Lúc này, Hoàng Thi Thơ - bạn gái đương nhiệm của Diệp Hoan lại càng châm chọc khiêu khích: “Người phụ nữ không biết xấu hổ cạnh tranh không được với tôi, bị bạn trai Diệp Hoan của tôi đã đi rồi, lại còn ghi hận trong lòng, đối chọi với nhà bạn trai tôi, cô có cái sức mạnh đó sao?”
“Còn ném mặt mũi ném đến tận Cẩm Châu, không nhìn thấy các phóng viên không thèm phản ứng gì với các người sao?”
“Tôi khuyên cô vẫn nên đừng lội vào vũng nước đục này, nước ở trong ngành sản xuất mỹ phẩm sâu lắm đấy, không phải cô muốn sản xuất một sản phẩm, tươi cười bán ra ngoài thì có thể bán ra ngoài được đâu. Càng không phải là cô tìm một ngôi sao làm đại diện phát ngôn thì sản phẩm của cô có thể trở nên hot. Đó là chuyện không thể nào, bao nhiêu người mời ngôi sao làm đại diện phát ngôn, cuối cùng còn không phải là phá sản sao?
“Nhân lúc bây giờ tuổi trẻ có vốn liếng, cô tìm một con đường, mở một quán đèn đỏ, quyến rũ một vài người qua đường thưởng thức cô, nhận chút tiền còn thực tế hơn. Đợi đến khi tuổi tác lớn hơn rồi, cô muốn bán cũng không có ai thưởng thức cô nữa đâu”
FI
Ở bên cạnh, Hổ từ từ đứng lên, tức giận chỉ vào Hoàng Thi Thơ quát: “Có gan cô lặp lại một lần nữa xem”
“Thế nào, anh còn muốn đánh tôi à?” Hoàng Thi Thơ cười nhạt.
Hổ cả giận nói: “Cô lại dám mở miệng sỉ nhục vợ của tôi, cô xem tôi có dám đánh cô hay không là biết thôi!”
Hổ và Lưu Ngọc Huyên đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, mặc dù bọn họ chưa tổ chức đám cưới, nhưng đã hoàn toàn là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi.
“Phụt!”
Diệp Hoan lập tức phì cười.
“Tao còn tưởng là ai chứ, thì ra là lốp dự phòng à, chấp nhận người phụ nữ tao đã chơi chán, có phải là..”
Lời của anh ta còn chưa nói xong.
Bich!
Hổ đá một cước khiến cho Diệp Hoan bay đi, ngã ra ngoài ba mét, đau đến mức cả người cong lại thành hình con tôm.
“Con mẹ nó, anh chán sống rồi có phải không? Ngay cả bạn trai của tôi cũng dám đánh, có tin chúng tôi có thể làm cho anh không trở về được đất liền nữa hay không?” Hoàng Thi Thơ bắt đầu la lối om sòm.
Bốp!
Hổ lại cho cô ta một cái tát, cảnh cáo: “Tôi mặc kệ trước kia giữa các người và Ngọc Huyên tồn tại dạng quan hệ gì, nhưng bây giờ cô ấy là vợ của tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy. Các người lại dám hung hăng càn quấy, láo xược, nói năng lỗ mãng ở trước mặt cô ấy, tôi sẽ trừng trị các người”
Lưu Ngọc Huyên nghe vậy rất cảm động.
Cuối cùng cô ấy cũng cảm nhận được, giống như Mục Thiên Lam một khi bị ức hiếp sẽ có chồng của mình đứng ra làm chỗ dựa. Loại cảm giác đó thật sự rất đẹp, rất ấm lòng, vô cùng hạnh phúc!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Đây là ai thế hả? Tính khí lớn như vậy, giống như Cẩm Châu đều là của anh rồi, nhưng sao tôi lại không quen biết anh nhỉ?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy một người thanh niên mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, dáng vẻ cà lơ phất phơ, mất hết tính người nên bước đi tới. Phía sau anh ta còn có một nhóm thanh niên trai gái đi theo, cùng với một đám vệ sĩ.
“Cậu Hoắc, cậu đến rồi à?”
Diệp Hoan bò dậy từ trên mặt đất, chạy về phía người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, thở phì phò nói: “Cậu Hoắc, tôi bị người ta đánh rồi, cậu phải trút giận cho tôi nha cậu Hoắc”
Hoắc Cẩn Huy ôm lấy bả vai của anh ta, hỏi: “Có báo cho anh ta biết tên tuổi của tao chưa?”
Diệp Hoan lắc đầu: “Chưa báo, anh ta ra tay quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp báo đã bị anh ta một cước đá bay ra, cảm thấy dạ dày cũng bị đá nổ tung rồi.”
“Vậy sao?”
Hoắc Cẩn Huy buông anh ta ra, rất nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ mày lập tức đi báo tên tuổi của tao với anh ta, để cho anh ta quỳ gối ở trước mặt mày, tùy ý mày đánh”
“Nếu anh ta không nể mặt cậu Hoắc thì sao?” Diệp Hoan hỏi.
Hoắc Cẩn Huy “phụt” một cái, nhổ cây tăm trong miệng ra, làm ra vẻ nói: “Nếu anh ta dám không quỳ, tao sẽ làm cho anh ta biết ở vùng đất Cẩm Châu này, đắc tội với tôn đại thần Hoắc Cẩn Huy tao thì sẽ gặp phải dạng hậu quả gì?