Có lẽ Dư Quý thấy cô rất không thích nên bảo Thượng Thư đưa cô tới phòng nghỉ chơi game.
Thời Sênh vẫy tay với hắn, ý bảo hắn khom lưng xuống.
Dư Quý ngồi xổm xuống, “Đừng chạy lung tung nhé, chút nữa tôi sẽ tới đón em.”
Thời Sênh ghé lại hôn lên má hắn một cái. Bên cạnh có người hô khẽ. Dư Quý xoa tóc cô dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác, ánh mắt dịu dàng: “Đi đi.”
Thượng Thư dẫn Thời Sênh tới một phòng nghỉ. Ông ta cũng không dám rời đi nên cứ đứng đó trông Thời Sênh chơi game.
Hiện tại còn cách 8 giờ nửa tiếng nữa, nhưng Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý đều đã online, Nhất Tiếu Khuynh Thành lại không online.
Những người đi phó bản đều lần lượt xuất hiện nhưng Nhất Tiếu Khuynh Thành vẫn chẳng thấy đâu. Đến tận hơn 8 giờ, vẫn không thấy cô ta xuất hiện.
Thời Sênh liền vào đấu trường, người mà tới thì cứ gọi cô một tiếng.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý: Ông Nội Bây, sao ngày nào cô cũng đi đấu trường thế?
[Đội] Ông Nội Bây: Giết người sướng mà.
Chủ yếu là có kinh nghiệm.
Đấu trường, ngoại trừ khen thưởng giết người ra thì chẳng có giá trị kinh nghiệm nào, nhưng acc của cô thì lại được.
Dù là giết ở đâu thì cô cũng sẽ có được điểm kinh nghiệm.
[Đội] Cành Hoa Cố Ý:...
Trong đội cũng có người muốn vào đấu trường với Thời Sênh, cứ chờ thế thì biết chờ tới lúc nào. Chẳng biết bao giờ Nhất Tiếu Khuynh Thành mới online, còn không bằng kiếm chuyện mà làm.
Cuối cùng lại thành một đám người theo Thời Sênh vào đấu trường.
Một đám người từ đầu tới cuối đều đừng nhìn Thời Sênh hành hạ đối phương, cảnh tượng đó quá ư hung tàn.
Sau đó, Gió Tuyết Không Về phân tích rằng, tuy rằng Thời Sênh có bị tình nghi dùng plug in nhưng lực chiến của cô hiện tại không khác những người đã full cấp lắm. Vì thế, cô hành hạ đối phương hoàn toàn dựa vào khả năng thao tác của mình.
Đương nhiên, kết quả là sau đó Thời Sênh lại bị người ta hỏi thăm tổ tông mười tám đời trên kênh Thế giới.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Kỹ thuật thua người ta mà còn đi trách người ta à?
[Thế giới] Nhóm Vây Xem: Ôi chao, Ông Nội Bây lại lên TV rồi, lại sao thế?
[Thế giới] Chợt Lóe: Ông Nội Bây ở đâu thế? Cầu tọa độ!
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: Chẳng phải là cô dùng plug in sao? Còn ngang ngược cái chó gì chứ? Có giỏi thì đừng có dùng plug in thử xem.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Ông không hack thì nhà ngươi cũng chẳng thắng được.
[Thế giới] Giang Sơn Như Họa: GM, các người nhìn đi, chính cô ta thừa nhận hack kìa, sao các người lại không khóa acc cô ta?
[Thế giới] Ông Nội Bây: Không thấy trên diễn đàn nói sao, ông đây có người chống lưng, bọn họ dám khóa acc sao?
[Thế giới] Gió Tuyết Không Về:...
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn:...
[Thế giới] GM38:...
Bọn họ muốn khóa mà không được đấy ạ!
Công ty game đã triển khai hàng loạt điều tra nhằm vào cô, nhưng chẳng tra ra Một Sợi Lông nào, không có IP, không có tin tức thân phận, trò chơi không liên hệ được, hack chặn GM của sever, không nói chuyện với người xa lạ. Đến cuối cùng, xem tin tức tài khoản của cô bọn họ cũng không xem được, đây rõ ràng là hacker cmnr!
Đóng sever ư?
Đóng sever cũng chưa chắc có thể đào được cô ra ngoài.
Vì thế, người của công ty quyết định giám thị trước.
Sau đó, bọn họ phát hiện, vị tiểu tổ tông này ngoại trừ đi phó bản cũng chỉ vào đấu trường, thỉnh thoảng lên kênh Thế giới trêu tức người ta, hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ cái gì khác.
Thế nên, thật sự là vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây để chơi game thôi sao?
Vào chơi game lại bất hạnh khi vớ trúng phải tài khoản đặc biệt, thế là mới buộc phải hack ư?
Không không, nhất định có âm mưu gì đó.
Vì thế, một đám GM bắt đầu theo dõi cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, vị tiểu tổ tông này chỉ vào đây chơi game mà thôi!
Chơi đến mức toàn sever đều biết cô hack, có quan hệ mờ ám với ông chủ công ty game.
Có cho công ty game bọn họ sống hay không chứ!
Chẳng liên quan một xu nào tới ông chủ của họ cả.
“Rầm!”
Thời Sênh đang chìm đắm trong game bị âm thanh kia dọa cho nhảy dựng, một đứa trẻ từ bên ngoài xông vào, dáng vẻ hốt hoảng: “Chú ơi, cứu cháu với.”
Thời Sênh bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái giống cô như đúc.
“...” Diêu Họa?
Sao cô ta lại ở đây?
Lần trước ở công ty, có người nhận nhầm cô thành Diêu Họa, sao giờ lại gặp nữa...
Dư Diệu thân là nam chính lại mãi không thấy xuất hiện trong game. Nữ chính thì biến thành kẻ chập mạch... Thế nên cốt truyện này?
Thời Sênh nghĩ đến thế giới trước, người thường không có năng lực sửa cốt truyện, trừ phi là Cesar hoặc Linh, hoặc là hai kẻ này muốn bắt tay nhau để giết cô?
[...] Ký chủ, xin cô đừng suy luận đầy âm mưu như thế, chủ nhân tôi vô tội.
Không phải ông đây suy luận âm mưu, mà là do các ngươi làm ông đây không thể không nghĩ như thế.
[...]
“Cô...” Thượng Thư biết ở chỗ Dư Diệu có một người tên Diêu Họa giống cô chủ nhà mình như đúc. Hai người vốn là chị em song sinh. Nhưng ông ta không ngờ lại gặp được Diêu Họa ở đây. Thượng Thư quay đầu nhìn Thời Sênh: “Cô chủ, chuyện này?”
“Chị!” Diêu Họa nhìn theo tầm mắt Thời Sênh, mắt sáng lên, chạy về phía cô, nước mắt tuôn ào ào: “Chị, chị, em tưởng sẽ không thể gặp lại chị nữa. Chị mau cứu em, cứu em với.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy vệ sĩ xông vào, cũng chẳng thèm quan tâm trong phòng có ai, định xông lên tóm Diêu Họa. Nhưng Diêu Họa đã tới chỗ Thời Sênh, những ngón tay nhỏ trắng nõn giữ chặt Thời Sênh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy cầu xin: “Chị, chị hãy cứu em với.”
“Sao còn có một người nữa.” Vệ sĩ nhìn thấy Thời Sênh thì lập tức kinh ngạc.
“Các người là ai?” Thượng Thư sợ đám người này làm Thời Sênh bị thương nên vội vàng tiến lên.
Thời Sênh ôm máy tính, đi qua sofa sau lưng Thượng Thư và ngồi xuống.
“Chị, chị...”
“Hai người này đều giống nhau quá, bắt ai đây?” Bọn vệ sĩ hơi chần chừ.
“Bắt cả hai!” Một người lập tức ra lệnh.
Thượng Thư: “...”
Thời Sênh: “...”
Tai bay vạ gió!
Diêu Họa khóc lóc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Thời Sênh. Vệ sĩ bẻ tay Diêu Họa ra và bế cô ta lên, những người khác thì xúm về phía Thời Sênh và Thượng Thư.
“Cô chủ, chút nữa cô tìm cơ hội chạy, đi tìm cậu Ba, tôi ngăn bọn họ.” Thượng Thư quay đầu, khóe miệng không khỏi giật giật, “Cô chủ, đừng chơi nữa!”
Lúc nào rồi mà vẫn còn ham chơi thế!
“Chú cứ đánh đi.” Thời Sênh còn không thèm ngẩng đầu lên, “Đánh không thắng thì cháu sẽ giúp chú.”
Cô gái nhỏ ung dung ngồi trên sofa, đừng nói là sợ sệt, ngay cả ánh mắt còn không thèm cho người ta.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
“Để ý thời gian đi, lên!”
Thượng Thư có thể làm trợ lý của Dư Quý thì nhất định phải văn võ song toàn. Nhưng nhóm người kia cũng toàn là cao thủ. Thượng Thư đánh với một người thì còn được, hai người đã hơi khó khăn, bị áp chế đủ kiểu.
Những người khác đi về phía Thời Sênh. Thời Sênh liếc nhìn những người tới gần mình, những ngón tay vẫn lướt trên bàn phím.
Đến tận khi người đó đi tới trước mặt Thời Sênh, cô mới nhấc một tay lên, thiết kiếm đột nhiên đâm thẳng vào ngực kẻ đó. Cô bám vào sofa và nhảy về phía sau, máy tính được cô đặt lên cửa sổ sau lưng, xoay người một cái, lập tức nhảy về phía một tên khác.
Thân thể cô nhỏ nhắn nên cũng trơn như cá cạch. Bọn người kia căn bản chẳng có cách nào bắt được cô, ngược lại còn bị cô lấy mạng.
Bị chết mất hai người, những người còn lại đều nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt như thấy quái vật.
Thượng Thư cũng choáng váng nhưng vẫn khá hơn đám vệ sĩ kia nhiều. Dù sao ông ta cũng từng tận mắt nhìn thấy cô bé này giết người rồi.
Thời Sênh thè lưỡi liếm môi, nụ cười nhếch lên.