Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Sênh nằm mơ.

Không phải về cô ấy.

Là về nguyên chủ.

Đó là một toà biệt thự độc lập, cô bé đứng ở trước lan can sắt có dây leo hoa quấn quanh, cố gắng nhìn ra bên ngoài.

Ở phía xa có nhà đang chuyển đồ ra ngoài.

Một đứa bé trai cúi thấp đầu đứng trước xe.

Cô bé nhìn cậu ta, cậu ta lại luôn không ngẩng đầu.

Sau khi người ở phía sau chuyển đồ xong, gọi cậu ta lên xe.

Cậu ta mới ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía bé gái.

Ánh mắt đó…

Hung ác như rắn độc.

Bé gái sợ hãi vội lui về phía sau, sau đó chân nam đá chân chiêu chạy vào biệt thự, giống như phía sau có mãnh thú vậy.

Cảnh tượng bỗng ngừng lại, Thời Sênh từ trên giường ngồi dậy.

[Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: Ký ức thời gian, mặc định tiếp nhận. ]

Thời Sênh bị âm thanh điện tử lạnh như băng của Hệ thống làm cho giật mình một cái. Ý thức còn hơi mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.


“Cái gì ký ức thời gian?” Đây là trò gì.

[Quá khứ của Úc Tửu và nguyên nhân tử vong của bố mẹ Thịnh Hạ. ]

Thời Sênh: “…” Cái quái gì.

Bố mẹ của Thịnh Hạ không phải chết vì tai nạn máy bay sao?

Quá khứ của Úc Tửu lại làm sao?

Hệ thống cậu đừng công bố bừa nhiệm vụ thêm bừa kịch bản, tôi cảm ơn cả nhóm nghiên cứu của cậu.

Hệ thống không hé răng, dù sao Ký chủ trâu bò như thế, tự mình nghĩ cũng có thể thông suốt mà.

Nó yên tĩnh làm Hệ thống là được.



Thời Sênh từ trên giường đi xuống, mới phát hiện phòng không đúng lắm, sao lại gọn gàng như vậy?

Thân thể này có thói quen mộng du thu dọn phòng sao?

Hiển nhiên là không.

Tên thiểu năng Úc Tửu đó đã vào đây.

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh mở cửa ra ngoài, bên ngoài cũng rất gọn gàng, nhưng rất yên tĩnh, không có ai.

Kiếm của cô đặt ngay trên bàn phòng khách, Thời Sênh đi tới cầm lên, vừa nãy khi đánh xong Úc Tửu bỏ đi quên mất nó.

Úc Tửu thật sự không ở nhà.

Phòng của anh ấy đang mở, hành lý đều còn đặt ở cửa.

Thời Sênh bĩu bĩu môi, mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Cố Ngôn có mời người giúp việc theo giờ, ba ngày một lần, thu dọn phòng và mua đồ ăn.

Thời Sênh nhìn tủ lạnh, lại bị cô ăn gần hết rồi.

Thời Sênh thở dài, đành ra ngoài tìm đồ ăn vậy.

Giũ giũ bộ quần áo nhăn nhúm trên người, Thời Sênh cũng không để tâm, cứ thế ra ngoài.

Đợi cô ăn xong, lại cầm điện thoại đến chợ đồ cổ dạo một vòng, trở về đã sắp 9h tối.

Vừa xuống thang máy liền nhìn thấy Úc Tửu dựa vào cửa, bên chân đặt không ít đồ.

“Em Tiểu Hạ, anh còn tưởng em ở nhà mà không mở cửa cho anh cơ.” Úc Tửu ngẩng đầu, như cười như không nhìn chằm chằm cô ấy.

“Em ở nhà cũng sẽ không mở cửa cho anh.” Thời Sênh gật đầu.

Úc Tửu: “…”

Thời Sênh móc chìa khoá ra mở cửa, sau đó lượn thẳng về phòng, không nhìn Úc Tửu lấy một cái.

“Em Tiểu Hạ em ăn cơm chưa?” Úc Tửu hỏi một tiếng khi cô ấy sắp vào phòng.

Thời Sênh quay đầu nhìn anh, giống như nghĩ ra cái gì, khí thế hừng hực đi về phía anh.

Đạp lên cái ghế bên cạnh, đứng lên, lại từ trên cao nhìn trừng trừng xuống anh, “Ai cho phép anh vào phòng em?”

Úc Tửu: “……”

Chiều cao không đủ, còn lôi ghế tới? Tiểu thanh mai trò này của em diễn sâu quá!

“Chú Cố cho phép.” Úc Tửu hơi hơi ngẩng đầu, anh ấy có vài sợi tóc dài xoã ra, lộ ra chiếc trán bóng loáng.

Thời Sênh đang nghĩ, nếu tóc của anh ấy hơi xoăn, lại nhuộm thành màu hạt dẻ, chắc chắn sẽ cực kỳ đáng yêu.

Nhưng người này…

Thời Sênh nghĩ tới đứa bé trai trong mơ đó, bất giác trùng lên Úc Tửu.

Anh ấy không vô hại như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên giây tiếp theo…

“Em Tiểu Hạ, nếu anh nói cho chú Cố, em nửa đêm canh ba đi theo dõi người khác, liệu chú Cố có…”

“Biết hiện giờ tôi đang muốn làm gì không?” Thời Sênh ngắt lời Úc Tửu.

