Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội ngũ phía Đế Đô Tinh chờ Thời Sênh thu phục xong đám hải tặc mới khoan thai tới muộn, còn ra vẻ chúng tôi đã tới trễ, Thời gia chủ vất vả rồi.

Sáu đại gia tộc cũng sôi nổi phái người tới thăm hỏi.

Những người này lúc có việc thì rắm chẳng dám đánh, chờ sự tình giải quyết xong mới tung tăng chạy tới.

Thời Sênh mặc kệ bọn họ, bảo Thập Phương đuổi tất cả đi, chẳng thèm gặp ai.

Đám người đó dù buồn bực nhưng cũng chẳng dám nói gì, để lại đồ rồi cúp đuôi trở về.

“Gia chủ, Cơ gia chủ, Diêm gia chủ và Tấn gia chủ gửi thiệp cho ngài.”

Giọng Thập Phương truyền qua màn hình, Phượng Từ bất mãn lật người, chui tọt vào trong chăn rồi bọc người kín mít. Thời Sênh liếc nhìn hắn rồi hạ giọng hỏi: “Bọn họ tới lúc nào?”

Những người tới trước đó không phải là họ.

“Vừa tới hôm nay.”

“Có chuyện gì?”

“Thuộc hạ không biết, ba vị gia chủ nói nhất định phải gặp được ngài, nếu không sẽ không rời đi.” Thập Phương thuật lại.


“Không đi thì ném ra ngoài.” Không có việc không ân cần, lúc này tới tìm cô chắc chắn là không có ý gì tốt, nhất định không gặp.

Thập Phương hơi dừng lại một chút vì kinh hãi, nhưng sau đó lại đồng ý, “Thuộc hạ hiểu rồi.”

Ném mấy ông gia chủ ra ngoài thôi mà, chẳng có gì ghê gớm hết.

Nghĩ tới những chuyện hỗn trướng mà gia chủ nhà mình đã làm thì chuyện này chẳng tính là gì.

Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ đi đuổi ba vị gia chủ kia ra khỏi Lam Tinh rồi còn thiết hạ lệnh cấm tiến vào Lam Tinh luôn.

Ba vị gia chủ: “…”

Gặp một người còn khó hơn gặp Bệ hạ!

Sao cô ta không trời cao luôn đi!

Linh vật Bệ hạ ở xa xôi chống Đế Đô Tinh: “…” Liên quan gì tới ông chứ?



Thời Sênh chờ Phượng Từ dậy rồi đưa hắn ra ngoài dạo chơi.

Người trên Lam Tinh cũng không nhiều, có thể tiến vào Lam Tinh thì đều là thân thuộc của Trảm Long Vệ, còn một ít thương nhân và đám fan não tàn mà Thời Sênh cho phép vào lúc tâm tình tốt.

Còn lại đều là những chi thứ mà bao đời qua Thời gia phát triển ra.

Thời Sênh dẫn Phượng Từ đi dạo trên đường phố, đại đa số người ở đây đều nhận ra vị gia chủ “phu nhân” mới nhậm chức này.

“Người thật nhìn còn đẹp hơn khi nhìn trên mạng, a a a, nhìn anh ấy cười đẹp quá đi mất!”

“Có phải cười với cô đâu, cô kích động cái gì chứ?”

“Dù không cười với tôi thì cũng không ngăn được trái tim thiếu nữ của tôi rung động.”

“Cẩn thận vị kia tìm cô nói chuyện cuộc đời.”

Lời này vừa nói ra, đám thiếu nữ đang kích động liền an phận ngay. Kia là bạn đời hợp pháp của người đó, nếu bị cô ấy tìm gặp nói chuyện cuộc đời thì xong cmnr.

Quả nhiên, thứ đẹp thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

“Đây là cái gì?” Phượng Từ chỉ vào một cửa hàng có mặt ngoài là kính trong suốt, bên trong có không ít lồng sắt, trong lồng sắt lại có rất nhiều sinh vật kỳ quái.

Thời Sênh dẫn hắn vào, chủ quán lập tức ra chào đón, mặt đầy tươi cười: “Gia chủ.”

Trong lòng chủ quán rất khẩn trương, sao vị tiểu tổ tông này lại tới nơi này của hắn chứ, muốn mạng người rồi!

Phượng Từ đi thẳng tới trước một cái lồng sắt, chủ quán nhìn Phượng Từ, lại nhìn Thời Sênh rồi sáng suốt tiến lên giới thiệu: “Thiếu gia, đây là thú hàn lân, đến từ tinh cầu T673 ở tinh hệ Xích Nguyệt, vảy trên người nó rất có tác dụng…”

Con thú hàn lân trong lồng sắt nhìn như một con chó con, nhưng trên người nó không phải là lông mà là một vảy bạc, nhìn qua như là kết băng vậy.

Nó dán người vào lồng sắt, yếu ớt nhìn Phượng Từ.

“Tôi có thể sờ nó một chút không?” Phượng Từ quay đầu hỏi.

“Thiếu gia, sợ là không được đâu, thú hàn lân sẽ làm ngài bị thương mất.” Chủ quán vội vàng giải thích, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

“Mở lồng sắt ra.”

“Gia chủ?”

Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh nhìn qua, chủ quán lập tức sợ hãi, run rẩy tiến lên mở lồng sắt. Lồng sắt vừa mở, chủ quán lập tức vọt sang một bên, trợn mắt nhìn chàng trai ôm thú hàn lân ra ngoài.

Thú hàn lân trên tay thiếu niên không hề có chút phản kháng nào chứ đừng nói là làm người bị thương.

Chủ quán nhìn chằm chằm chàng trai như thấy quỷ, người này rốt cuộc có địa vị gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, có thể ở bên gia chủ thì chắc chắn chẳng phải người tốt lành gì.

Chủ quán đang định nói nếu chàng trai thích con thú này thì có thể mang nó về nuôi thì thú hàn lân trong tay hắn bắt đầu giãy giụa, vảy trên người nó dần mất đi ánh sáng, càng ngày càng sạm lại.

Đến khi chàng trai buông nó ra, thú hàn lân đã chết ngắc.

Chủ quá: “…” Tôi là người lương thiện!

Phượng Từ buông thú hàn lân ra, quay đầu nhìn Thời Sênh, biểu tình của Thời Sênh rất thờ ơ, trong đáy mắt không hề có nghi hoặc hay tức giận gì.

“Còn thú hàn lân không?” Cô chợt quay đầu hỏi chủ quán.

Chủ quán bừng tỉnh, vội vàng gật đầu: “Có có, mấy hôm trước mới có một lô được đưa tới, đang để ở kho hàng đằng sau, tôi sẽ cho người mang ra.”

Thời Sênh lấy thẻ ra, đi tới quầy thanh toán quẹt một cái rồi nhấp lên màn hình mấy lần, nói: “Đưa tới biệt thự.”

“Vâng.”

Thời Sênh kéo Phượng Từ ra khỏi cửa hàng, tay hắn lạnh hơn lúc trước một chút.

“Không hỏi anh tại sao à?” Phượng Từ nắm lại tay cô, giọng hơi tủi thân.

“Vì sao?” Thời Sênh hỏi rất phối hợp.

“Lực lượng trên người nó làm anh thấy rất thoải mái.” Phượng Từ cười đáp, từ lúc đi vào thế giới này, lực lượng trong thân thể hắn rất khó khống chế, lúc nào cũng muốn phát tiết ra ngoài.

Có lẽ là như cô nói, bởi vì đây là thế giới khác, pháp tắc cũng khác.

Nhưng vừa rồi lực lượng trên con thú nhỏ kia làm cho sự xao động trong cơ thể hắn lắng xuống ít nhiều.

“Thú hàn lân không hiếm, về nhà em sẽ bảo Trảm Long Vệ tìm cho anh.”

Phượng Từ híp mắt, cười phúc hậu và rất vô hại, khuôn mặt rực rỡ và lấp lánh, lóa mắt như sao trời, làm người xung quanh đều có cảm giác như Phật quang chiếu rọi.

Phượng Từ thấy thứ nào chưa bao giờ nhìn thấy thì đều đòi mua, hắn cũng không biết thứ đó có ích lợi gì nhưng cứ đòi mua hết.

Thời Sênh chỉ việc đi theo tính tiền.

Quả nhiên, thuộc tính tiêu tiền của hắn không phải là giả.

Nhưng đến khi Phượng Từ đứng ở trước một cửa hàng trưng bày cơ giáp, chiến hạm thì Thời Sênh không khỏi giật giật khóe miệng, “Thứ đồ chơi này anh mua về làm gì chứ?”

“Chưa lái bao giờ.” Phượng Từ đáp rất nghiêm túc: “Anh có thể lên không?”

Nhân viên bán hàng kinh hồn táng đảm, chưa bao giờ lái mà ngài còn muốn lên, đi tìm chết à?

Đương nhiên, mấy lời này người bán hàng đâu dám nói ra, hắn chỉ có thể nhìn về phía Thời Sênh, hy vọng cô ngăn ông chồng nhà mình lại.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Thời Sênh lại gật đầu: “Có thể.”

Nhân viên cửa hàng: “…” WTF? Thời gia chủ, đây là bạn đời của cô thật không vậy?

Hắn không biết lái thứ này đòi hỏi điều kiện gì, chẳng lẽ đến ngài cũng không biết sao?

Muốn điều khiển cơ giáp bình thường thì tinh thần lực và thể thuật đều phải đạt tới cấp A+, mà dù hai thứ này đều đạt tiêu chuẩn thì cũng phải qua huấn luyện trường kỳ mới có thể thao tác cơ giáp thuần thục được.

Chàng trai trước mặt này yếu ớt như một gốc hoa không rễ ấy, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy ăn nhập với người có tinh thần lực và thể thuật cấp A+ gì cả!


Nhưng mà dù nhân viên của cửa hàng rít gào trong lòng thế nào thì Thời Sênh vẫn để chàng trai xinh đẹp đến không chịu nổi kia lên cơ giáp.


Nhân viên cửa hàng thật tuyệt vọng, thấy Thời Sênh ở trên đó một chút rồi nhảy xuống thì run rẩy hỏi: “Thời gia chủ, ngài không lên đó sao?”


Thời Sênh đáp một câu: “Anh ấy muốn tự mình lái.”


Nhân viên cửa hàng: “…” Hình như hôm nay hắn chưa tỉnh ngủ hay sao ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK