Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc Hắc Hổ Đường bị tiêu diệt khiến cục diện trong nước trở nên tinh vi, các thế lực bắt đầu thu hẹp lại, không dám tùy tiện lộ diện.

Trong khi thẩm vấn Hắc Hổ Đường, có người khai ra tên của Thời Sênh, nhưng thứ nhất, Thời Sênh không buôn lậu thuốc phiện, thứ hai, cô không giết người phạm pháp, ngoại trừ việc cô từng là vợ của Lãnh Diệu Thiên ra thì còn lại đều trong sạch như một tờ giấy trắng.

Cảnh sát sao có thể tin được lời bọn họ nói.

Thời Sênh không giết người, lúc ra tay, về cơ bản, cô chỉ đáng ngất người ta, tuyệt đối không dính dáng gì đến nguy hiểm về tính mạng.

Giết người phạm pháp, bản cô nương biết mà.

[…] Ký chủ nói tiếng người đi!

#Nếu Ký chủ mà biết được giết người là phạm pháp thì nó sẽ gọi cô là ba.#

Xử lý xác chết quá phiền phức.

Gần đây, Thời Sênh không có thời gian quan tâm đến Hứa Thiểm Thiểm, không dễ gì giải quyết xong Hắc Hổ Đường, cô dành thời gian đi đón Hứa Thiểm Thiểm.


Trường trung học cơ sở này không có lớp tự học buổi tối, khi đó, vừa đúng lúc Hứa Thiểm Thiểm tan học. Thời Sênh đợi đến khi học sinh sắp về hết rồi mới nhìn thấy Hứa Thiểm Thiểm cắp cặp sách, cúi đầu đi ra ngoài.

Trời mùa đông rét mướt, cô bé chỉ mặc mỗi một chiếc áo len, đầu tóc rối bù, hai tay cóng đỏ ửng.

Thời Sênh ấn hai hồi còi vẫn không thấy Hứa Thiểm Thiểm ngẩng đầu lên, cô hạ cửa xe xuống.

“Hứa Thiểm Thiểm.”

Hứa Thiểm Thiểm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống, lí nhí gọi cô: “Chị.”

Thời Sênh đưa tay nâng cằm cô bé, ép cô ngẩng đầu lên, tay kia tóm lấy tay cô bé đang cố tình che mặt, “Ai đánh đây?”

Khóe mắt và trán Hứa Thiểm Thiểm đều bị thương, một bên má sưng vù lên.

“Em... em tự bị ngã.” Hứa Thiểm Thiểm né tránh không nhìn vào mắt Thời Sênh.

Thời Sênh cười lạnh lùng, “Tự ngã? Tự ngã mà lại có vết tay trên mặt thế này? Em ngã một lần nữa cho chị xem nào? Ai đánh? Lần cuối cùng.”

Đôi khi Hứa Thiểm Thiểm rất sợ Thời Sênh. Bị cô hỏi một cách lạnh lùng như vậy, Hứa Thiểm Thiểm rùng mình, đỏ mặt, mắt cũng đỏ hoe, nói ra một cái tên: “Triệu Tiểu Cương.”

Thời Sênh bỏ Hứa Thiểm Thiểm ra, cởi áo khoác khoác lên người cô bé, “Lần sau bị bắt nạt thì bảo chị ngay, không cần phải giấu giấu giếm giếm, là em của chị, nhất định phải giác ngộ như vậy, chị cho phép em tố cáo.”

Hứa Thiểm Thiểm bỗng nhiên thút thít, có lẽ là nỗi tủi thân suốt bao lâu này đến lúc trực trào ra.

Thời Sênh đưa Hứa Thiểm Thiểm đến bệnh viện làm xét nghiệm toàn diện, trừ mặt ra, trên người còn có vài chỗ bị thương.

May mà không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.

Trên đường về nhà, Thời Sênh trầm ngâm lái xe, Hứa Thiểm Thiểm mím môi ngồi bên ghế phụ, như sắp sửa rụt hết đầu vào trong.

“Triệu Tiểu Cương là gì của Triệu Toàn Thắng?” Lúc đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Thời Sênh hỏi Hứa Thiểm Thiểm

Hứa Thiểm Thiểm sụt sùi: “Con trai.”

“Bắt đầu bắt nạt em từ bao giờ? Bắt nạt em mấy lần rồi?”

“Từ Giáng Sinh, cứ nhìn thấy là bắt nạt em.” Hứa Thiểm Thiểm vốn không muốn nói những điều này, nhưng chỉ cần Thời Sênh hỏi cô bé, cô liền có mong muốn được nói hết cho Thời Sênh nghe.

Đèn đỏ bật sáng, Thời Sênh vẫn tiếp tục lái về phía trước, không hỏi thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, Thời Sênh đưa Hứa Thiểm Thiểm đi học.

Bởi vì Hứa Thiểm Thiểm từ quê lên đây, lại không hay nói chuyện, nên quan hệ với các bạn trong lớp rất bình thường, lúc đó nhìn thấy có người lái xe đưa cô bé đến trường, bọn học sinh bỗng cảm thấy kỳ lạ, có đứa mạnh dạn hỏi thẳng Hứa Thiểm Thiểm.

“Hứa Thiểm Thiểm, người đó là gì của cậu?”

“Chị tớ.” Hứa Thiểm Thiểm nói năng lúc nào cũng có vẻ rụt rè, nhẹ nhàng khẽ khọt, tiếng rất dễ nghe.

“Chị cậu xinh thật đấy.”

Hứa Thiểm Thiểm nhìn Thời Sênh lúc đó đang dắt tay mình, cười nhe răng để lộ hai chiếc răng khểnh, “Chị tớ xinh nhất.”

Một nhóm học sinh bám theo bọn họ, thì thầm bàn tán suốt con đường dẫn vào lớp.

Đến cửa lớp, Thời Sênh bỗng hỏi Hứa Thiểm Thiểm, “Triệu Tiểu Cương học lớp nào?”

“Lớp 7, năm ba.” Hứa Thiểm Thiểm còn chưa trả lời, thì bên cạnh đã có bạn khác nói, “Nó thường xuyên bắt nạt Thiểm Thiểm.”

“Vào lớp đi.” Thời Sênh đẩy Hứa Thiểm Thiểm vào trong lớp, rồi lại hỏi cậu bé vừa nói xem lớp 7 năm ba ở chỗ nào.

Bọn trẻ không nghĩ ngợi gì nhiều, chủ động dẫn Thời Sênh đến lớp 7 năm ba, còn lén lút chỉ cho Thời Sênh một thằng bé mập mạp, “Nó chính là Triệu Tiểu Cương, các bạn lớp này gọi nó là Triệu Tiểu Phì.”

Triệu Tiểu Cương béo tròn như một quả bóng, chỗ nó ngồi bằng hai chỗ con nhà người ta.

Lúc đó nó đang véo tai một bạn nam trong lớp, vài đứa học sinh nam khác vây quanh nó hô hào. Cậu học sinh bị véo tai chỉ biết nghiến răng, không dám phát ra thành tiếng.

“Triệu Tiểu Phì, có người tìm cậu.”

Cậu học sinh dẫn đường bảo bạn trong lớp gọi một tiếng, Triệu Tiểu Cương nhìn ra ngoài cửa lớp, nhìn thấy một chị gái xinh đẹp không quen biết đứng đó, thấy lạ, liền thả cậu bé kia ra, lết thân hình quả bóng từ từ đi về phía cửa.

Cậu ta nói rất hung hăng, “Tìm tôi? Chị là ai? Tìm tôi làm gì?”

Bọn trẻ bên cạnh ghé đầu thì thào.

“Chị ấy là ai vậy?”

“Chị gái của Hứa Thiểm Thiểm. Triệu Tiểu Phì toàn bắt nạt bạn ấy, lần này thì đen đủi rồi.”

“Nhà Triệu Tiểu Phì nhiều tiền lắm, chắc là không sao đâu?”

“Chị ấy lái ô tô đến, chiếc xe đấy tớ nhìn thấy trên tạp chí rổi, những vài trăm vạn đấy. Mà cậu nhìn quần áo chị ấy mặc xem, toàn đồ hàng hiệu.” Học sinh bây giờ cũng nghiên cứu rất kỹ về quần áo trang phục, vừa nhìn đã biết ngay là hiệu gì.

“Nói vậy mới nhớ ra, trước đây không để ý, hình như quần áo của Hứa Thiểm Thiểm cũng toàn là đồ hàng hiệu cả.”

Quần áo của Hứa Thiểm Thiểm không mấy sặc sỡ, màu sắc có phần đơn điệu, nên bọn trẻ không mấy chú ý.

“Ba cậu tên là Triệu Toàn Thắng?” Thời Sênh từ trên cao gườm mắt nhìn xuống nhóc béo, từ từ nhếch mép về một bên.

“Chị biết ba tôi?” Triệu Tiểu Cương hơi ngạc nhiên, tiếp đó liền quen mồm khoát tay: “Đừng nghĩ tôi sẽ giúp gì chị, chị có chặn đường tôi cũng không được.”

Thời Sênh nheo mắt, đột nhiên tóm lấy tay nó, dễ dàng ép nó xuống đất rồi đánh cho Triệu Tiểu Cương một trận trong tiếng hô hào cổ vũ của bọn trẻ.

“Á á á á!” Tiếng kêu như giết lợn của Triệu Tiểu Cương vang khắp cả một tầng.

Thầy giáo nghe thấy tiếng liền chạy đến kéo Thời Sênh ra, giúp Triệu Tiểu Cương thoát khỏi bàn tay cô.

Thời Sênh huýt sáo, “Triệu Tiểu Cương, về bảo với ba mày, người đánh mày tên là Nhan Miên, có giỏi thì đến tìm tao. Mày mà còn dám bắt nạt Hứa Thiểm Thiểm thì ông đây có thể khiến nhà mày phá sản bất cứ lúc nào.”

Cướp tài sản của Hứa Thiểm Thiểm, bây giờ còn dám bắt nạt cô bé, người nhà họ Triệu cũng quá là trơ trẽn rồi.

Nghe đến tên Hứa Thiểm Thiểm, Triệu Tiểu Cương lúc đó vẫn đang khóc lóc, liền gân cổ lên quát: “Con nhãi ranh Hứa Thiểm Thiểm bảo chị đến đây hả? Chị dám đánh tôi, đau quá, ba tôi sẽ không tha cho chị đâu, không tha cho Hứa Thiểm Thiểm, chị đợi đấy.”


“Tao đợi đấy, mày dám làm gì tao nào?” Thời Sênh hất tóc mái, “Chỉ dựa vào tí tẹo gan của của ba mày mà cũng dám đấu với tao?”


Triệu Tiểu Cương còn nhỏ không hiểu Thời Sênh đang nói gì, giãy đành đạch, đòi thầy giáo gọi điện thoại cho ba.


Bình thường Triệu Toàn Thắng cưng chiều cậu con trai này nhất, lúc đó nghe thấy con trai bị đánh, dừng công việc lại chạy vội đến.


Nhìn thấy người phụ nữ đứng giữa một đám đầu tròn, Triệu Toàn Thắng suýt nữa thì ngã lăn xuống cầu thang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK