*
“Tích tắc… Tích tắc…” Tiếng đồng hồ không ngừng vang lên bên tai Thời Sênh. Cô chỉ cảm thấy đầu đau như bị ai đó dùng búa đập lên vậy.
“Tích tắc…”
“Tích tắc…”
Thời Sênh mở mắt ra nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen, đôi mắt đã bị bịt chặt, cô nhận ra mình đang bị người ta trói lại.
Bên tai không ngừng vang lên âm thanh tích tắc, không có người, xa hơn nữa có thể nghe thấy văng vẳng tiếng ve sầu kêu.
Cô bị trói trong tư thế ngồi. Rất nóng, cô có thể cảm giác được trên người mình đầy mồ hôi. Nóng như thế, lại có tiếng ve, chắc chắn đây là những ngày nóng nhất của mùa hè.
Trong không khí oi bức có mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết là ai…
“Tích tắc… Tích tắc…”
Âm thanh đó lặp đi lặp lại làm Thời Sênh phát phiền. Cô gọi thiết kiếm ra, cắt đứt dây thừng trên người mình, sau đó cô vươn tay giật phắt thứ đang che mắt xuống.
Mọi thứ lập tức sáng sủa trở lại.
Có lẽ là vì lâu rồi không gặp ánh sáng nên mắt bị chói, mất một lúc mới thích ứng được.
Cô đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp và bẩn thỉu, không có gì ngoài một cái cửa sổ.
Cửa sổ rất cao, một người đàn ông trưởng thành kiễng chân lên mới có thể với tới.
Thời Sênh di chuyển tầm mắt tới chỗ phát ra âm thanh tích tắc, không ngờ lại truyền ra từ người cô, bom hẹn giờ…
Thời gian còn lại, hai mươi phút.
Thời Sênh: “…”
Giỏi, lần này tới còn trực tiếp thành bom thịt người!
Hai tên khốn Nhị Cẩu Tử và chủ nhân Hệ thống kia giỏi lắm! Bình tĩnh, luôn có thời điểm sẽ được giết hai người bọn chúng!
Nhưng mà trên người nguyên chủ đang mặc cái khỉ gì thế này? Váy hoa, trên váy dính đầy bùn, trên chân đi đôi giày da màu đỏ cũng lấm lem bùn đất.
Thời Sênh im lặng, cứ gỡ bom trước đi đã.
Làm sao để hủy được trái bom này?. truyện ngôn tình
Thời Sênh biết hủy đủ các loại thiết bị công nghệ cao, nhưng loại cũ như thế này… thật đúng là không biết làm cách nào để hủy hoại cả.
Được rồi, thực ra cũng chẳng có gì cần hủy cả, chỉ có hai cái dây, cắt đúng thì sống, cắt sai thì bom sẽ nổ.
Đơn giản và thô bạo.
“Nhị Cẩu Tử, mi chọn cái nào?”
[Ta chọn cô có tin đâu.] Ký chủ không tin tưởng vào nó, nó chọn thì có ích gì chứ?
“Ta tin.” Thời Sênh nói như chém đinh chặt sắt.
Cái này liên quan tới tính mạng, trừ phi Nhị Cẩu Tử muốn cô chết quay về, nhưng theo giả thiết của Hệ thống, chắc chắn nó sẽ không để xảy ra chuyện như thế, vì vậy chắc chắn nó sẽ chọn đúng.
[Màu xanh.]
Thời Sênh không chần chừ, dùng thiết kiếm cắt đứt dây màu xanh.
Dây màu xanh bị cắt đứt, âm thanh tích tắc liền dừng lại.
Thời Sênh dỡ bom xuống, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đây là một dãy nhà rất cũ, chỉ cao có ba tầng.
Thời Sênh nhìn chân mình, thật quá bẩn, nhưng ở đây cũng chẳng có nơi nào có thể tắm rửa, đành phải nhịn lại thôi.
Cô nhìn cánh cửa đóng kín, thử kéo một chút nhưng không mở được. Thời Sênh đau đầu, bực bội cầm kiếm lên phá cửa.
Bên ngoài lại là một căn phòng khác, lớn hơn căn bên trong một chút, cũng chẳng có đồ dùng gì, chỉ có một cái bàn cũ nát.
Trong phòng có một người phụ nữ cũng bị trói, trên người mặc áo sơ mi màu xanh biếc, vải dệt là loại kém nhất.
Người phụ nữ ấy hôn mê, đầu gục xuống, không nhìn rõ là người thế nào.
Thời Sênh nhìn bom cột trên người cô ta sau đó đi vòng qua, tìm được nước, tắm rửa qua loa một chút rồi lấy từ trong không gian ra một bộ quần áo vận động, thay xong mới rời khỏi phòng.
Nơi này không có ai canh giữ, Thời Sênh rời khỏi rất dễ dàng. Hiện cô đang ở lầu hai, lúc này đang rất nắng nóng, thời gian có lẽ là đầu giờ chiều, xung quanh chẳng có một ai.
Nhưng kiến trúc xung quanh làm cho Thời Sênh có một dự cảm không tốt lắm, thế giới mà cô tới này e là những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ 20.
Viết về thời đại này hoặc là trọng sinh quân hôn, kiểu con gái xấu xí biến thân làm giàu thành phú bà, hoặc là… trở về lúc tuổi còn nhỏ, mở ra dị năng, khai quật đồ cổ, từ đây đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Đương nhiên, hai thể loại này cũng có nhiều kiểu biến tấu, rốt cuộc là cái gì thì phải chờ tiếp thu cốt truyện mới được.
Thời Sênh đi xuyên qua ngõ nhỏ, chuẩn bị tìm một nơi sạch sẽ tiếp thu cốt truyện.
“Rầm…”
Thời Sênh nhìn chậu hoa rơi ngay trước chân mình, thiếu chút nữa thì rơi trúng ông rồi, có tố chất tí được không hả?
“Anh giỏi lắm! Dám ra ngoài ngoại tình với con đàn bà khác, còn về cái nhà này làm gì? Tôi ở nhà hầu hạ anh ăn, hầu hạ anh uống, sinh con trai cho anh, cả tuổi xuân đều giành cho anh cả. Anh thì tốt rồi, có tiền liền không chịu ngồi yên, còn ra ngoài nuôi nhân tình…”
“Cô lớn giọng như thế làm gì hả?”
“Ha, sợ mất mặt sao? Hôm nay bà đấy muốn cho hàng xóm láng giềng đều biết anh là cái dạng người gì. Năm đó, nếu không có bà đây thì anh có ngày hôm nay được không? Anh là cái thứ vong ân phụ nghĩa!”
“Rầm…”
Lại có thêm mấy chậu hoa nữa rơi xuống.
Thời Sênh yên lặng lùi lại, bên trên ồn ào túi bụi, đại khái là loại cốt truyện có người thứ ba chen chân, bị chính thất phát hiện.
Nhưng mà chẳng liên quan gì tới việc thiếu chút nữa cô bị quăng trúng.
Thời Sênh hơi lùi ra bên ngoài một chút, đang chuẩn bị gào lên với bên trên hai ba câu thì ánh mắt lại nhìn sang một đầu khác của ngõ.
Một chiếc xe quân dụng cũ đang tiến vào, xe dừng lại, bên trên có mấy người đàn ông mặc quân trang, dáng người đĩnh bạt, khí thế bất phàm.
Trong đó có một người rất đáng để ý, không phải bởi vì hắn đẹp trai, dù sao cũng là rất đáng chú ý, chỉ vừa liếc mắt là đã nhìn ngay tới hắn.
Cái này đại khái chính là… vầng hào quang của nam chính.
Cái kiểu: Em đứng trong đám người, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, sau đó với anh nhất kiến chung tình.
Ôi mẹ kiếp, nếu không phải có hào quang của nam chính, cô nhìn thấy cái rắm ấy.
Tưởng đôi mắt cô là tia X, có thể tự rà quét được chắc?
Thời Sênh nhẩm tính thời gian, từ lúc cô từ nơi đó ra tới giờ cũng đã khoảng năm phút, lúc trước còn ở lại tắm rửa thay đồ một chút, nhiều nhất chỉ còn mười phút nữa thì bom sẽ nổ.
Những người này chắc là tới cứu cô… hoặc là người phụ nữ kia?
Chắc chắn không phải cứu cô, cô chỉ là một vật hy sinh.
Thời Sênh không nhìn nữa, cô xoay đầu, ngửa mặt lên rồi gân cổ hét, “Bên trên đang cãi nhau làm ơn chú ý giùm nha, thiếu chút nữa quăng trúng ông rồi! Rơi trúng ông, có tin ông bổ nát nhà các người ra không hả?”
Có lẽ câu cuối cũng của Thời Sênh có tác dụng nên hai người bên trên dừng cãi nhau. Bọn họ ghé vào ban công nhìn xuống, thấy Thời Sênh chỉ là một cô gái trẻ, ăn mặc kỳ quái, vải vóc đẹp hơn những loại vải ở ngoài chợ rất nhiều.
Phụ nữ ư, nhìn thấy người đẹp hơn mình thì sẽ ghen ghét, đặc biệt là loại phụ nữ vừa bị kẻ thứ ba chen chân, ả lập tức nói, “Không phải là chưa rơi trúng sao? Mày ồn ào cái gì hả?”
Người đàn ông kéo ả ta, “Cô làm gì thế hả, không nhìn thấy cô ta mặc quần áo thế nào sao? Nguyên liệu may đồ như thế, vừa nhìn đã biết là người của gia đình giàu có.”
“Ha, anh thương hoa tiếc ngọc chứ gì, ra ngoài lăn lộn có mấy ngày mà nhìn quần áo của người ta liền biết người ta không thể chọc vào. Tôi thấy anh không phải nhìn quần áo của người ta mà là bên trong người ta đúng không?” Nữ nhân càng nói càng chanh chua hơn, còn bắt đầu công kích sang cả Thời Sênh.