị Hắc và Hổ kéo lại, bọn họ sợ cô qua đó thì sẽ bị bắt làm con tin.
Bé Lạc cũng mắng to: "Cái đồ xấu xa kia, mau thả em gái tôi ra, dám bóp chết em
gái của tôi, tôi sẽ gọi bố đánh chết các người!".
Mục An Minh, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu cũng gào thét khản cả giọng, yêu
cầu đối phương buông tay.
RCU
Thế nhưng tên võ giả vẫn không buông lòng, vẫn ra sức bóp lấy bé Doanh, khiến sắc mặt cô bé tím bầm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngạt thở.
"Con mẹ nó! Ông đây thả người được chưa!"
Tần An buông Mã Kim Phong ra, nghiêm nghị quát: "Mau buông tay cho tao, nếu
như con bé chết, toàn bộ các người đừng hòng nghĩ mình sống được!"
Mã Kim Phong được thả, tên võ giả đó lập tức buông lỏng bé Doanh.
Khụ khụ...
Bé Doanh ho khan kịch liệt.
Mấy người Mục Thiên Lam nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
"Tao thả người rồi, phiền mày thả bé Doanh đến đây!" Tần An hét lên.
"Thả cái đầu mày ấy!" Mã Kim Phong mắng chửi: "Con nhãi này là vốn liếng giữ mạng của chúng tao, đồ ngu mới thả nó. Tao cảnh cáo chúng mày, nếu không muốn nó chết thì ngoan ngoãn chờ ở đây cho ông đây, không được đuổi theo. Một giờ sau, tao sẽ phải người báo địa chỉ cho chúng mày. Chúng mày bảo một mình Tiêu Thanh đến cứu nó, nếu như dám đuổi theo tiếp tục ra tay với bọn tao, con nhóc này chắc
chắn phải chết, nghe rõ chưa?"
Bé Doanh ở trong tay người ta. Mấy người Tần An cũng không còn cách nào.
Bọn họ không dám bỏ mặc tính mạng của bé Doanh.
Bất đắc dĩ, bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài việc để đám người Mã Kim
Phong rời đi.
"Hu hu..."
Đám người Mã Kim Phong vừa đi, Mục Thiên Lam lập tức khóc nức nở. Cô gọi
điện thoại cho Tiêu Thanh.
"Tiêu Thanh, có một đám người tới nhà chúng ta, bọn họ bắt bé Doanh đi rồi!"
"Cái gì?" Tiêu Thanh kinh hãi nói: "Kẻ nào làm?"
"Em không biết là người nào. Bọn họ nói một giờ sau sẽ báo cho anh địa chỉ, bảo anh đi cứu bé Doanh, nếu không thì con bé sẽ mất mạng, hu hu.."
"Vợ đừng khóc, anh sẽ về ngay lập tức."
Cúp điện thoại, Tiêu Thanh nói rõ tình huống với Thẩm Thị Đông một chút. Sau
đó anh lập tức rời khỏi đó, đến phòng bệnh của Cố An Kỳ nói: "Đưa bố cô đi ngay lập
tức! Nhà họ Mã đã bắt đầu ra tay với người nhà của tôi rồi, tôi phải đi cứu người nhà.
Nếu như tôi không ở bệnh viện, nói không chừng bọn họ sẽ ra tay với các người"
Anh có thể nghĩ ra, chắc chắn là người nhà họ Mã đã bắt cóc bé Doanh.
"Cái gì?" Cố An Kỳ kinh ngạc nói: "Nhà họ Mã xuống tay với gia đình anh sao? Anh có cần tôi giúp gì không?"
"Đừng nói nhảm, mau chóng đưa bố cô rời đi ngay, càng nhanh càng tốt, nếu
không thì có chết tôi cũng mặc kệ các người!"
Dứt lời, Tiêu Thanh vội vã xoay người rời đi.
"Mau lên!"
Cổ An Kỳ thúc giục: "Đại sư Khương, ông công bố tôi, lập tức đi mau!"
Ngay sau đó, bọn họ đuổi theo Tiêu Thanh, đi chung thang máy cùng với anh rời
khỏi bệnh viện.
"Đến chỗ chính quyền thành phố, nhờ bọn họ đưa các người trở về Hồng Kông"
Tiêu Thanh dặn dò một câu, sau đó lập tức nổ máy xe.
"Hãy nhớ giải trí Ưng Hoàng, sau này có cần trợ giúp thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ!"
Tiêu Thanh không trả lời, trực tiếp lái xe rời đi.
Xe của Cố An Kỳ cũng lái theo sát rời khỏi hiện trường.
"Đệch!"
Trên một chiếc xe trong bãi đỗ, Cố An Bình tức tối nói: "Vốn định là sau khi Tiêu
Thanh rời đi thì sẽ làm thịt Cố An Kỳ, ai mà ngờ nó lại rời đi cùng với Tiêu Thanh,
muốn ra tay cũng không có cách nào ra tay được, con mẹ nó thật xui xẻo. Đi theo
sau cho tôi, có cơ hội thì xử luôn cái con khốn đó!"