Úc Tửu hơi hơi nghiêng đầu, ý cười trên khoé miệng càng tươi hơn, “Làm… anh!”

Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, người này còn lưu manh hơn ông.

“Tôi lo anh không sạch sẽ.” Thời Sênh nhìn nhìn thân dưới của Úc Tửu, “Ở nước ngoài bao năm nay, chắc anh Úc Tửu từng làm không ít lần rồi chứ?”

Con mắt Úc Tửu nheo lại, đưa tay nắm chặt lấy eo của Thời Sênh, cứ thế ôm cô xuống, đè lên bàn ăn bên cạnh, “Em Tiểu Hạ có muốn thử xem không?”

“Cưỡng hiếp vị thành niên, anh nói anh sẽ bị phán mấy năm.” Thời Sênh rất bình tĩnh.

Úc Tửu cười khẽ, “Tiểu Hạ nghĩ nhiều rồi, bố anh, anh và chú Cố đều hy vọng chúng ta ở bên nhau. Dù anh làm gì em, họ cùng lắm là để chúng ta kết hôn trước thôi.”

Thời Sênh: “…”

“Em Tiểu Hạ hay là cân nhắc một chút, ở bên anh đi?” Úc Tửu tiến gần Thời Sênh, cười mờ ám, “Yên tâm, lần đầu của anh vẫn còn, anh rất sạch sẽ.”

Thời Sênh nhấc chân đạp vào thân dưới của Úc Tửu.

Nói thật.

Dù anh ta có là Phượng Từ, cô cũng phải đánh anh ta.

Anh ta đáng ăn đòn.

Úc Tửu thả Thời Sênh ra, cơ thể khéo léo né vô ảnh cước của cô, ôm trán cười, “Em Tiểu Hạ, em bạo lực như vậy không tốt, sau này chúng ta giao lưu sâu hơn…”

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh móc Thiết Kiếm ra chém về phía Úc Tửu.

Úc Tửu hình như luyện tập qua, mỗi lần đều có thể né được Thiết Kiếm của Thời Sênh.

Kết quả cuối cùng Úc Tửu vẫn bị đánh, tiện thể hủy một nửa đồ dùng ở phòng khách.

Tiểu thanh mai quá bạo lực.

“Em Tiểu Hạ.” Úc Tửu kéo cơ thể hơi đau, chống vào cửa phòng Thời Sênh.

“Còn muốn xoa bóp toàn thân?” Thời Sênh nháy mắt, “Đặt lịch ngày mai.”

Úc Tửu: “…” Anh từ chối.

Anh ấy móc ra một chiếc hộp từ trong túi quần, chiếc hộp vuông vắn, có chút giống gỗ đàn hương.

“Tặng em.” Úc Tửu đưa chiếc hộp qua, “Quà gặp mặt, đương nhiên em Tiểu Hạ cũng có thể coi là tín vật đính ước.”

Ngón tay Thời Sênh co lại kêu rắc rắc.

Úc Tửu cũng không để tâm, cầm tay cô lên rồi đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay cô, sau đó ôm lưng về phòng mình.

Thời Sênh đóng cửa phòng, nghịch chiếc hộp trong tay.

Lát lâu sau mới mở, một luồng linh khí đậm đặc xông thẳng vào mặt.

Một miếng ngọc bội lẳng lặng nằm trong đáy hộp.

Linh Ngọc…

Thời Sênh hơi hơi ngạc nhiên, thứ này rất hiếm có.

Đương nhiên, ở không gian tu chân thì rất nhiều.

Đây chính là thứ anh ấy tốn ba trăm vạn mua về?

Lúc đó sao cô lại không biết có thứ này.

Thời Sênh hồi tưởng một lượt.

Cuối cùng cũng nhớ ra, có vài vật phẩm là đấu giá mù. Người đấu giá chỉ cho xem ảnh, sẽ không cho họ xem vật thật, lúc đó cô vừa hay đang ngẩn người nhìn Thẩm Giai Âm, không chú ý.

Có lẽ anh ta đấu giá lúc đó.

Nhưng anh ta còn muốn để mình thanh toán…

Loại người này dù có tặng cô đồ quý, cô vẫn cảm thấy muốn đánh anh ta.

Mấy ngày liền Thời Sênh đều đi sớm về khuya, Úc Tửu không phải bị Thời Sênh nhốt ở nhà, thì là bị cô đánh cho không dậy được.

Nhưng Úc Tửu lại càng ngày càng có hứng thú với Thời Sênh.

Thời Sênh nghi ngờ, nếu không phải thân thể này của cô tuổi tác quá nhỏ, Úc Tửu rất có thể sẽ ngủ luôn với cô rồi.

Lần đầu tiên gặp phải BOSS phản diện nhiệt tình thế này, có chút không chịu nổi.


Vì trốn anh ấy, Thời Sênh đã chạy tới công ty Cố Ngôn.


Nhưng mỗi lần đều sẽ bị Cố Ngôn bán cho Úc Tửu.


Thời Sênh sụp đổ, phiếu cơm dài hạn không yêu cô nữa rồi.


Nghỉ hè qua đi trong sự hỗn loạn, Thời Sênh không gặp lại Thẩm Giai Âm nữa, cũng không biết nhân lúc nghỉ hè, Thẩm Giai Âm lại kiếm được bao nhiêu tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK