Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sầm Triệt cầm nội đan đi lên lầu rồi đặt nó chung một chỗ với viên nội đan lần trước. Hắn dừng lại vài giây rồi đi tới bên cửa sổ, cúi đầu nhìn ra bên ngoài.

Ngoài biệt thự, kiếm trong tay nữ sinh đã không thấy đâu nữa, thần tình của cô lạnh lùng, hơi ngửa đầu nhìn về phía hắn.

Sầm Triệt trấn định kéo rèm. Trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ như nhìn thấy bộ dáng tức hộc máu của cô, có điểm… đáng yêu.

Sáng sớm hôm sau, Sầm Triệt thức dậy trong không gian lạnh lẽo, thân thể hắn hơi cứng đờ. Sầm Triệt duỗi tay cầm lấy nội đan đặt trên đầu giường, nắm hồi lâu rồi mới buông ra.

Chờ hắn thu thập xong, lúc ra cửa đã thấy Thời Sênh chờ ở bên ngoài.

“Này, bữa sáng.”

Sầm Triệt nhìn hộp đồ ăn sáng, hắn mím môi: “Ăn rồi, cô ăn đi.”

Thời Sênh nhíu mày nhưng không nói gì, đuổi kịp bước chân của hắn, “Anh không lái xe à? 9 giờ vào học, giờ đã 8 giờ 20 phút rồi, đi bộ làm sao kịp?”

“Bắt xe.”

“Không phải anh có xe ư?”


“Lười lái.”

“Sao anh không chết vì lười đi chứ.”

“…”

Thời Sênh đưa Sầm Triệt tới trước cổng trường. Hắn rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, đến lúc Thời Sênh đang tự hỏi có nên trốn học vào cùng hắn không thì Sầm Triệt đã lại quay ra.

Hắn duỗi tay về phía Thời Sênh: “Di động.”

Thời Sênh đưa điện thoại cho hắn, hắn nhanh chóng nhập vào một dãy số, “Số điện thoại của tôi, không có việc gì thì đừng gọi, có việc cũng đừng gọi.”

“Vậy anh cho tôi số điện thoại làm gì hả?” Lật bàn!

Khóe miệng Sầm Triệt dường như hơi cong lên. Thời Sênh còn chưa nhìn rõ thì hắn đã khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm như người chết, “Ít nhất, cô đã có được số di động của tôi.”

Thời Sênh lạnh mặt, “Thế thì có lợi ích gì chứ?”

Sầm Triệt chợt cúi người, một cỗ lương khí từ trên người hắn trút xuống, cánh môi hắn như lướt qua má Thời Sênh, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô, “Tiến thêm một bước, có lẽ sẽ có được tôi.”

Thời Sênh: “…”

Bệnh thần kinh!

Vốn dĩ anh đã là của ông đây rồi.

Sầm Triệt bỏ điện thoại lại vào túi Thời Sênh, quần áo mùa hè rất mỏng, đầu ngón tay hắn chạm vào da cô qua lớp quần áo vẫn mang theo khí lạnh.

Cực kỳ lạnh.

Sầm Triệt bước qua người Thời Sênh, tiến vào trong trường. Có người nhìn về phía bên này, đại khái muốn xem xem là ai trâu bò như thế, lại có thể tới gần Sầm Triệt như vậy.



Tống Ngữ Dao muốn mời Thời Sênh ăn cơm để cảm ơn. Thời Sênh không thích đi nhưng Quý Mạn lại nhất định kéo cô tới.

Chẳng những có Tống Ngữ Dao mà còn có anh trai của cô ta. Sau khi hồ yêu chết, hắn hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ mình có một cây đàn cổ.

Sau khi hắn phát hiện đàn cổ bị chém thành hai nửa, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận.

Tống Ngữ Dao không muốn nói dối hắn nên đã nói hết chân tướng mọi chuyện cho hắn nghe, thế nên mới có bữa tiệc chiêu đãi Thời Sênh ngày hôm nay.

Nhưng khi nhìn thấy người chém đàn của mình cũng là ân nhân cứu mạng, anh trai Tống Ngữ Dao vẫn có điểm không quen. Cũng may là đã nhiều năm ở vị trí cao nên hắn có thể dễ dàng thu lại cảm xúc, “Cô Kỷ, chuyện lần trước thật sự phải cảm ơn cô.”

“Tôi không định hỗ trợ, là cậu ấy xin tôi giúp.” Nếu không phải vừa lúc Sầm Triệt cũng ở gần thì còn lâu cô mới giúp.

“Tiểu Đồng tốt nhất.” Quý Mạn lập tức vuốt mông ngựa.

Anh trai Tống Ngữ Dao cười với Quý Mạn, “Cảm ơn Tiểu Mạn nữa, lần này Ngữ Dao đã bị dọa không nhẹ, cũng may có em, nếu không không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa. Anh cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, lúc đó chỉ cảm thấy cây đàn cổ này rất có lực hấp dẫn… Haizz, không nói mấy cái này nữa. Bọn em muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Hôm nay anh mời, cứ ăn thoải mái.”

Anh trai Tống Ngữ Dao hơn bọn họ năm, sáu tuổi nên cũng nghĩ nhiều hơn em gái và Quý Mạn nhiều.

Hắn đẩy một cái hộp ra trước mặt Thời Sênh, “Cô Kỷ, đây chỉ là một món quà nhỏ, mong cô đừng ghét bỏ.”

Hộp có chứa linh khí nồng đậm, khẳng định thứ bên trong không phải vật phàm.

Hộp vừa mở ra, Thời Sênh liền phát hiện có hai luồng ánh mắt nhìn về phía này, một luồng rất quen thuộc, ánh nhìn chăm chú và lạnh băng là của Sầm Triệt, luồng còn một luồng khác có vài phần sắc bén và nhìn lén.

Thời Sênh quay đầu, tìm Sầm Triệt đầu tiên. Hắn đang ngồi dựa vào ghế, nhìn cô chằm chằm. Nếu là người thường mà đột nhiên thấy một người y hệt xác chết nhìn mình như thế thì phỏng chừng linh hồn nhỏ bé cũng bị dọa tới tán loạn.

Đối diện hắn là một cô bé chừng năm, sáu tuổi, đầu buộc kiểu công chúa, đang ăn uống rất nghiêm túc.

Thời Sênh dời tầm mắt, nhìn về phía còn lại.

Tốt lắm, cũng là một người quen.

Kỷ Đồng giả và ông bà Kỷ cùng hai người đàn ông đang ngồi ăn với nhau. Ánh mắt sắc bén kia thuộc về người đàn ông lớn tuổi hơn trong hai người đàn ông đó.

Ba bên hình thành một tam giác trong nhà hàng.

Sầm Triệt chọn ở góc xa nhất như thể cố tình chọn một nơi ánh sáng tối tăm. Nếu không nhìn kỹ thì mọi người chỉ thấy một cô bé vô cùng đáng yêu, không hề để ý tới một “thi thể” ngồi ở phía đối diện.

“Anh, anh đang nhìn gì thế?” Bé gái đã ăn xong liền gọi người đối diện một câu.

Sầm Triệt thu lại ánh mắt, “Ăn no chưa?”

“No rồi.” Bé gái ngoan ngoãn gật đầu.

“Đi hỏi chị gái bên kia, hỏi có thể tặng em cái hộp trên bàn đó không?” Sầm Triệt chỉ về phía Thời Sênh.

“Vâng.”

Bé gái không hề thắc mắc nhiều, nhảy khỏi ghế, tung tăng chạy tới trước mặt Thời Sênh, chỉ vào cái hộp, “Chị, chị có thể tặng cái hộp này cho em không?”

Bé gái rất đáng yêu, gương mặt tròn xoe mũm mĩm, đôi mắt to đầy ngây thơ và vô tội.

Một cô bé đáng yêu tự nhiên chạy tới hỏi có thể cho cô bé ấy món đồ kia không, còn là một vật không bình thường, điều này làm người ta cảm thấy hơi quỷ dị.

Thời Sênh lại lập tức đưa cái hộp ra, “Cầm chắc nhé!”

“Cảm ơn chị!” Bé gái ôm hộp cười, “Anh em rất thích chị đó.”

Thời Sênh xoa đầu nhóc, “Vì sao?”

“Anh chỉ thích đồ của chị thôi.”

Thời Sênh hơi liếc nhìn Sầm Triệt rồi bóp bóp má cô bé, “Về đi.”

“Tạm biệt chị.”

Mọi người: “…” Cô thật là hào phóng quá! Cứ thế tặng đồ cho người ta? Người lạ?

Chờ đến khi Quý Mạn nhìn rõ bé gái đó đưa cái hộp cho ai thì lập tức bình tĩnh lại.

Là cái tên họa thủy Sầm Triệt kia.

Từ sau khi Tiểu Đồng nhà cô coi trọng tên họa thủy đó thì lập tức trở nên không bình thường. Đừng nói là tặng quà cho hắn, giờ mà hắn có đòi hái sao trời thì có khi Tiểu Đồng cũng đi thật đấy chứ.

Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một món quà khác, “Coi như tôi đổi với anh, quà cảm ơn thì không cần, tôi cũng không phải vì nể mặt anh mà ra tay.”


“Nói là tặng cô rồi mà, sao lại là đổi chứ, tôi là thương nhân, nhưng tôi cũng có tín niệm của riêng mình. Cô Kỷ là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu thứ nhỏ này mà tôi cũng tiếc thì sao có thể làm người về sau được.” Anh trai Tống Ngữ Nhiên lập tức đẩy đồ vật trả về.


Tuy rằng hắn đau lòng cây đàn kia nhưng người có năng lực như thế, dù là bạn của em gái mình thì hắn vẫn phải cảm tạ chu đáo.


Hơn nữa, cô gái này còn trẻ như thế mà đã có bản lĩnh như vậy, ai biết về sau còn có thể thành bộ dáng gì chứ?


Lúc có thể kéo gần quan hệ thì nhất định phải làm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK