Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Cẩm Tú hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết cục như vậy, nàng ta mưu hoạch lâu như vậy, Hoàng đế nước Ngụy một câu đã phó mặc sự đời?

Nữ nhân đó rốt cuộc làm sao khiến Hoàng đế nước Ngụy dễ dàng đầu hàng như vậy?

Đó không phải một người bình thường, đó là Hoàng đế nước Ngụy!

“Tiểu thư, họ chuẩn bị lui binh rồi!” Nha hoàn từ ngoài lều đi vào, “Giờ chúng ta làm sao đây?”

Cung cấp tình báo cho nước Ngụy lâu như vậy, giờ họ nói lui binh là lui binh.

“Rầm!” Nhan Cẩm Tú đập tay lên bàn, mặt bàn nhanh chóng nứt thành bốn năm mảnh, nét mặt hơi gớm ghiếc, “An Dương Vương ở đâu?”

“Ở bên ngoài.”

Nhan Cẩm Tú ra ngoài, tìm được An Dương Vương đang sắp xếp người lui binh.

“Vương gia.” Nhan Cẩm Tú trực tiếp chặn An Dương Vương lại.

“Nhan tiểu thư, bổn vương rất bận, có việc gì sau này rồi bàn.” An Dương Vương nhíu mày nói.


Nhan Cẩm Tú bỏ qua lời của hắn, trực tiếp đi vào vấn đề chính, trong ngữ khí thậm chí mang theo chút chất vấn, “Vương gia muốn lui binh như vậy?”

“Hoàng huynh đã hạ thánh chỉ, không lui binh còn có thể làm thế nào?” Thắng lợi đang ở trước mắt, hắn lại phải lui binh, cô ta tưởng hắn dễ chịu lắm sao?

“Vậy chúng ta nỗ lực lâu như vậy đều uổng phí à? Những tướng lĩnh dưới trướng ngài đã chết đó, là chết uổng rồi sao?”

“Nhan tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Hắn còn không cần nàng ta ở đây chất vấn hắn.

Nhan Cẩm Tú nói ra cách nghĩ của mình, “Kinh thành ở ngay phía trước, chúng ta thuận thế gióng trống xông thẳng vào.”

“Nhan tiểu thư nói nhẹ nhàng nhỉ, đây là kháng chỉ.” Hơn nữa, lương thảo của họ cũng không đủ.

“Tướng ở ngoài quân lệnh có thể không nhận, vương gia không hiểu đạo lý này sao? Lúc này Đoan Mộc Trường Ninh không ở kinh thành, những binh quyền bị nàng ta nắm lấy đều không có người có thể chỉ huy, trong triều chia năm sẻ bảy. Vương gia đưa binh đánh vào kinh thành khả năng thắng cực lớn, đến lúc đó cả nước Tấn đều thuộc về nước Ngụy ngài, Hoàng thượng còn có thể trách tội ngài sao?”

Nhan Cẩm Tú nói vô cùng có lý, An Dương Vương có chút dao động.

“Để bản vương suy nghĩ đã.”

Hắn bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, tới bước cuối cùng lại phải vứt bỏ, sao hắn có thể cam tâm.

Nhan Cẩm Tú biết cuối cùng An Dương Vương sẽ đồng ý, nàng ta cũng không nói thêm nữa, trở về lều của mình, để An Dương Vương tự mình suy nghĩ.

Quả nhiên đến chập tối, An Dương Vương hạ lệnh, không lui binh, tiếp tục tiến lên.

Quân đội đánh tới kinh thành thực sự không cần thời gian dài, nhưng khi công đánh kinh thành, lại nhận phải ngăn cản cực mạnh, tổn thất nghiêm trọng.

Đối phương rõ ràng đã sớm có phòng bị.

“Không phải ngươi nói kinh thành không có người chỉ huy sao?” An Dương Vương tức giận ngút trời tìm tới Nhan Cẩm Tú.

“Vương gia, Đoan Mộc Trường Ninh thực sự không ở trong kinh.” Nhan Cẩm Tú cũng có chút khó hiểu, nàng ta không có mặt, vậy ai đang chỉ huy?

Bên cạnh nàng ta căn bản không có tâm phúc gì…

Người duy nhất có thể nói là có quan hệ gần gũi với nàng ta một chút là cung nữ Tiểu Huyên đó, nhưng nàng ta căn bản không biết những thứ này. Đoan Mộc Trường Ninh sao có thể giao binh phù cho nàng ta.

“Kinh thành nhiều người như thế, lẽ nào nàng ta còn không thể tìm người chỉ huy sao?” Lúc đầu hắn không nên nghe nữ nhân này.

Nhan Cẩm Tú nhíu mày, “Nàng ta nắm quyền là từ bức cung, những người đó sao có thể giúp nàng ta? Vương gia ngài đừng vội, người của ta rất nhanh sẽ đưa tin ra.”

“Lương thảo không nhiều, nếu trong ba ngày không lấy được kinh thành, chúng ta đến trở về nước Ngụy cũng khó!”

Nhan Cẩm Tú nắm hai tay, ánh mắt kiên định, “Nhất định sẽ lấy được kinh thành!”

An Dương Vương nhìn Nhan Cẩm Tú một cái, “Bản vương tin thêm ngươi một lần!”



Trên cổng kinh thành.

Tề Thái Phó ngồi trên ghế thái sư, cắn hạt dưa uống trà, đầu một đám tướng quân trước mặt đầy vạch đen.

“Tề Thái Phó, ngài nói một câu đi được không?” Người ta đã đánh tới bên ngoài rồi.

“Nói gì?” Tề Thái Phó thổi râu trừng mắt, “Ta ngần này tuổi đầu, còn phải tới giày vò với đám trẻ tuổi các ngươi, ngươi tưởng ta muốn sao?”

Nếu không phải là vì hạt dưa, ông ta không thèm tới.

“Tề Thái Phó, điện hạ giao binh quyền cho ngài.” Tướng lĩnh Giáp khí thế ép người, “Ngài đã không thể chỉ huy, thì giao binh quyền ra, Bệ hạ nhất định sẽ ghi cho Tề Thái Phó một công.”

“Biết ngay đám trẻ ranh các ngươi tới đây là vì binh quyền mà.” Tề Thái Phó tiếp tục cắn hạt dưa, “Nói thật cho các ngươi nhé, không thể.”

“Tề Thái Phó rốt cuộc ngài là phe nào!” Điện hạ làm thế là đang tạo phản, thân làm lão thần, lại giúp nàng ta!

Tướng lĩnh Ất lạnh lùng chất vấn: “Bệ hạ đối với ngài cũng không tệ, vì sao Tề Thái Phó phải giúp Điện hạ?”

“Điện hạ cho ta hạt dưa ăn.” Tề Thái Phó thản nhiên.

Mọi người liếc hạt dưa trong tay ông ta...

Thứ này có gì ngon? Lại vì nó bán đứng Bệ hạ?

“Tề Thái Phó!”

Tề Thái Phó xua xua tay, “Điện hạ sắp hồi kinh, không muốn bị Điện hạ dạy dỗ, thì ngoan ngoãn làm việc theo ý chỉ Điện hạ để lại, nếu kinh thành thất thủ, đen đủi là các ngươi.”

Các tướng lĩnh: “…” Ngài mới là tổng chỉ huy thủ thành lần này! Vì sao lại phủi sạch quan hệ của mình vậy chứ!

Chưa từng gặp thái phó nào không biết xấu hổ như vậy.

Tề Thái Phó không giao binh quyền ra, có người đương nhiên phải dùng cách cực đoan.

Buổi tối Tề Thái Phó vừa ngủ, liền có người lẻn vào phủ thái phó, chuẩn bị ám sát ông ấy tìm binh phù.

Người còn chưa lại gần phòng Tề Thái Phó, đã bị mấy người bắt được.

Tề Thái Phó lật người trong phòng, không biết làm sao thở dài, “Đợi Điện hạ về, phải bảo Điện hạ cho ta thêm hạt dưa.”

Việc này cũng quá khó khăn, ông ấy ngần này tuổi không chịu nổi giày vò như vậy, phải tăng giá!

Không chỉ có ám sát, còn có hạ độc, các cách luân phiên lên trận.

Tới cuối cùng những người này có lẽ phát hiện không làm gì được Tề Thái Phó, chỉ có thể vứt bỏ ý đồ tạo phản, a không, ý niệm phục quốc, ngoan ngoãn theo bố trí của Thời Sênh, đi dạy dỗ đám người bên ngoài đó.

Chịu bực mình ở chỗ Thời Sênh và Tề Thái Phó, tìm được chỗ giải tỏa như vậy, đám người này đâu có thể mềm tay, liều chết xông lên.

“Đầu của Điện hạ rốt cuộc như thế nào? Tất cả phương án ứng phó đều có.” Bất luận đối phương ra kế sách gì, đều có thể tìm được kế ứng phó trong phương án Điện hạ để lại.

Dường như còn binh thư hơn binh thư.

Điểm này khiến những người đưa binh đánh trận như họ dần dần tin phục.

Họ nhiều lắm có thể nghĩ được một hai cách ứng phó, nhưng điện hạ trực tiếp liệt kê ra hết tất cả khả năng, đây còn là người sao?

“Nếu Điện hạ là thân nam nhi, Bệ hạ giao nước Tấn cho nàng ta thì không chê vào đâu được, tiếc là…”

“Đúng thế. Tiếc là Điện hạ là nữ nhi.”

“Nữ nhi thì làm sao, các ngươi không đi đánh trận, ngồi ở đây làm gì!” Tiếng quát to của Tề Thái Phó vang lên từ phía sau.


Mấy tướng lĩnh lập tức đứng lên, “Tề Thái Phó, người của An Dương Vương không tiến công, chúng ta cũng không biết làm gì.”


“Chúng không tiến công các ngươi không biết phản công sao?” Tề Thái Phó thổi râu trừng mắt, ông ta phất tay áo đẩy thánh chỉ vào lòng một tướng lĩnh, “Điện hạ nói không sai chút nào, các ngươi chính là một đám ngu xuẩn!”


Tề Thái Phó tức giận bỏ đi, các tướng lĩnh mặt ngẩn ra, họ lại làm sao rồi!


Đợi khi họ mở thánh chỉ ra, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, họ có thể thật sự là kẻ ngốc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK