Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc lễ vinh danh còn có tiệc rượu, đây là thời gian mọi người trao đổi, chúc tụng nhau.

Thời Sênh đứng cạnh Tần Ca, hai người cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, không khí rất thoải mái.

Một vài người quen biết đi tới chúc rượu, còn người không quen biết thì không dám tiến lên.

Giới kinh doanh đều biết Tần tổng này không dễ tiếp cận, dường như chỉ cần anh nói một câu không đúng, người ta sẽ lập tức kéo anh vào sổ đen vĩnh viễn luôn.

Đối với yêu cầu hợp tác lại càng hà khắc.

Ở đây có những người từng hợp tác cùng Tần Ca, một cái hợp đồng mà bọn họ phải sửa tới sửa lui không dưới hai mươi lần.

“Người của nhà họ Tần tới đây.” Có người đứng cách đó không xa lên tiếng nhắc nhở những người đang đứng cạnh Tần Ca, đám người đó đều vội vàng lui về sau.

Tần Ca có bất hòa với Tần gia, trong giới kinh doanh không còn là bí mật gì cả, lúc này người của Tần gia tới đây không phải là để thị uy sao?

Bọn họ lập tức nhường ra một chỗ trống.

“Tần Ca.”

Một người đàn ông trung niên đi tới, đại khái là do gen của Tần gia rất tốt nên có thể thấy đây cũng là một ông chú rất đẹp trai.


Tần Ca lạnh lùng nhìn người tới, không chào hỏi hay có thái độ gì cả.

Thời Sênh đánh giá ông ta vài lần, Tần Lĩnh, đây là anh trai cùng cha khác mẹ của cha Tần Ca, là một đứa con rơi.

“Chơi bời bên ngoài đủ rồi thì về nhà đi, cháu vẫn là Đại thiếu gia của nhà họ Tần như cũ, sau này Tần gia cũng giao lại cho cháu.” Tần Lĩnh dùng ánh mắt trưởng bối quan tâm vãn bối nhìn Tần Ca.

Tần Lĩnh không có con trai, chỉ có một đứa con gái là Tần Hân, gia nghiệp nhà họ Tần lớn như thế, ngoại trừ Tần Ca là đàn ông thì không còn ai có thể thừa kế nữa.

“Từ năm năm trước, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tần các người rồi.” Thanh âm của Tần Ca hơi lạnh, từ chối không hề cho người khác cơ hội thương lượng gì thêm.

Tần Lĩnh cố gắng đả động tới tình thân: “Chuyện năm đó là Hân Nhi sai. Giờ nó cũng ra nước ngoài rồi, cháu vẫn còn so đo với nó sao? Cháu là anh trai, dù Hân Nhi có sai thì cháu cũng không thể rộng lượng tha thứ cho nó sao? Tần gia chúng ta tới đời này cũng chỉ còn một mình cháu, Tần Ca, cháu có thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ba mình không có ai kế thừa được sao?”

“Ba tôi chưa từng yêu cầu tôi thừa kế Tần gia.” Thái độ của Tần Ca càng lạnh hơn. “Tần tiên sinh, nếu đã giao lại Tần gia cho ngài, mong ngài hãy giữ cho chặt. Không cần mơ ước cơm trong bát của người khác, miễn cho mất nhiều hơn được.”

Tần Lĩnh có lòng tốt để hắn quay về như thế sao?

Lão ta cũng chỉ là nhìn trúng công ty hiện tại của hắn mà thôi.

Trong đáy mắt Tần Lĩnh hiện lên vẻ phẫn hận khi bị bóc trần, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

“Tần Ca, cháu nên lo nghĩ một chút, đừng tưởng rằng hiện tại cánh đã đủ cứng thì có thể bay lên tận trời. Người có thể bay cao hơn cháu nhiều không đếm xuể.” Giọng điệu của Tần Lĩnh không còn tốt như ban nãy nữa, “Còn nữa, đừng có cưới về mấy đứa chẳng ra đâu vào đâu, chú ý thân phận của mình.”

“Tần tiên sinh.” Chiến hỏa đã lan tới mình, Thời Sênh liền tặng Tần Lĩnh một nụ cười lạnh lẽo, “Ông còn dám tới trước mặt tôi đá đểu à. Tôi rất bội phục ông đấy, không muốn Tần gia nữa đúng không?”

Sắc mặt Tần Lĩnh lập tức thay đổi.

Chuyện cũ vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, cô gái này đã trợn mắt ngoạm của hắn ba trăm ngàn, dù biết là cô làm nhưng bọn họ lại không tìm ra chút chứng cớ nào.

“Kiều Sơ, đừng tưởng rằng có chút mánh khóe mà muốn làm gì thì làm.” Tần Lĩnh cố tình làm vẻ mặt bình tĩnh buông lời cảnh cáo, “Tần Lĩnh tôi cũng không phải người dễ dọa.”

“Ngượng ngùng, tôi thích dọa đấy.” Nghĩ kiếm Mary Sue của bà đây là đồ chơi à?

Chém ông một cái thì cứ xác định là nằm giường cả đời đi.

Ánh mắt độc ác của Tần Lĩnh trừng Thời Sênh một cái rồi mới rời đi.

“Lão muốn ra tay.” Thời Sênh nhỏ giọng nói một câu.

Bản cô nương không sợ nhất chính là bị gây sự.



Tần gia định làm gì, Thời Sênh không biết, Tết Âm lịch cũng tới rồi.

Thời Sênh và Tần Ca cùng đi siêu thị mua đồ nấu ăn, chuẩn bị ăn lẩu ở nhà.

Đương nhiên loại chuyện chọn nguyên liệu nấu ăn Tần Ca làm chủ.

Thời Sênh chỉ phụ trách trả tiền! Trả tiền! Trả tiền!

Ông Kiều được Thời Sênh mời tới nhà, ba người cùng ăn lẩu, thỉnh thoảng ông Kiều sẽ hỏi Tần Ca vài câu, không khí cực kỳ đầm ấm.

“Ring ring.”

Thời Sênh dừng đũa gắp thịt, hơi nhìn về phía Tần Ca.

Tần Ca làm vẻ mặt vô tội, làm sao hắn biết được là ai tới chứ.

Tần Ca lĩnh mệnh đi mở cửa, người đứng ngoài cửa thực sự làm hắn ngoài ý muốn.

Kiều Thiển Thiển.

“Tần tổng,” Kiều Thiển Thiển cười nhẹ, “Tôi tới tìm ba tôi.”

Tần Ca nhướng mày, chắn ở cửa, không có ý cho cô ta vào.

Ông Kiều nghe thấy giọng nói này, buông đũa ra ngoài, “Tiểu Tần, con về ăn đi, ba và Thiển Thiển ra ngoài nói chuyện.”

Kiều Thiển Thiển đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

Tần Ca và Thời Sênh đều không thích cho Kiều Thiển Thiển vào nhà, vậy nên hai người không phải đối đề nghị của ông Kiều.

Ông Kiều đi ra ngoài khoảng nửa giờ, lúc trở về vẻ mặt vẫn bình thường.

“Ba, có chuyện gì thế?” Kiều Thiển Thiển tới tìm ông Kiều, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

“Không có việc gì, chị gái con tới hỏi thăm sức khỏe thôi.” Giọng nói của ông Kiều rất tự nhiên, như thể không có chuyện gì.

Thời Sênh chỉ nhìn ông vài lần với ánh mắt nghi ngờ, cũng không truy vấn.

Ông Kiều ở lại tới nửa đêm mới chào Thời Sênh và Tần Ca rồi rời đi.

Tần Ca đối xử với con gái ông rất tốt, ông rất yên tâm.

Một người đàn ông tình nguyện xuống bếp nấu nướng vì người phụ nữ của mình, còn có thể ra ngoài kiếm tiền, đến ông cũng không làm được.

Tần Ca thu thập đồ đạc lại cho gọn gàng, có một cô vợ thích bày bừa thực sự là bức tử chứng ưa sạch sẽ của hắn.

“Tần Ca.” Thời Sênh đứng dựa vào cửa phòng, ngoắc ngoắc tay với hắn, “Anh lại đây.”

Tần Ca buông hết đồ trong tay ra, hớn ha hớn hở chạy tới.

“Quà cho anh.” Thời Sênh đưa đồ trong tay ra, là một cái hộp được đóng gói rất tinh xảo, đưa tới trước mặt Tần Ca.

Tần Ca vui vẻ mở ra.

Mười giây sau…

“Sao lại cho anh thẻ nữa?” Bọc rõ là đẹp, kết quả trong lại là thẻ ngân hàng.

Thời Sênh nháy mắt: “Tục phí đó!”

Tần Ca: “…” Hắn không phải vật phẩm, lại còn tục phí cái gì nữa.

Tần Ca buồn bực thu lại thẻ ngân hàng, có tới mấy cái liền.

Hắn nhìn về phía Thời Sênh ngồi ở trên giường, mắt hơi nheo lại, sau đó bắt đầu tháo thắt lưng, “Phu nhân đã đưa tục phí, vậy đêm nay anh nhất định phải hầu hạ phu nhân cho tốt.”

“Đến đi, xem ai gục trước ai.” Thời Sênh vỗ vỗ giường, còn xắn tay áo rất chuyên nghiệp nữa.

Đáy lòng Tần Ca cực kỳ bất đắc dĩ, vợ nhà người ta ai cũng thẹn thùng, sao cô dâu của hắn lại trâu bò như thế chứ?

Tần Ca cố gắng tưởng tượng ra bộ dáng thẹn thùng của Thời Sênh.

Nhất thời giật mình một cái, chớp chớp mắt.

Vợ cứ thế này thì thích hơn.


Tần Ca xông lên, chuẩn xác nhảy tới chỗ Thời Sênh.


Thực ra, ở trên giường, Tần Ca rất dịu dàng, hắn luôn cố gắng phối hợp với tiết tấu của Thời Sênh, mặc dù bản thân có không thoải mái thì cũng sẽ không để cho cô khó chịu.


Làm gì có ai không thích được đối xử dịu dàng như thế chứ.


Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, vô số ánh sáng loang lổ tiến vào phòng, sáng bừng một mảnh kiều diễm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK