Như dự đoán.
Mục An Quốc và Mục Anh Thiên liền ngăn bà cụ Mục lại. “Mẹ, đừng nghĩ lung tung. Đừng làm vậy!
Bà cụ Mục giãy dụa nói: “Mục Thiên Lam không đồng ý ở lại Feida, muốn thành lập công ty riêng thì mẹ sống không nổi.
Mục An Quốc lo lắng nói: “Mục Thiên Lam. Mau hứa với bà nội ở lại Feida không lập công ty. Sao có thể cứ bằng lòng nhìn bà nội đập đầu đến chết cơ chứ?”
Mục Thiên Lam trong long vừa xấu hổ vừa khó xử.
Ngô Tuệ Lan không vui nói: “Tiếp tục đi, bà cụ Mục, cứ diễn đi, ông buông bà cụ Mục ra, tôi vẫn không tin bà cụ Mục dám làm vậy đâu.”
Bà cụ Mục gần như phun ra máu. Bà cụ Mục chỉ cảm thấy lòng Ngô Tuệ Lan quá đen toi! “Tuệ Lan. Em hãy nghe lời mẹ. Mẹ đã lớn tuổi rồi nên đừng làm mẹ tức giận, được không?” Mục An Minh thuyết phục.
Ngô Tuệ Lan tức giận, mắng mỏ lại: “Tại sao em phải nghe lời, bà cụ Mục luôn nóng lòng muốn gia đình ta không thể ngóc đầu lên, không thể kiếm ra tiền. Hiện tại đây chính là cơ hội để gia đình chúng ta phát triển. Chỉ cần Mục Thiên Lam thành lập công ty là được. Các ông chủ ở đây đều đến công ty của Mục Thiên Lam nhập hàng, tiền chúng ta tự làm ra không phải là tốt hơn chia cho nhà họ hay sao, tại sao anh lại còn nghĩ cho gia đình họ, khi gia đình họ phát triển họ có nghĩ đến chúng ta không, hay đến khi không thể lợi dụng họ vội đá Mục Thiên Lam của chúng ta ra khỏi công ty Feida, tại sao chúng ta phải do dự xem xét mong muốn của họ?” "Vậy...
Mục An Minh cứng họng. “Tôi đồng ý, tôi đồng ý tất cả các điều kiện, như vậy đã được chưa?" bà cụ Mục luống cuống nói. “Không được!” Ngô Tuệ Lan đáp: “Nếu công ty Feida kiếm được mười tỷ phải chia cho chúng tôi năm tỷ, nếu không thì nghỉ đi, ăn một mình như vậy cũng khó mà nuốt trôi lắm!”
Bà cụ Mục không thể đồng ý những điều kiện mà Ngô Tuệ Lan đưa ra. Bà vội vàng nhìn Mục Thiên Lam và nói: “Cháu vẫn kiên quyết thành lập công ty để mong bà nội này chết đi, được ngày cháu mở công ty cũng sẽ là ngày cháu đến dự tang lễ của ta, ta muốn cho cả thiên hạ này biết, cháu giết chính bà nội của mình chỉ vì tiền!” “Bà nội, cháu không mở công ty nữa, vậy được chưa?"
Mục Thiên Lam bất lực nói, dù sao, cô cũng không đành lòng chọc giận bà, vì bà đã quá lớn tuổi rồi. "Mục Thiên Lam, con nói gì vậy?” Ngô Tuệ Lan khó chịu.
Lúc này, Tiêu Thanh nói: “Cổ tức chia cho Mục Thiên Lam là bảy mươi phần trăm, công ty sẽ không được thành lập nữa, bà đừng cố gắng thương lượng thêm!”
Bà cụ Mục không còn cách nào khác, đành nghiến răng đồng ý. “Chuyển lại tài khoản của Feida ba mươi lăm tỷ.” Bà cụ Mục nói với Mục An Quốc.
Mục Hải Long áy náy: “Bà nội...vậy còn lấy số tiền ở đâu để bù thua lỗ!” “Tự làm tự nghĩ cách đi, đừng hỏi bà!” bà cụ Mục gắt gỏng.
Mục An Quốc không còn cách nào khác, đành phải chuyển lại ba mươi lăm tỷ cho Feida, sau đó bà cụ Mục đã ký chia cổ tức bảy phần ba và không hề sa thải Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh nói: “Ông chủ, theo vợ tôi đi bàn chuyện làm ăn và ký hợp đồng. "Được được được.”
Các ông chủ mỉm cười gật đầu, cùng Mục Thiên Lam ký hợp đồng.
Chẳng mấy chốc, hơn chục hợp đồng đã được ký kết và các ông chủ đều rời đi, Ngô Tuệ Lan thay đổi thái độ trước đây, cười hỏi: “Con rể, sao mấy ông chủ này nghe lời con nhiều vậy mà còn gọi con là anh Tiêu?"
Những lời nói của Ngô Tuệ Lan có thể coi là đang nhắc nhở tâm can của mọi người.
Tiêu Thanh cười nói: “Chuyện là như thế này, tối qua bạn của Mục Thiên Lam mời cô ấy đến quán bar Đại Dương dùng bữa, con đã gặp Kim Chí Nam ở quán bar Đại Dương, bởi vì con và Mục Thiên Lam đã kết hôn trong hôn lễ được tổ chức ở Hộ Quốc chiến soái, còn được Tổng giám đốc Tư tặng quà chúc phúc, Kim Chỉ Nam rất tốt với con, mời con đến nhà ông ấy ăn tối, sau đó con đã gặp được những ông chủ ở đây, con nói hiện công ty của Mục Thiên Lam hiện đang rất khó khăn, họ nói rằng phải giúp đỡ người phụ nữ mà Hộ quốc chiến soái thích vượt qua khó khăn, vì vậy hôm nay tất cả bọn họ đều ở đây!” "Chà!”
Ngô Tuệ Lan nghe thấy những lời này cảm thán: “Được Kim gia mời đến ăn cơm, thật là ngại quá phải không?”
Mục Thiên Lam mỉm cười: “Kim gia đã khiến Tiêu Thanh được mở mày mở mặt, mời chúng con để ăn cơm mà tiêu tốn hơn một trăm triệu.”