“Không thêu được.” Thời Sênh nói thật.
“Vậy ngươi cảm thấy ta giữ ngươi ở lại bên cạnh có tác dụng gì?” Nam nhân dường như đang cười, nhưng trên mặt hắn không hề có bất kỳ biểu cảm nào chứng minh hắn đang cười.
Thời Sênh nghiêm chỉnh nói: “Giết người phóng hỏa?”
Huyền Trần: “...”
Yên Thu như bị chọc cười, khóe miệng hơi mím lại cong lên, vẻ lười biếng trên khuôn mặt càng rõ rệt hơn, giống như một chú mèo cưng lớn.
Gió mát bốn phía xung quanh chầm chậm chuyển động, xuyên qua mái tóc hắn, trong không khí dường như cũng đã nhuốm đầy sự biếng nhác đó.
Yên Thu đặt chiếc khăn tay trắng xuống, không hề có vẻ tức giận, “Chuẩn bị đi, lát nữa đi cùng ta ra ngoài.”
Huyền Trần: “...” Điện hạ định làm gì chứ?
Yên Thu cầm lấy thiết kiếm trên mặt bàn, trả lại cho Thời Sênh, “Kiếm tốt lắm, đáng tiếc là quá gây chú ý.”
Thời Sênh nhận lấy kiếm, vạch ra một đường trong không khí, “Gây chú ý mới là ưu điểm của nó.”
Nó vốn nên chói mắt như vậy.
Không phải chìm trong trần ai, không phải thu lại vẻ sắc bén của mình.
Yên Thu không biết nghĩ đến điều gì, hơi nhướng mày, khóe môi cong lên như có như không, áo bào màu vàng kim dường như đang phát sáng, cảnh tượng xung quanh dường như cũng đang sáng lấp lánh theo.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn.
Yên Thu đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, trong đôi con ngươi đen láy, Thời Sênh không nhìn thấy bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo giảo hoạt như loài hồ ly.
Chẹp...
Sao lại khó chơi như vậy chứ.
...
Cảnh tượng Thất hoàng tử Yên Thu xuất hành có thể nói là vô cùng “mượn thế hiếp người”, chỉ cần nhìn thấy vẻ hào nhoáng phô trương đó, người ta không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Tất cả mọi người trên phố đều tự động nhường đường cho hắn.
Khuỷu tay Yên Thu đặt trên cửa sổ xe, chống cằm, nhìn con phố vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên tịch mịch đó.
Mùi hương thơm của đồ ăn vặt ở bên đường theo gió truyền tới. Hắn bỗng nhiên đặt tay xuống vẫy vẫy. Huyền Trần lập tức tiến lên. Yên Thu nhíu mày một cái, “Gọi cô ta đến đây.”
Huyền Trần: “...” Bỗng nhiên có cảm giác bị ghét bỏ là sao nhể?
Huyền Trần cho người gọi Thời Sênh đang đi phía sau đến, Thời Sênh đi đến bên cửa sổ xe, “Làm gì thế?”
“Có nhìn thấy cửa tiệm đó không?” Ngón tay thon dài của Yên Thu chỉ vào một cửa tiệm cách đó không xa, bên ngoài cửa tiệm có người xếp hàng, vô cùng náo nhiệt.
“Làm sao? Ngươi muốn cướp à?” Thời Sênh liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Yên Thu: “...”
Hắn lấy tay ấn miệng, “Vào bên trong mua bánh nhân hạt sen.”
“Đại nam nhân như ngươi, ăn bánh ngọt cái gì chứ?”
Ánh mắt Yên Thu bỗng nhiên lạnh đi, ý tứ đó giống như là nếu ngươi không đi thì hôm nay đừng đi theo ta, sau này cũng đừng đi theo ta nữa.
Thời Sênh: “...”
Mẹ kiếp, cậy sủng nên kiêu thành tính luôn rồi à!
“Đưa tiền đây.” Thời Sênh giơ tay ra, “Ta nghèo lắm.”
Yên Thu nhíu mày, “Ngay cả chút tiền này mà ngươi cũng không nỡ.”
“Ta rất nghèo!” Thời Sênh lặp lại, đây là thời cổ đại, không phải thời hiện đại. Thời cổ đại đâu có dễ kiếm tiền như vậy, trừ khi cô lên núi làm thổ phỉ.
Yên Thu kéo rèm cửa xuống phạch một cái.
Thời Sênh: “...”
Mẹ kiếp, bệnh quái gì vậy?
Thời Sênh giơ tay ra gõ cửa xe, “Ngươi còn muốn ăn không?”
“Hôm nay nếu ngươi không mua được thì đừng về phủ nữa.” Xe ngựa đột nhiên tăng tốc, lao nhanh về phía trước, người trên phố lần lượt tránh ra.
Thời Sênh ngẩn người đứng ở chỗ cũ, một lát sau mới nghiêng đầu nhìn Huyền Trần còn chưa đuổi theo kịp, “Điện hạ nhà các ngươi có phải bị bệnh không?”
Huyền Trần liếc nhìn cô một cái, nói lời dối lòng, “Điện hạ rất khỏe.”
Tuy hắn vẫn luôn cảm thấy điện hạ có bệnh, nhưng không thể nói ra được. Hắn là người của điện hạ, cho dù điện hạ có bệnh thấm sâu vào trong xương cốt, hắn cũng không thể nói điện hạ có bệnh được.
Thời Sênh chen vào cửa hàng đông đúc đó, kết quả đến mấy người trước cô thì bánh đã bán hết, cửa hàng thông báo họ ngày mai lại đến, dường như mọi người cũng đã quen nên tự giác rời đi.
Cuối cùng Thời Sênh phải ra giá cao để mua lại một phần bánh từ một người khác. Cô vốn đã không có nhiều tiền, lại cộng thêm còn phải đến y quán thay thuốc, phải tiết kiệm tiền, bây giờ còn có một tên thiểu năng cứ muốn tiêu tiền của cô, ép cô lên núi làm thổ phỉ.
Thời Sênh cầm thứ gọi là bánh nhân hạt sen đó, đuổi theo đội ngũ hộ tống Yên Thu.
Còn chưa kịp lại gần đã cảm thấy trong không khí có thành phần không an phận, đó là một ngã tư, ở vị trí cách một chút trước chỗ xe ngựa của Yên Thu dừng lại, đám người Huyền Trần đang vây bốn xung quanh, làm thành tư thế bảo vệ cỗ xe ngựa.
Ở phía đối diện xe ngựa, là đám người Yên Loan.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Yên Loan đang bị bao vây tấn công.
Còn Yên Thu nhoài người trên cửa sổ, dáng vẻ hứng thú.
Thời Sênh cắn răng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, nhét bánh nhân hạt sen vào trong tay hắn, “Ngươi tính đến lúc cô ta bị tấn công nên đến để xem kịch đúng không?”
Yên Thu không trả lời Thời Sênh, mở gói giấy ra, mùi thơm ngọt lập tức bay ra, hắn bẻ một miếng cho vào trong miệng. Bánh rất mềm, vừa vào trong miệng đã tan ngay.
Trên bờ môi mỏng của hắn còn dính chút vụn bánh, đầu lưỡi khẽ lướt qua, vụn bánh đã bị cuộn vào trong, “Ta tìm người làm, không cần tính.”
Thời Sênh: “...”
Lợi hại nha nàng dâu của ta.
Thời Sênh nhìn về phía Yên Loan bên kia.
Hôn sự của Cửu hoàng tử và công chúa Ngưng Hoan đang được gấp rút tiến hành, nhưng đúng vào thời điểm then chốt này kẻ muốn ám sát họ lại kéo đến hết lớp này đến lớp khác.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Cửu hoàng tử đã gặp phải thích khách không dưới năm lần.
Đa số thích khách đều là do hai nước Tấn - Sở phái tới. Bắt đầu từ khi công chúa Ngưng Hoan rời khỏi nước Hạ liền liên tục xảy ra. Họ không muốn hai nước Yên - Hạ liên hôn.
Hơn nữa công chúa Ngưng Hoan dung mạo khuynh thành, chư quân các nước cũng có chút tiếc thương mỹ nhân, cho nên đương nhiên người bị xui xẻo là Yên Loan.
Lúc này cho dù Yên Thu có tìm người ám sát cô ta thì cô ta cũng không biết được là do ai phái tới.
Hơn nữa Yên Thu dường như không định giết cô ta...
Đám thích khách đó chỉ xoay vòng vòng quanh cô ta, ngăn cách cô ta với những người khác. Rất nhanh sau đó bên cạnh Yên Loan chỉ còn lại thích khách. Cô ta không động thủ mà trốn tránh có vẻ nhếch nhác.
Thời Sênh quan sát một lát, nhận ra được mục đích của những người này. Họ muốn làm bại lộ thân phận nữ nhi của Yên Loan trước mặt đông người.
Việc này có tác dụng hơn nhiều so với những lời đồn đại.
Ánh mắt Thời Sênh chuyển sang nam nhân đang ăn bánh nhân hạt sen ở bên cạnh.
Yên Thu như có cảm ứng, hắn đặt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, giọng nói dường như nhiễm hương thơm ngọt của chiếc bánh, “Biết kết cục của kẻ phản bội ta thảm thế nào không?”
Hắn nói xong mới nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, đôi mắt như chiếc giếng sâu hun hút, không chút gợn sóng, nhưng cũng âm u lạnh lẽo.
Thời Sênh hạ khóe miệng, giơ tay ra phẩy nhẹ một cái trên khóe môi hắn, “Ta chưa nói là sẽ không phản bội ngươi sao?”
Tay của cô lướt qua bờ môi hắn, mang theo cảm giác mát lạnh. Sắc mặt Yên Thu bỗng nhiên thay đổi, ném chiếc hộp giấy về phía Thời Sênh, giận dữ quát, “Ai cho ngươi chạm vào ta.”
“Ngươi cũng đâu có tránh.” Thời Sênh vô tội, vừa rồi động tác của cô chậm như vậy, hắn hoàn toàn có cơ hội tránh được.
Yên Thu âm trầm trừng mắt lườm cô một cái, “Về phủ chép kinh Phật cho ta, chép đến khi nào ta hài lòng thì thôi.”
Rèm cửa nặng nề buông xuống, che đi nam nhân ở bên trong.
Thời Sênh: “...”
Có một nàng dâu thích làm bộ còn kiêu ngạo như vậy thì phải theo đuổi thế nào đây?